Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì?” Jeon Jonghyun không giật mình mới là chuyện lạ, ông luôn hiểu cháu mình, không bao giờ lừa gạt, nhưng hôm qua còn nói chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay lại nói muốn đính hôn, sau khi đính hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn, đúng không?

“Như vậy đi, chú à.” Giọng Jungkook tỏ rõ ý mình đã quyết.

“Đợi đã…..!” Jimin đứng lên, “Anh phải kết hôn với cậu ta?”

“Không sai.” Anh bình thản gật đầu một cái.

“vậy em…….” Cuộc nói chuyện hôm qua có ý gì?

“Sợ rằng chuyện em đi Pháp phải hoãn lại, chờ bọn anh cử hành đính hôn xong, em sẽ đi Pháp, anh sẽ sắp xếp tốt cho em.”

Tốt? Tốt chỗ nào? Tốt cho cậu hay tốt cho anh? Nước mắt uất ức tràn đầy hốc mắt cậu, cậu mím chặt môi, sau đó hét lên: “Đồ lừa gạt!”

Mặt Jungkook không thay đổi, nhìn Jimin rồi xoay người chạy về phòng, gợn sóng trong con ngươi chợt hiện lên, rồi bình tĩnh lại.

Jeon Jonghyun cũng đồng ý, “Chú biết rồi. Chú để cháu chuẩn bị.” Trước tiên phải làm rõ vài chuyện, có mấy lời chỉ thích hợp nói chuyện riêng với nhau.

“Vâng.”

“Cảm ơn chú.” Taehyung cười ưu nhã.

“Các cháu ăn sáng đi, ăn xong thì Jungkook cháu đến công ty với chú, chú muốn bàn với cháu chuyện công ty.”

“Cháu biết rồi, chú.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Jeon Jonghyun hiển nhiên không hài lòng với hành động vô thường gần đây của cháu mình, lấy chuyện công ty làm cái cớ, trên thực tế để hiểu rõ rốt cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì.

“Chú, cháu muốn kết hôn với Taehyung, Jimin đi Pháp du học, chỉ vậy thôi.” Anh kiên trì nói.

“Chú làm chú cháu hai mươi mấy năm, chú không biết tính cháu sao? Chú biết rõ cháu thích Minie và Minie cũng thích cháu, hai đứa ở cùng nhau rất hợp, tự nhiên lại xuất hiện một Taehyung, đã nói là bạn bè, vậy chuyện này là thế nào?” Jeon Jonghyun càng ngày càng không hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ gì, thích phức tạp hoá mấy chuyện đơn giản sao?

“Chú, chuyện này, cháu hi vọng chú đừng nhúng tay vào.” Jungkook bình tĩnh ngồi trên ghế salon.

“Chú thật sự không hiểu, lúc còn bé tính cháu cũng không kỳ cục như vậy, không phải cháu…… Trời ạ, chẳng lẽ cháu còn bị chuyện kia quấy nhiễu?” Jeon Jonghyun không dám tin nhìn anh, anh im lặng, chú Jeon biết anh khó xử.

“Jungkook, chú đã nói với cháu bao lần rồi, chuyện đó, cháu và Minie không có lỗi, hơn nữa tiếp tục như vậy không hề tốt cho cháu.” Jeon Jonghyun cố gắng giải thích, ông không ngờ Jungkook lại để ý chuyện đó như vậy.

Lúc đầu anh cả, chị dâu lái xe đón Jungkook tan học, kết quả xảy ra tai nạn xe, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng không ngờ ba mẹ Jimin cũng ở đấy, mà Jimin may mắn núp ở trong lòng mẹ nên tránh được sự cố, ba mẹ họ đều tử vong tại chỗ.

Chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, vì họ đều là người bị hại, nhưng Jungkook lại sợ Minie  biết chuyện này.

“Minie đã lớn như vậy, thằng bé cũng hiểu rõ phải trái rồi, nó sẽ hiểu.”

Im lặng nhìn chú một cái, Jungkook từ từ nói: “Chú chắc chắn Minie sẽ không để tâm chuyện bế tắc này? Thậm chí không nghi ngờ chúng ta nhận nuôi cậu ấy có ý khác?”

“Cháu đó, cũng không phải anh cả, chị dâu hại chết ba mẹ nó.” Jeon Jonghyun không còn hơi sức.

“Nhưng……….” Giọng nói Jungkook trở nên trầm thấp.

“Nhưng gì?” Jeon Jonghyun vội hỏi.

“Taehyung biết.” Jungkook nhẹ nhàng nói, “Cậu ấy thấy tài liệu cháu đặt trong ngăn kéo.”

“Cái gì!” Jeon Jonghyun kêu lên, “Cháu đừng nói với chú, thằng bé đó uy hiếp cháu!”

Quả nhiên Jungkook im lặng, Jeon Jonghyun thở dài một hơi, quả nhiên đứa bé này còn quá non.

“Vậy thì sao chứ, thằng bé biết rồi thì thôi, cháu nghĩ Minie sẽ nghe lời cháu hay nghe lời tình địch?” Jeon Jonghyun rất thích Jimin, ông chứng kiến cậu bé lớn lên, phẩm tính gì ông đều biết hết, ông hi vọng cậu bé sẽ trở thành con dâu nhà họ Jeon.

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Jungkook bỗng dưng đứng lên, “Cháu……” Chú nói đúng, làm sao Jimin có thể tin Taehyung  mà không tin mình!

“Được rồi, được rồi, cháu về trước đi.” Jeon Jonghyun hớn hở, thật may cháu trai nghĩ thông, nếu không ông thật sự nói gãy lưỡi cũng không được.

“Cảm ơn chú.”

“Thật là, người một nhà mà còn…….” Đúng lúc điện thoại Jeon Jonghyun vang lên, ông ra hiệu tay với Jungkook, sau đó cầm điện thoại lên.

“A lô…….. Hả? Cái gì!”

Jungkook mới ra khỏi phòng làm việc đã bị chú gọi lại: “Kookie, đợi đã nào…!”

Jungkook lập tức dừng lại, khó hiểu xoay người.

Nhà họ Jeon ở giữa sườn núi, phong cảnh yên tĩnh, giao thông không tiện lắm, nhưng người ra cửa, về nhà của nhà họ Jeon đều có xe đưa đón, rất dễ dàng, phía sau nhà họ Jeon là núi, nhà họ Jeon thường ra sau núi nướng thịt, nói chuyện, đi dạo, tập thể dục buổi sáng.

Nhưng bây giờ là giữa mùa hè, mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, ngọn núi dễ xảy ra hoả hoạn đã được cảnh báo, khô ráo như thế này, rất dễ có hoả hoạn.

Nhà họ Jeon đã mua khu rừng phía sau, chuẩn bị xây một khu biệt thự để nghỉ dưỡng, nhưng kế hoạch này mới chỉ nói đến, còn chưa thực hiện.

Nhưng nhà họ Jeon cố ý mời người đến xử lý phía sau núi, nhưng có một số người trẻ dám mạo hiểm lén lút chạy vào phía sau núi chơi, đói bụng thì nướng một bữa ngon, nhưng họ không ngờ bọn họ không dập hết lửa, sau khi họ đi lửa đã cháy hừng hực.

Lúc người nhà họ Jeon phát hiện, lửa đã được khống chế, nhưng một nửa số phòng nhà họ Jeon đã bị thiêu rụi.

“Rất xin lỗi, ngài Jeon, nguyên nhân dẫn tới hoả hoạn lần này rất phức tạp, cho nên…….” Cảnh sát nói như vậy.

Cho nên tất cả tài sản tổn thất do chính họ chịu?

Tiền, nhà họ Jeon còn rất nhiều, Jeon Jonghyun cười như hoà thượng Di Lặc, “Được.”

Sau khi nói xong, Jeon Jonghyun lập tức đen nửa mặt, “Có người bị thương không?”

“À, không có, tất cả mọi người không có chuyện gì.” Quản gia Kim thống kê số người, lắc đầu một cái.

“Vậy thì tốt.” Jeon Jonghyun thở phào nhẹ nhõm.

“May là bạn ngày, mọi người không có ai ngủ, nếu không………” Đột nhiên Taehyung im miệng, nhìn mọi người kinh ngạc, cậu ta nghĩ mình nói sai cái gì, “Sao vậy?”

“Ngủ? Trời ạ!” Bác Kim sợ mất mật như gặp quỷ.

“Bác Kim mau, gọi điện cho Minie ” Sắc mặt Jeon Jonghyun cũng trắng bệch.

Jungkook đưa lưng về phía họ, nhìn phòng ốc bị đốt thành tro, trong lòng vừa sợ vừa lo.

“Cháu…… Cháu định rủ Minie đi mua đồ đính hôn cùng.” Taehyung sợ hãi nói, cậu ta không có ác ý, cậu ta biết quan hệ của Jungkook và Jimin hơi kỳ quái, nhưng cậu ta vô cùng  muốn làm vợ Jungkook, muốn chung sống hoà hợp với người nhà anh.

“Sau đó thì sao?’ Jeon Jonghyun gấp gáp hỏi.

Nhìn Jungkook không hề nhúc nhích, Taehyung cũng bắt đầu rối, “Cậu ấy không chịu, sau đó một mình cháu đi.”

Nói nhảm! Theo tính cách của jimin, nếu cậu không nhận lời, Jeon Jonghyun liền chặt đầu mình xuống cho Taehyung ngồi, “Trời ạ!”

“Ngài Jeon, ngài đừng vội, nói không chừng, nói không chừng…….” Bác Kim không nói được nữa, điện thoại cũng không gọi được, ngay cả khuyên lơn bọn họ cũng không thể.

“Trước khi xảy ra hoả hoạn hai giờ, tôi mang nước ô mai cho cậu chủ uống, nhưng thấy cậu chủ nằm ngủ trên giường……..” Đột nhiên chị Lâm lên tiếng, mắt đỏ ửng, sợ đã xảy ra chuyện!

“Cô! Tại sao cô không gọi cậu chủ!” Bác kim lớn tiếng trách móc.

“Tôi cũng không ngờ, bằng không dù tôi bị cậu chủ oán, tôi cũng sẽ gọi cậu chủ.” Nước mắt chị Lâm chảy xuống, nghĩ từ nhỏ Jimin đã quấn lấy bà hỏi Jungkook có thể ăn gì, không thể ăn gì, chị Lâm thương cậu còn không kịp, sao nhẫn tâm nhìn cậu chủ gặp chuyện bất hạnh.

“Jungkook, anh đi đâu vậy? Này, anh không thể đi!” Đột nhiên Taehyung thấy Jungkook đang đứng bất động chạy về ngôi nhà đang bốc cháy, cực kỳ sợ hãi.

“Jungkook! ”

“Cậu chủ!”

Jimin, sẽ không có chuyện gì, sẽ không……..

Lúc xảy ra hoả hoạn, Jimin mặc một chiếc áo hai dây, một cái quần đùi chạy ra phía sau núi, nghĩ tới chuyện Jungkook sẽ cưới Taehyung, vừa chạy vừa khóc, vẻ mặt rất khổ sở, đột nhiên cảm thấy phía sau rất nóng, vừa quay đầu lại, cậu sợ ngây người, phía sau núi cháy rồi, lửa rất mạnh, lan nhanh đến chỗ cậu.

“Cứu!” Vừa la lên, vừa chạy trốn, nhưng bị mất phương hướng, chỉ có thể chạy đến nguồn nước, sau đó cậu bị trật chân, té lăn trên đất, đầu đụng phải tảng đá, hôn mê bất tỉnh.

Khi cậu tỉnh lại thì cơn đau trên trán vẫn còn, khiến cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt, hình ảnh đầu tiên cậu thấy là trần nhà màu trắng, nhìn quanh, trên đầu cậu có một số dụng cụ cậu không biết, còn cái gì đó kêu tít tít.

Sau đó cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, đội mũ trắng, người phụ nữ dịu dàng nói: “Cậu tỉnh rồi! Thật tốt quá, tôi là bác sĩ.”

Bác sĩ? Đây là bệnh viện?

Một người đàn ông cũng mặc áo trắng đi tới, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng, anh ta hỏi: “Cậu à, cậu tỉnh thì tốt rồi, vết thương của cậu không nặng lắm, nhưng tôi muốn cậu nói cho tôi biết cách liên lạc với người nhà của cậu.”

Cách liên lạc? Trong mắt cậu hiện lên sự nghi ngờ.

“Cậu à?’ Bác sĩ cười nhu hoà.

“À………”

“Sao?” bác sĩ lấy một chiếc bút từ trong áo ra, chuẩn bị ghi lại thông tin người nhà cậu.

“Tôi là ai?”
.
.
.
.
.
Tranh thủ viết phần còn lại luôn rồi nè. Tặng ☆ cho mình nha. 😊😊😊😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin