Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cho nên em sẽ không chết?” Nghe anh giải thích, Jimin vẫn hơi sợ hãi.

Làm ơn đi, cậu mới hai mươi mốt tuổi, cậu còn chưa sống hạnh phúc với chồng yêu được bao lâu, bây giờ cậu chết, cậu không thể chết! Cho dù có chết, cậu cũng muốn chết già, không phải đột tử như vậy!

“Không cho phép nói từ chết nữa.” Có kiêng có lành, đừng tự nhiên nhắc đền từ này.

“Phù, vậy là được, vậy là được.” Hù chết cậu.

Nếu không phải bây giờ không hợp, Jungkook rất muốn cười ra tiếng, bộ dáng nghiêm túc “Tôi không muốn chết, tôi muốn sống thật lâu” của cậu rất buồn cười.

“Vậy em chỉ cần phẫu thuật là khỏi?” Cậu nhẹ nhàng hỏi, không phải cậu muốn hỏi nhẹ nhàng như vậy, mà là cậu phát hiện chỉ cần cậu nhắc đến chuyện này, nhất định Jungkook sẽ tức giận nhìn cậu, mà anh rất ít khi tức giận, rốt cuộc anh đang giận cái gì?

“Đúng.”

Len lén nhìn anh vài lần, Jimin  lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh đang giận cái gì?”

Anh không giận, anh thề anh không giận, anh chỉ……. Phiền não, “Không có gì.”

“Phẫu thuật rất nguy hiểm sao?” Không giữ được mạng là chuyện không tránh khỏi, Jungkook không nói, đều giữ chuyện buồn bực trong lòng, giống hệt hồi bé, rõ ràng thích cậu, lại nói không thích cậu…… Khoan đã, có phải cậu vừa mới nhớ lại chuyện trước kia?

Trước kia anh không thích cậu?

Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu đầu cậu, vậy bây giờ Jungkook đang ngồi cạnh cậu, lo lắng lại tức giận thì sao? Tại sao đột nhiên cậu cảm thấy Jungkook không thích cậu?

“ Jimin, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ, không cần lo lắng.” Jungkook ra lệnh không được nghĩ nhiều, tránh mấy cảm xúc không tốt này lây cho Jimin.

“A………. Kookie.” Hiện tại cậu không lo lắng vấn đề này, ngược lại đột nhiên cảm thấy mình quái lạ, “Có phải trước kia anh không thích em?’ cậu hỏi ấp a ấp úng, sợ mình nhận được câu trả lời khẳng định.

“Em………” Anh nín thở hỏi, “Em nhớ ra gì sao?”

Jimin lắc đầu, “Không có, chỉ là em vừa có cảm giác hình như anh không thích em.”

Trời ạ! Jungkook suýt nữa bị lời của cậu hù chết, nhớ tới mấy tháng cố gắng này, đột nhiên cảm thấy thất bại, “Jimin, câu hỏi em hỏi anh, tự em suy nghĩ đi, anh yêu em không?”

Anh yêu cậu không? Jimin nhắm mắt lại, ngồi dựa vào gối, anh không yêu không?

Trong lòng cậu tự hỏi, sau khi mất trí nhớ, một cảm giác trống không níu chặt lấy cậu, cậu cho rằng cả đời sẽ như vậy, nếu như không gặp anh, cậu thật sự không biết làm gì.

Sau đó anh lại chứng minh thân phận của cậu, cầu hôn cậu, cho cậu một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cậu biết ơn anh?

Không phải! Biết ơn người ta, cũng không thể lấy hôn nhân cả đời của mình làm quà tặng, như vậy……….. Cậu nhìn anh, có lẽ cậu yêu anh, vì yêu, cho nên cậu mới chấp nhận tất cả của anh.

Anh nói anh là chồng chưa cưới của cậu, cậu tin; anh nói họ sắp kết hôn, cậu cũng tin, cho nên anh cầu hôn cậu, cậu đồng ý.

Cho nên tất cả những thứ này vì cậu đã sớm yêu anh, bắt đầu từ lúc nào? Từ lúc nào cậu đã yêu anh?

Chắc là lúc cậu chưa mất trí nhớ! Trong lòng Jimin có rất nhiều cảm giác, cậu yêu anh, cậu chắc chắn.

Còn Jungkook thì sao? Ánh mắt anh nhìn cậu rất dịu dàng, có rất nhiều cảm xúc bao quanh, ánh mắt nhìn cậu thật say đắm.

“A Kookie, anh nói đi.” Trong lòng đã có đáp án, nhưng cậu vẫn muốn nghe anh nói.

Lập tức Jungkook hiểu được ý nghĩ giảo hoạt trong đầu cậu, thiếu chút nữa bị cậu lừa, đã hiểu tâm ý của anh rồi, còn tham lam muốn nhiều hơn, nhưng mà đối với yêu, so đo quá nhiều, ngược lại sẽ mất càng nhiều, sao tất cả mọi người không thẳng thắn với nhau hơn.

“Anh thích em, anh yêu em.” Anh nói như vậy.

Jimin lắc đầu, “Lúc anh nói yêu em có thể tình cảm hơn chút được không?”

Cậu nhóc chết tiệt! Không thấy anh căng thẳng đến mức mặt cứng đờ rồi hả, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu, thả lỏng mặt, lặp lại lần nữa.

Jimin vẫn lắc đầu, “Ai da, anh nói thật không có thành ý.”

Không thể so đo nhiều? Thôi đi! Nhìn cũng biết lòng tự trọng của anh lớn hơn người khác rất nhiều, Jungkook kéo lấy cậu, đặt lên môi cậu, nói cho cậu biết, mình rất yêu cậu, nếu không phải không thích hợp, không nên ở đây, anh nghĩ, có lẽ anh dùng một số hành động để chứng tỏ tình ý của anh, chắc chắn cậu sẽ tin.

Jimin  cười để mặc anh làm bậy, thật ra trong lòng mừng rỡ như nở hoa, anh nói rồi, anh yêu cậu, cậu cũng vậy, rất yêu rất yêu anh…..

Việc Jungkook lo lắng sau khi phẫu thuật cậu mất trí nhớ hay hồi phục trí nhớ vần là điều phiền não, để anh lo là được, tránh khiến cậu lo lắng.

Nếu như cậu mất trí nhớ, anh sẽ theo đuổi lần nữa; nếu cậu chỉ nhớ những điều đau khổ trước kia, anh sẽ nhận tội, để cậu yêu anh lần nữa; nếu như cậu giống bây giờ, như vậy tất cả họ đều vui vẻ, kết quả mỹ mãn.

Anh không thể quyết định tất cả, cho nên anh chỉ có thể tự cứu.

Jimin tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng toát, tiếng tít tít máy tâm đồ, nhìn quanh, cậu thấy vẻ mặt lo lắng của Jungkook, chú Jeon  và bác Kim

Cậu mỉm cười, câu nói đầu tiên là: “Kookie, có thể đổi màu sơn trong bệnh viện không, nhìn màu trắng thật không có sức sống.”

Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó mới lấy lại tinh thần, “Jimin, cháu không sao chứ?”

“Có khó chịu chỗ nào không?”

“Cháu khoẻ không?”

Ồn ào huyên náo, Jimin nghe đến đau đầu, giơ tay ý bảo mọi người đừng nói nữa, “Không sao ạ!”

Mấy tiếng thở dài vang lên, không sao là tốt rồi.

“vậy bác về nhà bảo chị Lâm nấu canh để Minie bồi bổ.” Đầu suy nghĩ, cần cần mua óc heo không? Không được không được, biến thành đầu heo thì toi! Bác kim vừa nói lảm nhảm vừa đi ra ngoài.

“Không sao chứ? A, vậy chú về công ty trước, Kookie, cháu ở lại chăm sóc Jimin, chuyện ở công ty để chú xử lý.” Jeon Jonghyun giao toàn bộ trách nhiệm rồi đi.

Ừm, xem ra chú rất hiểu phụ nữ nghĩ gì, Jimin mở to mắt nhìn Jungkook vẫn im lặng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, “Jungkook …..”

Jungkook yên lặng vuốt mặt cậu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng tinh thần không tệ lắm, “Có thoải mái không?”

Cuối cùng vẫn làm theo đề nghị của bác sĩ, nhanh chóng để cậu phẫu thuật, mặc dù bác sĩ luôn đảm bảo với anh không có nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn không không chế được mà chấn động. anh không lo lắng cậu có nhớ ra không, anh chỉ lo lắng cho tính mạng của cậu, tình yêu gì đó cũng có thể biến mất, cậu sống  tốt là điều quan trọng nhất!

“Không sao ạ, em chỉ muốn ngủ thôi.” Nói xong, cậu liền híp mắt.

“Ừ, tạm thời anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở cạnh em.” Jungkook sờ đầu cậu, đắp kín chăn cho cậu.

Jimin ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại.

Cậu khôi phục trí nhớ rồi sao? Hay là giống như trước, anh há miệng, cử động mấy lần, cuối cùng lại thôi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

Một tháng sau, Jimin hồi phục rất nhanh, vả lại được bác sĩ đồng ý, rốt cuộc có thể về nhà nghỉ ngơi, vì vậy sắp xếp hành lí chuẩn bị về nhà, nhưng họ không về nhà riêng, mà là về nhà họ Jeon, vì nhà họ Jeon có chị Lâm, chị Lâm rất giỏi về canh bổ, có thể bồi bổ cơ thể cậu thật tốt.

Mà Jungkook vẫn ở bên cạnh cậu, không đến công ty, “Kookie, anh không đến công ty sao?”

“Bây giờ em quan trọng nhất.” Nhuế Diệp trả lời.

“À.” Cậu chau mày, cảm thấy kỳ lạ, sau đó nhìn chằm chằm ảnh cưới trước giường: “Kookie, nhìn anh trong hình rất nghiêm túc đó.”

Jungkook đang gọt trái cây cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh không quen chụp ảnh.”

“À.” Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn Jungkook, không nói.

“Ăn táo đi.” Jungkook đút từng miếng táo cắt hình hạt lựu vào miệng cậu.

Jimin ăn vài miếng, “A Kookie, em không muốn ăn nữa, đủ rồi.”

Jungkook ăn hết chỗ táo còn lại, sau đó ngồi bên cạnh cậu, Jimin thấy không chịu nổi nên nói, “Xin anh đấy, anh đừng cả ngày lẫn đêm nhìn em chằm chằm có được không?”

Thấy cậu khó chịu, nhưng Jungkook vẫn bình thản trả lời: “Bây giờ công việc của anh là nhìn em.”

“Người ta đã khoẻ hơn rồi.”

“Sao?” Anh chau mày, thuận miệng hỏi: “Em có nhớ ra gì không?”

Jimin cúi đầu, trong mắt hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nghĩ, “Không có đâu.”

“Thật sao?” Tròng mắt đen sáng lên, “Em ngủ một lát đi.”

“Không muốn, không ăn thì ngủ, em sắp trở thành heo rồi.” Jimin lắc đầu cự tuyệt đề nghị của anh, “Hay anh nói cho em những chuyện trước kia đi? Anh chưa từng nói với em.”

Vẻ mặt Jungkook cứng đờ, sau đó lắc đầu một cái, “Không nên, có một số chuyện anh hi vọng em có thể tự nghĩ.” Vì anh cũng không biết làm sao nói cho cậu biết về những ngày tháng đối xử lạnh lùng vô tình với cậu đó.

“Thật hả?” Trên mặt không nói rõ không tin, “Nhưng em cảm thấy anh không muốn em nhớ ra những chuyện lúc trước.”

“Không phải!” Anh lập tức phản bác, nhưng nói quá nhanh, ngược lại làm Ninh Hinh Nhi nghi ngờ, “Thật đó.”

“Được rồi, nhưng bây giờ em thấy rất chán, anh kể chuyện lúc trước cho em đi.”

Anh quay đầu đi, không nhìn ánh mắt vô tội của cậu nữa, sợ mình mềm lòng, “Nhưng anh mệt.” Anh chỉ có thể sử dụng cách nhu nhược này.

Jimin vốn muốn hỏi vài chuyện, nhưng thấy mặt anh đầy vẻ mệt mỏi, dưới mắt còn thâm quầng, trong lòng lại đau, “Vậy anh mau đi nghỉ đi.”

“Ừ.” Jungkook đứng dậy cởi quần áo, nằm xuống cạnh Jimin, lúc cậu ở bệnh viện, anh luôn nằm ở ghết salon bên cạnh; về nhà rồi, anh ngủ luôn nằm cạnh cậu, mặc dù giường rất lớn, nhưng anh sợ làm cậu bị thương nên luôn ngủ cạnh mép giường.

“A Kookie ah, hay là……” Cậu khẽ cắn răng.

“Không.” Jungkook biết cậu muốn nói gì, “Anh không ngủ ở phòng khách đâu, anh muốn ngủ ở đây.”

“Vậy anh nằm lùi vào đi.” Cậu sợ anh sẽ rơi xuống giường, rõ ràng giường rất lớn mà.

“Anh sợ………”

“Anh sợ cái gì, tư thế anh ngủ rất bình thường, đều do em quấn lấy anh…… anh cũng không dám chủ động ‘dây dưa’.” Người có tư thế ngủ kỳ quặc là cậu, Jimin xấu hổ thừa nhận.

Nếu như muốn anh chủ động dây dưa, chỉ sợ sẽ phải diễn cảnh phun máu mũi.

“Đừng sợ mà, người ta đâu có ăn anh.”

Nhưng Jungkook sợ, anh sợ anh sẽ thuận theo bản năng mà ăn cậu.

“Nhanh lên.”

“Ừ.”

Nghỉ ngơi gần một tháng, rốt cuộc được Jungkook chấp thuận, Jimin đã đi làm ở công ty, về việc học, thật ra năm ba đại học cậu học rất nhàn, cho nên hơn nửa thời gian đều ở công ty.

Rất nhiều người trong công ty biết Jimin là vợ của Jungkook, cho nên ai cũng khách khí với cậu, cho dù thực chất cậu là em trai sai vặt, người khác cũng không dám sai cậu, không phải ăn no không có chuyện gì làm.

Jungkook đã tiếp quản tập đoàn Jeon Thị, mà Jeon Jonghyun không lập tức hoàn thành giấc mơ của ông là đi du lịch thế giới, mà ở nhà họ Jeon nghỉ ngơi, thư giãn tinh thần để chuẩn bị khởi hành, thuận tiện hướng dẫn tổng giám đốc mới nhậm chức.

Mà Jimin là phu nhân tổng giám đốc, người sai khiến cậu chỉ có Jungkook.
“Jimin, cầm bản tài liệu này đi phô tô.”

“Vâng.”

“Jimin, dịch bản tài liệu này thành tiếng Anh.”

“Jimin.……”

“Tổng giám đốc đại nhân!” Rốt cuộc trợ lý đã phản kháng.

“Hả?” Tổng giám đốc đại nhân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.

“Em là sinh viên giỏi của ngành quản lý đó.” Thật không biết xấu hổ, nói vậy mình cũng cảm thấy rất xấu hổ.

“Thì sao?”

“Tại sao anh lại sai người ta làm mấy chuyện đơn giản như vậy!” Jimin nói ra bất mãn trong lòng.

Lần này, Jungkook gật đầu, hình như đồng ý với ý kiến của cậu, “Nói cũng phải.”

“Vậy có phải nên cho người ta một công việc có tính khiêu chiến chút không?” Jimin được voi đòi tiên.

“Ừ, đúng vậy, vị trí quản lý bộ phận marketing trong công ty……….” Ngón tay Jungkook gõ có tiết tấu lên mặt bàn.

“Hay lắm.” Không ngờ có việc từ trên trời rơi xuống một vị trí tốt như vậy.

Jungkook nói tiếp, “Ừ, đáng tiếc anh không thể nhìn thấy em.” Giọng điệu anh nửa thật nửa giả.

Bộ phận marketing ở tầng dưới, như vậy chắc chắn một ngày cậu không thể gặp Nhuế Diệp mấy lần, hơn nữa sau khi cậu vào công ty, cậu phát hiện phụ nữ có tâm cơ rất nhiều.

“Được rồi, anh nên để em phát huy năng lực.” Gương mặt Jungkook khổ sở.

“Không cần, em vẫn nên ở đây thì hơn.” Đột nhiên Jimin nói chắc như đinh đóng cột.

“Chắc chắn không?” Jungkook lại hỏi.

“Vâng, chắn chắn.”

“Được rồi.” Do dự nhìn cậu một lát, Jungkook mới gật đầu.

Bên tai còn nghe được tiếng thì thầm: “Em đâu có ngốc, không có ông xã thì làm sao đây…….” Anh nhếch miệng cười, anh đã nói cậu là một cậu bé rất thông minh mà!

Nhưng chàng trai thông minh lại không thông minh một số chuyện.

Jimin là chàng trai xinh đẹp, đi làm nên cậu đã làm tóc xoăn gợn sóng, làm cậu càng xinh đẹp hơn, mặc đồ công sở, trang điểm nhẹ, dáng vẻ thành thục lại mê người, mà đàn ông là động vật cảm quan, hai mắt chỉ nhìn những vật xinh đẹp. Nhưng không ai dám có chủ ý với phu nhân tổng giám đốc, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết Jimin là phu nhân tổng giám đốc.

Ví dụ như nhân viên mới Choi Min Ho đây, gặp Jimin mấy lần ở tầng dưới, anh ta rất thích cậu, nên đề nghị ăn trưa cùng nhau.

Jimin không suy nghĩ nhiều, dù sao chỉ ăn cơm cùng nhau, hơn nữa buổi trưa tổng giám đốc đại nhân phải ăn cơm cùng khách hàng, cho nên cậu đồng ý.

Sau khi ăn cơm vui vẻ với Choi Min Ho xong, Jimin vẫy tay chào anh ta, trở về phòng tổng giám đốc làm việc.

Sau khi về, thấy Jungkook đã bắt đầu làm việc, cậu nhìn đồng hồ, may quá, thời gian nghỉ trưa vẫn chưa hết, cậu có thể pha một ly ca cao.

“A Kookie, anh có muốn uống ca cao không?’ Cậu là một người vợ, khi cần thiết cũng muốn chăm sóc dạ dày của ông xã.

“Không!” Giọng nói anh buồn buồn.

“À.” Ninh Hinh Nhi không nghĩ nhiều, Jimin vui vẻ đi pha ca cao, không để ý sau lưng cậu có người có ánh mắt u ám, vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhìn cậu.

Nói thừa, bã xà mình đi ăn cơm cùng người đàn ông khác, tâm trạng của anh có thể tốt sao, thấy vẻ mặt ai kia, anh cảm thấy cậu rất vui vẻ.

“Trưa nay ăn gì?” Jungkook không để ý hỏi.

“À, ăn đồ ăn Nhật Bản, rất ngon đó.” Jimin vừa nói vừa cười.

Đồ ăn Nhật Bản? Không phải anh chưa từng đưa cậu đi ăn, làm bộ vô tình thuận miệng hỏi: “Vậy đi với ai?”

“Chính là đồng nghiệp ở tầng dưới.” Uống một ngụm ca cao, Jimin ngồi xuống ghế, mở máy tính lên xem mấy trang web, dù bao bây giờ tổng giám đốc không sai gì, cho nên cậu có dư thời gian.

Jungkook cắn răng hỏi: “Nam hay nữ?”

Jimin dán mắt vào máy tính, sau khi tìm được đồ mình muốn tìm mới từ từ trả lời: “Nam.”

Đáng chết! Anh khẽ rủa một tiếng, cậu còn nhỏ, người quen có hạn, nhưng anh không hy vọng trói buộc cậu, để cậu cảm thấy kết hôn không có quyền kết giao bạn bè, cho nên anh không thể bắt ép cậu, nhưng anh biết bà xã mình rất đẹp, cố ý để cậu bên cạnh, không ngờ mình vừa rời mắt đã có người gian trá.

Cậu còn quá trẻ, có phải còn sớm để kết hôn? Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm sau, cậu có thể muốn lấy người khác, đột nhiên cảm thấy may mắn, thật may vì mình giữ lấy cậu ấy.

“Như vậy hôm nào chúng ta cùng ăn cơm.” Anh làm như không có chuyện gì mở miệng.

“Vâng.” Cậu không phản đối.

May quá, chỉ là bạn bè, anh tự an ủi mình, tuổi tác không phải vấn đề, anh lớn hơn cậu, cho nên anh sẽ chiều theo tính cậu, đúng, anh sẽ dễ dàng tha thứ.

“Bạn em tên gì?”

“Minho, Choi MinHo .”

Jungkook nhìn cậu, mới ăn một bữa cơm đã gọi thẳng tên cậu ta?

“Minie.”

“Sao ạ?”

Ánh mắt Jungkook loé lên, anh khẽ cúi đầu, nghiêng đầu nhìn tài liệu, từ từ mở miệng: “Hình như bụng anh hơi đau.”

Ánh mắt dán vào máy tính rốt cuộc cũng nhìn anh, “hả? Có thật không? Nhất định vừa ăn cơm xong, chưa kịp tiêu hoá.” Jimin lục lọi trong ngăn kéo một lúc, lấy ra thuốc đua bụng, “Đã bảo anh đừng như vậy, coi mình là trâu bò sao?”

“Anh chờ chút, em đi lấy nước cho anh uống thuốc.” Jimin chạy ra ngoài.

Người nào đó “bị đau bụng” nhìn chằm chằm máy tính, mở file quản lý nhân viên, nhập tên người vào, rất nhanh tìm được thông tin về người đó.

Bạn bè? Kết bạn cũng được, nhưng không được kết giao nhiều người lạ quá, vì anh rất hẹp hòi, còn hẹp hòi hơn cả phụ nữ!

Hôm sau.

“Sao vậy? vừa nghe điện thoại xong đã ủ rũ cúi đầu.” Jungkook hỏi.

“Là MinHo đó, anh ấy bị điều đến chi nhánh ở Busan, hình như sáng nay vừa phê duyệt, chiều nay anh ấy phải đi rồi, cũng không kịp chào tạm biệt, em còn muốn trưa nay ăn cơm, giới thiệu anh cho anh ấy.”

“Không phải rất tốt sao, cũng không phải bị đày đi biên cương.” Nhưng anh rất trọng dụng nhân tài, mặc dù có tâm địa gian xảo với bà xã, nhưng anh là người rất rộng lượng cho anh ta thăng chức mà.

“Vâng, thôi vậy.” Jimin không suy nghĩ nhiều.
.
.
.
.
.
.
.
.

“Jimin, anh muốn kết hôn với Taehyung. ” Ánh mắt Jungkook đầy sự xin lỗi, “Anh…. thật xin lỗi….” Ngay sau đó cúi đầu nhìn Taehyung trong lòng, ánh mắt anh rất dịu dàng.

“Tại sao? Rõ ràng anh thích em, tại sao lại chọn hắn ta?’ Jimin nắm chặt tay, khống chế mình đừng vì đố kỵ mà đánh anh và Taehyung.

“Không, anh không thích em, anh thích Taehyung, thật xin lỗi, Jimin, anh chỉ coi em là người thân, anh không ngờ em coi ý tốt của anh là tình yêu.” Jungkook chân thành trả lời.

“Không, không phải vậy, anh yêu em, anh yêu em!” Jimin điên cuồng la hét.

Jungkook chỉ mỉm cười nhìn Taehyung, sau đó nhìn cậu áy này, rồi bỏ đi.

“Không……. Không được đi, anh đừng không quan tâm em, đừng bỏ em, A Kookie……”

Con ngươi đen láy mở to trong bóng tối, đau khổ trong lòng dừng lại, cậu há miệng, thở hổn hển, nhìn trần nhà một lúc lâu, Jimin mới từ từ bình tĩnh lại.

Là mơ, vừa rồi là mơ, không phải thật…….. Nhìn ảnh cưới đối diện giường, cậu chắc chắn vừa rồi là mơ, cậu đang ở hiện thực, đây mới là thật.

Bình thường mọi người thích treo ảnh cưới ở đầu giường, cậu lại treo ảnh cưới đối diện giường, mỗi lần mơ tỉnh lại cậu có thể nhìn bức ảnh đó, bức ảnh đó làm cậu chắc chắn hạnh phúc bây giờ là thật.

Không phải mơ! Anh không kết hôn Taehyung, anh kết hôn với cậu, sau khi cậu tỉnh lại khỏi giấc mơ dài, thích nhất thấy anh bên cạnh cậu, dịu dàng nhìn cậu, chăm sóc cậu.

Cậu cho rằng kết hôn với đi du lịch khắp châu Âu với anh mới là mơ, thì ra là thật.

Đúng, Jimin khôi phục trí nhớ rồi, sau khi phẫu thuật đã khôi phục trí nhớ, nhưng cậu không nói, không nói cho anh biết, vì cậu muốn chắc chắn mình không nằm mơ.

Tại sao sau khi tỉnh lại khỏi mộng đẹp, mộng đẹp vẫn tiếp tục? Thì ra đó không phải mơ, đó là thực tế chân thật.

Cậu đã kết hôn với anh!

Giấc mơ từ nhỏ đã thành hiện thực, nhưng cậu cảm thấy không chân thật, ngay cả anh đã từng nói yêu cậu, cậu vẫn nghi ngờ, vẫn còn đang trong thời gian xem xét.

Nghiêng đầu, nhìn Jungkook ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều chứng tỏ anh đang ngủ say, cậu nhẹ nhàng di chuyển thân thể, tựa vào người anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của anh, anh theo thói quen ôm lấy cậu.

“ Kookie …..” Cậu thì thầm, cậu thật yêu thật yêu anh, từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu chỉ có anh, mà anh luôn đẩy cậu ra, nhưng cậu không sợ, cố tình muốn ở cùng anh, không sợ chết quấn lấy anh, bị thương đầy mình cũng không tiếc.

Còn anh thì sao? Có phải anh cũng có cảm xúc như cậu?

Cau mày, nháy mắt hốc mắt khẽ ướt, mặc kệ, bây giờ cậu là bà Jeon là người vợ hợp pháp của anh, ai cũng không có quyền không cho anh yêu cậu, cho dù hiện tại không có, nhất định về sau anh sẽ yêu cậu!

Trước khi phẫu thuật, anh nói anh yêu cậu, muốn cậu bớt sợ phẫu thuật hay là lời nói chân thành của anh? Cậu không biết, cậu chỉ biết anh nói anh yêu cậu, đó chính là yêu, cậu không muốn nghĩ nhiều.

Nhưng mấy ngày nay luôn gặp ác mộng, cậu luôn mơ thấy anh ở cùng Taehyung, để mặc cậu một mình khóc, cậu thật sự muốn biết Taehyung đi đâu.

Sau khi xảy ra hoả hoạn, cậu chưa gặp lại Taehyung, vì sao? Cậu ta đi đâu rồi? Cậu muốn hỏi, nhưng lại không dám, trong mắt mọi người, cậu vẫn mất trí nhớ, Taehyung không nên tồn tại trong đầu cậu.

Có lúc cậu nghĩ, không bằng để cậu vẫn mất trí nhớ, chuyên tâm làm bà Jeon, không phải tốt hơn sao?

Đột nhiên khôi phục trí nhớ, làm mình ngày ngày suy nghĩ khổ sở, thật sự rất khó chịu, rất muốn níu lấy cổ áo Jungkook, hỏi to, người anh yêu rốt cuộc là ai!

“Ưm…….” Jungkook mơ màng ưm một tiếng.

Jimin nhanh chóng nhìn sang, phát hiện mình đã hành động theo ý muốn, vội vàng buông áo anh ra, tránh không cẩn thận làm anh chết trong sự ghen tuông của cậu.

“A Jungkook khốn kiếp, nếu đã kết hôn, anh chính là của em, nếu dám để ý người khác, ông đây sẽ cho anh thấy!” Cậu hung dữ nói nhỏ, nhớ anh từng hành hạ tinh thần cậu, cậu liền tức giận, thật muốn giáo huấn anh.

Cảnh tượng anh hôn Taehyung vẫn hiện lên trong đầu cậu, cậu ngây thơ ngồi dậy, hôn lên môi anh mấy cái, cậu muốn trừ độc, trừ độc.

Người đàn ông đang ngủ say đáp lại nụ hôn của cậu, hoàn toàn hành động trong vô thức.

Jimin khôi phục trí nhớ, trong lòng đầy oán giận, liền hành hạ anh không để lại dấu vết.

Nhớ trong thời gian này   Jungkook bị cấm dục khổ sở, cậu liền cười khúc khích, lúc trước lo sau khi phẫu thuật sức khoẻ cậu vẫn yếu cho nên anh không dám đụng, kết quả tốt qua muốn ăn thịt, lại bị cậu cho một chưởng.

Để mặc anh vui vui vẻ vẻ ăn một lát, cậu mới ác ý giả bộ vô tội nói mình nhức đầu, nhìn anh vừa buồn bực vừa đau lòng nắm chặt tay, cậu mới hả hê, nhưng cậu cũng không dễ chịu gì.

Dù sao nhất định anh còn khó chịu hơn cậu, vào phòng tắm nước lạnh thật lâu, đáng đời!

                       End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin