Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



 Dung dịch ô-xy già dính vào miếng bông vừa mới chạm vào lòng bàn chân, Minh Đường đột nhiên bị sự đau đớn kích thích "Bá" một tiếng rụt lại chân phải, hốc mắt trong tích tắc đã đỏ lên, chứa đầy nước mắt.

Cảm giác trơn trượt trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến mất, Yến Hành ngây ra một lúc, mới ngẩng đầu xem cô: "Rất đau sao?"

Minh Đường đôi mắt đỏ rực, nhìn anh ủy khuất lại đáng thương. Không cần phải nói lời nào, chỉ cần biểu tình  đó thôi liền đã biểu đạt rành mạch.

Tiểu cô nương đôi mắt ửng đỏ, ủy khuất hề hề, cực kỳ giống con thỏ đang hoảng sợ.

Bộ dáng vô cùng đáng thương, chỉ cần là nam nhân mà thấy được điệu bộ này, sự ác liệt gào thét trong cơ thể chỉ càng trở nên sinh động.

Yến Hành khóe miệng hơi câu, nhìn cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan, lại chịu đựng một chút, được không?"

Âm thanh tản mạn, mang theo điểm ý cười, lại gắp vài phần ôn nhu. Giọng nói của anh vốn đã dễ nghe,giờ càng trầm thấp tê dại, khiến cho tậm đáy lòng cô đều phát run lên.

Gương mặt nhỏ trắng nõn của Minh Đường không một tiếng động ập lên màu đỏ, từ cổ đến vành tai, đỏ rực một mảnh. Đôi mắt càng trở nên ngấn nước kiều diễm, mang theo điểm ngượng ngùng.

Cô nhấp nhấp môi, âm thanh mềm mại, lại  mang theo sự đúng lý hợp tình kiêu căng : "Vậy anh nhẹ một chút, tôi sợ đau."

"Đã biết."

Ba chữ rơi xuống, khóe miệng anh đã mang theo độ cung. rõ ràng

Yến Hành động tác mềm nhẹ lại thật cẩn thận, phảng phất thứ trong lòng bàn tay chính là khối ngọc thạch có giá trị liên thành.

Cúi đầu rũ mi, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc.

Miếng bông nhẹ nhàng chậm chạp đảo qua ở lòng bàn chân, sự đau đớn giờ là rất nhỏ, nó đã dần chuyển thành cảm giác tê ngứa. Minh Đường kêu lên một tiếng, theo bản năng lại muốn rụt chân lại.

Yến Hành sớm đã có phòng bị trước, cầm chặt mũi chân cô, đầu cũng không nâng, chỉ là đạm thanh cười khẽ: "Đừng lộn xộn, tiểu tổ tông."

Nói xong, trong mắt ý cười mở rộng.

Này còn không phải là tiểu tổ tông sao, mắng không được, quát không được, chỉ có thể dụ dỗ cung phụng.

Minh Đường khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, chịu đựng xúc cảm tê dại nơi lòng bàn chân, nhìn gương mặt thanh tuấn đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt: "Tôi có tên."

Cô khẽ nâng cằm, kiêu căng lại đáng yêu: "Minh Đường,  Minh trong sáng mai, Đường trong kẹo đường."

Nói xong, lại đúng lý hợp tình hỏi: "Anh tên gì."

"Yến Hành," anh đem miếng bông ném vào thùng rác, lại cầm lấy băng gạc bắt đầu quấn một vong ở lòng bàn chân cô, âm  thanh trầm thấp từ tính: "Yến hội yến , hành chi ngọc giả hành."

"Yến Hành," Minh Đường lặp lại một lần, mi mắt cong cong, "Còn rất dễ nghe."

Yến Hành đem hòm thuốc sắp xếp lại, bàn tay tùy tiện thả trên bàn đế, dặn dò: "Hai ngày tới không được để dính nước."

Bàn chân nhỏ trắng nõn quấn lấy một vòng băng vải, giống như cái bánh chưng.

Minh Đường không vui bĩu bĩu môi: "Đã biết."

Nói xong đôi mắt lại chuyển động, dùng chân kia  không bị thương đá đá đầu gối Yến Hành, đôi con ngươi lộng lẫy sáng ngời: "Ôm tôi đi phòng ngủ."

Chân nhỏ trắng tinh không tì vết, như ngọc nõn nà. Đáp ở trên quần tây đen của anh, đen trắng phân minh đối lập, mạc danh có cổ cấm kỵ mỹ.

Yến Hành tự nhiên di chuyển tầm mắt, dừng ở khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô nàng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, em không học qua sao."

Minh Đường nhíu mày: "Anh là đang nói tôi tuỳ tiện sao?"

Tiểu cô nương mặt mày nghiêm túc, miệng mỉm cười nhưng trong mắt mang theo vài phần lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn anh.

Yến Hành tránh đi ánh mắt của cô, âm thanh thanh đạm: "Không có."

Minh Đường đánh giá anh một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, còn cố ý cúi người, cách anh càng thêm gần chút: "Có cũng không có việc gì."

Cô cố ý đem âm thanh điều chỉnh đều đều , tự cho là thanh thanh lãnh lãnh, nhưng lại càng mềm mại giống như bông.

Nói xong, khóe miệng cô cũng giương lên, xả ra một chút ý cười, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn anh: "Anh lớn lên đẹp như vậy, câu dẫn anh mà để lại cái  thanh danh tuỳ tiện, tôi cũng nguyện ý."

Hai người khoảng cách thực gần, hô hấp có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ trên người mùi hương ngọt thanh càng lúc càng quanh quẩn nơi chóp mũi, vứt đi không được.

Yến Hành theo bản năng hít thở một chút,  giống như nước mật đào cùng bưởi nho hỗn hợp, điềm mỹ không nị, dễ dàng nghiện.Anh không dấu vết lui ra sau, ngữ khí thanh đạm: "Con gái vẫn là  rụt rè một chút"

Nói xong, liền muốn đứng lên. Minh Đường lại là so với anh còn nhanh hơn, hai tay trắng nõn trước sau ôm vòng qua cổ anh, đè ép khiến anh chỉ có thể nửa cong eo cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Minh Đường một đôi mắt lưu li thanh triệt lân lân, ngầm có ý  cười giống như từng vòng sóng gợn không ngừng khuếch tán. Thanh âm lại kiều lại nhu : "Tôi cũng nghĩ nên rụt rè một chút a, chính là chân bị thương. Anh không ôm tôi đi lên, tôiđêm nay chỉ có thể chắp vá ngủ trên sô pha.

Nhất mềm bất quá mỹ nhân kiều.

Yến Hành rõ ràng cảm nhận được trên người cô gái nhỏ ngọt mềm, thân mình nhất thời cứng đờ. Tay phải ở trong hư không nâng lên, đặt ở  sau lưng cô gái nhỏ , để ngừa cô nàng vẫn bỗng nhiên ngã xuống.

Hai người giằng co nửa ngày, rốt cuộc vẫn là Yến Hành nhường một bước. Anh hơi khom lưng, chặn ngang đem cô bế lên, từng bước vững vàng hướng lên lầu.

Minh Đường ôm cổ anh dựa vào đầu vai anh, đôi mắt không chớp mắt nhìn anh. Càng xem càng vừa lòng, một giây liền không rời,  khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười không chút nào che dấu, anh ta như thế nào liền đẹp như vậy chứ.

Lầu hai rẽ trái, chính phòng ở giữa.

Yến Hành đem cô đặt ở sô pha cạnh cửa sổ sát đất trước, ý bảo cô nhìn về phía bên ngoài: "Noi này về sau chính là phòng của em, em có thể chậm rãi thưởng thức suối phun bên ngoài."

Minh Đường ra bên ngoài nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, cô hiện tại đối với một chuyện  khác  càng cảm thấy hứng thú. Cô chỉ chỉ đối diện phòng: "Anh ở chỗ đó?"

"Ừm" Yến Hành hai ngón tay nới lỏng cà vạt, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, chờ cà vạt lỏng lẻo treo ở chỗ đó, biểu tình mới đẹp chút: "Có việc gì liền tìm tôi."

Minh Đường mắt to quay tròn dạo qua một vòng, ngữ khí đương nhiên, không hề có giác ngộ mình đang ở trong nhà người khác thì nên khách khách khí khí cụp đuôi: "Tôi không có đồ dùng tẩy rửa ,cùng quần áo đều không có, anh gọi bảo người đi mua đi. Còn có di động của tôi cũng ném mất rồi, cũng nên mua cho tôi một cái mới. Đến cả giày dép quần áo, tôi chỉ mặc đồ mới nhất của các đại nhãn hiệu hàng xa xỉ , anh bảo người đưa lại đây, tôi sẽ từ từ chọn."

Yến Hành khẽ cười một tiếng: "Em thật sự không có chút không khách khí nào"

Minh Đường đôi  mắt thanh triệt sạch sẽ lại giảo hoạt sáng ngời, dụ dỗ người nói bừa càng là tiện tay niết tới: "Anh nhìn chính là kẻ có tiền, tôi giúp anh tiêu tốn một chút, cũng sẽ chỉ làm cho anh có  cảm giác thỏa mãn thôi mà"

Yến Hành đôi tay cắm túi, thân hình cao dáo chân dài, tỉ lệ cực đẹp, chẳng sợ hiện tại lười nhác đứng ở đó đều cũng sẽ giống như người mẫu : "Tôi  có phải hay không còn phải cảm ơn em?"

"Thật sự không cần khách khí" Minh Đường xua xua tay, trên mặt ý cười sáng như sao trời: "Trước tiên giúp tôi mua chút đồ dùng hàng ngày đem lại đây liền tốt rồi."

Yến Hành nếu quyết định thu lưu Minh Đường, tự nhiên sẽ không bạc đãi cô. Lập tức gọi cho quản gia ở mặt sau tiểu viện , phân phó ông đi mua đồ vật  Minh Đường muốn chuẩn bị tốt.

Yến Hành đi tắm rửa trước, Minh Đường lại dựa vào trên sô pha, hướng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi này tầm nhìn cực tốt, nhìn bên ngoài  suối phun hình phượng hoàng thật lớn tinh quang rạng rỡ, phảng phất giương cánh bay cao, cực kỳ xinh đẹp. Lại nhìn xa một chút, liền có thể nhìn đến Kinh Xuyên vạn gia ngọn đèn dầu, ánh đèn lộng lẫy, giống như đầy sao điểm điểm, xa xa treo không mà tắt.

Yến Hành xoa khô nữa tóc đi lại đây thời điểm, nhìn đến chính là như vậy hình ảnh cảnh đẹp ý vui .

Cô gái nhỏ đôi mắt sáng xinh đẹp, dung nhan tinh xảo. Ghé vào trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ , ngoan ngoãn mềm mại, đôi mắt lộng lẫy sáng ngời, phảng phất chứa đựng muôn vàn dải ngân hà.

Chỉ liếc mắt một cái, liền chọc cho lòng người khẽ nhúc nhích, thật lâu sau đều khó quên.

Vẫn là Minh Đường nghe thấy âm thanh trước nên quay đầu ra, đúng lý hợp tình lại nhàn dỗi cùng anh oán giận: " Người làm nhà anh làm việc hiệu suất như thế nào chậm chạm như vậy, đồ vật tôi muốn giờ  còn không có mang tới"

"Tôi đi hỏi lại."

Vừa dứt lời, liền nghe được dưới lầu chuông cửa vang lên.

"Tôi đi xuống nhìn xem, em trước cứ từ từ." Nói xong, Yến Hành xoay người đi ra ngoài.

Quý thúc là lão quản gia của Yến gia, Yến Hành dọn đến Lan Đình ở về sau, liền cùng người trong nhà nói chuyênh, đem quý thúc cùng dì minh cùng nhau theo lại đây, phụ trách cuộc sống hàng ngày của mình.

Quý thúc vốn dĩ đều đã đi ngủ, buổi tối lại đột nhiên nhận được điện thoại của Yến Hành bảo ông chuẩn bị rất nhiều đồ vật. Hơn nữa đều là đồ dùng cho nữ,  ông lập tức liền kích động cho rằng là Yến Hành có người mình thích.

Rốt cuộc cũng có ngày thiếu gia mang một cô gái nhỏ về nhà ở, này vẫn là hơn ba mươi năm mới thấy một lần.

Quý thúc hưng phấn chạy đến Kinh Xuyên khu trung tâm tâm thương mại tốt nhất, sắp sửa mua đồ vật hoàn toàn dựa theo điều kiện nhất tốt nhất tiêu chuẩn mua tới, sau đó lại vội vã xách theo túi vừa mới mua trở về.

Lúc đứng ở ngoài chờ Yến Hành mở cửa,  mong chờ muốn thấy một chút vị Thiếu phu nhân tương lai.

Yến Hành vừa mở cửa liền đối  mặt với ánh mắt bát quái đầy nóng bỏng quý thúc, anh dừng một chút, mới hỏi: "Đồ vật đều chuẩn bị tốt?"

Quý thúc đem túi xách cỡ siêu lớn trong tay  đưa qua: "Đồ dùng gấp cần có đều đã chuẩn bị, còn có quần áo, giày dép các loại đã thông báo cho các nhãn hiệu thời trang lớn, ngày mai sẽ đưa lại đây."

Yến Hành gật gật đầu, tiếp nhận túi xong liền đóng cửa. Quý thúc lại  giơ tay chống lại, nóng bỏng chờ mong hỏi: "Thiếu gia, bên trong vị kia là thiếu phu nhân?"

"Không phải." Yến Hành mặt vô biểu tình phun ra hai chữ, liền trực tiếp đóng cửa lại.

Quý thúc chạm vào cái mũi bị đập trúng  cũng không cảm thấy mất mát, chắp tay sau lưng chậm rì rì hướng khu nhà nhỏ đi đến, tâm tình lại rất không tồi.

Thiếu gia nếu bảo ông chuẩn bị  nhiều đồ vật như vậy, chắc chắn rằng cô gái nhỏ kia là muốn ở lại lâu dài chỗ này, vậy thì  cô cùng thiếu gia quan hệ tự nhiên không bình thường. Hắn sáng mai khi qua chuẩn bị bữa sáng, cũng sẽ tự nhiên có thể thấy được.

Yến Hành đem túi cỡ siêu lớn đưa tới trước mặt Minh Đường, xoa nhẹ đầu tóc hơi ướt : "Nhìn xem còn thiếu cái gì."

Minh Đường không khách khí đem đồ vật trong túi tất cả đều đổ trên sô pha, nhìn từng cái từng cái chọn lựa: "Mấy thứ này tuy rằng đều là quý nhất, nhưng có thật nhiều thứ lại không thích hợp với tôi."

Minh Đường không hề có giác ngộ muốn là một người ngoan ngoãn câm miệng, một bên lựa đồ một bên bình phẩm: "Bất quá đêm nay cũng chỉ có thể chắp vá một chút, chờ ngày mai tôi tự mình đi trung tâm thương mại mua."

Nói xong lại bỗng nhiên nhớ tới chính mình không có một xu dính túi, cô ngẩng đầu, chớp mắt, hơi mang theo sự lấy lòng túm ống tay áo anh lắc lắc, có vài phần làm nũng: "Anh cho tôi thẻ tín dụng đi, tôi không có tiền."

Yến Hành chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, anh cúi đầu nghiêm túc đánh giá Minh Đường, rất là không thể tưởng tượng được hỏi: "Lời này em nói như thế mà đương nhiên như vậy, tôi nhìn rất giống coi tiền như rác?"

Minh Đường chớp chớp mắt, phá lệ nghiêm túc hồi: "Bởi vì anh có tiền a. Anh đã nói muốn sẽ cho tôi ở lại, tất nhiên sẽ không có chuyện sinh hoạt cá nhân vật chất sẽ khắt khe với tôi đi."

Nói xong, đại khái cũng cảm thấy yêu cầu của mình đối với người vừa mới gặp mặt có chút quá mức , nên lại bổ thêm sung câu: "Anh cũng có thể đem mọi thứ đều ghi lại nhớ kỹ, lúc sau tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời cho anh, hoặc là gấp đôi đều có thể."

Từ Minh Đường ăn mặc cùng ngôn hành cử chỉ trung, Yến Hành liền suy đoán ra Minh Đường trong nhà điều kiện hẳn là cực hảo. Bằng không dưỡng không ra nhiều như vậy kiều tiểu thư tật xấu, càng là tiêu tiền như nước chảy, sợ là mấy ngàn vạn ở trong mắt nàng cũng không đáng giá nhắc tới.

Yến Hành gật gật đầu, lần này rất là sảng khoái: "Được, tôi sẽ ghi nợ lại cho em, lúc sau trả lại tôi gấp 2 lần."

"Quỷ hẹp hòi." Minh Đường bĩu môi.

Trong lòng ngực cô ôm mấy thứ ,thật vất vả mới lựa ra đồ dùng thích hợp với làn da của mình, chỉ là lúc đứng dậy lại đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng.

Cô nhìn Yến Hành chớp chớp mắt, ngữ khí khinh phiêu phiêu: "Anh quên nói cho người chuẩn bị cho tôi quần áo ngủ, đồ nội y cũng không có."

"Em đi tắm trước đi, đợi lát nữa tôi báo người làm đem đồ lại đây."

"Có thể cũng không cần phiền toái như vậy." Minh Đường ngữ khí tạm dừng một chút, nhìn Yến Hành ánh mắt tỏa sáng: "Tôi có thể mượn tạm quần áo của anh mặc cũng tạm chấp nhận một chút."

Yến Hành tùy tiện đem khăn lông ném tới trên sô pha, nhìn cô cười một chút. Khóe miệng thoáng gợi lên, mặt mày trong trẻo, lại là mang theo vài phần tà tứ: "Vậy em có thể không cần tạm chấp nhận."

"Như vậy a." Minh Đường bày ra bộ dáng khó khăn, tinh xảo đến tuyệt diễm khuôn mặt nhỏ lại treo ý cười chói lọi. Cô đi đến trước người anh, hơi hơi nhón mũi chân, khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn, cô nàng mặt mày mang ý cười trêu ghẹo anh: "Chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi không mặc đồ? Lần đầu gặp mặt, tốc độ này có phải hay không quá nhanh?"

Yến Hành chỉ cảm thấy giữa mày thình thịch nhảy, anh còn không có gặp cô gái nào nào ở trước mặt mình nói chuyện to gan như vậy . Anh dùng ngón trỏ chóng ở bả vai cô đem Minh Đường đẩy đẩy ra sau, hai người kéo giãn khoảng cách, đồng thời cũng nhận mệnh nói: "Quần áo đều ở phòng để quần áo, em tự mình đi chọn."

Lại cùng cô thả bậc thang đi xuống, nếu còn không ngừng biết đâu cô nàng này lại nói ra cái gì kinh thế hãi tục.

" Được thôi ." Mục đích đã thực hiện được, Minh Đường phá lệ dễ nói chuyện. Tự giác thối lui một bước, khoanh tay nhỏ hướng phòng ngủ đi đến.

Phòng ngủ của Yến Hành bố trí cùng những người khác giống nhau, sạch sẽ sáng ngời nhưng cũng lạnh lẽo.

Minh Đường chỉ là xem xét liếc mắt một cái liền không có gì hứng thú thu hồi ánh mắt, trực tiếp hướng phòng để quần áo đi tới. Yến Hành phòng để quần áo cực lớn, ước chừng khoảng 100 mấy mét vuông, mấy ngăn tủ sắp xếp  hàng chỉnh tề, tây trang, đồ thường ngày, giày, đồng hồ đều phân loại ngăn nắp. Liếc mắt qua một cái, đều là trang phục của các tuần lễ thời trang lớn giá cả xa xỉ.

Minh Đường nhìn thấy những ngăn quần áo được xếp thành hàng tây trang ngay ngắn, trực tiếp đứng ở tủ móc treo áo sơmi bắt đầu chọn.  Liền chọn chiếc áo sơmi đen cầm lấy tới ở trước gương khoa tay múa chân một chút, chính mình cảm thấy đẹp còn chưa đủ, còn cố ý dùng ánh mắt sáng lấp lánh đi hỏi Yến Hành: "Cái này cảm giác thế nào, tôi ăn mặc có phải rất đẹp không?"

Cô gái nhỏ ánh mắt thanh triệt không rảnh, sóng nước lóng lánh, phảng phất chính là đơn thuần hỏi một chút, không hề có khác ý xấu.

Yến Hành ánh mắt ở trên người cô chỉ dừng lại một giây, liền khắc chế quay đầu, phun ra hai chữ đánh giá: "Đẹp."

"Đó là đương nhiên." Minh Đường khuôn mặt nhỏ nhiễm ý cười, ngữ khí cực kỳ tự nhiên, "Tôi lớn lên đẹp như vậy, tự nhiên mặc gì cũng đẹp."

Yến Hành cười khẽ, chỉ chỉ cửa phòng: "Mau đi tắm rửa."

Minh Đường đi rồi, Yến Hành cả người ngã nằm ở trên sô pha mềm mại, nhịn không được đau đầu nhéo nhéo giữa mày.

Vốn nghĩ rằng tùy tiện nhặt được một con mèo nhỏ về nhà, nhưng hiện tại xem ra, chính là được cái tiểu tổ tông.

Cao quý sợ về sau đặt ở trong lòng bàn tay dỗ dành đều không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro