Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vì mình không thể viết H nên đã cho qua đoạn đêm tân hôn của đôi trẻ rồi nhé.
   ---------------☆☆☆☆☆☆---------------
       Hôm sau đến giữa trưa, Jimin mới tỉnh dậy, lúc ấy trên giường chỉ có mình cậu, Jungkook đã không còn trên giường, trong phòng cũng không có, chắc đến công ty rồi.

Vì Jungkook nói muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật, mà chú nói nếu đi chơi nhiều ngày, trước tiên phải xử lý xong chuyện hợp tác với công ty Kim Thị, sau đó họ có thể đi chơi lâu hơn, cho nên nói, cậu làm cô dâu không hề mệt mỏi, người mệt là Jungkook.

Nhưng anh như là siêu nhân, không thấy mệt, vừa chuẩn bị hợp tác làm ăn, vừa chuẩn bị hôn lễ, tối qua cũng không biết tiết chế, bây giờ cậu quá mệt, xương cốt khắp người như bị tháo hết ra, đau nhức không dứt.

Cuộn cong người nằm trên giường, cảm giác đau đớn truyền khắp người, ngay cả đi bộ cũng không thể, đi tập tễnh như ông lão 80 tuổi vào phòng tắm, rửa mặt xong, lại tắm nước nóng.

Sau một tiếng, cậu mới có chút tinh thần đi ra ngoài, đang chuẩn bị thoa kem dưỡng da, điện thoại trong phòng vang lên, cậu không do dự mà nhận điện thoại, “A lô?”

“Bà Jeon ” Giọng nói đầu bên kia mang theo tiếng cười.

Cậu cười thầm, “Ông Jeon ”

“Rốt cuộc con heo lười cũng dậy rồi.” Lúc anh đi, cậu vẫn ngủ say sưa.

Còn không phải tại anh, lạnh lùng hừ mấy tiếng, cậu vừa kẹp điện thoại vào vai, vừa thoa kem lên đùi.

“Ha ha, ăn cơm chưa?” Dĩ nhiên đầu sỏ gây chuyện biết vì sao cậu tức giận, vì vậy thông minh chuyển đề tài, tránh cho đề tài liên quan đến giường chiếu nói quá lâu.

“Chết đói rồi!” Jimin yếu ớt nói, bị anh làm một đêm quá độ, bữa sáng cũng chưa ăn, được anh nhắc, bụng cậu đã đói đến mức sắp dính vào lưng rồi.

“Muốn ăn gì?” Jungkook cười, không dám cười ra tiếng, dù sao cũng tại anh làm cậu đói thế này.

“Chỉ cần có thể ăn là được.” Cậu đói bụng đến mức có thể ăn gì cũng được rồi.

“Được, em gọi điện bảo người khách sạn mang đồ ăn lên, buổi tối anh đến đón em ra ngoài ăn.”

“Hả, vậy còn anh?”

“Đồ hộp.” Bây giờ ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là giải quyết dự án hợp tác, hơn nữa anh muốn cậu sắp không xong rồi, chờ qua giai đoạn khó khăn này, họ sẽ có nhiều thời gian.

“Thật đáng thương.” Jimin không đồng tình mà châm chọc, nhưng vẫn hơi đau lòng, “Tại sao chú lại vội vàng như vậy?”

“Ha ha, không phải chú vội, mà là anh vội, anh muốn có một tháng ở cùng em.” Trải qua tối hôm qua, anh chắc chắn cậu sẽ không bỏ anh, nhưng anh không chỉ muốn như vậy, anh muốn cậu yêu anh lần nữa.

Đây là lời ngon tiếng ngọt à? Nói thật đơn giản, nhưng cậu lại rất vui, “Em đâu có van xin anh theo em.” Cậu làm bộ không thèm để ý.

Cậu nhóc này, “Đúng, đúng, là anh không bỏ em được.”

“Ha ha, vốn là vậy mà.” Jimin được tiện nghi còn ra vẻ, “Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về nhà.”

“Không cần, mấy ngày nay chúng ta ở khách sạn cũng được, đầu tiên hưởng tuần trăng mật ở khách sạn đã.” Jungkook cười tủm tỉm nói.

Jimin cười trộm, “Vâng!”

“Trăng mật muốn đi đâu?” Jungkook nhắm mắt lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ừm, anh nói thử xem?” Cậu cũng không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng trước cậu còn là người hai bàn tay trắng, hiện tại đột nhiên có một ông xã tốt như vậy, nhiều tiền lại chu đáo.

“Em quyết định đi, anh sẽ cho người mang sách liên quan đến cho em xem.”

“Vâng.”

“Này, ngài Jeon nên làm việc đi.” Anh không bỏ qua được giọng nói nghiêm nghị bên cạnh.

“Được rồi, anh nhớ ăn cơm đấy.” Jimin dặn dò.

“Tuân lệnh, bà Jeon ”

Sau khi ăn cơm tối, đi xem phim, họ trở về khách sạn, giống như anh nói, họ ở khách sạn hưởng tuần trăng mật, vừa thiết thực lại ngọt ngào.

“Nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa?” Jungkook lau tóc ướt.

“Hay là chúng ta về nhà họ Jeon ”

Jungkook nhìn cậu một cách kỳ quái, “Đại thiếu gia, anh không nghe lầm chứ? Em muốn về nhà họ Jeon hưởng tuần trăng mật?”

“Anh đừng cười em mà, em chỉ muốn quan sát kỹ nơi em từng sống từ nhỏ như thế nào thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngôi nhà bị cháy đã sửa xong rồi.

“Chuyện đấy lúc nào chả được, anh nghỉ một tháng, em muốn ở cùng anh tại nhà họ Jeon ” Không phải Jungkook cảm thấy nhà họ Jeon không tốt, mặc dù thiết bị nhà họ Jeon đầy đủ, nhưng anh muốn cậu ở khách sạn hơn, đặc biệt là mấy ngày này.

“Em……” Chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt anh, Jimin chỉ có thể ngoan ngoãn nói: “Em muốn ở nhà họ Jeon, không chừng em sẽ nhớ ra gì đó.”

Cậu gấp gáp muốn nhớ lại tất cả, chuyện duy nhất cậu biết là cô dâu nuôi từ bé của Jungkook, còn quá trình yêu nhau của họ, tất cả mọi chuyện giữa họ, cậu đều muốn biết.

Nhìn thấy sự vội vàng của cậu, Jungkook làm bộ thờ ơ cười cười, “Đồ ngốc, vội như vậy làm gì, không phải bác sĩ nói em nên từ từ, không nên gấp.”

Anh nói như gió nhẹ nước chảy, trong mắt lại tối tăm, trong lòng anh hi vọng cậu có thể nhớ lại những chuyện trước kia chậm chút, anh không muốn nhìn thấy sự thờ ơ trước kia của cậu với anh, lại sợ thấy cậu giận anh.

Cậu nói đúng, anh không vô tâm với cậu, nhưng anh mâu thuẫn dùng cách cực đoan ép cậu ghét anh, rời khỏi anh, thậm chí còn muốn cậu ra khỏi nước, rõ ràng khi đó anh yêu cậu đến không muốn sống nữa.

Jimin ấm nhẹ vào ngực anh, “Thì sao, nói, có phải anh đã làm chuyện gì không muốn người ta biết, cho nên mới không muốn em nhớ ra.”

Cậu chỉ nói đùa thôi, nghĩ thầm Jungkook sẽ không để ý quá, vì anh quả thật chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu, trừ hôm đó nhận lầm Taehyung là cậu mà hôn cậu ta, tuy anh không cố ý nhưng hành động của anh đã làm tổn thương cậu, làm cậu khóc không ít nước mắt vì anh.

“Không có!” Mặt anh âm trầm, lạnh như phủ tuyết.

Jimin cho rằng anh không thích cậu đùa, vội vàng nịnh hót: “Chỉ đùa thôi mà, anh đừng hẹp hòi mà tức giận chứ?”

Jungkook cầm lấy ly nước trên bàn, “Anh không giận.” Làm sao anh có thể giận cậu, anh chỉ giận mình thôi, làm họ đi một vòng lớn như vậy, anh thật là một tên khốn kiếp!

“Em biết anh không phải người hẹp hòi mà.” Cậu nịnh hót tiếp.

“Em…… Hình như nước hôm nay không giống mọi hôm.” Anh nhìn chằm chằm ly nước giả vờ hỏi.

“A, em bảo nhân viên phục vụ mang cho chúng ta ly nước chanh.” Cậu ngừng một lát, “Sao vậy? Không thích sao?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc cậu một lát, anh không truy cứu động cơ của cậu nữa, “Không có, cũng không tệ lắm.”

“Ha ha, em nói rồi, không biết vì sao uống nước suối không có vị, chi bằng uống nước chanh tốt hơn.” Cậu không muốn nói ra lời trong lòng.

Tim chợt đập chậm một nhịp, Jungkook biết Jimin thích chuẩn bị nước chanh cho anh, không ngờ cậu mất trí nhớ mà vẫn còn thói quen này, hơn nữa ban đầu thói quen này là cậu học trộm từ anh.

Khi đó cậu uống một ngụm, nói thẳng uống không tốt…, sau lại còn bắt chước anh uống…, uống lâu rồi cậu lại hơi chua, lại ngọt ngọt, anh nhìn cậu đang cúi đầu chơi notebook, cậu ấy có tâm trạng như chanh không, vừa chua vừa ngọt?

“Jimin ah, anh nghĩ hay là tuần trăng mật của chúng ta đi châu Âu đi.” Anh mở miệng.

“Tại sao?” Không phải anh nói để cậu quyết định sao?

Vì Jungkook không biết cậu có yêu anh như trước không, có thể mất cậu bất cứ lúc nào, “Vì em còn nhớ thói quen thích uống nước chanh của anh.”

“Hả?” Jimin không hiểu, nghe cũng không hiểu.

“Mặc dù em quên anh, nhưng em vẫn nhớ anh thích uống nước chanh, điều này chứng tỏ……” Anh ngồi cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, “Chứng tỏ ở đây em vẫn có anh.” Anh kéo tay cậu đặt lên ngực cậu.

“Anh thích?” Cho nên cậu mới theo bản năng yêu cầu nhân viên phục vụ đổi nước suối thành nước chanh?

“Ừ,” Anh ôm sát cậu.

Anh thích uống nước chanh, trước kia cậu thường chuẩn bị nước chanh cho anh, mất trí nhớ nhưng cậu vẫn chuẩn bị nước chanh cho anh theo thói quen, anh có ý này sao?

Nghĩ kỹ lời anh một lát, Jimin chậm rãi gật đầu, hiểu ý anh, “Em biết rồi, vậy sau này có chuyện tương tự xảy ra, anh phải nói cho em biết, việc này cũng có thể giúp em khôi phục trí nhớ.”

Jungkook gật đầu, “Được.”

“Vậy chúng ta không về nhà họ Jeon nữa.” Như anh nói, về nhà họ Jeon lúc nào cũng được, nhưng thời gian nghỉ một tháng không phải lúc nào cũng có, “Chúng ta đi châu Âu.”

“Được, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật khắp nơi ở châu Âu.” Quả nhiên cậu là một cậu bé thông minh, mặc kệ cậu quyết định gì, anh đều sẽ bác bỏ, anh sẽ hướng dẫn từng bước, để cậu biết lựa chọn nào là tốt nhất.

“Oa, châu Âu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.” Phải đi hết các nước ở châu Âu có cường điệu quá không, mười mấy nước đấy.

“Không sao, em nghĩ xem muốn đi nước nào đi, rồi sau đó hãy nói.” Tiếp tục kéo dài thời gian thêm một chút cũng được, dù sao chú đã quản lí tập đoàn Jeon Thị nhiều năm, thêm một chút cũng không đáng kể, đừng bảo anh bất hiếu, lúc này người đàn ông bình thường khác cũng không có nhân tính.

“A, vậy em muốn đi……..” Jimin cầm quyển tạp chí buổi chiều được mang đến lên, chuẩn bị nghiên cứu.

“Em muốn đi đâu cũng được, nhưng muộn rồi, đi nghỉ thôi.” Jungkook nói.

“Bây giờ em rất hưng phấn, không ngủ được!” Cậu lắc đầu một cái, cậu không ngủ được đâu.

Jungkook cười quỷ dị, hưng phấn không ngủ được? Ha ha, “Vậy càng tốt.” Anh ôm lấy cậu đang nghi hoặc không hiểu gì đi tới giường.

“Ah? Đợi chút đã……” Có lầm không, chẳng lẽ anh không cần nghỉ ngơi hả, coi như anh không cần, vậy “em trai” anh thì sao? Cậu thì sao?

“Không thể đợi.” Jungkook phủ định, lúc này không thể dịu dàng, nên lúc cần ngang ngược tuyệt không mềm lòng.

“Đừng mà, người ta còn đau.” Jimin chỉ có thể cầu xin.

“Đau chỗ nào? Anh xoa cho em là được.”

Da mặt đàn ông cực kỳ dày, cậu chỉ có thể nhắm mắt hoan nghênh anh “chà đạp”……..

Bị chú thúc giục nhiều lần, Jungkook đành đưa Jimin về Hàn quốc, kết thúc chuyến đi châu Âu gần hai tháng, lại nhanh chóng về nhà họ Jeon.

Lần này Jungkook hơi yên tâm, không hề lo lắng cậu sẽ xa lạ với anh nữa, anh nghĩ, trăng mặt sẽ tạo ra hạnh phúc làm Jimin thân thiết với anh hơn, anh chắc chắn không phải mình anh vui vẻ, cậu cũng hạnh phúc như anh.

Nhưng……… cũng chỉ là nghĩ, vẫn chưa chắc chắn, trong lòng anh vẫn còn hơi lo lắng, cho dù thế nào, anh vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, vô cùng tốt, cậu không thích cũng không thể.

Jungkook đối xử tốt với Jimin, Jeon Jonghyun đều thấy được, mới về nhà họ Jeon một tuần ngắn ngủn, ông đã thấy Jungkook đội chiếc mũ “Nô lệ của vợ” một tuần rồi, cuối cùng lúc ăn cơm tối, ông vừa đau vừa giận lên tiếng.

“Kookie, cháu không thể cưng chiều Jimin như vậy.”

nhìn Jungkook đang bóc tôm chua ngọt cho Jimin ăn, Jeon Jonghyun không phải đố kỵ, không phải ghen, chỉ là đàn ông không thể cưng chiều vợ như vậy, sẽ làm bảo bối của họ sinh hư, cho dù ông nhìn đứa bé này lớn lên từ nhỏ, ông cũng không thể không cảnh cáo Jungkook phải có chừng mực.

Nhìn họ, ông quả thực thấy anh trai, chị dâu mình xuất hiện trên đời, nhớ đợt trước họ cũng như keo sơn như thế.

Jungkook chỉ cười, không trả lời, trên tay dính đầy nước sốt chua ngọt, anh cũng không quan tâm, vì Jimin rất thích ăn, nhưng cậu ngại bóc, nên luôn cho hết vào miệng, sau đó nhả vỏ ra, cực kỳ thuận tiện, nhưng không thể bằng anh bóc hết vỏ rồi mới ăn, đương nhiên Jungkook giúp cậu bóc.

“Chú à, Kookie đối với cháu rất tốt.” Jimin vừa ăn vừa nói, “Nhưng Kookie đối với chú cũng rất tốt, đi du lịch châu Âu còn mang quà về cho chú.”

Từ nhỏ trái tim của Minie đã đặt lên người Jungkook, đối với người chú trên danh nghĩa là ông rất kính trọng và hiếu thuận, nhưng cậu vẫn bảo vệ người mình yêu, trong lòng Jeon Jonghyun thở dài, lắc đầu, không nói nữa.

“Chú, nếu không chú cũng tìm một người bầu bạn nửa đời sau đi.” Jimin cho rằng ông không được ăn nho, nói nho còn xanh, cho nên tốt bụng đề nghị.

Jeon Jonghyun nghiêm mặt, “Minie, chú đã nói rồi, chú là người theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa chú vẫn chờ Jungkook quen với công ty, nhận lấy công ty, như vậy chú có thể du lịch vòng quanh thế giới.”

“Chú, cái gì mà không kết hôn, đến lúc chú già thì làm thế nào? Mặc dù có Kookie và cháu, nhưng vẫn cần một người bầu bạn!” Jimin phản bác.

Đứa bé này, nói đạo lý thì như vậy, Jeon Jonghyun chỉ có thể im lặng, thông minh chuyển đề tài, tránh mình bị “khuyên” phải kết hôn với một người phụ nữ, “Khụ, Jungkook, chuyện công ty thế nào rồi?”

Biết chú chỉ hỏi qua, nhưng Jungkook vẫn nghiêm túc trả lời: “Nói chung không có vấn đề gì ạ.”

“Ừ, vậy được rồi, chờ cháu quen với công ty, chú sẽ giao cho cháu.” Giọng Jeon Jonghyun rất vui sướng.

Jungkook không nói gì, tiếp tục bóc tôm, nhưng Jimin không vui, “Chú à, tại sao chú lại giao hết cho Jungkook tiếp quản, anh ấy sẽ rất bận.” Bây giờ cậu chỉ có thể thấy anh vào buổi tối, nếu anh bận hơn, có lẽ về sau cậu sẽ trở thành oán phụ khuê phòng mất.

“Chú bận tối mắt tối mũi, cũng chưa thấy cháu đau lòng cho chú.” Chú Jeon cười nhạo.

“Chú!” Jimin nũng nịu, Jungkook cười theo, thấy ánh mắt “oán phụ khuê phòng” của cậu, mới ngưng cười.

“Jimin, vậy em đến công ty giúp anh đi.” Như vậy ngày ngày anh có thể thấy cậu.

“Có thể, nhưng em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, không thể hôm nào cũng đến công ty.” Cậu suy nghĩ cẩn thận, “Em nghĩ ra rồi, em sẽ học trong một ngày hoặc nửa ngày, như vậy em sẽ có nhiều thời gian.”

Nghe họ nói, Jimin biết cậu học ngành quản lý, đợt trước nghỉ hè nên được nghỉ, nói vậy lúc đầu cậu chọn ngành quản lý, cũng vì Jungkook thôi.

Jungkook chỉ cười không nói, mục đích anh muốn cậu tới công ty chỉ để anh thấy cậu, tránh những ánh mắt mê mẩn của mấy tên đàn ông nhìn cậu, dưới mắt anh, xem ai dám đụng vào cậu!

“Vậy em sẽ làm gì?” Jimin không có kinh nghiệm đi làm, cho nên khá lạ lẫm.

Đối mặt với vấn đề tò mò của vợ yêu, Jungkook ngoan ngoãn trả lời: “Trợ lý của ngài Jeon.”

“Oa, nghe tuyệt quá!” Jimin cười vui vẻ.

Jeon Jonghyun chọc phá, “Không phải là em trai sai vặt sao.”

“A!” Jimin bị dọa, “A Kookie, anh xem thường em quá, dù sao em cũng là sinh viên giỏi của ngành quản lý, anh lại xem thường em, đáng ghét!”

Jungkook vừa nghe, giả bộ không có gì hỏi ngược lại: “Tại sao em biết em là sinh viên giỏi ngành quản lý?”

“Mấy dâu phụ lần trước đó, họ luôn nói em vừa đẹp vừa tốt số, thành tích học tập rất tốt, nhân duyên cũng tốt, rất nhiều người theo đuổi, bây giờ còn gả cho một người đàn ông có tiền, về sau em phải giới thiệu giúp họ.” Cậu không nghi ngờ gì, nói thẳng.

“Nhưng em không giới thiệu giúp họ đâu.” Cậu nghịch ngợm le lưỡi, “Em ghét nhất làm bà mai.”

Câu trả lời của cậu làm Jungkook yên tâm hơn, “Sao? Vậy em chắc chắn mình vẫn nhớ những kiến thức mình học?”

Jimin dùng ánh mắt không chịu nổi nhìn anh, “Làm ơn đi, người ta mất trí nhớ, không phải bị ngốc, lúc đầu quá lo, quá sợ, có số việc không nhớ nổi, nhưng những kiến thức trước kia em học đang mọc nấm trong đầu em này.”

Quả thật, bác sĩ cũng nói như vậy, để cậu tiếp xúc nhiều với những thứ trước kia, có lẽ cậu sẽ nhớ ra nhanh hơn, đột nhiên lòng anh căng thẳng, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần thấy cậu sắp khôi phục trí nhớ, anh trở nên mâu thuẫn, vì anh lo lắng cậu nhớ ra trước đây anh đã đối xử với cậu thế nào, quên mất hiện tại anh rất tốt ……….

“A Kookie, A Jungkook !” Jimin kêu anh nhiều lần, anh cũng không có phản ứng, “Anh làm sao vậy?”

“Không sao.” Jungkook cười dịu dàng.

Jeon Jonghyun yên lặng ăn cơm, từ nhỏ cậu con dâu mới này đã không làm ông yên tâm, để người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ như ông nuôi con nhất thời, lo lắng một đời.

Sau khi ăn xong, Jimin nói muốn cắt trái cây cho họ ăn, Jeon Jonghyun thấy thời cơ đến nên kéo Jungkook đến góc.

“Cháu đang lo lắng gì vậy?” Chú Jeon đi thẳng vào vấn đề.

“Chú, cháu cũng không biết.” Jungkook không biết làm thế nào hình dung tâm trạng của mình.

“Cháu đó, cháu còn không biết tính Jimin sao? Thằng bé yêu hận rõ ràng, chắc chắn sẽ không giận cháu.” Jeon Jonghyun trách mắng.

“Cháu không biết.” Jungkook cúi đầu.

“Cháu nghĩ xem, Jimin muốn gì nhất? Là cháu! Còn cháu, đã là chồng thằng bé, cháu còn sợ gì? Sợ thằng bé không nhớ cháu? Các cháu đã kết hôn rồi, thằng bé vui còn không kịp, cùng lắm sau khi khôi phục trí nhớ, giận cháu, dù sao chú đảm bảo không mười ngày thì nửa tháng sau, Jimin sẽ tha thứ cho cháu.”

“Thật sao?” Đơn giản vậy sao?

“Dĩ nhiên, cháu không có lỗi với nó, lỗi duy nhất của cháu là không nói cho nó biết, cháu yêu nó!” Mặc dù điều này đã làm Jimin khóc chết đi sống lại, nhưng bây giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.

“Chú, cảm ơn chú.” Jungkook vẫn tự trách, đối với lời khuyên tốt bụng của chú, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cảm ơn chú từ trong lòng.

Chú vì nhà họ Jeon vì anh, bởi ra quá nhiều, không phải một thời gian, mà là hơn mười năm! Con người có bao nhiêu lần mười năm!

“Được rồi, cháu tự nghĩ kỹ đi.” Jeon Jonghyun vỗ vai anh.

“Chú à, cháu cảm thấy Jimin nói đúng, chú nên tìm bạn đời đi.” Anh và Jimin sẽ hiếu thuận với chú, nhưng cậu nói rất đúng, về sau chú sẽ hi vọng có một người bầu bạn, hai người tay trong tay sống nửa đời còn lại, đó mới là chuyện tốt.

“Cháu thật sự đã ăn quá nhiều nước miếng của Minie  rồi, còn dám khuyên chú.” Jeon Jonghyun không lưu tâm lắc đầu, “Chuyện của chú hai đứa đừng quan tâm.”

Jungkook cười bất đắc dĩ, chú thật sự càng già càng nói bậy, cái gì là “Anh ăn nước miếng của Minie quá nhiều.”

“Ăn trái cây thôi.” Giọng nói đầy sức sống của jimin truyền tới.

“Đi thôi.” Hai người đi về phòng khách.

Jimin vừa để trái cây xuống, đột nhiên mắt tối lại, cậu lắc đầu, thấy Jungkook và chú đi tới, sắc mặt Jungkook hơi nặng nề, có chuyện gì sao?

Cậu muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện tim mình ngột ngạt, thật khó chịu, hoa mắt chóng mặt, vội vàng bám vào ghế salon, cơ thể ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cậu, mà hai mắt cậu đã nhắm lại, ngất đi.

“Jimin....”

Ai đang gọi cậu? Là Kookie sao?

“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Đợi bác sĩ khám xong cho Jimin, Jungkook liền hỏi.

“Ngài Jeon, cậu bình tĩnh lại đã, tôi mới có thể nói rõ với cậu.” Mặt bác sĩ không đổi, tình huốn này ông đã gặp nhiều, tập mãi thành quen rồi, nhưng ông hy vọng người thân nên tỉnh táo, đừng quá kích động, nếu không không giúp gì được.

Jungkook nghe vậy, lập tức yên lặng, nghe lời bác sĩ, hít sâu một hơi để mình tỉnh táo hơn, lại hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy có sao không?”

“Tôi nhới lần trước tôi nói với cậu, vì cậu ấy bị thương ở đầu nên tạm thời mất trí nhớ, nhưng vừa kiểm tra, tôi phát hiện trong đầu cậu ấy có máu tụ, vì máu tụ đè lên dây thần kinh nên cậu ấy mới mất trí nhớ.

“Máu tụ? Cần phẫu thuật sao? Nguy hiểm không?” Jeon Jonghyun nắm được mấy từ then chốt.

“May mắn khối máu rất nhỏ, phẫu thuật cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.” Jeon Jonghyun thở phào nhẹ nhõm, nhưng Jungkook vẫn nghiêm mặt, “Kookie,bác sĩ nói Jimin không sao, cháu…”

“Bác sĩ.” Jungkook mở miệng, “Không nguy hiểm, vậy sau khi phẫu thuật, trí nhớ của cậu ấy…”

“Cái này khó nói.” Bác sĩ dùng thái độ chuyên nghiệp giải thích: “Không phải tôi muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng vì thực tế những người gặp phải trường hợp này khác nhau, nên tôi không thể cho cậu câu trả lời chính xác, sau khi phẫu thuật, cậu ấy có khôi phục trí nhớ không thì tôi không chắc chắn, tôi định đề nghị không phẫu thuật để khối máu tự tan, nhưng bây giờ khối máu đã đè lên dây thần kinh, cần phải phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật, có mấy trường hợp, một là khôi phục trí nhớ bao gồm cả quá khứ lẫn sau khi mất trí nhớ; hai là chỉ nhớ những việc trước khi mất trí nhớ hoặc chỉ nhớ những việc sau đó; ba là cái gì cũng không nhớ, các người phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tóm lại là tình huống nào cũng có thể xảy ra.”

Jeon Jonghyun nhìn sắc mặt khó coi của Jungkook, “Kookie, Jimin  không sao là tốt rồi, cháu đừng lo.”

Tại sao có thể không lo, cậu khỏe đương nhiên anh vui, nhưng làm sao anh có thể không lo, “Cháu đi thăm Jimin.” Nói xong anh đi vào phòng bệnh.

Ai, thằng bé này, Jeon Jonghyun than thở, quay đầu nói cảm ơn với bác sĩ. “Cảm ơn ông, bác sĩ.”

“Không có gì.”

Jimin ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nên tỉnh lại, vừa nhìn thấy trần nhà quen thuộc, còn có tiếng nước nhỏ giọt, cậu biết ngay bây giờ mình đang ở đâu.

Nhất định Jungkook lo gần chết, cậu từ từ ngồi dậy, cảm thấy người không thoải mái, không thoải mái nhất chính là cảm giác mơ hổ mê muội, day nhẹ huyệt thái dương, đúng lúc Jungkook đi vào, anh sợ hãi vội vàng gạt tay cậu ra.

“Em đang làm gì vậy?” Jungkook biết mình hơi to tiếng, nhưng anh rất lo lắng, sợ cậu day nữa sẽ làm máu tụ trong đầu cậu lệch khỏi vị trí.

“A Kookie, anh sao thế?” Cậu vừa tỉnh lại anh đã hung dữ với cậu, Jimin không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, Jungkook nén giận, cúi đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, là anh không tốt.”

Jimin nhìn vẻ mặt anh nghiêm trọng, cậu cũng cau mày: “Kookie, sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Cậu nhớ đầu mình hơi đau, đau đến mức cậu mất ý thức, khi cậu tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, cho nên có lẽ ngủ mê rất lâu? Hay cậu bị bệnh chỗ nào?

Nhưng vấn đề của cậu chỉ đổi lại sự im lặng của anh. Jungkook nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào.

Jimin bị bộ dáng này của anh hù sợ, cho rằng mình bị bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng, nghẹn ngào nói: “Kookie, có phải em sắp chết không?”

Chữ chết đánh thẳng vào lòng Jungkook, anh mở to mắt, lớn tiếng trách móc: “Em không thể chết.”

“Em cũng không muốn. Người ta rất vất vả mới tìm được người trong lòng, còn vui vẻ kết hôn, vẫn chưa được ba tháng, làm sao em lại chết.” Bị anh mắng, cậu khó chịu, không phải cậu cố tình gây sự, mà anh không giải thích rõ.

“Đừng khóc.” Jungkook luống cuống lau nước mắt cho cậu, “Đừng khóc, nhé?” Anh vì quá căng thẳng nên không chú ý nghe được từ thích cậu nói.

Giọng nói dịu dàng của anh thành công làm Jimin dừng khóc. “Dáng vẻ vừa rồi của anh rất nghiêm trọng.”

“Anh…Không phải. Jimin, em không sao đâu.” Anh từ từ giải thích với cậu.

“Nhưng bộ dáng của anh như nói em sắp chết.”

“Anh vốn như vậy mà.”

“Anh không như vậy.” cậu nhấn mạnh.

“Đúng, anh không như vậy, anh vừa đùa em thôi…”

                        End chap

Xin lỗi mọi người mình không viết H được. Lần sau mình sẽ cố gắng
  Mong mọi người ủng hộ truyện của mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin