Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kinh Xuyên đầu hạ, ban đêm gió vẫn mang theo hơi lạnh.

Chiếc xe Maybach màu đen nhánh lướt đi trong đêm tối, chạy về hướng đông, tiến thẳng đến khu biệt uyển Lan Đình.

Trong xe, Yến Hành gấp lại văn kiện đưa cho Mạnh Bình trợ lý ngồi ở ghế lái phụ phía trước, ngữ điệu vững vàng, đạm bạc " Thông báo cho phòng thị trường , tập chung trọng tâm vào làm điều tra và nghiên cứu"

Mạnh Bình trong lòng cả kinh, nhưng kinh nghiệm tu dưỡng làm trợ lý nhiều năm khiến cho hắn nhanh chuyển lại khuôn mặt vô cảm, thấp giọng đáp ứng " Được"

Vừa dứt lời, xe bỗng phanh gấp, vội vàng dừng lại tạo ra sự ma sát lớn giữa bánh xe và đường cái làm trên đường xuất hiện bốn vệt đen ma sát. Mạnh Bình cũng cực kỳ bất hạnh khi bị phanh gấp người đổ về phía trước đập lên trên cửa xe.

Hắn ôm đầu rồi quay ra đưa mắt nhìn Yến Hành, thấy anh bàn tay chống lên ghế dựa không có bất kì sự va chạm nào mới yên tâm quay lại hỏi tài xế " Xảy ra chuyện gì?"

Tài xế lau mồ hôi lạnh trán, dại ra nhìn phía trước, môi còn run run: "Phía trước có một người ngồi ở đó " 

Yến Hành theo bản năng hướng lên phía trước xe nhìn thử.

Bên ngoài màn đêm đen nhánh, chỉ có đèn hai bên đường chiếu sáng, một cô gái  mặc chiếc váy đỏ thắt eo ngồi dưới đất, đôi tay ôm lấy đầu gối. Đại khái cũng là vì khinh  ngạc khi đột nhiên có một chiếc ô tô xuất hiện,  nên nghiêng đầu nhìn qua tầm mắt  còn mang theo sự ngạc nhiên. 

Hai phía đều trầm mặc yên lặng chừng khoảng 10 giây, tiếng lạch cạch vang lên, ghế sau của cửa xe bị mở ra.

Một đôi giày da màu đen được đặc chế riêng rơi vào trong mắt.

Minh Đường trước sau vẫn duy trì một tư thế không hề thay đổi,  chỉ là đôi mắt khẽ nhúc nhích, hướng về phía trước nâng lên.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, bốn mắt nhìn nhau.

Nam nhân ánh mắt trầm tĩnh như biển sâu, không hề có một gợn sóng lại không khống chế được hướng xuống phía dưới một chút ít. Chỉ là hình dáng đôi mắt quá xinh đẹp, giãn ra viên rộng, ánh mắt bằng phẳng thẳng tắp , dễ dàng làm rung động lòng người. Đẹp nhất vẫn là gương mặt kia, thanh tuấn tự phụ, đẹp không có một tia tỳ vết.

Minh Đường từ trước đến nay đều là người xem mặt trước tiên, chỉ cần đối phương  lớn lên đẹp, tính tình đều sẽ thu liễm ba phần, lời nói cũng nguyện ý nói nhiều thêm vài câu. Mà trước mắt nam nhân đến gần, cô ngón tay hơi nắm lại,  đầu lưỡi liếm liếm môi khô khốc , trong lòng âm thanh càng thêm rõ ràng.

Lớn lên đẹp như vậy, muốn người này là của riêng cô.

Yến Hành ở trước người  cô đứng yên, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp chậm rãi khụy  gối ngồi xổm xuống , ngón tay xinh đẹp sạch sẽ duỗi đến trước mặt cô : " Trước đứng lên "

Minh Đường nhìn chằm chằm anh con ngươi tỏa sáng, lúc nói chuyện âm thanh vừa mềm mại vừa gian xảo : "Chân tê , không đứng dậy được."

Yến Hành thu hồi tay, trong mắt hiện lên tia ý cười: "Vậy làm sao bây giờ."

"Anh ôm tôi ."

Lần đầu gặp mặt, cô gái nhỏ nói đúng lý hợp tình, không có nửa điểm rụt rè thẹn thùng.

Yến Hành không có động tác, chỉ bình tĩnh nhìn cô vài giây, mới chậm rãi hỏi: "Em đối với một người dand ông xa lạ, đều như vậy không có chút phòng bị?"

Minh Đường lắc đầu, ngữ khí kiên định lại nghiêm túc, ánh mắt càng  không chút nào che giấu dừng ở trên mặt anh: "Không phải ai lớn lên đều sẽ đẹp giống như anh"

Có lẽ vì lời nói của cô, cũng có lẽ vì sự nghiêm túc trong mắt cô. Khóe miệng anh dần dần giương lên. Sau đó tiến lên một bước, không tốn một chút sức lực đem cô ôm lên. Minh Đường đôi tay cũng thuận thế ôm lấy cổ anh. 

Trong lòng ngực cô gái nhỏ vừa mềm mại vừa tinh tế, ôm vào trong ngực cơ hồ không có trọng lượng gì. Yến Hành mày nhíu lại, khóe miệng đang giương lên một độ cung cũng hơi hơi nhấp thẳng.

Yến Hành ôm cô xoay người muốn hướng đến cạnh xe của mình, thì Minh Đường quơ quơ  hai chân trắng nõn, dùng cằm hất đến trên mặt đất nhắc nhở anh một cút: "Còn có giày của tôi."

 Giày cao gót màu đỏ tinh xảo cao chừng bảy, tám phâm đang oai nằm trên mặt đất, vừa nhìn đã biết nó có giá cả vô cùng đắt đỏ không thể so với những đôi giày có giá cả bình dân, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nó bị chủ nhân vứt bỏ ở đó không chút thương tiếc.

Yến Hành ý định bảo Mạnh Bình đứng bên cạnh xe đi lấy, chỉ là Mạnh Bình mới vừa bước ra một bước, Minh Đường liền bất mãn ngăn lại, ngữ khí bá đạo lại ngang ngược: "Giày của tôi, không phải ai cũng có thể chạm vào."

Yến Hành cúi đầu nhìn cô, Minh Đường không có chút nào khiếp sợ nhìn thẳng anh, con ngươi lại càng không không có chút nhượng bộ nào.

Nửa ngày sau, Yến Hành than nhẹ một tiếng. Đem Minh Đường buông xuống trước rồi xoay người đi lại cầm lấy giày cao gót của cô, rồi lại lần nữa bế cô lên hướng đến chiếc xe mà đi.

Mạnh Bình ở một bên xem đến kinh hồn táng đảm* không thể tưởng tượng được, nếu không phải vừa mới hung hăng véo đau chính mình một chút, đến mức nỗi đau xuyên tim như nhắc nhở chính mình không phải nằm mơ nếu không hiện tại biểu tình của hắn nhất định sẽ hỏng mất.

(* kinh hồn táng đảm : Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.)

Yến Tổng không gần nữ sắc thế nhưng giờ lại đi ôm một nữ nhân xa lạ, thói ở sạch đã thành bệnh của Yến Tổng thế nhưng lại tự mình đi nhặt một cái giày cao gót của nữ nhân kia. Hai việc này nếu xảy ra ở 10 phút trước, thì có bất luận là một ai nói lại cho chính mình, hắn nhất định sẽ dùng đôi mắt nhìn xem một tên ngốc mà nhìn đối phương, sau đó sẽ khuyên người ta đi khám bệnh tâm thần.

Cho đến khi Yến Hành đến gần, Mạnh Bình mới hoàn toàn thấy rõ được trong lồng ngực anh hình dáng của tiểu cô nương kia.

Sau đó trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Tiểu cô nương băng cơ ngọc cốt, mắt ngọc mày ngài.

Diện mạo sáng chói diễm lệ thoáng như ánh sáng mặt trời, lại cố tình có một đôi mắt lạnh nhạt, tinh xảo đặc sắc, sạch sẽ, không dính bụi trần.

Nhan sắc để mà nói một câu khuynh quốc khuynh thành, nhân gian cực phẩm đều không quá.

Kinh diễm còn chưa rút đi, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh căm của lão bản bắn tới, Mạnh Bình phản ứng cực nhanh cúi đầu, cung kính đem cửa xe mở ra, cũng không dám liếc mắt nhìn xem Minh Đường  một cái.

Trong xe, Yến Hành đem áo khoác tây trang của mình khoác ở đầu vai cô, cũng nói cho tài xế điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên.

Tuy rằng đã là trong tuần tháng 5, độ ấm đã hơi cao. Nhưng  biệt uyển Lan Đình được xây ở một trong ba vị trí trung tâm tĩnh lặng yên ả, chung quanh là tầng tầng lớp lớp cây xanh , còn là vào ban đêm, nên độ ấm cũng chỉ có  mười mấy độ.

Vào thời điểm lúc anh vừa mới ôm cô , thân mình tuy rằng là nóng ấm, nhưng cánh tay đã có chút lạnh lẽo.

Yến Hành cầm áo cho cô khoác tốt liền lui về khoảng cách an toàn, Maybach ghế sau vốn là rộng rãi hơn nữa anh cố ý lẩn tránh, ở giữa hai người khoảng cách cơ hồ có thể ngồi thêm một người.

Minh Đường cúi đầu nhìn mắt, trong mắt sự không vui hiên lên rõ ràng, đôi môi hồng nhuận cũng đô lên, nhếch lên độ cao có thể đỉnh căn nhi son môi(?)

Minh Đường từ trước đến nay không phải là người sẽ làm ủy khuất chính mình, cho dù chỉ là một chút ít việc nhỏ làm cô không cao hứng, cô đều sẽ giải quyết hết. Huống chi là hiện tại, loại tình huống này làm cô cảm thấy khó chịu.

Hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo cổ áo âu phục cố định lại không cho nó rơi xuống, sau đó mông nhỏ liền nhấc ngồi xuống dựa vào bên người anh.

Mùi hương thoang thoảng, mỹ nhân ở bên.

Yến Hành tự nhiên nghiêng đầu xem cô, không cự tuyệt hành động dựa dẫm của cô, chỉ là đạm bạc cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Yến Hành với Minh Đường cao hơn rất nhiều, cho dù ngồi, Minh Đường cũng phải ngửa đầu lên nhìn anh.

Cô chớp chớp mắt, trong mắt  sáng ngời thanh triệt quang mang lập loè: " Anh tên là gì? Muốn mang tôi đi nơi nào?"

"Hiện tại mới hỏi cái này có phải hay không có chút chậm?" Yến Hành tăng thêm ngữ khí, cố ý cho cô sợ một chút, làm cô biết tùy tiện tiếp xúc với nam nhân xa lạ có ý với mình là một việc nguy hiểm như thế nào, "Hiện tại đã không phải do em làm chủ."

Minh Đường trong mắt không có nửa phần sợ hãi, ngược lại nhìn anh tràn đầy ý cười: "Tôi sẽ không tùy tiện tiếp xúc với nam nhân xa lạ có ý với mình. Tôi đã nói rồi, không phải bất luận kẻ nào đều giống anh đẹp như vậy."

Yến Hành trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được: "Bởi vì tôi đẹp, cho nên em theo tôi đi?"

Minh Đường gật gật đầu, lại bồi thêm một câu như là trả lời anh về một vấn đề: "Lớn lên đẹp như anh, nhất định không phải là người xấu."

"Nhưng cũng không nhất định là người tốt."

Giọng nói rơi xuống, Yến Hành liền nâng lên tay phải, ngón cái cùng ngón trỏ nắm cằm của cô, khiến cho cô phải ngửa đầu nhìn lên cao chút. Tiểu cô nương làn da phấn nộn, chỉ với diện tích hai ngón tay tiếp xúc liền làm người ta lưu luyến quên phản ứng.

Anh ngón cái khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cọ xát, trong mắt thần sắc dần tối lại.

Ngoài cửa sổ xe cây xanh lay động, bóng cây trập trùng.

Bên trong xe tấm chắn bản trước sau đã bị kéo lên, ghế sau không khí yên tĩnh lại ái muội.

Rõ ràng là một hành động nguy hiểm , nhưng Minh Đường lại không có một chút sợ hãi cùng lùi bước. Ánh mắt cô toàn tâm toàn ý dừng ở trên mặt anh, ý cười lan rộng, trong mắt ánh sáng nhỏ vụn  so với ánh đèn đường ngoài cửa sổ còn sáng hơn. Tựa hồ trước mắt sắc đẹp đã làm cô căn bản không thèm để ý đến động tác của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Yến Hành lại chỉ vì ánh mắt mê muội của cô mà bại trận, khi bừng tỉnh lại có điểm hối hận, có lẽ anh đã nhặt cho chính mình  cái phiền toái.

Thu hồi tay lại, trên mặt anh thần sắc cũng thu liễm sạch sẽ. Đạm mạc bình tĩnh, mặt tuy rằng vẫn đẹp như cũ, nhưng  lại không có cảm xúc gì.

"Nhà em ở đâu? Tôi đưa em trở về."

Minh Đường là một người cực kỳ mẫn cảm, cô thực am hiểu cách bắt giữ những chi tiết cực kỳ nhỏ bé. Cô nhận ra nguyên nhân anh bỗng nhiên lãnh đạm xa cách, là do anh nghĩ sẽ không tự mình chọc phải thêm cái này phiền toái thành tinh đi.

Nhưng làm sao bây giờ!

Chính mình còn muốn đi cùng với anh ta!

Minh Đường dùng đôi  mắt lưu li sạch sẽ nhìn anh, nói chuyện liền mang đến điểm ủy khuất.

"Tôi không có nhà."

"Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, không trở về được."

"Anh đến thu lưu tôi, bằng không anh liền sẽ trở thành đồng lõa hại tôi chết đói ở đầu đường ."

Cuối cùng là một câu bá đạo đe dọa không thể nghi ngờ, cố tình còn đúng lý hợp tình. Giống như cô vừa mới sai sử anh đi lấy giày cao gót khi nãy giống nhau.

Yến Hành cười khẽ lặp lại: "Đồng lõa?"

"Vậy em xác định muốn cùng đồng lõa về nhà?"

"Tôi xác định," Minh Đường đôi mắt sáng lấp lánh, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Yến Hành có chút đau đầu, cô trắng ra thật sự là lớn mật, anh 31 năm trong cuộc đời chưa bao giờ gặp qua ai như cô, thú vị mới mẻ cũng có  nguy hiểm.

Anh ý đồ cùng cô nói điều kiện: "Tôi thích an tĩnh, nếu em muốn vào nhà tôi ở, không thể tùy ý mang bạn bè tới nhà."

Minh Đường làm cái OK thủ thế, trên mặt sáng ngời vui sướng ý cười: "Tôi không có bạn bè, sẽ không làm phiền đến anh."

Yến Hành ngẩn ra, cúi đầu xem cô, tiểu cô nương cười vô tâm vô phế, tựa như nói không có bạn bè đối cô cũng không hề có một kiện bối rối hoặc là cảm thấy hổ thẹn.

Trong đêm tối, Maybach tốc độ ổn định nhanh chóng, chạy qua một mảnh đen nhánh lục ý, thông qua  cửa kiểm tra điện tử, tiến vào biệt uyển Lan Đình.

Minh Đường nhìn qua cửa sổ xe xuyên thấu xem rabên ngoài, ánh mắt đầu tiên đó là suối phun nước lớn hình dạng kim sắc phượng hoàng . Phượng hoàng giương cánh muốn bay nhắm hướng đông ngẩng đầu, không đếm được cột nước ở bên cạnh  người nó phun nước cao bao nhiêu, sau đó thành đường parabol đáp dừng ở hồ nước, bắn lên từng đóa bọt nước.

Minh Đường trong mắt hiện lên kinh hỉ, thẳng đến khi xe lướt qua suối phun, cô vẫn quay đầu lại xem, lấy một loại tư thế như cảm thấy khó chịu khi phải rời đi.

Yến Hành giơ tay đặt ở đỉnh đầu cô, hơi hơi dùng sức làm cô quay đầu lại: "Trong nhà có thể nhìn đến suối phun, đợi lát nữa em có thể nằm ở trên sô pha thoải mái dễ chịu xem."

Minh Đường trong mắt như là có pháo hoa nở rộ,mắt lưu li sáng ngời như hoàn thành trăng non: "Tôi đây có thể yêu cầu, tôi muốn ở phòng có hướng suối phun này được không? ."

"Em giống như đã hinh thành thói quen được một tấc lại muốn tiến một thước,"  chỉ trong vòng một tiếng, Yến Hành cơ hồ đem tiểu tính tình cùng tính cách của cô nhìn thấu đến năm sáu phân, "Lại còn có thể khống chế đối phương không cảm thấy phản cảm với đề nghị của mình."

"Cho nên anh đây là đáp ứng rồi?"

Yến Hành gật đầu: "Đối diện phòng tôi vừa lúc có một gian phòng, cửa sổ đối diện suối phun."

 Biệt uyển Lan Đình các phòng ở đều là biệt thự độc lập, khoảng cách giữa các nơi cũng lớn, sẽ không bị cách vách bất kì là âm thanh tạp âm gì làm phiền đến.

Yến Hành biệt thự là lúc trước vừa mới quy hoạch xây dựng ,anh  tự mình chọn vị trí, đối diện suối phun, trước sau hai mặt đều có chứa hoa viên. Từ phía trước ban công đến bên ngoài nhìn lại, tầm nhìn không rộng, núi cao nguy nga gợn sóng phập phồng, phong cảnh thập phần tốt.

Tài xế đem xe ngừng ở cửa hoa viên, chờ Yến Hành cùng Minh Đường xuống xe, liền mang theo Mạnh Bình đường cũ mà tiến.

Minh Đường còn để chân trần, mặt đất ban ngày bị mặt trời chói chang bạo chiếu qua, ban đêm gió lạnh lại thổi qua, loại bỏ khô nóng, chỉ còn ấm áp, đạp chân lên mặt đất cực kỳ thoải mái.

Chỉ là Minh Đường chân mềm mại, mới bước ra một bước, lòng bàn chân liền bị đá nhỏ vụn đâm đau kêu ra tiếng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp trong mắt nháy mắt bịt kín một tầng hơi nước.

Yến Hành nghe được thanh âm bước chân liền dừng lại, xoay người nhìn xem, lúc này mới chú ý tới cô chính mình hai chân trần trụi trắng nõn, mà cặp giày cao gót tinh xảo lại sang quý  kia bị hai người quên đi ở trên xe.

Thấy hắn xoay người, Minh Đường nâng lên hai mắt sương mù mênh mông, môi hồng nhuận hơi dẩu, phun ra một âm: "Đau."

Một chữ, bị cô nói âm cuối uyển chuyển, mang theo nồng đậm ủy khuất.

Yến Hành trong lòng thở dài, anh khả năng không phải nhặt cái tiểu cô nương, mà là một cái tiểu yêu tinh.

Tuổi tuy nhỏ, một chút lại một chút lại đều là phong tình. Ngay cả thỉnh thoảng toát ra sự bá đạo ngang ngược kiêu ngạo đều có một phen phong vị. Càng không cần phải nói hiện tại hồn nhiên chính đáng làm nũng ủy khuất, quả thực cào cho tâm gan phổi đều đi theo cô nàng.

Yến Hành quay người lại, một lần nữa đem cô nàng bế lên hướng biệt thự mà đi. Minh Đường dựa vào trong lòng ngực anh gian kế đã thực hiện được kiều kiều khóe miệng, sau đó lại bởi vì gan bàn chân đau, về điểm này độ cung lại nhanh chóng bị đè ép đi xuống.

Biệt thự ánh đèn sáng tỏ, rộng mở sạch sẽ,  giản lược trang hoàng phong cách đại khí xinh đẹp, Minh Đường chỉ là đơn giản nhìn chung quanh một vòng, liền thích không chịu được.

Yến Hành đem cô đặt trên sô pha, không hề có do dự nâng lên chân phải của cô, bàn chân nho nhỏ vừa vặn có thể hoàn toàn đặt ở trong lòng bàn tay. Tiểu cô nương chân trắng nõn, nón chân sơn móng đỏ chói, màu đỏ cùng với trắng va chạm, dụ dục lại thuần khiết.

Chỉ là thập phần kiều nộn, bất quá ở đường xi măng ban nãy dẫm một bước, gang bàn chân vài chỗ bị thương, làn da mịn màng hiện lên vệt máu.

Yến Hành khom lưng, từ phía dưới bàn trà trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc, sau đó lòng bàn tay nhéo chân cô xoa xoa, ôn thanh nói: "Tôi trước giúp em tiêu độc, sẽ có chút đau, em nhịn một chút."

Minh Đường dùng đôi mắt lưu li chứa đầy hơi ẩm, rõ ràng một giọt nước mắt cũng không rớt, lại cố tình càng làm cho người ta đau lòng. Cô nàng cắn môi, một chữ chưa nói, chỉ là ủy ủy khuất khuất nhìn anh.

Yến Hành thở dài, vươn tay trái che lại đôi mắt cô ,nhẹ hống: "Ngoan, nhắm mắt lại."

Đôi mắt ở trong lòng bàn tay ấm áp mềm mại, còn mang theo mùi hương tuyết tùng linh mộc thanh triệt sạch sẽ của anh. Minh Đường nghe thấy một hồi lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ là cánh môi nhấp chặt,sắc  môi trắng bệch, mười phần sợ hãi cùng khẩn trương.

Rốt cuộc cô là cái người thập phần sợ đau, khi còn nhỏ hơi va chạm một chút, là có thể gào giọng khóc hơn một giờ, ai quát, dỗ cũng không dừng.

Cảm nhận được lông mi chớp động trong lòng bàn tay , Yến Hành lúc này mới buông tay bắt đầu chuẩn bị tiêu độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro