Hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, mời Vương gia quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Dương lần đầu tiên nhìn thấy đông người quỳ gối như vậy, thật sự không biết phải làm sao. Nếu như vào lúc này mà nàng nói "không", vậy chẳng phải sẽ làm mất mặt Lãnh Dịch Khánh sao. Dù gì người ta cũng là hoàng đế mà!

Bạch Dương quay đầu lại nhìn Tần Thế Viễn, Tần Thế Viễn vẫn cười tươi, điều quan trọng nhất chính là hình như hắn không định nói giúp nàng.

Đúng vậy, hắn đã thành hôn.

Lãnh Dịch Khánh hiểu Bạch Dương gặp tình huống như vậy sẽ không từ chối mình, vì vậy hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Dương, xoay người rời đi.

Bạch Dương liên tục quay đầu lại, nàng chỉ thấy Tần Thế Viễn đứng phía xa xa cười nhìn nàng rời đi.

Tiểu Dương, Tiểu Dương, không phải ta không muốn nàng ở lại, chẳng qua là ta không có năng lực này, hơn nữa, ta cũng không giữ được nàng.

Thấy bóng dáng Bạch Dương cuối cùng đã biến mất trong đoàn người, trong lòng Tần Thế Viễn bắt đầu lo lắng không yên, thế giới rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ mịt.

Bạch Mỹ Họa còn chưa kịp khôi phục lại sau cơn hoảng sợ thì lại bị Bạch Mỹ Tiên lôi kéo, sau khi chịu đả kích nặng nề, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Bạch Mỹ Họa: "Tam muội, chúng ta về trước đi."

Bị hoàng đế cự tuyệt ngay trên đường phố, có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ của

Bạch Mỹ Lan thấy tình huống ấy cũng không trốn nữa: "Nhị muội, tam muội, các ngươi sao lại ở chỗ này? Tần công tử, thật khéo a!"

Bạch Mỹ Lan xấu hổ cười, nàng không thể ngờ vì sự tùy hứng của mình lại khiến muội muội bị sỉ nhục như vậy.

Tần Thế Viễn rốt cục chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Không khéo, không phải các nàng đều ở chỗ này lâu rồi sao?"

Bạch Mỹ Lan ửng hồng, khẽ mỉm cười nói không ra lời. Một lát sau mới nói được một câu: "Tần công tử thật hay nói đùa, việc này... Tỷ muội chúng ta còn có việc, xin đi trước!"

"Từ từ đã, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói." Tần Thế Viễn quay đầu nhìn ba tỷ muội Bạch gia, dù sao cũng đã bị sét đánh trúng, bị đánh thêm một lần cũng không sao chứ?

"Ta muốn nói, ta sẽ từ hôn." Tần Thế Viễn nhẹ nhàng nói, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói đên một chuyện không liên quan gì đến hắn.

"Ngươi nói cái gì!" Bạch Mỹ Lan không ngờ Tần Thế Viễn sẽ dùng đến cách ấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

"Ta nói, ta muốn từ hôn. Bạch Dạ hiện là thừa tướng đương triều, Tần Thế Viễn ta không dám trèo cao. Vì vậy, ta muốn từ hôn. Ta sẽ phái người đến quý phủ gặp Bạch thừa tướng nói rõ ràng mọi chuyện, cáo từ!"

Tần Thế Viễn nói xong, bỗng cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm thoải mái.

Có lẽ sau khi Bạch thừa tướng biết chân tướng sự việc sẽ rất giận dữ, thậm chí sau này sẽ dùng thế lực của mình để chèn ép tra sát Tần gia, thế nhưng hắn vẫn thấy lòng mình thật thoải mái.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Bạch Dương đã làm hắn hiểu rõ một điều, được sống chung với người mình thích đó mới là hạnh phúc thật sự. Chỉ có điều, không biết đến khi nào Bạch Dương mới có thể hiểu rõ điều này. Có lẽ nàng sẽ sớm hiểu ra, nhưng ngay lúc này nàng vẫn chưa rõ lòng mình.

Tiểu Dương thế nào, ta cũng mong muốn nàng hạnh phúc. Hình bóng cao lớn của Tần Thế Viễn, một thân áo choàng màu trắng chậm rãi rời khỏi đám đông. Tương lai thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lần này, có lẽ là lần mất lý trí nhất, bốc đồng nhất trong cuộc đời hắn, nhưng hắn không hối hận.

***

Thoáng cái đã trải qua vài ngày.

Một ngày nọ, trên nóc Thuận vương phủ có một thân ảnh áo đen lướt qua. Bóng đen ấy nhẹ nhàng lướt qua như ma quỷ rồi ung dung nhảy vào trong viện.

Sau khi mọi người đi, Cảnh Thu ở trong viện chờ đã lâu.

"Vương gia!" Cảnh Thu tiến lên chắp tay nghênh tiếp Lãnh Thiên Yết.

"Gần đây tình hình ở kinh thành thế nào?" Lãnh Thiên Yết vừa kéo khăn đen che mặt vừa đi đến thư phòng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ủ rũ. Một thân y phục dạ hành, mang theo vài phần phong trần mệt mỏi.

Từ lúc Ngọc Điệp tiến cung, Lãnh Thiên Yết liền rời đi. Chuyện cần đích thân Thuận Vương gia hắn đi làm, nhất định không phải là việc nhỏ. Mặc dù trong lòng Cảnh Thu cũng tò mò, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nhiều.

"Bẩm Vương gia, hôm trước Tần Thế Viễn từ hôn ngoài đường khiến Bạch thừa tướng giận dữ, đã nhiều ngày nay, hắn bắt buộc toàn bộ môn sinh cùng hoàng thân quốc thích trong kinh thành niêm phong các cửa hàng của Tần gia. Đồng thời cũng ban lệnh rộng ra các quận huyện. E rằng chỉ ít ngày nữa, các cửa hàng của Tần gia sẽ tuyệt tích."

Lãnh Thiên Yết nhướng mày:" Từ hôn trước mặt mọi người?"

Tần Thế Viễn không phải là loại người nóng nảy, không có lý trí như vậy, bằng trực giác, hắn đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Bạch Dương.

"Còn gì nữa không?" Lãnh Thiên Yết tiếp tục cởi y phục dạ hành trên người ra ném lên giường. Trên người hắn lộ ra một thân áo trắng, hắn vén vạt áo dài, ngồi xuống cạnh bàn

"Sau khi Ngọc Điệp tiến cung, nghe nói rất được thái hậu yêu quý, thái hậu đã thuyết phục được Ngọc Điệp bỏ khăn che mặt, điều kỳ quái chính là, Hoàng thượng và Bạch thừa tướng cũng không vạch trần chuyện Ngọc Điệp giả mạo." Chuyện này, Cảnh Thu thắc mắc suốt mà vẫn không hiểu được.

Lãnh Thiên Yết lạnh lùng cười, quả nhiên hắn không nhìn lầm, nữ nhân này thủ đoạn rất cao! Người đang ở trong thâm cung, tất nhiên có thể điều khiển Bạch thừa tướng, xem ra, bọn họ hẳn là đã đạt được hiệp nghị rồi.

Ngọc Điệp ơi Ngọc Điệp, một ngày nào đó, ngươi thông minh sẽ bị thông minh hại.

Lãnh Thiên Yết lạnh lùng cười, rót một chén nước trà từ từ thưởng thức.

Cảnh thu tiếp tục nói đến việc trong triều, nhưng không nhắc một chữ đến Bạch Dương.

Lãnh Thiên Yết rốt cục nhịn không được, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhíu mày nói:

"Cảnh Thu, nói trọng điểm đi."

Cảnh Thu ấp a ấp úng một lát mới chậm rãi mở miệng: "Bạch tiểu thư... Tiểu nhân là nói Vương phi... Cũng tiến cung rồi."

Ánh mắt Lãnh Thiên Yết trầm xuống, bàn tay cầm chén trà nhất thời run một chút, sắc mặt âm u đứng lên: "Tiến cung?"

Lúc này Cảnh Thu mới đem chuyện ngày hôm trước kể tỉ mỉ cho Lãnh Thiên Yết, từ lúc Bạch Dương tiến cung, liền bị sắp xếp ở lại Thanh Loan điện - nơi gần tẩm cung của hoàng đế nhất, hàng đêm hoàng đế đều ngủ lại Thanh Loan điện, việc này mọi người đều biết.

Hiện giờ mọi người gọi Bạch Dương là Phi Tuyết.

Không đợi Cảnh Thu nói xong, chén trà trong tay Lãnh Thiên Yết đã rơi xuống đất vỡ vụn, bóng dáng nghiêm nghị, ủ rũ giờ đang tức giận mãnh liệt.

Nàng dám tiến cung sao! Còn ngủ lại hàng đêm nữa chứ!

Cảnh Thu cúi đầu không dám lên tiếng.

Một lát sau mới nghe thấy Lãnh Thiên Yết lạnh lùng hỏi một câu: "Mấy ngày? Nàng tiến cung mấy ngày rồi?"

"Năm... Năm ngày." Cảnh Thu nuốt một chút nước bọt, dè dặt lui về phía sau.

Lãnh Thiên Yết không để ý đến bàn tay đang chảy máu, ánh mắt lóe lên tia hung ác.

Năm ngày! Nàng đã tiến cung năm ngày!

Năm ngày! Đêm nào Lãnh Dịch Khánh cũng ngủ lại tẩm cung của Bạch Dương!

"Vương gia..." Cảnh Thu kinh ngạc nhìn máu trong tay Lãnh Thiên Yết đang trào ra, vội vàng kêu người đến băng bó cho Lãnh Thiên Yết.

Nhưng Lãnh Thiên Yết đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói hung tợn mà kiên định: "Chuẩn bị ngựa, tiến cung!"

*********

Thanh Loan Điện trước đây vốn là điện Văn Hoa, là nơi nằm giữa ngự thư phòng và tẩm cung của hoàng đế, vì muốn để Bạch Dương ở gần mình hơn nên mới đổi thành Thanh Loan Điện. Lúc này, tuy rằng đêm khuya nhưng trong Thanh Loan Điện đèn đuốc vẫn sáng trưng.

"Như thế này sao?" Bạch Dương loay hoay nghịch món đồ chơi trẻ con.

Đây là thứ Lãnh Dịch Khánh cố ý tìm ở bên ngoài cung đem về cho nàng.

Sau khi Bạch Dương tiến cung, Lãnh Dịch Khánh cố gắng dùng mọi cách để cho nàng vui.

Chỉ trong một ngày, hắn đem toàn bộ tất cả những món Bạch Dương thích ăn, thích chơi vào Thanh Loan Điện,còn ban lệnh cấm, không được hắn cho phép thì bất cứ ai cũng không được phép một mình tiến vào Thanh Loan Điện. Rõ ràng hắn đã xây dựng một tòa thế ngoại đào nguyên ở ngay trong cung cũng vì Bạch Dương.

Lãnh Dịch Khánh biết những đồ chơi bình thường,Bạch Dương chơi một lúc nhất định sẽ chán, nên cố ý tìm một số loại đồ chơi đáng yêu, khi chơi phải hao tốn một chút công sức, cần phải động não mới có thể chơi hay được (lời editor: theo như từ ngữ hiện đại là món đồ chơi phát triển trí tuệ).

Bạch Dương gảy hạt châu nhỏ ở trước mặt, làm cách nào mà chỉ trong vòng ba lần có thể xếp những hạt châu nhỏ lộn xộn kia thành một hàng?

Lãnh Dịch Khánh mỉm cười nhìn dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ của Bạch Dương, dáng vẻ này của Tiểu Dương thật là đẹp, ngắm hoài vẫn không thấy chán! Cho dù phải vất vả, mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần hắn trở lại Thanh Loan Điện, nhìn thấy Bạch Dương, những sự mệt mỏi liền không cánh mà bay.

Hàng đêm hắn ngủ lại đây chỉ vì muốn ngắm dung nhan của nàng. Lúc Bạch Dương mệt mỏi, hắn sẽ tự giác rời đi. Đợi đến lúc Bạch Dương ngủ, hắn lại quay về Thanh Loan Điện, ngủ trên chiếc giường nhỏ mềm mại ở phía ngoài điện.

Chỉ cần nghĩ đến việc hắn và Bạch Dương cùng ở chung dưới một mái hiên, hắn liền vô cùng an tâm.

Đang lúc ở hai người cùng chơi trò chơi, một tiểu thái giám xuất hiện ở ngoài cửa, Lãnh Dịch Khánh quay sang yên lặng nháy mắt rồi quay đầu lại nói với Bạch Dương: "Tiểu Dương, nàng chơi trước đi, trẫm đi một chút sẽ trở lại."

Bạch Dương vẫn chăm chú khám phá món đồ chơi trong tay, gật đầu theo phản xạ.

Lãnh Dịch Khánh đứng dậy đi ra ngoài điện, tiểu thái giám lập tức đến sát bên người hắn thì thầm nói: "Thuận Vương gia đã vào cung, sẽ đến Thanh Loan Điện ngay bây giờ."

Lãnh Thiên Yết?

Lãnh Dịch Khánh nhíu mày suy nghĩ một chút, nhẹ giọng dặn dò tiểu thái giám, tiểu thái giám gật đầu hiểu ý, vội vã

"Tiểu Dương, nàng thử đoán xem trẫm chuẩn bị cho nàng món quà gì?" Lãnh Dịch Khánh quay vào điện với mặt mày hớn hở.

Bạch Dương nghi hoặc lắc đầu.

"Đợi một lát nàng sẽ biết, nhưng trước tiên nàng phải nhận lời trẫm một chuyện, lát nữa nàng phải nhắm mắt lại, bao giờ trẫm cho phép nàng mới được mở mắt ra."

Bạch Dương đảo mắt suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.

Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến một tiếng báo: "Hoàng thượng, Thuận Vương gia đã đến Thanh Loan Điện. Lúc này đang ở ngoài điện chờ."

Ba chữ Lãnh Thiên Yết khiến Bạch Dương nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hắn tới rồi! Sao bây giờ hắn lại đến đây? Sao giờ này hắn mới đến! Hắn đến nơi này làm gì?

Một đống câu hỏi như những bong bóng bay lên từ đáy lòng, cuối cùng bị Bạch Dương một mực ném đi. Bây giời Lãnh Thiên Yết đã không còn quan hệ gì với nàng nữa rồi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương trong nháy mắt trở nên tối sầm, Lãnh Dịch Khánh quan tâm hỏi: "Muốn gặp hắn không?"

"Không muốn." Bạch Dương trả lời rất thẳng thắn. Nếu đã không còn quan hệ, cần gì phải gặp lại.

"Vậy trẫm đi gặp hắn một chút." Lãnh Dịch Khánh đứng dậy bước ra cửa, nét ôn nhu trên mặt hầu như biến mất, trên khuôn mặt ngay ngắn cương nghị hiện lên vẻ giận dữ.

Lãnh Thiên Yết tiến cung vào giờ này, ý đồ rất rõ ràng!

Ở phía sau Lãnh Dịch Khánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương tiếp tục toát lên vẻ thê lương. Trái tim nhỏ bé đập mạnh nơi lồng ngực, một lát sau mới lấy lại bình thường.

******

Trong bóng đêm yên lặng một thân áo trắng đứng trước đại điện sơn son thiếp vàng có vài phần cô đơn. Lông mày dài khẽ nhíu lại, mắt sâu như biển, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ sự tức giận.

"Tiểu Dương đang ở đâu?" Giọng nói của Lãnh Thiên Yết còn lạnh lùng hơn khuôn mặt hắn.

Lãnh Dịch Khánh thản nhiên cười cười, giờ đã khác xưa rồi. Trước đây, Bạch Dương là Vương phi của Lãnh Thiên Yết, không phải của hắn. Nhưng bây giờ, Bạch Dương đã không phải Bạch Dương lúc trước ,mà là Phi Tuyết do đích thân hoàng đế đón vào cung, là nữ nhân của hắn, không phải của Lãnh Thiên Yết.

Đây chính là chọn lựa của Lãnh Thiên Yết. Nếu như Lãnh Thiên Yết không cho Ngọc Điệp tiến cung, hắn đã không có cơ hội tốt như vậy!

"Ở Thanh Loan Điện." Lãnh Dịch Khánh thong thả nói.

Lãnh Thiên Yết bước về phía Thanh Loan Điện nhưng lại bị Lãnh Dịch Khánh ngăn cản.

Lãnh Dịch Khánh cho hạ nhân lui xuống, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Tiểu Dương nói nàng ấy không muốn thấy đệ."

Đôi mắt Lãnh Thiên Yết lạnh lùng bực bội: "Huynh nói dối."

Lãnh Dịch Khánh than nhẹ một tiếng, ngữ khí thâm trầm: "Lúc đầu trẫm chỉ muốn đón nàng vào cung chơi, thế nhưng nàng ở kinh thành, có nhà lại không thể về, Tần Thế Viễn lại sắp đón dâu. Hơn nữa người hắn định cưới là tỷ tỷ của nàng, nên trẫm mới đón nàng vào cung. Tuy rằng bây giờ Tần Thế Viễn đã từ hôn, thế nhưng không có chỗ nào có thể thoải mái hơn nơi đây. Chắc đệ cũng hiểu rõ tính tình Tiểu Dương, nếu như nàng không muốn ở lại chỗ này, dù trẫm có muốn cũng giữ nàng không được."

Chỉ một câu nói lại khiến trong lòng Lãnh Thiên Yết bỗng nhiên tê rần. Đó là sự thật, với cá tính của tiểu nha đầu, hoàng cung không giữ được nàng, trừ phi nàng không muốn đi.

"Thiên Yết, trẫm nói thật, đều là do sai lầm của đệ. Đệ đã có Ngọc Điệp, không nên trêu chọc Tiểu Dương. Đệ thích Tiểu Dương, đừng không tin nàng ấy, hết lần này đến lần khác hiểu lầm nàng. Chúng ta đều hiểu rõ tính tình Tiểu Dương, nàng ấy sẽ không chia sẻ người đàn ông của mình cho bất kỳ nữ nhân nào, mà đệ... haiz!" Lãnh Dịch Khánh xoay người buông tiếng thở dài.

Lãnh Thiên Yết biết nói đến vấn đề này, hắn hoàn toàn đuối lý, nên lặng im không lên tiếng.

"Còn nữa, trẫm đón nàng ấy vào cung đã năm ngày, năm ngày, cho tới hôm nay đệ mới đến. Thiên Yết, nếu như trẫm là Tiểu Dương, trẫm cũng rất tức giận." Lãnh Dịch Khánh nói ra điểm quan trọng nhất.

Lãnh Thiên Yết lại lặng im lần nữa. Năm ngày này, hắn không ở kinh thành.

Lãnh Dịch Khánh nhìn dáng vẻ Lãnh Thiên Yết, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán, với cá tính Lãnh Thiên Yết, hắn không thể đợi được năm ngày trừ phi, năm ngày này hắn không ở kinh thành.

Trong năm ngày này, rốt cuộc hắn đi làm cái gì? Còn có chuyện gì cần phiền đích thân Thuận Vương gia ra tay?

Chẳng lẽ lời thái hậu nói là thật, Lãnh Thiên Yết muốn mưu phản?

*****

Chẳng lẽ lời thái hậu nói là thật, Lãnh Thiên Yết muốn mưu phản?

Nghĩ tới đây, tuy rằng trên mặt Lãnh Dịch Khánh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn lại thêm đề phòng với Lãnh Thiên Yết.

"Như vậy đi, trẫm vào khuyên Tiểu Dương lần nữa, đến lúc hai người gặp nhau, đệ cố gắng năn nỉ nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh dứt lời, vỗ vai Lãnh Thiên Yết, Lãnh Thiên Yết biết, lúc này đang ở trong cung, hắn không thể cứng rắn được, ngộ nhỡ để cho người ta nắm được chuyện gì, đến lúc đó bị gán tội khi quân, sẽ gây họa cho rất nhiều người.

Vì vậy, Lãnh Thiên Yết đành gật đầu.

Trên mặt Lãnh Dịch Khánh hiện lên nụ cười khó thấy. Nhìn dáng vẻ Lãnh Thiên Yết hiện giờ, thực sự khiến hắn rất vui sướng!

Lãnh Thiên Yết ngang ngược, kiêu ngạo ngày trước không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay, vì một nữ nhân mà phải đành nhẫn nhịn nuốt cơn giận.

Lúc Lãnh Dịch Khánh trở lại Thanh Loan Điện, Bạch Dương đang nôn nóng đi tới đi lui. Bạch Dương cảm thấy bất an, Lãnh Thiên Yết đến, trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm thế nào. Đã nói là không nghĩ đến nữa, thế nhưng nàng lại không cản được suy nghĩ của mình.

Lãnh Thiên Yết đến vì nàng sao? Nếu đúng là vậy, vì sao ngày hôm nay mới đến. Nếu như không phải, vậy...

Lãnh Dịch Khánh lẳng lặng ở ngoài cửa nhìn người trong điện nôn nóng bất an, trong lòng có một chút buồn bã, trong lòng Bạch Dương chỉ có Lãnh Thiên Yết, dù cho Lãnh Thiên Yết đối với nàng không tốt, trong lòng nàng vẫn nhớ thương hắn.

Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng thở dài, bước vào bên trong điện.

"Hoàng thượng." Trong ánh mắt Bạch Dương mang theo sự mong đợi mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới.

"Đệ ấy đã đi." Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng mở miệng.

"Đi... rồi?" Trong mắt Bạch Dương liền trở nên u ám.

"Đệ ấy hỏi trẫm một số chuyện... à, không, đệ ấy hỏi về nàng." Lãnh Dịch Khánh cố ý nói thật dịu dàng.

Bạch Dương nghe lại hiểu nhầm: "Hắn tìm huynh là vì công việc, phải không? Huynh không cần gạt ta nữa. A Khánh, huynh không biết nói dối."

Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương nhất thời mất đi vẻ rạng rỡ, nghe Bạch Dương đánh giá mình như vậy, trong lòng Lãnh Dịch Khánh đầy buồn bã.

Đúng vậy, thủ đoạn của hắn thực sự rất thấp kém.

Thế nhưng hắn thực sự rất muốn, thực sự rất muốn có nàng.

Hiện tại, hắn đã đủ sức để bảo vệ nàng. Hắn chỉ muốn nắm chặt cơ hội này, quý trọng nàng, bảo vệ nàng, giữ nàng ở lại.

"Thật ra đệ ấy rất muốn gặp nàng, nhưng trẫm nói nàng đã đi ngủ rồi, như vậy đi, ngày mai trẫm lại kêu đệ ấy vào cung..."

"Không cần, ta không hề muốn gặp hắn." Bạch Dương xoay người đi tới bên chiếc bàn nhỏ tiếp tục loay hoay khám phá trò chơi, có một cảm giác chua xót từ trong ngực tràn ra mãnh liệt khiến nàng không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

Thật ra, nếu như Lãnh Thiên Yết thực sự muốn gặp nàng, hoàng cung này đâu thể ngăn bước hắn.

Thật ra thì từ lâu Lãnh Thiên Yết đã không muốn thấy nàng, bằng không, sao lại chờ cho tới hôm nay mới đến.

Chuyện này mọi người đều biết, chỉ là nàng không muốn tin mà thôi.

Đến lúc này mà A Khánh còn nói giúp cho Lãnh Thiên Yết, còn an ủi nàng. A Khánh thực sự là người tốt nhất.

"Đừng nói chuyện này nữa, nàng xem ta đem quà đến cho nàng, nhắm mắt lại trước đã." Trong mắt Lãnh Dịch Khánh có chút thay đổi, chợt lóe lên rồi biến mất.

Bạch Dương do dự một chút, nhắm mắt lại.

"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi." Tiếng Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng vang lên, Bạch Dương chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này, toàn bộ đèn đuốc trong đại điện đều được tắt, trước mặt nàng chỉ có một cái đèn nhỏ vừa xoay tròn vừa phát ra năm màu thay đổi liên tục giống như cầu vồng, làm khắp đại điện tràn đầy ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp.

"Đẹp quá!" Lần đầu tiên trong năm ngày qua Bạch Dương nở nụ cười. Tuy chỉ là một nụ cười mỉm nhưng cũng khiến đôi mắt Lãnh Dịch Khánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi.

Đúng vậy, quá đẹp

Khuôn mặt mềm mại của Bạch Dương dưới ánh đèn kiều diễm có vẻ thanh tú động lòng người, lông mi dài giống như hai cánh ve, dưới ánh sáng ngũ sắc lay động, đôi môi mọng khẽ mỉm cười, mông lung thơ mộng.

Lãnh Dịch Khánh ngắm nàng không khỏi ngây người. Còn Bạch Dương ngồi ngắm ngọn đèn ngũ sắc cũng rơi vào trầm tư, không để ý đến ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt đã thắp lên lửa nóng.

***

Bên ngoài điện, Lãnh Thiên Yết lo lắng chờ đợi, vậy mà, Thanh Loan Điện đang sáng rực như ban ngày bỗng nhiên vụt tối rồi hiện lên ánh nến kiều diễm.

Tâm tình Lãnh Thiên Yết bỗng nhiên trầm xuống, đang định tiến lại thì thấy tiểu thái giám bước nhanh đến: "Hồi bẩm Vương gia, hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, hoàng thượng nói mời Vương gia quay về."

Lời hoàng thượng dặn, tiểu thái giám nói không sót một từ.

"Nương nương?" Lãnh Thiên Yết âm trầm mở miệng.

"Đúng vậy, hoàng thượng nói, mặc dù bây giờ chưa hạ chỉ nhưng bảo chúng nô tài gọi Phi Tuyết cô nương là nương nương, dù sao thì hoàng thượng và nương nương cũng đã... cho nên nô tài chúng tôi đều gọi người là nương nương." Lời tiểu thái giám nói như một nhát kiếm đâm thẳng vào trong lòng Lãnh Thiên Yết.

Nương nương!

"Hoàng thượng và nương nương đã..." Tuy rằng vài từ ngắn ngủi thế nhưng nhưng lực sát thương cực mạnh.

Lãnh Thiên Yết nắm chặt bàn tay, muốn nhào vào trong điện.

"Vương gia!" Cảnh Thu kéo Lãnh Thiên Yết, "Nơi này là hoàng cung, Vương gia, cố gắng bình tĩnh đừng nóng nảy!"

Lãnh Thiên Yết đang muốn đẩy Cảnh Thu ra, đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng truyền: "Thái hậu giá lâm, Thuận Vương phi giá lâm.

Ngọc Điệp ung dung đỡ thái hậu, chậm rãi đi tới.

"Thuận Vương gia tiến cung, là tới tìm Vương phi sao? Là ai gia không tốt, ai gia quá yêu thích Vương phi, cho nên muốn nàng ấy ở chỗ này bồi ai gia, làm lỡ dịp vợ chồng son các ngươi gặp nhau phải không?" Thái hậu cười vô cùng hòa ái dễ gần, nụ cười như gió xuân thổi tới.

Giờ phút này lòng Lãnh Thiên Yết nóng như lửa đốt, tiểu nha đầu của hắn đang ở trong Thanh Loan Điện! Lãnh Dịch Khánh cũng đang ở trong đó!

Bọn họ ngủ! Bọn họ đang ngủ!

Nghĩ đến hình ảnh tiểu nha đầu mềm mại, đáng yêu e ấp trong lòng mình, hiện đang ở dưới thân một người đàn ông khác ...

Lãnh Thiên Yết muốn giết người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro