Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài phòng bệnh.

“Chú à, Jungkook sao rồi ạ?” Taehyung sốt ruột hỏi.

Thật ra cậu ta đã nhận thấy anh và Jimin có tình cảm khác thường từ lâu rồi, cậu ta đã lợi dụng điều này để có được điều mình muốn.

Jungkook chấp nhận uy hiếp của cậu ta làm cậu ta càng thêm đau lòng, không ngờ mình lại thích một người đàn ông đã có đối tượng trong lòng, mà anh còn đồng ý kết hôn.

Lúc này, cậu ta rất rối loạn, cậu ta chưa bao giờ làm chuyện xấu hay tổn thương người khác, khi Jungkook bị thương, mà Jimin lại mất tích, cậu ta càng thấy có lỗi.

Lúc Jungkook chạy vào đám cháy, cậu ta đã biết, cậu ta rất hâm mộ Jimin, cũng tự trách, cậu ta khiến họ rơi vào cục diện bế tắc này.

“Kim thiếu gia.” Jeon Jonghyun không gọi tên cậu ta nữa, cậu ta không sai, chỉ xuất hiện không đúng lúc, “Tôi nghĩ cậu nên quay trở về Anh đi.”

Taehyung nhìn Jeon Jonghyun lúc trước thân thiết vui vẻ nay trở nên xa lạ, cậu ta không khỏi cười khổ, biết lúc này không thể đợi được nữa, “Chú, cháu sẽ về, làm phiền chú nói với Jungkook, cháu…… rất xin lỗi.”

“Hi vọng lúc mọi người tìm được Minie thì báo cho cháu một tiếng.” Để cậu ta an tâm.

“Ừ.” Jeon Jonghyun không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái.

Taehyung cánh cửa đóng chặt, không ở lại nữa, nhanh chóng đi khỏi, mà sắc mặt Jeon Jonghyun nặng nề mở cửa đi vào phòng bệnh.

“Khụ khụ!”

“Jungkook, cháu nằm nghỉ đi, chú đã phái người đi tìm.”

Jeon Jonghyun nhìn Jungkook ngồi đầu giường, ông không ngờ cháu mình lại không lý trí như vậy, không nói tiếng nào chạy vào, may mà lúc đó lửa đã khống chế được, nếu không, ông thật không dám tưởng tượng.

Mặc dù ông cũng lo lắng cho Jimin, nhưng ở hiện trường không tìm được cái xác nào, ít nhất cũng biết Minie còn sống.

“Cháu biết rồi, chú.” Giọng nói bình thường trong trẻo trở nên khàn khàn, rất giống tiếng lưỡi dao sắc bén xẹt qua miếng sắt, rất khó nghe.

“Cháu…… Haizz……” Jeon Jonghyun đau lòng không dứt, Jungkook chạy vào đám cháy, kết quả cổ họng bị nhiễm trùng, giọng nói như một ông già, dây thanh quản bị thương, chỉ sợ về sau không khỏi được.

“Chú, vừa có…….” Rõ ràng nói chuyện rất khó khăn, Jungkook vẫn cố chịu.

“Được rồi, được rồi, cháu tạm thời đừng nói nữa, chú hiểu, vừa có tin của jimin, chú lập tức nói cho cháu.” Jeon Jonghyun ra hiệu tay, ngăn cản Jungkook nói tiếp.

Jungkook im lặng gật đầu.

“Được rồi, chú nói với cháu, chuyện đính hôn của cháu và Taehyung, chú phản đối. Chú muốn huỷ bỏ.” Nhuế Lập Ngôn nhớ vừa rồi ở ngoài cửa, Taehyung khóc như chết đi sống lại, muốn gặp Jungkook, nói với anh một tiếng xin lỗi, mà ông kiến quyết cự tuyệt, bây giờ rối thành một nùi rồi, cậu ta mà nói thêm vô, gây sự, vậy thì thật loạn đến điên.

“Cậu ta đâu?”

“Nó đi rồi, nó nói, thật xin lỗi.” Có lẽ Taehyung cũng bị hành động của Jungkook doạ sợ, rốt cuộc cũng biết đối tượng trong lòng Jungkook là ai, mãi mãi chính là Jimin , hơn nữa ông nói vài lời, cậu ta cũng nên không nói gì, im lặng bỏ đi.

“Vâng.” Jungkook cúi đầu, Taehyung đi cũng tốt, nhưng dù sao mình cũng dẫn cậu ta về, hoạ do mình gây, cũng không oán Taehyung được chỉ tại tính tình cậu ta quá ích kỉ, lại nói quả thật cậu ta không làm gì nghiêm trọng, là mình quá bị động, mới để cậu ta tạo nên cục diện như này.

Cậu ta nói đúng, nhưng anh không thể tiếp thu, vì anh cũng vô ý làm cậu ta tổn thương, biết cậu ta có ý đồ với mình, lúc bắt đầu anh tránh xa cậu ta, sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.

“Được rồi, chú về chuẩn bị một chút.” Jeon Jonghyun định đứng dậy, đột nhiên Jungkook đưa tay ra, bảo ông ngồi xuống, “Sao vậy?”

“Nhất định, phải tìm được Minie …”

Hốc mắt Jeon Jonghyun ươn ướt, “Chú biết rồi.” Tay vỗ nhẹ Jungkook mấy cái, cam kết giữa đàn ông không nói cũng biết.

Một tuần sau, họ vẫn không có bất kỳ tin tức gì về Jimin, Jeon Jonghyun luôn luôn đầy niềm tin cũng không khỏi chán chường.

“Chú nghĩ, Jimin có thể……..” Jeon Jonghyun không nói chữ kia, nhưng Jungkook chỉ có mình ông là chú, không phải ông nói, sẽ có người khác nói.

“Chú.” Giọng nói khàn khàn khó nghe ngăn lời chú muốn nói, Jungkook kiên định nhìn chú Jeon, “Minie nhất định còn sống."

“Cháu………” Jeon Jonghyun không biết sự tự tin của anh từ đâu ra.

“Chú, tin cháu đi!”

Jeon Jonghyun lắc đầu, không nói gì, bây giờ cho dù ông nói gì, chỉ sợ Jungkook đều không nghe lời khuyến cáo của ông.

“Nếu không được thì vận dụng truyền thông vậy.”

“Chú cũng nghĩ tới cách này, nhưng chú chỉ sợ phản tác dụng.” Tập đoàn Jeon Thị có thể được như ngày hôm nay, cũng đắc tội không ít người, nếu để đối thủ cạnh tranh tìm được cơ hội, ngược lại sẽ làm Jimin rơi vào nguy hiểm.

Thấy Jungkook nắm chặt tay lộ rõ khớp xương trắng bệch, Jeon Jonghyun lại mở miệng: “Một tuần nữa, nếu không tìm được, chú sẽ vận dụng truyền thông.”

“Cảm ơn chú………”

“Haizz, Minie cũng là con gái chú mà.” Jeon Jonghyun thở dài nói, “Chú về trước, cháu nghỉ ngơi đi, bác sĩ cho cháu xuất viện, cháu mới được xuất viện, biết chưa?”

“Vâng.”

Jungkook biết, mình thích Jimin khi thì ngây thơ hồn nhiên, khi thì cố tỏ vẻ chín chắn cỡ nào, nhưng anh sợ cậu kém anh năm tuổi, anh sợ cậu không yêu anh thật, chỉ là ảo tưởng, tự mình đẩy cậu ra, bỏ cậu đi không quay đầu lại, lần này thật sự lỡ mất dịp may.

Trong lúc vô tình chú biết được cậu chính là người bị hại trong tai nạn xe năm đó, lúc nói cho anh biết, anh rất khiếp sợ, như chú nói, bọn họ không ai nợ ai, người gây ra là một người đàn ông lái xe say rượu.

Nhưng anh sợ cậu hiểu lầm họ nhận nuôi cậu, chăm sóc cậu chỉ vì đồng tình, có dụng ý khác, trên thực tế, đúng là chú và anh có dụng ý khác, chú muốn lợi dụng cậu để “xung hỉ”, anh còn có tình cảm khác thường với cậu.

Nhưng anh vẫn không dám đối mặt, sợ đối mặt với chuyện đó, cho nên anh dứt khoát từ bỏ tình cảm chân thật của mình, thậm chí còn muốn kết hôn cùng người  khác, để cậu hết hi vọng, vừa nghĩ tới làm cậu bị tổn thương…… Đáng chết!

Nếu như từ đó Jimin tránh né anh, không muốn gặp anh, anh thật sự sẽ không sống được.

Anh không tham lam, anh chỉ muốn có một cơ hội, muốn có cơ hội giải thích với cậu, nói cho cậu biết, anh thích cậu, rất rất thích, chỉ cần cho anh một cơ hội.

Jungkook im lặng nhìn Jeon Jonghyun đi khỏi, anh vén chăn ra rồi xuống giường, thật ra anh không bị thương nặng gì, chỉ là cổ họng bị thương mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, nếu không phải chú kiên trì, anh đã có thể xuất viện lâu rồi.

Sau khi cởi quần áo bệnh viện ra, mặc quần áo của mình vào, Jungkook đi giày, cầm điện thoại và ví tiền, rồi đi ra ngoài, anh không đi thang máy mà lựa chọn đi thang bộ.

Phòng bệnh của anh ở tầng mười, anh cứ đi từng tầng một xuống, để tránh đi thang máy gặp người quen.

Lúc đi tới tầng sáu, thấy một cậu trai mặc quần áo bệnh viện ngồi ở cầu thang, Jungkook thấy trên cổ tay cậu có một vết sẹo rất khó coi, lòng anh như lửa đốt, sau khi nhìn xong, tiếp tục đi xuống.

“Đáng ghét, cũng không phải tôi cố ý không nhớ được ai.” Cậu trai nhỏ lầm bầm, cậu thật sự không nhớ nổi, tưởng cậu muốn cố ý giả ngu ở lại bệnh viện ăn không uống không sao, làm ơn, đồ ăn bệnh viện khó ăn đến mức cậu muốn nôn hết ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong đầu gối, tóc dài che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Haizz……” Trừ than thở, cậu không biết nên làm gì nữa.

Quan trọng nhất là tiền thuốc làm thế nào đây, ngay cả cậu cũng không thể đứng nổi, huống chi nộp hết tiền thuốc? Thật sự ông trời muốn diệt cậu mà!

Jungkook nhanh chóng lướt qua cậu, đi xuống tầng dưới, đang định rẽ phải, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh đầu cậu, anh đột nhiên dừng lại.

Đó là một phần nhỏ, thật sự là một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm rất nhỏ, anh nhớ mang máng, có một lần Jimin nghịch ngợm sơ ý ngã từ trên cầu thang xuống, đầu bị thương, trên đỉnh đầu để lại một vết sẹo như trăng lưỡi liềm.

Vết sẹo trăng lưỡi liềm rất trắng, bình thường nhìn qua sẽ không thấy, anh còn nhớ, vì chuyện này mà hồi nhỏ Jimin khóc rất nhiều, vì chỗ đó không thể mọc tóc được.

Cũng may, nó rất nhỏ, không nhìn kĩ thật sự sẽ không thấy, nhưng cậu rất để ý, luôn dùng một chiếc kẹp tóc xinh xắn kẹp tóc để che kín vết sẹo, không để vết sẹo trăng lưỡi liềm lộ ra

Anh bước từng bước đến gần cậu, đến khi họ chỉ cách nhau một bước chân, anh lập tức nín thở, nhìn kĩ vết sẹo trăng lưỡi liềm, thật sự rất giống, chẳng lẽ trên đời này cũng có người có vết sẹo đó, nhưng nếu như muốn tìm một người có vết sẹo giống như đúc, có thể sao? Tim Jungkook bỗng nhiên đập nhanh, anh không khỏi cười khổ.

Phải hay không, chỉ cần bảo người ta ngẩng đầu lên là được, anh cần gì phải sốt ruột như vậy, nhưng sốt ruột là không tránh khỏi, nếu như không phải….. anh đã chuẩn bị tâm lí, nếu là cậu, vậy anh phải cảm ơn trời đất.

“Cậu à, cậu…….” Anh do dự không biết nên nói thế nào.

“Ai…….” cậu buồn bã ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt người đàn ông phóng đại, cậu sợ hết hồn nên lùi về sau, ai ngờ, người đàn ông lại kích động tiến lên, ôm lấy cậu.

“A, anh…….” cậu sợ không biết làm gì, bị một người đàn ông xa lạ nhưng đẹp trai ôm lấy, cậu không biết mình phải làm thế nào mới phải.

“Jimin ….. Jimin, anh lo cho em muốn chết, đáng ghét, em đi đâu vậy!” Người đàn ông gầm nhẹ làm tai cậu ong ong, cậu co rúm lại, sức lực người đàn ông này thật lớn, ôm cậu đau muốn chết, cậu muốn phản kháng, nhưng người đàn ông lại không cảm thấy gì.

Jungkook ôm chặt người mất đi rồi lại có trong lòng, “Đều tại anh không tốt, tại anh không tốt, xin lỗi em, Minie. ”

Cậu muốn len lén nâng gối để phản công nhưng vì giọng nói khàn khàn của anh mà dừng lại, anh khóc? Không phải đâu, cậu biết anh sao? Sao cậu không có ấn tượng gì?

Cố gắng kìm nén nước mắt và sự nghẹn ngào, anh nhẹ nhàng buông cậu ra, nhìn ánh mắt không biết làm sao của cậu, anh kiên định nói: “Park jimin, em nghe cho rõ, anh sẽ không đính hôn với Taehyung, cũng sẽ không kết hôn, anh…..”

Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu, lòng cậu nhiều cảm xúc đan xen, nhưng cậu khó chịu vì lòng khẽ đau nhói, cậu khó chịu vuốt ngực, xoay mặt không nhìn mắt anh, cố gắng nói lớn để mình thêm can đảm.

“Anh là ai? Tôi không biết anh!”

Lời nói như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu anh, cậu đang đùa gì thế?

“Cháu thật sự không nhớ chú là ai?” Chú Jeon đứng trước mặt cậu, vẻ mặt không tin.

“Thật ạ.” Cậu uống một ngụm nước việt quất lạnh rồi đáp.

Jeon Jonghyun không tin lắc đầu một cái, nói nhỏ với Jungkook: “Kookie à, có phải Minie giận cháu và Taehyung muốn kết hôn nên cố ý không biết cháu không?”

Như vậy đã tốt, Jungkook nhìn Jimin, trong lòng đau nhói, “Cháu đã hỏi bác sĩ của em ấy rồi.”

“A, vậy bác sĩ nói gì?” Chú Jeon  nhìn Jimin coi ông như người xa lạ, ông rất buồn, người nhìn cậu lớn lên từ nhỏ mà cũng không biết.

“Bác sĩ nói em ấy chẳng may bị đụng vào đầu, cho nên mất trí nhớ một thời gian, cháu nghĩ có thể Jimin ra sau núi đi dạo đúng lúc có hoả hoạn nên em ấy chạy trốn, kết quả không cẩn thận ngã mà ngất đi.” Jungkook bình tĩnh suy đoán.

“Hả, sao cháu biết?”

“Nhân viên cấp cứu nói lúc ấy em ấy mặc đồ thể thao, hơn nữa còn té xỉu bên cạnh sông.” Nói đến đây, anh cắn răng, nếu như không có người phát hiện, có lẽ cậu đã mất máu quá nhiều mà………

“Đáng chết!” Anh đột nhiên nói tục.

Cậu nghe thấy anh nói tục mà sợ hãi, vội vàng để nước việt quất xuống, ho nhẹ một tiếng, “À, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.”

Mặc dù hai người này nhìn giống người tốt, nhưng người mang tội giết người nhìn rất vô tội, hơn nữa họ luôn nói chuyện nhỏ chỉ hai người nghe, không biết nói gì, ánh mắt nhìn cậu làm cậu không tự nhiên.

“Chờ chút.” Jungkook nghe cậu phải đi, vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc trước muốn cậu đi, cậu không đi, bây giờ cậu không để ý tới anh, anh lại căng thẳng dán chặt không thả.

“Còn chuyện gì à?” Bị anh kéo đến đây, dọc đường đi cậu sợ, rất muốn kêu cứu, nhưng thấy vẻ mặt anh lạnh băng nên sợ không dám mở miệng, ngoan ngoãn đi theo anh, thật may chỗ này cũng là phòng bệnh, nếu không cậu đã không ở lại đây.

“Em không thể đi!” Anh nghiêm túc nói.

“Tại sao?” Cậu không nhớ mình biết anh mà, mặc dù cậu cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng lại hơi khác trong trí nhớ, trong trí nhớ……… Trong trí nhớ cái gì? Cậu không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, không biết vì sao, cậu không muốn nghĩ.

Jungkook hít sâu một hơi, ép mình bỏ qua đôi mắt trong như nước kia của cậu đã không còn hình ảnh của anh, “Vì em là vợ chưa cưới của anh!”

“Hả?” Cậu ngu ngơ, không nghe nhầm chứ, tạm thời mất trí nhớ, bây giờ lại có chồng chưa cưới, tình huống máu chó như vậy lại xảy ra với cậu, cậu không biết nên khóc hay nên cười.

“Anh à, chẳng lẽ bây giờ anh nói cho tôi biết, tôi là vợ chưa cưới của anh, hơn nữa chúng ta sắp kết hôn?”

Jungkook nhìn cậu lúc lâu, kiên định gật đầu, “Không sai!”

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, “Anh à, anh đang nói đùa sao?” Có phải ở đây có máy ghi hình không, cậu nhìn chung quanh, ngoài tường cũng chỉ có tường.

“Không phải.” Anh dừng một chút, chuẩn bị từng bước, “Tên em là Park Jimin, ba mẹ em đều đã mất, lớn lên trong nhà anh, cuối tháng chúng ta sẽ kết hôn.”

Thật sao? Jeon Jonghyun im lặng theo dõi họ nói chuyện đột nhiên muốn cười to, cháu trai ông chuẩn bị ăn sạch thằng bé chờ sau khi Jimin hồi phục trí nhớ muốn trốn khỏi ma chưởng của anh cũng không được.

Tóm tắt đơn giản, nhưng giọng anh nói chuyện không dịu dàng chút nào, Jimin thật sự không biết mình may mắn có người tới tìm mình, mừng vì mình không có một mình

“Chú, chi tiết hôn lễ chú làm đi, cháu sẽ ở đây với Minie. ” Jungkook quay đầu nói với Jeon Jonghyun vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm.

Không ngờ cháu trai luôn chậm chạp lại hành động kiên quyết như vậy, chú Jeon cười, “Được, vậy vợ chồng son hai đứa cứ từ từ nói chuyện, đừng doạ Tiểu Min sợ.” Nói xong, ông không quên dặn Jungkook không cần lo lắng.

“Cháu biết rồi, chú.”

“Ừ, Min này, chú đi trước.” Jeon Jonghyun mỉm cười rồi rời đi, chuẩn bị hôn lễ cho cháu mình, lại nói cuối tháng chỉ còn mười lăm ngày, không biết có kịp không đây?

“Chú đừng đi.” Jimin lập tức nhận ra lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ, cô cảm thấy bất an, “Tôi…… Tôi cũng phải đi.”

Nghe thấy cậu muốn đi, trong lòng Jungkook rất tức giận, nhưng anh vẫn nhịn, nhẹ nhàng gọi: “Jimin. ”

Giọng nói anh rất kỳ quái, cậu nhớ giọng anh……. Ah, cậu nhớ giọng nói của anh? Kỳ lạ, rõ ràng cậu không biết anh là ai mà.

“Jimin, bây giờ em không nhớ cũng không sao, nhưng chúng ta nhất định phải kết hôn.” Jungkook nhìn vẻ mặt cậu mờ mịt, lòng đau như dao cắt.

Anh biết, bây giờ là một cơ hội, là cơ hội mới cho anh, có lẽ hơi hèn hạ, nhưng lần này anh muốn dùng tất cả tình yêu của mình để yêu cậu, nói gì cũng không để câo chịu bất cứ uất ức nào, bất cứ đau khổ nào.

Anh biết cậu yêu anh, cho dù mất trí nhớ, chỉ cần anh kiên nhẫn chờ đợi, nhất định cậu sẽ từ từ nhớ ra tất cả.

“Tại sao?” Bây giờ anh chỉ là một người xa lạ đối với cậu, cậu không biết anh đang cố chấp điều gì, hơn nữa còn muốn cậu lấy anh? Làm sao cậu biết anh có đang gạt người hay không, có lẽ anh chỉ là một kẻ lừa cưới.

“Vì hôn nhân của chúng ta đã được quyết định từ lâu rồi, chỉ là quyết định tháng này sẽ kết hôn, thiệp mời đã phát hết rồi.”

“Còn bao lâu?”

Jungkook im lặng không nói.

“Anh à, anh chắc chắn tôi là người anh tìm?” Cậu không có ấn tượng với bất cứ ai.

“Lúc em tới nhà anh chuyện này đã được quyết định, vì…….. em là cô dâu nuôi từ bé của anh!”

Nhàm chán lật cuốn album trong tay, cậu không có hứng thú lắm, hình là thật, trong ảnh là chàng trai từ bé đến khi là thiếu niên, rồi đến bây giờ, đều là ảnh cậu, nhưng cậu cảm thấy rất kỳ lạ, nếu họ cùng nhau lớn lên, tại sao chỉ có ảnh chụp của cậu?

Nhìn người đàn ông đã kéo cậu đến tập đoàn Jeon Thị từ sớm, cậu hỏi nghi ngờ trong lòng: “Này, anh à, ừm, không, Kookie. ” Người đàn ông này cố ý muốn cậu gọi như vậy, náo loạn với cậu rất lâu, “Tại sao bên trong chỉ có ảnh chụp của em, chúng ta không chụp chung sao?”

Cậu chỉ đơn giản nghi ngờ thôi, tay anh cầm bút hơi run, chớp mắt một cái, che lại tâm tình của anh, “Trận hoả hoạn đã đốt một ít, hiện tại chỉ còn những thứ này.” Lại trùng hợp như vậy, hình họ chụp chung cũng mất, giống như chứng tỏ họ không có tương lai.

Chỉ còn lại bức ảnh trước khi anh ra nước ngoài, hình được anh để trong ví nên không sao, nhưng đó là bí mật nhỏ của anh, anh hẹp hòi đến nỗi ngay cả cậu cũng không cho nhìn, nếu cậu nhìn thấy, có lẽ quan hệ giữa họ càng có sức thuyết phục hơn.

“À.” Jimin gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục xem ảnh, thật ra cậu không phải không tin anh, nhưng không hề có cảm giác gì, còn nói con dâu nuôi từ bé gì chứ? Thời đại này vẫn còn người tin mấy thứ đó sao?

Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể tin họ, vì cậu không biết gì cả, mà anh là người đầu tiên đưa tay ra giúp cậu, cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.

Hơn nữa anh cũng không phải người xấu, lúc theo anh tới công ty, cậu bị doạ sợ, thì ra anh là người nối nghiệp công ty Jeon Thị, mặc dù cậu không biết công ty Jeon Thị, nhưng cả hai mươi tám tầng đều là nhà anh, cậu cũng biết anh là người có tiền, có lẽ chính là kiểu người nhiều tiền nhưng đừng nhìn vẻ ngoài.

Phong cách anh nho nhã làm người ta không nghĩ anh là một thương nhân, nói là thành phần trí thức, cậu còn tin, nhìn anh chăm chú xem tài liệu, gương mặt nghiêm túc, cậu lại cảm thấy anh đúng là có khí thế.

Nói tóm lại, anh có rất nhiều tiền, dáng dấp cũng đẹp, cho nên, đừng bảo là cậu, nói không chừng người khác còn tưởng cậu giả vờ mất trí nhớ, dính lấy anh!

Cho nên quan hệ giữa họ chỉ dựa vào vài chuyện anh nói, cậu được nhà họ Jeon nhận nuôi, từ bé đã là cô dâu nuôi từ bé của anh hơn nữa còn rất thích anh, ước mong làm cô dâu của anh cả đời…. Những chuyện này đều do Jungkook nói cho cậu biết.

Cậu không biết anh nói thật hay nói dối, bây giờ chính cậu cũng không biết cảm giác của mình, nhưng có thể khẳng định anh tuyệt đối không lừa cậu, vì đường đường là người thừa kế tập đoàn Jeon Thị, còn cần dùng thủ đoạn lừa gạt một cậu trai bé nhỏ  sao? Hơn nữa cậu cũng đã xem một số tạp chí thương mại giới thiệu về anh, cho nên càng chắc chắn họ không phải người xấu!

“Đang nghĩ gì vậy?” Phòng làm việc to như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh vang lên.

“Ừm, không có gì.” Cậu suy nghĩ một chút lại hỏi: “Lúc trước giọng anh cũng như vậy sao?”

Anh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Em đang nghĩ gì?”

“Không có, không có gì, chẳng qua cảm thấy giọng nói anh không phải như vậy.”

“Vậy như thế nào?” Mắt anh sáng như đuốc nhìn chằm chằm cậu.

“Em…….. Em cũng không biết, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.” Cậu ngoan ngoãn nói.

Im lặng một lát, anh nói thẳng: “Hôm đó xảy ra hoả hoạn, anh lo lắng cho em vẫn ở bên trong nên chạy vào làm dây thanh quản bị thương.” Anh thấy cậu rất kinh ngạc, tiếp tục nói: “Có lẽ giọng anh rất khó khôi phục.”

Jimin nghe anh nói, khiếp sợ, cậu không thể nhớ giọng anh như thế nào, vốn chỉ nghĩ giọng anh không phải thế, bây giờ biến thành vậy vì cậu!

Cho nên cậu không thể lấy chồng, nhất định phải lấy thân báo đáp rồi!

“Vậy….. Này, anh đừng quá để ý, thật ra giọng anh bây giờ rất dễ nghe, khàn khàn rất có sức hút.” Jimin không biết nói gì hơn, chỉ có thể an ủi anh.

Cậu đang an ủi anh? Jungkook im lặng giật giật khoé miệng. Anh là một người đàn ông, không quan tâm đến người để ý bề ngoài, giọng nói, hình thể của anh, anh chỉ để ý trong thời gian ngắn cậu có thể thân với anh hơn, rồi sau đó chấp nhận anh, thích anh, yêu anh không……..

“Cám ơn.” Trong giọng anh đầy ý cười.

“Ừm, không có gì.” Anh cho cậu ở, cho cậu ăn, còn cưới cậu, chăm sóc cậu cả đời, cậu cảm thấy người đàn ông này rất si tình, đối với người yêu đang mất trí nhớ mà vẫn dốc lòng, vẫn kiên nhẫn, làm cậu cảm thấy chột dạ, vì trong khoảng thời gian này cậu không nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhà họ Jeon rất ấm áp, rất quen thuộc.

“Jimin……” Không biết từ lúc nào Jungkook đã đi tới cạnh cậu.

“Hả?” Jimin gẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy sự nghi ngờ.

Mắt Jungkook như sao nhìn cậu chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng vuốt môi cậu, “Không nên miễn cưỡng mình nhớ ra chuyện gì, em chỉ cần tin anh là tốt rồi.”

“Được.” Jimin không tự chủ gật đầu, mắt anh như con sông sâu thẳm, như ngôi sao sáng bắt được tinh thần của cậu, thuận theo dâng lên sự chân thành của mình, như trung thần chịu khuất phục anh.

“Cậu bé ngoan.” Jungkook khen cậu, ngón tay ở môi cậu miết mạnh hơn, thấy cậu thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ hồng, đôi mắt trong suốt.

“Trước kia em rất chủ động………”

“Chủ động cái gì?” Cậu mơ hồ hỏi, nói chuyện cẩn thận, không để mình cắn vào tay anh.

“Em luôn chủ động ôm anh, hôn anh……..” Anh có ý xấu nói cho cậu biết chuyện không giống trong trí nhớ cậu, rõ ràng anh không chịu nổi muốn hôn cậu, lại nói cậu chủ động quyến rũ anh.

“Em……. Em……..” Cậu không tin trợn to hai mắt, dù thế nào cũng không nghĩ rằng trước kia mình chủ động như thế.

“Suỵt.” Không để cậu hoảng hốt, nếu không sự hoà thuận anh vất vả tạo dựng sẽ mất, anh quân tử hỏi: “Anh có thể hôn em không?”

Cậu có thể nói không sao? Cậu nghĩ vậy nhưng trong lòng có thể khiển trách, cậu không trả lời, anh cũng không bắt cậu trả lời ngay, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn cậu ngày càng nóng bỏng, ngón tay đặt trên môi cậu nóng đến doạ người.

“Em…… Công việc của anh….” Cậu do dự, sự bình tĩnh bị anh nhiễu loạn.

“Chỉ là một nụ hôn thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.” Jungkook ác ý hấp dẫn cậu.

“Vậy…….” Cậu đứng ngồi không yên, cái mông trên ghế sofa uốn qua uốn lại, cuốn album đặt trên gối đã sớm bị người ta đặt qua một bên, bây giờ hôn một cái cũng không sao chứ?

“Có thể không, Minie " Giọng anh rất thấp, tựa như hợp âm kéo đàn vi-ô-lông đùa bỡn vậy.

Cậu định không nói, chỉ nhắm hai mắt lại, Jungkook suýt bị bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng của cậu chọc cười, mất trí nhớ nên hình như cậu dễ xấu hổ hơn, đáng yêu hơn trước kia.

Ánh mắt anh dịu dàng, đặt môi lên mặt cậu, một cảm giác ngọt ngào từ chỗ bọn họ tiếp hợp tản ra, anh thừa dịp cậu khẽ há miệng, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào miệng cậu, nhẹ nhàng lướt qua trong miệng cậu, trêu chọc cái lưỡi cậu.

Tay Jimin đặt nhẹ trước ngực anh, như kháng cự, tay Jungkook đặt ở hông cậu, kéo cậu ngồi lên đùi, cầm tay cậu đặt lên cổ anh, khiến cậu nhu thuận ngồi trong lòng anh.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, tuyệt nhiên không mãnh liệt, làm cậu cam tâm tình nguyên ngồi trên người anh, vịn lấy anh, còn chủ động lè lưỡi, cổ vũ anh.

Nhưng anh rất tham lam, bàn tay vẫn chưa thoả mãn nên dao động ở hông cậu, còn nhiều lần không cẩn thận chạm vào ngực cậu, không biết vô tình hay cố ý đụng vào, cậu biết nhưng vẫn ngoan ngoãn không phản kháng, giống như con mèo nhỏ nghe lời.

“A! Thật xin lỗi.” Một tiếng thét kinh hãi làm hai người tỉnh lại.

Jimin quay lại, trời ạ! Là chị Hani, thư ký của Jungkook.

Mặc dù cô ấy lập tức ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa giùm họ nhưng đều bị thấy hết………. Jimin oán trách trợn mắt nhìn Jungkook.

Còn nói chỉ hôn một cái, anh không chỉ hôn, còn muốn sờ khắp người cậu, khốn kiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin