ĐẠI KẾT CỤC- END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời xanh, mây trắng, bờ biển, cát vàng.
Từng đợt gió biển mùa hạ xen lẫn vị hơi tanh hướng vào bờ, sóng biển nhấp nhô, ánh nắng chói chang chiếu xuống bờ cát, phả ra hơi nóng.
Ba mỹ nữ dáng người nóng bỏng diện bikini từ từ bước về phía người đàn ông đang nằm dưới tán ô, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười xấu xa, dường như đang tính toán trò đùa tinh nghịch nào đó.
Dáng người nam nhân cao ngất thon dài, làn da màu mạch khỏe mạnh, chỉ mặc một chiếc quần bơi, nằm trên ghế, chân phải gác lên chân trái. Trên sống mũi cao thẳng là một cái kính râm, khóe miệng khẽ cong, lộ vẻ bất cần đời, khiến người ta không kiềm chế được mà chìm đắm, mà để anh ta mặc sức trêu đùa trong lòng bàn tay.
Mỹ nữ nóng bỏng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nam nhân, không ai có thể chống lại mị lực của hắn.
Hắn tên là Karry, hắn...
Một con ốc mượn hồn bò qua...
"Cắtttt!"
Đạo diễn lên tiếng, bảo nghỉ giải lao mười phút, người đại diện – Kiều tỷ tức nghẹn đến mức suýt nữa là rời khỏi đó luôn.
Nơi này là hiện trường ghi hình quảng cáo một nhãn hàng kem chống nắng của bạn nam nào đó, từ lúc bắt đầu quay đến giờ đã NG đến 9 lần rồi, nếu không phải người mẫu nữ đi sai vị trí thì là đi tới đi lui đến mức rớt đai an toàn, sau đấy thì tư thế tay khi lấy nước hoa quả của Vương Tuấn Khải không đúng, hoặc biểu cảm sai, vật vã mãi mới khiến mọi thứ ổn thỏa, thì bị một con ốc mượn hồn phá vỡ tất cả! Nam chính của quảng cáo là Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải và mỹ nữ là vai phụ, nam chính còn chưa lên sàn đã lãng phí nhiều thời gian như vậy. Cô tức chết mất!
Vương Nguyên đứng bên cạnh cười đến mức phải ngồi sụp xuống xoa xoa hai má cho đỡ biến dạng, ốc mượn hồn... cái thể loại NG này cũng quá là thú vị rồi! Buồn cười chết mất!
Vương Tuấn Khải vừa đi vừa tháo kính râm, động tác giơ tay lau mồ hôi tiêu sái đến mê người, mấy mẫu nữ đều nhìn hắn không chớp mắt. Đến bên cạnh Vương Nguyên, nhìn cậu vẫn còn đang cười ngốc nghếch, Vương Tuấn Khải nhấc chân nhẹ nhàng đá cậu một cái, Vương Nguyên ngẩng đầu cười, nhìn hắn với đôi mắt ướt át.
"Làm gì vậy hả"
Vương Tuấn Khải cúi người kéo cậu lên: "Ngồi xuống đất như vậy em không nóng sao? Lên xe"
"Cũng được mà"
Vương Nguyên còn lâu mới nói không xuống nhìn hắn sẽ không yên tâm, ba vị mỹ nữ kia như lang như hổ mà dõi theo bạn trai cậu, thật là đáng sợ!
Vương Tuấn Khải dùng mu bàn tay gõ gõ lên trán cậu, lành lạnh, còn rất thoải mái nữa!
Kiều tỷ liếc xéo: "Này này, giữa thanh thiên bạch nhật, chú ý chút, chú ý chút đi"
"Dạ"
Vương Nguyên đáp một tiếng, lôi Vương Tuấn Khải leo lên xe của công ty, "cạch" một cái, đóng cửa lại.
Kiều tỷ: "......"
Bên trong xe có điều hòa, Vương Tuấn Khải vừa lên xe liền dựa vào bả vai Vương Nguyên, yếu ớt nói:
"Anh sắp nóng chết rồi"
"Không hợp với kiểu thời tiết này mà"
Vương Nguyên có chút hối hận vì đã nhận hợp đồng này, lúc đó cậu mang theo Vương Tuấn Khải quay về công ty, bạn trai cậu liền bị bà chị họ Kiều kia nhìn trúng. Sau đó là khi bàn bạc về quảng cáo này, vai diễn của Vương Tuấn Khải vốn là của một mẫu nam mới vào nghề, nhưng sau khi chính thức ghi hình thì chẳng hiểu sao anh ta ngã một phát gãy cả chân, mà đoàn làm quảng cáo đã bỏ tiền ra thuê bãi biển này một ngày, đạo diễn gấp đến mức phát điên, Kiều tỉ vô cùng nhanh trí đẩy Vương Tuấn Khải ra. Lang Vương tôn quý vốn không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng mà không đỡ được Kiều tỉ van xin Vương Nguyên thuyết phục hắn, vì thế hắn ậm ờ nhận lời rồi!
Vương Tuấn Khải híp mắt ừ một tiếng: "Vậy nên em phải bồi thường cho anh"
"Anh muốn gì nào?" – Tim Vương Nguyên "thịch" một cái, đã đoán được ý đồ của hắn rồi.
Mười phút trôi qua rất nhanh, hai người xuống xe, Vương Nguyên mặt đỏ như quả táo chín mọng, vẻ mặt Kiều tỷ hiện rõ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" trừng mắt lườm cậu một cái, giơ tay muốn táng Vương Tuấn Khải hai phát thì bị chính chủ tránh đi, còn nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu, thật sự tức chết cô, yêu nhau giỏi quá mà.
Vương Nguyên cười thầm giúp hắn sửa sang lại kiểu tóc, Vương Tuấn Khải lại lần nữa bắt đầu ghi hình. Phân đoạn đầu tiên của quảng cáo cuối cùng cũng xong, Vương Nguyên hào phóng cởi áo, nhân viên hóa trang giúp cậu trang điểm nhẹ một chút, còn khen làn da cậu thật đẹp, không chút tỳ vết.
Kế tiếp đến phân đoạn chính rồi, nội dung quảng cáo chính là nam thứ nhìn thấy nam chính vừa đi bơi từ biển về, đột nhiên, đột nhiên vừa ý... thân thể của người ta.
Xin hãy nghiêm chỉnh, không được tùy ý nghĩ lung tung, hãy hiểu đúng nghĩa-trên-mặt-chữ.
Cả người ướt đẫm, nước trên mái tóc nhỏ từng giọt từng giọt, thân thể hoàn hảo xinh đẹp, biểu tình thản nhiên lạnh lùng, Vương Nguyên lãnh đạm bước trên cát, Vương Tuấn Khải dưới tán ô sững sờ, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Vương Nguyên chầm chậm tới gần, nhóm mỹ nữ đã rút lui, Vương Tuấn Khải ngổi thẳng dậy, lôi kính râm xuống, thưởng thức vùng ngực trắng nõn của cậu. Vương Nguyên cầm lấy tuýp kem chống nắng trên mặt đất, nói:
"Có thể giúp em xoa một chút không?"
Kiểu tỉ đỡ trán: Hai người này quả thực đang diễn chính mình mà.
Đạo diễn vừa lòng hô cắt, tiếp đó là cảnh tượng Vương Nguyên nằm úp sấp trên bờ cát, Vương Tuấn Khải bóp tuýp kem chống nắng, không cẩn thận dùng sức hơi quá, phụt một phát, cả đống kem hạ cánh lên lưng Vương Nguyên.
Vương Nguyên: "...."
Vương Tuấn Khải: "...."
Mọi người: "...."
Ba giây im lặng, sau đó là một trận cười lớn, Vương Nguyên cười đến mức nhấc cả chân lên, lơ đãng đạp một cái, bị Vương Tuấn Khải tóm được mắt cá chân, còn dùng sức vân vê, vô cùng thành thạo mà đầy câu dẫn. Vương Nguyên ngừng cười trong nháy mắt, lắc lắc đầu, bàn tay kia chỉ xoa xoa vài cái rồi buông ra, nhưng đã khiến cả vành tai cậu đỏ bừng.
Tiếp tục ghi hình, lúc này Vương Tuấn Khải đã biết khống chế độ mạnh nhẹ, bóp một lượng vừa phải kem chống nắng màu vàng nhạt lên tay, xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau rồi mới đặt lên lưng Vương Nguyên chà xát.
Trên màn hình đặc tả đôi tay thon dài, động tác thong thả di động trên tấm lưng trắng nõn, có độ cong vô cùng hoàn hảo, quả là hình ảnh khiến bao người phun máu mũi, Kiều tỉ hít vào một hơi, ê răng!
Đạo diễn vừa lòng gật gật đầu, nữ trợ lý khoanh hai tay, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm màn hình.
Cảnh cuối cùng là hình ảnh hai vị nam diễn viên tương thân tương ái (?) vừa đuổi bắt vừa đùa giỡn trên bờ cát, đạo diễn bảo hai người cứ freestyle. Vương Nguyên gật đầu nhưng trong lòng phun tào, đây thật sự không phải quảng cáo cải biên từ tiểu thuyết XX hả...
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ngâm mình trong nước biển, sau khi hô bắt đầu, Vương Nguyên "đánh đòn phủ đầu" giơ tay hất nước về phía Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải cũng không hề yếu thế, giơ tay phản kích, Vương Nguyên hất nước qua, Vương Tuấn Khải hất nước lại, Vương Nguyên lại hất, Vương Tuấn Khải hất lại...
Đạo diễn giật giật khóe miệng gào lên: "Các cậu có thể thay đổi động tác không hả?!"
Bắt đầu lại, Vương Nguyên cười giòn tan, hất nước qua, Vương Tuấn Khải sau khi hất lại thì "tay nhanh hơn đầu", phi qua ôm lấy cậu, Vương Nguyên tượt một cái, ngã ngồi xuống nước, Vương Tuấn Khải thuận thế, xoay người ôm lấy thắt lưng cậu, khiêng cậu trên vai, chạy về hướng ngược lại với camera.
Vương Nguyên cười tươi vỗ vỗ lưng ai kia, bảo hắn thả cậu xuống, Vương Tuấn Khải lại vỗ vỗ mông cậu bảo cậu im lặng.
Nam chính bị khiêng đi rồi.
Ống kính kéo ra xa xa, xa xa một màu chân trời, sóng nước mênh mông, vầng thái dương dần dần chìm xuống.
Chẳng hiểu sao đạo diễn lại tỏ vẻ vô cùng vừa lòng: "Ừm, cái này không tồi"
Mọi người: "...."

***
Buổi tối, mọi người thuê bếp nướng mua một đống đồ ăn về liên hoan, cùng nhau đùa nghịch trên bờ biển. Sau khi ăn uống no nê, mọi người thu dọn đồ đạc, lái xe về khách sạn.
Đương nhiên Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ở một phòng, Kiều tỉ dặn dò hai người bọn họ không được làm loạn, cũng không được quá phận, ngày mai còn có chuyến bay vào sáng sớm, Vương Tuấn Khải đáp hai tiếng cho có lệ, đẩy Vương Nguyên vào phòng.
Vừa vào cửa đã bị đẩy lên ván cửa hôn sâu, Vương Nguyên ôm cổ Vương Tuấn Khải, nhiệt tình đáp lại.
Rời môi, Vương Nguyên thở gấp nói: "Em muốn đi tắm, cả người toàn là muối biển"
Vương Tuấn Khải ngậm lấy cánh môi cậu, nhoáng một cái, hai người đã ở trong phòng tắm, Vương Nguyên bảo hắn ra ngoài, Vương Tuấn Khải giữ chặt cửa, ủy khuất nhìn cậu.
Vương Nguyên bất đắc dĩ đáp: "Ngày mai phải bay sớm'
Vương Tuấn Khải giơ 1 ngón tay.
"Vậy thì một lần, không được nhiều" – Vương Nguyên cuối cùng thỏa hiệp
"Nhưng mà cũng phải để em tắm xong đã"
"Tắm cùng nhau sẽ tiết kiệm thời gian"
Vương Tuấn Khải thuận lợi tiến vào, hai người ở trong nhà tắm dây dưa môi lưỡi cho đến vuốt ve thân thể đối phương.
Ngày hôm sau, oán khí của Vương Nguyên tràn ngập cả căn phòng, ngay cả khi Vương Tuấn Khải bưng bữa sáng vào, cậu cũng không thèm để ý đến hắn.
"Anh sai rồi ạ!"
"Con mẹ nó! Ai nói là một lần hả?"
Vương Nguyên không nhịn nổi nữa, văng tục luôn.
"Này không phải là do không nhịn nổi sao?"
Vương Tuấn Khải đặt bữa sáng xuống bàn, ngồi lên cạnh chiếc giường lớn vô cùng lộn xộn, lát lâu sau mới chọt chọt xương quai xanh của Vương Nguyên:
"Dù cho giận dỗi cũng không thể bỏ bữa sáng được"
"....."
"Sắp xuất phát ra sân bay rồi, ngoan, ngồi dậy ăn sáng"
Vương Tuấn Khải áp lên lưng cậu, ghé sát tai cậu nhẹ giọng dỗ dành.
Vương Nguyên hờn dỗi đáp:
"Em còn chưa đánh răng"
"Bế em đi nhé?"
Vương Nguyên khó khăn trở mình nâng tay ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, ai kia vô cùng hiểu ý mà nhấc cậu lên, đi vào phòng tắm. Hầu hạ Nguyên đại gia rửa mặt ăn sáng xong, thiếu chút nữa là bị muộn. Hai người lững thững tới muộn bị Kiều tỉ nhìn chằm chằm soi mói một hồi, cuối cùng than một tiếng tỏ vẻ đã lười quản.
Sau khi trở về, Vương Nguyên duỗi thắt lưng ngủ bù, Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng khách, cầm bút điện lên mạng mua sắm.
Một tháng sau, tại trung tâm mua sắm của thành phố, trên màn hình siêu lớn lục tục quảng bá quảng cáo kem chống nắng kia, cửa hàng thay hình trước kia bằng poster to đùng đặc tả ấm lưng của Vương Nguyên. Mọi người đều dừng chân ngắm nhìn một lát, sự nổi tiếng của Vương Nguyên lại càng thêm hot, thêm vào đó, danh tính vị nam thứ anh tuấn bất phàm cũng liên tiếp xuất hiện trên thanh tìm kiếm của baidu.
Vương Tuấn Khải kí hợp đồng với công ty của Vương Nguyên, trở thành nghệ sĩ của họ, cùng Vương Nguyên hợp tác trong bộ phim về đề tài hắc đạo có tên "Mafia", nhất thời nổi tiếng như cồn.
Chuyện xưa kể rằng, nam chính thứ nhất – Mã Tư Viễn trở về từ nước ngoài tiếp quản sự nghiệp của gia đình, cùng người vệ sĩ thân cận mà ba cậu ủy nhiệm – Karry cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, sau đó hai người nảy sinh tình cảm. Lúc mới bắt đầu, thiếu gia hắc đạo kiêu ngạo bất tuân, lại thêm khẩu thị tâm phi, thường chìa móng vuốt cào cào người khác, thực ra nội tâm cậu vô cùng nhạy cảm tinh tế, sợ hãi cô độc, sau lại bị vệ sĩ chinh phục, trở thành một báo con dịu dàng ngoan ngoãn, kết cục của câu chuyện ấy cũng rất thú vị.
Quay phim hết nửa năm, cảnh sau cùng, là Vương Nguyên với biểu cảm dữ tợn cùng vết máu trên mặt, giằng co với Vương Tuấn Khải tay cầm súng, mặt không đổi sắc, đạo diễn hô "cắt". "Mafia" chính thức đóng máy!

***
Sau đó bọn họ có một tháng nghỉ phép, hai người trở về nhà cha mẹ Vương Nguyên, lần này vẻ mặt Vương ma ma có chút ngưng trọng, Vương Nguyên nhận ra rất có thể mẹ đã phát hiện gì đó, dứt khoát không thèm che giấu nữa, cầm lấy tay người bên cạnh.
Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười, lộ ra cả hai chiếc răng hổ.
Ánh mắt Vương ma ma phức tạp, nhìn chằm chằm hai bàn tay đan chặt của bọn họ, không nói câu nào.
Vương Nguyên gọi mẹ một tiếng: "Vương Tuấn Khải là vợ con"
Trái tim đập cuồng loạn, tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm thì gấp đến sắp khóc. Trong lòng đã dự sẵn trường hợp xấu nhất, nếu ba mẹ không chấp nhận tình cảm của bọn họ, cậu sẽ từ từ thuyết phục, rồi sẽ có ngày thuyết phục được ba mẹ.
Vương ma ma thở dài:
"Lên nhà đi, ngoài trời lạnh"
Nói xong xoay người đi vào trong nhà.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
"Có cơ hội"
Vương Tuấn Khải mỉm cười dùng tay kia xoa xoa đầu cậu, một cơn gió lạnh quét qua. Vương Nguyên nhớ lại, nhiều năm trước hắn không từ mà biệt, cậu đã đứng tại nơi này, đợi thật lâu thật lâu, cũng không đợi được một câu "tạm biệt" và lời chia tay.
"Cũng may"
Vương Nguyên lẩm bẩm: "Trở về là tốt rồi"
Lên lầu, xem ra mẹ đã nói với ba rồi. Lúc ăn cơm, hai vị phụ huynh nhìn sự thân mật gần như đã trở thành thói quen của Vương tuấn Khải và Vương Nguyên, loại không khí ngọt ngào này tràn ngập cả căn phòng. Bọn họ bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, cùng thở dài. Đầu tiên, khi Vương ma ma phát hiện bọn họ yêu nhau, đối với bà, tin tức truyền thông đưa ra vẫn chưa đủ để bà dao động, sau đó lại thấy được từ trong một cuốn tạp chí giải trí, trên tay Vương Tuấn Khải đeo ngọc bội gia truyền của nhà họ Vương, lúc đó, bà thực sự bị shock.
Trong khoảng thời gian này, bà từng đấu tranh, nhiều lần để ý, cuối cùng không thể không thừa nhận, con trai mình và Vương Tuấn Khải ở bên nhau vô cùng vui vẻ, cũng rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức bà không nỡ nói ra chữ "không".
Sau khi trở về phòng, hai người thay phiên tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm trên giường nói chuyện phiếm, Vương Nguyên nằm sấp, hai tay chống cằm, nhìn bầu trời đêm, vừa cười vừa nói:
"Xem ra mẹ đã chấp nhận chúng ta rồi"
"Ừm"
Vương Tuấn Khải hướng mặt lên trời cao, một tay khoát lên lưng cậu, thong thả vuốt ve qua lại.
Vương Nguyên nhớ lại lần về nhà một năm trước, cũng là nằm trên giường ngắm sao, nhưng khi đó trái tim đau đớn, cho rằng cả đời này cũng không thể gặp lại người bên cạnh, nghĩ đến chuyện này khiến cậu khó chịu muốn chết.
Vương Tuân Khải đưa tay xoa xoa khóe mắt cậu, thấp giọng nói:
"Đừng lộ ra vẻ mặt này"
Vương Nguyên hoảng hốt nhìn hắn, Vương Tuấn Khải tiếp tục: "Muốn hôn em"
Dứt lời liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, cảnh tượng vô cùng ngọt ngào tốt đẹp.
Đây là Vương Tuấn Khải của cậu.
Trước kia Vương Nguyên nhặt được một bé sói con, sau đó liền bị sói con "ăn" sạch. Bé sói này dạy cậu thế nào là yêu, cậu cam tâm tình nguyện giao phó chân tình. Hắn lại mang theo bước nhảy đầu tiên trong đời cậu, rời xa mà không hề báo trước, thời gian trôi qua, bọn họ gặp lại nhau, cuối cùng, bọn họ không bao giờ rời xa nhau nữa!
Cậu có được một người, bên nhau mãi đến già!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro