chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hậu hoa viên, tất cả người hầu đều canh giữ ở bên ngoài, bởi vì Vương phi nói, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi vào, nếu không sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Lãnh Dịch Tiêu nghi ngờ, khóc cũng không để cho người ta thấy ư ? Hắn nhanh chóng đi theo Lãnh thiên yết vào bên trong vườn.
Xuyên qua một con đường nhỏ hẹp phủ đầy rơm, đi vào bên trong hoa viên.
"Ngũ ca, huynh trồng rơm ở đây từ khi nào vậy ?" - Lãnh Dịch Tiêu cực kỳ tò mò. Đám rơm này còn rất khô, nhưng mà khi bọn họ dẫm lên xong lại rất dễ dàng bị dính chân.

Lãnh thiên yết không có sức để ý đến hắn, bởi vì hắn có một dự cảm chẳng lành.
Trong hoa viên vô cùng tĩnh lặng, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng từ từ nấp sau các tầng mây, trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, mang ánh sáng trong suốt rọi xuống hoa viên. Trên hòn giả sơn, có một thân hình nhỏ gầy đang bận rộn làm gì đó.
"Nàng đang làm cái gì vậy ?" - Lãnh thiên yết lớn giọng hỏi. Trèo lên cao như vậy làm cái gì ?
"Ngươi đã đến rồi à ? Vừa kịp giờ !" - bach dương quay đầu cười vô cùng thần bí với Lãnh thiên yết , nhún chân một cái phi thân lên hòn giả sơn cao hơn.
"Này, tiểu biến thái, bữa tiệc heo nướng bắt đầu rồi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa ?" - giọng nói lanh lảnh của Bạch dương còn chưa dứt đã thấy nàng vung tay lên không trung. Nhất thời, khói lửa đồng thời nổi lên khắp bốn phía, sáng rực cả hoa viên.
Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu còn đang kinh ngạc không biết nàng lấy ở đâu ra nhiều pháo hoa đến vậy thì dưới chân bọn họ cũng đã phát ra những tia lửa sáng chói.
Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu không đề phòng đến việc nàng sẽ ra tay như vậy, theo bản năng phi thân lên, bay đến một chỗ khác đứng, nhưng những tia lửa dưới chân bọn họ đã châm lên đám rơm khô, bọn họ bay đến chỗ nào là chỗ đó pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa mỗi nơi chỗ này còn rực rỡ sáng lạn hơn chỗ kia, nhanh chóng đốt cháy quần áo tơ lụa trên người bọn họ, quần áo màu trắng kết hơp với pháo hoa, bốc khói đen thui.
Cuối cùng thì Lãnh Dịch Tiêu cũng hiểu được đám rơm khô này dùng để làm cái gì !
"Đẹp quá đẹp quá ! Mau đến xem con heo đầu đàn bắt đầu biểu diễn nào! Màn biểu diễn heo bay qua vòng lửa vô cùng phấn khích đây, mọi người mau đến xem mau đến xem ! Có tiền thì ném tiền cổ vũ, không có tiền thì ném người cổ vũ, mau đến xem mau đến xem nào !" -Bạch dương hưng phấn kêu lên với bọn người hầu đang trợn mắt há mồm ở cửa hoa viên.

Thế giới tĩnh lặng không tiếng động. Mọi người đang há to miệng trợn to mắt nhìn Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu bay tới bay lui tên không trung, đánh lửa khắp nơi.
Đây là cái tình huống gì thế này ? Đây là lễ pháo hoa đẹp nhất rực rỡ nhất mà bọn họ từng thấy trong đời. Nhưng hình như có chỗ nào đấy không đúng thì phải ?
Tân vương phi kêu bọn hắn xem heo bay qua lửa ? Nhưng đang bay qua bay lại rõ ràng là Vương gia mà!
Cuối cùng, Cảnh Thu là người đầu tiên có phản ứng:
"Vương gia! Ao ở bên trái !"
Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu cũng bị vụ pháo hoa này làm cho giật mình, được Cảnh Thu nhắc nhở, hai người đồng thời phi thân xuống cái ao.
Bạch dương cười gian trá, hình như hành động này của bọn họ là đúng với ý nàng.

Chiến Dịch "Heo Quay Nguyên Con" Chính Thức Thành Công !
Sau đó nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Bạch dương lại một lần nữa vang lên:
"Mau đến xem ! Đánh cho chó rơi xuống nước này!"
Gần như cùng lúc, Bạch dương vung tay lên, đánh tới một chưởng gió phía sau Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu, hai người trong lòng cùng kêu lên:
"Không hay rồi!"

Nhưng chưởng gió phái sau tới gần, hai người bọn hắn giờ như tên đã rời cung, không thể thu hồi lại được, trong tiếng pháo hoa nổ giòn giã, ngã tòm xuống ao.
Cuối cùng thù cũng có nhiều người có phản ứng :
"Vương gia! Mau cứu Vương gia!"
Hai người rơi xuống làm nước bắn ra tung tóe mang theo một mùi tanh hôi kinh khủng.
Cái ao ngày thường trong suốt nhìn thấy tận đáy nay lại nổi lên mấy thứ đủ màu sắc, không cần đoán cũng biết đấy là cái gì!
Không đợi Lãnh Dịch Tiêu nói ra hai chữ "Thối quá", tiếng Bạch dương một lần nữa lại chầm chậm vang lên.
"Cẩn thận đấy!"
Âm thanh này giống như là bùa đòi mạng, làm cho sắc mặt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên biến đổi lớn, ngơ ngác nhìn một ngọn "đuốc lửa" đang hùng hổ lao về phía bọn họ.
Cũng may Lãnh thiên yết phản ứng khá nhanh, túm lấy Lãnh Dịch Tiêu, phi thân lên, dừng ở một nơi an toàn, nhưng ai mà biết vẫn còn có người bất hạnh hơn bọn họ chứ.
Đúng lúc Lãnh Dịch Khánh đến phủ tìm Lãnh thiên yết , đi theo đám náo nhiệt tìm đến hậu hoa viên, vừa bước vào hoa viên, hắn chỉ thấy Lãnh Dịch Tiêu và Lãnh thiên yết đang bay lên, sau đó một con 'rồng lửa' hung hãn lao về phía hắn, muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. Giây tiếp theo, chiến dịch "heo quay nguyên con" chính thức thành công !

Trước đó Lãnh Dịch Khánh mặc quần áo thế nào không ai nhìn rõ, bây giờ mọi người chỉ nhìn thấy toàn thân hắn đen thui, từ đầu đến chân đều bốc khói, cả người toàn mùi khét. Ngay cả đến khuôn mặt trắng trẻo nghiêm nghị ngày thường bây giờ cũng đã không còn nhận ra được nữa. Đôi mắt còn đang kinh ngạc đảo một vòng rồi bùm một tiếng, ngã xuống.
Trong ý thức cuối cùng của Lãnh Dịch Khánh, hắn chỉ nhìn thấy khói lửa ngút trời và khuôn mặt một nữ nhân đang cười vô cùng quái dị.
"Đại ca!" - Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Tiêu cùng phi thân đến.
Vẫn ổn, chắc là đang hôn mê.
"Này....." -Bạch dương đang đứng trên hồn giả sơn cao cao, nhìn bọn họ tủm tỉm cười.

Lãnh Dịch Tiêu vừa nghe thấy tiếng của nàng, đã phản xạ có điều kiện đến trốn sau lưng Lãnh thiên yết .
Xem ra hắn sai rồi, không phải "xấu xí đáng thương bị ngũ ca hủy hoại đời hoa", mà là Diêm La Vương gặp phải Mẫu Dạ Xoa!
Nữ nhân thật đáng sợ, về sau có đánh chết hắn, hắn cũng không dám đắc tội nữ nhân này!
"Heo sữa quay có thú vị không? Có muốn ta phục vụ một bàn điểm tâm khác không ?" - Bạch dương lắc lắc cọng cỏ trong tay, cười nghiêng ngả.
Lãnh thiên yết nhíu mày, hắn thật sự quá coi thường nữ nhân này!
"Mang vương gia xuống." - giọng nói lãnh thiên yết nghe không có chút cảm xúc, giống như màn kinh thiên động địa kia chưa từng xảy ra.
Những người hiểu tính hắn - ví dụ như Lãnh Dịch Tiêu - rõ ràng cũng hiểu, Lãnh thiên yết sắp nổi giận rồi, hơn nữa không phải là nổi giận bình thường!
Đã có người mang Lãnh Dịch Khánh bị 'nướng' đến hôn mê đi.
Lãnh thiên yết quay người nhìn qua bóng người nhỏ gầy trên hòn giả sơn, khóe môi lạnh lùng cong lên một nụ cười khó nhận thấy, được lắm, trận chiến này chính xác là do hắn khơi mào trước, vậy thì hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng !
Nàng muốn chơi, hắn nhất định sẽ tiếp nàng đến cùng!
Lãnh Dịch Tiêu không khỏi rùng mình. Nụ cười thật đáng sợ.

------------------------------------------------giải phân cách


Việc Thuận vương phủ đêm qua pháo hoa tứ phía đã truyền đến hoàng cung với tốc độ nhanh nhất. Hoàng Đế và Hoàng hậu vì không rõ sự tình cho nên tự mình đến Thuận vương phủ xem xét.
"Mẫu hậu, phụ hoàng!" -Bạch dương quỳ xuống, đôi mắt linh động đảo qua đảo lại, kéo cả Hoàng Đế lẫn Hoàng hậu tới đây, làm sao bây giờ ?
Lãnh thiên yết ngồi trên ghế gỗ, hơi thở mong manh:
"Phụ hoàng, mẫu hậu......"

"Hoàng nhi, trẫm nghe nói hôm qua Thuận vương phủ pháo hoa tứ phía, chuyện gì xảy ra vậy ?" - Hoàng Đế rất ngạc nhiên. Lãnh thiên yết luôn luôn thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, làm sao có thể đốt pháo hoa trong phủ được ?
"Bẩm báo phụ hoàng, sau khi Vương gia được mấy vị Thái y tận tình chữa trị, bệnh tình đã có khởi sắc ! Cho nên nhi thần muốn tận dụng đêm qua trăng thanh gió mát mà chúc mừng Vương gia một chút." - Bạch dương chính xác là một "kẻ xấu biết tấu tội trước" điển hình! Trước mặt Lãnh thiên yết tranh miệng cướp lời.
Bệnh tình của Vương gia bệnh rõ ràng nghiêm trọng như vậy, nàng còn có tâm tình đốt pháo hoa, nếu không nói bệnh tình Vương gia tốt lên, chẳng lẽ chờ Hoàng Đế K (chém) nàng sao?
Lãnh thiên yết liếc mắt nhìn Bạch dương , được lắm, phản ứng cũng nhanh lắm.
"Thật vậy sao ?" - Hoàng hậu vui sướng lại gần xem.
"Đa...... Đa tạ mẫu hậu!" - Lãnh thiên yết lặng lẽ lui về sau, yếu ớt mở miệng.
"Tốt! Tốt quá rồi! Tôn thái y Lí thái y, các ngươi chú ý chăm sóc Vương gia, nếu có thể làm cho Vương gia khỏi hẳn, trẫm sẽ thưởng lớn!" - Hoàng Đế nghe nói đứa con yêu quý bệnh tình khởi sắc, không thể không cười lớn.
Lãnh thiên yết khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một nụ cười yếu ớt.
"Tốt quá rồi, Hoàng Thượng, nếu hoàng nhi khỏe rồi, sẽ không phải rời kinh nữa, có thể ở bên cạnh Hoàng thượng phụ tá Hoàng thượng, lo lắng giúp Hoàng Thượng!" - Hoàng hậu một bên vui vẻ phụ họa, một bên cầm lấy tay Bạch dương , quay sang nói với Hoàng Đế:
"Hoàng Thượng, vẫn là Hoàng Thượng anh minh, tìm cho hoàng nhi một Vương phi hiền lương thục đức như vậy, người xem, Vương phi vào cửa mới vài ngày, bệnh tật của hoàng nhi đã liền khởi sắc."

Lời này làm cho Hoàng Đế hết sức vui vẻ, ánh mắt tán thưởng nhìn khuôn mặt giấu sau lớp lụa trắng của Bạch dương.
Có thể nhìn thấy vợ chồng yết Nhi hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, là chuyện vui mừng nhất của hắn. Cuối cùng cũng không làm Thục phi đã mất phải thất vọng!
Bạch dương mỉm cười ngọt ngào, mấy lời nịnh hót nói ra trôi chảy:
"Là phụ hoàng anh minh, trời cao thương tình!"
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, Bạch dương hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh thiên yết . Đấu với ta sao, ta cho ngươi giả chết !
Lãnh thiên yết nhìn khuôn mặt đang đùa giỡn đến quái dị của Bạch dương mỉm cười:
"Bệnh của nhi thần chắc sẽ nhanh chóng khỏi, đến lúc đó có thể lo lắng giúp phụ hoàng!"
Hoàng Thượng cười ha hả vỗ vai Lãnh thiên yết :
"Tốt tốt tốt! Trước tiên cứ chăm sóc mình đã, những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất là chăm sóc chính mình!"
"Nhi thần tuân chỉ, nhi thần cũng vui mừng giống hiền thê, nàng chăm sóc nhi thần thật sự rất cẩn thận." - Lãnh thiên yết cảm kích nhìn Bạch dương , cũng vươn tay ra với nàng.
Bạch dương nhìn khuôn mặt cảm kích và cảm động của Lãnh thiên yết , mặc dù rõ ràng biết là hắn đang giả vờ, mặc dù biết rõ trong tay áo của hắn không có giấu bảo vật, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể vươn đôi tay nhỏ ra, nắm lấy tay Lãnh thiên yết , nụ cười ngây ngất, mắt đẹp ngóng nhìn, tỏ vẻ thâm tình.
Tại góc khuất mà Hoàng Đế không nhìn tới, ánh mắt hai người nhanh chóng thay đổi.
Tên nhóc này, cho ngươi giả bộ này ! Bạch dương cười vô cùng gian trá.
Tiểu nha đầu, ngày tháng yên bình của nàng sắp hết rồi ! Lãnh thiên yết cười vô cùng xấu xa xảo quyệt.

"Phu quân quá khen, đây là việc nương tử phải làm !"
Lúc Bạch dương nghiêng mặt, nhíu mày trừng mắt nhìn Lãnh thiên yết , ngươi không cho ta gọi phu quân, ta càng muốn gọi, ta còn gọi cho ngươi khó chịu chết thôi ! Ai sợ ai ?
Lãnh thiên yết lặng lẽ nắm chặt tay Bạch dương . Trước kia vì sao hắn lại không phát hiện, bàn tay của nàng gầy chỉ có da bọc xương, giống móng vuốt gà quá, một chút cảm giác cũng không có! Cái đám nhà bếp kia đang làm cái gì vậy ?
"Nương tử, cưới được hiền thê như thế, phu quân không mong gì hơn ! Bản vương đúng là tam sinh...... khụ...."

Lãnh thiên yết vẻ mặt nhu tình mật ý, lưu luyến bịn rịn. Bạch dương rõ ràng biết là hắn đang diễn kịch, nhưng vẫn cảm thấy hoa đào rực rỡ một vùng, nam tử này quá đẹp, cực kỳ tuấn tú, mê hoặc lòng người. Trong sự dịu dàng mang theo vài phần cứng rắn cương nghị, trong lạnh lẽo lại có vài phần tình ý....
Đột nhiên, sắc mặt Lãnh thiên yết biến đổi, trên khuôn mặt vốn suy yếu kia trong khoảng khắc tái nhợt, một ngụm máu tươi chính xác phun lên bàn tay của Bạch dương .
Bạch dương giật mình, muốn thu hồi tay mà không kịp. Trên bàn tay trắng kia nhất thời đỏ sẫm một mảng, một mùi tanh nồng bốc lên, máu từ tay nàng nhanh chóng chảy xuống.
"Hoàng nhi -" - Hoàng Đế và Hoàng hậu cùng kêu lên, đẩy Bạch dương đang ngạc nhiên ra, tiến đến đỡ Lãnh thiên yết .
"Người đâu! Thái y! Mau truyền Thái y!"
Khóe miệng Bạch dương khẽ run rẩy, còn chưa kịp nói ra câu nào trước mắt đã đen thui, ngã xuống.
Từ nhỏ cứ thấy máu là nàng bị ngất!
"Để ta để ta! Ấn vào nhân trung huyệt là tỉnh! Hiệu quả rất nhanh!"
Lãnh Dịch Tiêu đứng ở một bên xem náo nhiệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù rồi!
Ta ấn, ta ấn, ta bóp chết ngươi!

*
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia có lẽ bị nhiễm lạnh." - Thái y cung kính hồi bẩm.
"Đại khái là đêm qua gió lạnh, Vương gia đứng gió lâu, cho nên gió độc nhiễm vào cơ thể, làm cho bệnh tình tái phát......" - Một thái y khác cũng cúi đầu khom người phụ họa.
Bạch dương đen xì mặt mũi, nhận thức đầu tiên của nàng là: Tên yêu nghiệt chết bầm kia thu mua lũ thái y từ khi nào vậy ?
"Bạch dương, yết Nhi thể chất yếu đuối, vẫn nên để cho nó ở trong phòng, ít đi ra ngoài thôi. Mấy cái pháo hoa gì gì đó, không được làm nữa." - trong giọng nói của Hoàng Đế rõ ràng có sự không hài lòng.
"Vâng." - Bạch dương ấm ức gật đầu, Lãnh thiên yết chết bầm, dám dùng cách ấy đối phó nàng!
"Hoàng Thượng, thiếp thấy trong phủ từ trên xuống dưới nam đinh khá nhiều, nha hoàn lại ít, chỉ sợ chăm sóc không được thoải đáng, thần thiếp cho rằng, vẫn nên cho một mama trong cung đến đây chăm sóc yết Nhi." - Hoàng hậu nương nương đau lòng nhìn Lãnh thiên yết sắp "ngất", lo lắng nói.
Hoàng Đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Uh, chuyện này, Hoàng hậu nàng lo liệu đi, càng nhanh càng tốt."
"Vâng!"
Gọi một mama đến ? Bạch dương lại muốn ngất đi.
Không nghĩ tới Hoàng hậu sẽ ra một chiêu như thế, vậy không phải là sắp xếp một "gian tế" ở trong vương phủ sao ? Vậy sau này cuộc sống của nàng còn gọi gì là tự do nữa!
---------------------------------------giải phân cách

Dung ma ma, là ma ma già nhất trong cung, là nhũ mẫu của Hoàng hậu, cùng vào cung với Hoàng hậu, là người trung thành cương trực. Trong cung nha hoàn ai ai cũng sợ bà, ngay cả Hoàng hậu cũng phải kính bà ba phần. Nhưng bà làm việc đúng là cực kỳ cẩn thận chu toàn, hơn nữa, chính xác bà là người trung thành nhất bên cạnh Hoàng hậu.
Vừa vào phủ, bà hỏi thăm rành mạch tất cả mọi việc trong Lãnh vương phủ, báo cho Hoàng hậu nương nương biết mỗi ngày vương phủ làm cái gì, trong phủ xảy ra việc gì.
Bà lại đích thân dạy đầu bếp nên nấu đồ ăn gì, không nên nấu đồ ăn gì, buổi sáng làm món gì, giữa trưa nấu cái gì, buổi tối chế món gì. Thậm chí mỗi ngày nấu món ăn nào, đều kêu người lấy bút ra ghi chép lại, cẩn thận đưa cho đầu bếp làm theo.
Tất cả thức ăn, sau khi bà kiểm tra qua, cảm thấy không có vấn đề gì mới đưa lên cho Vương gia và Vương phi. Nếu bà cảm thấy không ổn thì ngay lập tức thay đổi đầu bếp!
Đương nhiên, sắp xếp phòng bếp là một phần công việc mỗi ngày của bà.

Trong phủ từ trên xuống dưới, không cần biết là việc lớn hay việc nhỏ, việc nào bà cũng hỏi đến, nghiễm nhiên trở thành một quản gia. Nhưng cũng không cần biết bà ta làm gì, Lãnh thiên yết vẫn tiếp tục "giả chết".
Giữa trưa nắng ấm, trong hậu hoa viên, Lãnh thiên yết đang nhàn nhã ngồi phơi nắng trên xe lăn. Nếu hắn đoán không sai, chỉ cần đếm đến mười, sẽ có người chủ động đến làm phiền hắn!
"Lãnh thiên yết ! rốt cục thì ngươi có xử lý hay không !"
Quả nhiên, một bóng người tức tối lao đến trước mặt hắn, kéo lớp khăn mỏng che nắng trên mặt hắn ra.
"Vương phi ? Có việc gì sao ?" - Lãnh thiên yết mỉm cười nhìn Bạch dương .
Nhìn thấy bộ dáng muốn xem kịch hay của hắn, Bạch dương đã biết nàng đến đây là sai rồi !
Nếu bây giờ quay người bỏ đi, thật ra thì cũng có chút khí phách, nhưng mà nói như vậy, cuộc sống của nàng vẫn phải chịu khổ sở - Dung ma ma dạy dỗ còn nhiều hơn cả hòa thượng trong miếu ! Hơn nữa bà ta giống như là âm hồn không tiêu tan, lúc nào cũng mang một khuôn mặt sắt đá, thần không biết quỷ hay âm thầm xuất hiện sau lưng nàng. Nếu mà cứ như vậy, không quá ba ngày, nàng không buồn mà chết thì cũng sẽ bị Dung ma ma hù chết!
"Có việc, có việc rất quan trọng!" - Bạch dương tạm thời nhịn lời cay độc, không nhìn thấy, thời vận cao, không nhìn thấy! Không nhìn thấy ánh mắt tà ác của ngươi, không nhìn thấy nụ cười gây khó dễ của ngươi.
"Thật là hiếm thấy, Vương phi cũng có việc tới tìm ta, nói ta nghe xem!"
Lãnh thiên yết duỗi chân ra, nằm trên phiến đá đối diện, hai tay gối lên sau đầu, tiếp tục lười biếng phơi nắng.

Bạch dương xoay người nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh thật tốt tâm trạng của mình, lúc xoay người đối mặt với Lãnh thiên yết , trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười lấy lòng:
"Vương gia, không phải người rất có bản lĩnh sao ? Ngươi có thể thu phục mọi người từ trên xuống dưới trong phủ, có thể mua chuộc được thái y, có thể lừa gạt phụ hoàng mẫu hậu của ngươi, vậy liệu có thể đuổi bà già kia đi một cách nhanh nhất không?"
"Vì sao ?" - Lãnh thiên yết biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, còn nhướng mày, hứng thú nhìn khuôn mặt đang cười vô cùng miễn cưỡng cực kỳ khoa trương của Bạch dương , hắn chỉ sợ bỏ qua mất một số chi tiết. Đúng vậy, hắn chính xác muốn nhìn thấy bộ dáng phát điên của nàng!
"Bởi vì -" - trong cái nhìn tuyệt đối không có ý tốt của Lãnh thiên yết, giọng nói của Bạch dương nhất thời cao lên vài phân, rồi lại chầm chậm hạ xuống.
"Bởi vì bà ấy ở đây nên ngươi không có lấy một chút tự do nào, mỗi ngày đều phải ngồi xe lăn vô nghĩa, có đúng không ? Chi bằng đuổi bà ấy đi, phủ này chính là thiên hạ của chúng ta, cũng đỡ phải để cho mọi người diễn trò vất vả như vậy, đúng không? Hơn nữa ngươi không biết sao, bà già kia nói cho dễ nghe là đến đây phụ trách, thật ra khác gì gian tế, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều truyền vào cung, rất phiền phức, có phải không?"
Lãnh thiên yết nhíu mày, nàng cũng cảm thấy Dung ma ma là gian tế sao ? Hình như trong những lời nàng nói, chỉ có câu cuối cùng là có chút đạo lý.
"Thế nào thế nào ? Ngươi không nói ta coi như là ngươi đồng ý ." - Bạch dương hưng phấn đến lắc lắc cánh tay Lãnh thiên yết .
"Vì sao ta phải đồng ý ?" - thái độ Lãnh thiên yết vẫn lười biếng như cũ. Nheo mắt lại lơ đãng liếc nhìn 'kê trảo' đang đặt trên cánh tay mình.
Bạch dương trợn mắt, thì ra nàng nói nhiều như vậy nãy giờ là vô ích ! Tên ngu ngốc này lại còn hỏi lại nàng một vấn đề !
"Lãnh thiên yết , ngươi nhất định phải đáng ghét như vậy sao?" - Bạch dương bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh thiên yết , mục đích của hắn không phải ở đây, cơ hội chỉnh tiểu nha đầu này về sau vẫn còn, không thể để trò chơi còn chưa bắt đầu đã làm cho người ta tức chết được.
"Được rồi, ta có một điều kiện. Nếu nàng đáp ứng, trong vòng 3 ngày, ta sẽ làm cho Dung ma ma hồi cung."
"Ba ngày ? Được rồi! Điều kiện gì ?" - Ba ngày thì ba ngày, dù sao cũng còn tốt hơn hai mươi ngày!
"Ở đây có một tờ giấy trắng, trên đấy có ba mục, nhưng đều để trắng, nàng cứ ký tên vào đó trước, coi như nàng đáp ứng ta ba điều kiện, còn việc là ba điều kiện gì, chờ ta nghĩ xong sẽ viết lên trên." -Lãnh thiên yết lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Bạch dương ký tên.
Gian trá ! Âm mưu ! Tuyệt đối là âm mưu!
Hắn giống như một tên thợ săn, làm tốt hết tất cả công việc, chỉ còn chờ con mồi của hắn nhảy vào thôi.
Quá đáng ! Bạch dương không thể nhịn được nữa, nàng phải bùng nổ thôi:
"Lãnh thiên yết ! Ngươi nghĩ ta là đứa ngốc chắc ? Không may đến lúc đó ngươi muốn ta đi tìm chết thì sao! Hoặc không ngươi cố ý làm khó dễ ta thì sao ? Ngươi nhìn ta giống một đứa ngốc lắm sao ? Ký cái thứ này, sao ngươi không bảo ta đi chết luôn đi !" - Bạch dương nổi giận đùng đùng quát.
Lãnh thiên yết nhíu mày không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy Dung ma ma đang dẫn theo vài nha hoàn đã đi tới.
"Vương gia Vương phi." - Dung ma ma hành lễ theo tiêu chuẩn cung đình.
"Ma ma, ma ma có việc gì sao?" - Bạch dương đã sớm kéo sa che mặt lên, giọng nói mềm mại, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn là hai người so với người lúc nãy. Sắc mặt biến hóa cực nhanh, giọng nói thay đổi rất lớn làm cho thiên yết lại một lần nữa ngạc nhiên không thôi.
"Khởi bẩm Vương phi, lão nô ngày hôm qua thấy Vương gia và Vương phi hình như không ngủ chung, lão nô đặc biệt bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nói, để cho Vương phi chuyển đến cùng ở với Vương gia, một là có thể chăm sóc tốt Vương gia, hai là cũng có thể sớm sinh người kế vị cho hoàng gia." - Dung ma ma nói từng câu từng chữ, có âm vang lớn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hai người trước mặt.
"Cho nên lão nô vừa mới đem đồ dùng của Vương phi chuyển sang phòng của Vương gia, lão nô hầu hạ ngay phòng bên cạnh Vương gia, nếu cần gì, chỉ cần phân phó lão nô, lão nô chắc chắn sẽ làm tốt hết khả năng, vì Vương gia và Vương phi."
Miệng Dung ma ma mở ra rồi đóng lại, rất giống miệng sư tử, Bạch dương nhìn mà khóe mắt run run.
Cái gì, muốn nàng cùng cái tên "giả chết" này ngủ chung !
Dung ma ma vừa đi khỏi, Bạch dương yếu ớt vươn tay.
"Làm gì vậy ?" - Lãnh thiên yết cố nín không cho mình cười rộ lên.
"Ta ký !"

-------------------------------------------giải phân cách

"Ta nói cho ngươi biết, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất! Ngươi dám tranh chỗ với ta thì ngươi nhất định phải chết!" - Bạch dương hung tợn gầm lên với Lãnh thiên yết .
"Ta là người bệnh!" - Lãnh thiên yết lười biếng ưỡn người. Thật ra giả vờ bệnh tật cũng mệt chết đi được.
"Ngươi là người chết! Tránh ra!" - Bạch dương một cước đá Lãnh thiên yết xuống giường.
"Ai yo -" - Lãnh thiên yết phát ra một tiếng kêu kinh động đất trời.

"Vương gia, ngài làm sao vậy ? Có cần lão nô đến hầu hạ ngài không ?" - tiếng Dung ma ma đúng lúc truyền từ ngoài cửa vào.
Bạch dương đầu tiên kéo Lãnh thiên yết lên giường:
"Không cần đâu, có ta ở trong này hầu hạ Vương gia là đủ rồi. Đêm đã khuya, ma ma nghỉ ngơi đi."
Bạch dương vừa nhẹ nhàng trả lời, vừa hốt hoảng lấy tay che miệng Lãnh thiên yết , gần như toàn bộ cơ thể đều ở trên người Lãnh thiên yết , sợ Lãnh thiên yết sẽ phát ra mấy tiếng không nên có.
Nữ nhân này sao lại còn nhẹ hơn cả cái chăn thế này, rốt cục thì nàng ta có ăn cơm không vậy ?
Lãnh thiên yết cảm thấy rất khó chịu, lấy tay mình đè lên Bạch dương .
"Ngươi làm cái gì !" - Bạch dương vung tay lên, chát một cái tát lên mặt Lãnh thiên yết .
"A -" - Lãnh thiên yết thành công phát ra một tiếng hét thảm thiết, lần này là thật. Nàng đánh hắn! Hắn đơn giản mới lấy tay "đè" lên nàng một chút, cũng không tính là ôm mà!
"Vương gia, ngài thật sự không có việc gì chứ ?" - Dung ma ma lo lắng hỏi. Nghe tiếng, bà dường như muốn phá cửa vào.
"Nói đi!" - Bạch dương cuối cùng cũng hiểu, nàng nói cũng không có tác dụng gì, vì thế nàng lấy tay chọc Lãnh thiên yết .

"Nói cái gì ?" - Muốn hắn phối hợp thì phải trả một cái giá. Đôi mắt gian xảo của Lãnh thiên yết chợt lóe lên, khóe môi lạnh lùng gợn lên một độ cong, tiếp tục giả ngu.
"Nói ngươi không có việc gì!" - Bạch dương dường như sắp cắn răng nghiến lợi.
Lãnh thiên thiết chỉ chỉ vào khuôn mặt vừa bị đánh:
"Đau quá."
Bạch dương dùng sức thổi thổi lên khuôn mặt tuấn tú của hắn:
"Hết đau chưa?"
Một mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng bên người làm tim Lãnh thiên yết đập nhanh chóng. Trong đôi mắt sáng lên hai ngọn lửa.
"Chưa." - giọng nói yếu ớt mang theo vài phần ấm ức, Lãnh thiên yết quyết định tiếp tục tận dụng lợi thế.
Bạch dương cắn chặt răng, tiếp tục đối thổi hơi vào mặt Lãnh thiên yết.
"Thật thoải mái!" - Lãnh thiên yết không kìm lòng được rên thành tiếng, thật sự rất thoải mái, ấm ấm, mềm mềm, nhè nhẹ.
"Tiếp tục đi." - tay Lãnh thiên yết đặt trên lưng Bạch dương , lần này, Bạch dương đang tức giận thổi 'khí' không ý thức được móng vuốt sói đã xâm nhập. Vì thế, Lãnh thiên yết được một tấc lại muốn tiến một thước kéo cả người Bạch dương vào trong lòng.
"A - thoải mái lắm - dùng sức chút đi - dùng thêm sức chút đi -" - tiếng Lãnh thiên yết khi to khi nhỏ, còn mang theo vài phần ám muội.
Bạch dương một lòng muốn đuổi bà già ngoài cửa đi, vì thế cố gắng thổi vào mặt Lãnh thiên yết , càng thổi, càng gần, càng gần, càng dùng sức......

"Đã đỡ chưa ?!" Bạch dương gầm nhẹ, miệng sắp khô đến nơi rồi.
Cái quan trọng là, mùi thơm thanh nhã trên người hắn làm cho tâm trí nàng hoảng loạn, cũng làm cho nàng không kìm lòng được mà nhớ tới một người khác.
"Nàng nói xem ?" - Lãnh thiên yết thoải mái nhíu mày, đôi mắt gian ác nhìn nàng.
Bạch dương nghiêng tai lắng nghe, ý, ngoài cửa yên lặng rồi.

"Cuối cùng cũng đi rồi!" -Bạch dương thở dài nhẹ nhõm, lăn từ trên người Lãnh thiên yết xuống dưới.
"Mệt chết ta rồi !"
Chẳng qua là nàng chỉ đánh hắn một cái, hơn nữa nàng cũng không phải cố ý, chỉ là tay không cẩn thận mà vung sang thôi, làm sao mà đau như vậy được, hay là tên biến thái chết tiệt này cố ý chỉnh nàng !
"Vương phi, đấm chân cho ta." - Lãnh thiên yết bắt đầu đắc ý cười.
"Dựa....dựa vào cái gì!" - nàng không thể không hạ giọng quát.
"Vậy ta gọi Dung ma ma đến....."
"Ta đấm!" - đấm chết ngươi! Đấm chết ngươi! Nàng làm sao có thể cho rằng người trước mặt và người kia giống nhau được chứ ? Chắc chắn là hai người !
"Nhẹ một chút, Vương phi, đừng tưởng rằng không phải chân của nàng thì nàng có thể dùng sức như vậy." - Lãnh thiên yết hai tay gối lên sau đầu, nhàn nhã nói.
"Vâng! Vương gia!" - Người đang ở dưới nanh vuốt của sói, không thể không cúi đầu, chờ thêm ba ngày nữa, đuổi bà phù thủy phòng bên cạnh đi, để xem nàng xử trí hắn như thế nào!
"Mạnh một chút......uh......rất tốt, rất tốt!"

"Xoa bóp vai nữa, ngồi cả một ngày, mệt chết."
"Được được, tay nghề đúng là không tệ, nặng nhẹ thích hợp, trái một chút......phải một chút......"
Bạch dương nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại cầu nguyện: Ta có một giấc mơ, biến mười ngón tay của mình thành kim châm, đâm chết cái con sói đáng khinh này. Ta có một giấc mơ, mặt của hắn mọc lên đầy mụn độc. Ta có một giấc mơ, ngày mai hắn bị bệnh nặng chết luôn !
Lãnh thiên yết không nghe thấy tiếng lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại từ đôi mắt đang nhắm chặt, khuôn mặt đầy căm giận kia liếc một cái cũng có thể đọc được suy nghĩ của nàng.
Thú vị, thú vị, nữ nhân này có thể giả vờ, đóng vai hiền lành thục đức đúng là có chút giống, ngay cả Hoàng Đế Hoàng hậu cũng bị lừa, nhưng cái gì nàng cũng viết ở trên mặt, hỉ nộ ái ố, thậm chí cả suy nghĩ trong lòng nàng.
Nhìn qua thì có chút mâu thuẫn, nhưng đây lại xác thực đúng là nàng. Có chút hoang dã, lại có chút đáng yêu, có chút gian xảo, lại có chút ngây thơ. Ba phần trong sáng, bảy phần tà gian, đúng là hợp khẩu vị của hắn!
Xem ra, cuộc sống sau này của hắn sẽ không lo buồn nữa rồi.
Lãnh thiên yết nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm thấy bên cạnh không có động tĩnh, người đang đấm lưng rất lâu không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thấy nha đầu kia lại gục lên người hắn ngủ rồi.
Khuôn mặt nhỏ đang trong giấc ngủ mà vẫn nhăn nhó, cái này làm cho hắn hoài nghi, nếu hắn đánh thức nàng lúc này, không biết nàng cọp mẹ này có nhảy dựng lên cắn người không đây.
Được rồi, ngủ đi ngủ đi, tiểu nha đầu, sáng ngày mai, nàng nhất định sẽ có bất ngờ !

---------------------------------------------------giải phân cách

Sáng sớm, trong Thuận vương phủ truyền đến tiếng huyên náo:
"Không hay rồi, Vương phi phát ban rồi !"
"Phát ban rồi phát ban rồi! Mau mời thái y!"
Bạch dương mơ mơ màng màng mở mắt, thu cánh tay không biết tung ra ngoài chăn từ bao giờ lại, dụi dụi mắt.

Gì đây ? Kỳ lạ, tay nàng sao lại nhiều chấm đỏ như vậy ? Hơn nữa lại còn hơi ngứa nữa ?
Bạch dương lấy tay gãi gãi, đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Dung ma ma:
"Các ngươi đi xuống cả đi, Vương phi phát ban, phải cách ly, Vương gia, mời ngài cũng tránh đi."
"Ta...... Ta không đi. Ta muốn ở trong này với nàng. Hơn nữa chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, nếu đúng là Vương phi bị đậu mùa, bây giờ rời đi cũng không kịp nữa rồi. Dung ma ma, chúng ta vợ chồng tình thâm, nhất là những lúc như thế này, ta càng không muốn rời xa nàng."
Gì ? Đây là tiếng của Lãnh thiên yết . Không nghĩ cũng biết tên này nhất định lại đang diễn trò!
Nhưng mà......ai bị phát ban vậy ? Là nàng sao ?
Bạch dương nghi hoặc nhìn những chấm đỏ trên cánh tay nàng, vươn tay lấy cái gương đồng bên gối, vừa nhìn thấy mình trong gương, Bạch dương sợ tới mức nhảy dựng lên.
Trời ạ, không chỉ có ở trên cánh tay, còn ở trên mặt, còn...... trên khắp người! Chỗ nào cũng có!
Đây, đây, đây không phải bệnh đậu mùa sao ? Bạch dương hoảng sợ, năm năm trước lúc kinh thành gặp phải dịch đậu mùa, lúc đó nàng đang lang thang đầu đường, hơn nữa nhị sư phụ là đại phu, nên lúc ấy nàng còn giúp nhị sư phụ cứu không ít bệnh nhân bị đậu mùa. Đối với căn bệnh này nàng có chút hiểu biết, nhưng nhìn kỹ lại thì nàng không giống bị đậu mùa.
Ở bên ngoài, thanh âm suy yếu của Lãnh thiên yết lại một lần nữa truyền đến:

"Dung ma ma, bà đi ra ngoài đi, bà còn phải hồi cung hầu hạ phụ hoàng và mẫu hậu, bà không thể có việc gì, nếu không bản vương đắc tội lớn. Bản vương quyết định cùng Vương phi đồng sinh cộng tử, cho dù thật sự có chuyện gì đi nữa, cũng cam tâm tình nguyện!"
"Vương gia, ngài nên vì Hoàng Thượng, vì hoàng hậu mà suy nghĩ kỹ. Bệnh của Vương phi không phải chắc chắn trị không khỏi, ngài đi ra ngoài trước, chờ thái y đến xem lần nữa rồi quyết định cũng không muộn."
"Không, ta sẽ không rời khỏi Vương phi ......"
Hai người ở ngoài, một người tận tâm khuyên bảo, một người kiên trì không đi. Nghe ra có vẻ rất là chân thành, Bạch dương khẽ hừ một tiếng, tên Lãnh thiên yết này đúng là lắm trò quỷ!
Nàng có thể chắc chắn, đầu nàng không đau, lưng không đau, không lạnh không nóng, càng không có nôn mửa, theo kinh nghiệm của nàng thì tuyệt đối không phải bị đậu mùa, chẳng qua chỉ là nổi mẩn giống như bị đậu mùa mà thôi.
Nhất định là Lãnh thiên yết muốn dùng cách này để đuổi Dung ma ma. Có điều xem tình hình hiện tại bên ngoài, Dung ma ma không chỉ không đi, còn cố chấp muốn ở lại chăm sóc bọn họ, tận trung làm hết phận sự. Xem ra cách này dường như không có tác dụng lắm.
Lãnh thiên yết ơi là Lãnh thiên yết , ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm rồi!
Nhưng mà - Bạch dương đảo đảo mắt, nếu nàng thật sự bị đậu mùa, như vậy nàng sẽ nhanh chóng bị cách ly. Đến lúc đó sẽ không có người làm phiền nàng !
Đúng rồi!Bạch dương mắt sáng ngời, hào quang lan tỏa! Nếu đến lúc đó nàng bất hạnh bị đậu mùa mà "chết", như vậy từ nay về sau trên đời này sẽ không có Thuận vương phi nào đó, cũng không có Bạch dương ! Nàng sẽ không phải ở đây nhìn sắc mặt người khác mà sống! Đến lúc đó, trời đất bao la, tiêu dao khoái hoạt! Nàng tin rằng đây tuyệt đối là một kế sách tuyệt đỉnh!
Đúng vậy, phải giả chết! Thì ra giả chết đúng là rất tốt !
Bạch dương đảo nhanh con ngươi, kế sách ào ạt đến như nước sông cuồn cuộn chảy xiết. Vừa rồi còn nhăn nhó cau mày, bây giờ thì mặt mày hớn hở.
Vì thế, khi Thái y đến xem mạch cho nàng, hỏi nàng có khó chịu gì không, nàng liền trả lời y như những hiểu biết về bệnh đậu mùa, khua môi múa mép.
Mà thái y nghe xong cũng tin tưởng, nói y như sách cho tất cả mọi người biết: Vương phi bị đậu mùa!
Hoàng thượng hạ chỉ: Nhanh chóng cách ly!

------------------------------------------------giải phân cách

Đằng sau hậu hoa viên cô quạnh của Thuận vương phủ, có một căn phòng lâu rồi chưa có người ở, sau khi được quét dọn sạch sẽ liền sắp xếp cho Bạch dương ở đó.
Bởi vì là nơi cách ly nên có rất ít người đến. Chỉ có hai nha đầu được sắp xếp thỉnh thoảng đến đưa thuốc.Đến buổi tối, lại càng có ít người đến, Bạch dương thấy trong phòng không có người, lập tức muốn chơi đùa.
Đi thêm mấy bước nữa từ hậu viện này là đến cửa sau, từ đây chuồn ra ngoài tuyệt đối không có người nào biết.
Vì thế, trời vừa mới tối, liền có một bóng người từ cửa sau trực tiếp lẻn ra ngoài, phía sau nàng, ba cái đầu đồng thời xuất hiện đằng sau giả sơn.

"Nữ nhân này, vừa điêu ngoa vừa xấu xí vừa đáng ghét, ta thấy đệ nên bỏ nàng luôn đi!" - Lãnh Dịch Khánh có vẻ ghét cay ghét đắng Bạch dương .
"Đúng vậy, huynh à, bỏ nàng đi, đệ tìm cho huynh một người tốt hơn !" - Lãnh Dịch Tiêu cũng phụ họa.
Lãnh thiên yết không thèm quan tâm đến hai kẻ không có đầu óc này, hưu nàng ? Vậy những ngày sau này của hắn không phải sẽ rất nhàm chán sao ?
"A Tiêu, đệ nói xem, ở vương phủ, nàng là Vương phi, ra khỏi vương phủ, nàng sẽ trở thành cái gì ?" Lãnh thiên yết nhíu mày nhìn theo hướng Bạch dương rời đi.
Lãnh Dịch Tiêu chợt hiểu ra: Ở trong phủ không làm gì được nàng, nhưng ra khỏi phủ không có gì có thể che chở cho nàng! Bằng bản lĩnh và những mối quen biết của Lãnh Dịch Tiêu hắn ở kinh thành, không tin không chỉnh được tiểu nha đầu này!
"Huynh à, chờ tin tức tốt của đệ!" - Lãnh Dịch Tiêu vỗ vai Lãnh thiên yết, vẻ mặt tự tin. Ngày hôm nay thế nào hắn cũng phải báo mối hận hôm trước!
"Thực sự để cho hắn đi sao ?" - Nhìn bóng Lãnh Dịch Tiêu theo sát Bạch dương , Lãnh Dịch Khánh cảm thấy có chút không ổn, tuyệt đối không phải hắn thông cảm với Bạch dương , mà là cảm thấy làm như vậy hình như không hợp với lễ giáo.
"Đệ có nói là cho hắn đi sao ?" - Lãnh thiên yết thoải mái nhún vai.
*
Bạch dương phi thân chạy nhanh trên nóc nhà, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một bóng người đang bám sát theo, vì thế nàng phi thân xuống hòa vào trong phố xá náo nhiệt.

Kinh thành về đêm, so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều. Ánh nến sáng như ban ngày, tiếng kêu la ầm ỹ vang lên liên tục, náo nhiệt như ban ngày.
Bạch dương chui vào dòng người, xuyên qua một cái ngõ nhỏ, chui vào Xuân Hương Lâu.
Xuân Hương Lâu ? Nữ nhân này không ngờ lại đi vào Xuân Hương Lâu ?
Tâm hồn yếu ớt của Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa bị đả kích trầm trọng - Xuân Hương Lâu là nơi ở của đám oanh oanh yến yến, làm sao cô nàng xấu xí này lại đi vào được ! Đúng là làm xấu đi một khối kho báu !
"Ah....Tiểu Vương gia, đã ba ngày nay ngài không tới Xuân Hương Lâu chúng tôi rồi, các cô nương đều nhớ ngài chết đi được!" - Tú bà Thúy Hoa lắc cái thân hình mập mạp, cười khanh khách tiến ra nghênh đón.
"Ta hỏi ngươi, vừa rồi có phải có một nữ nhân rất xấu đi vào đây hay không ?" - Lãnh Dịch Tiêu hôm nay không có tâm trạng.
"Nữ nhân xấu xí ? Tiểu vương gia, ngài nói như vậy không phải bôi nhọ thanh danh Xuân Hương Lâu của chúng tôi sao? Cô nương của chúng tôi, ai ai cũng đều là mỹ nữ xuất chúng!" - Thúy Hoa vừa nói vừa cọ cái thân hình mập mạp vào người Lãnh Dịch Tiêu.
"Quên đi, để ta tự vào tìm." - đẩy Thúy Hoa ra, Lãnh Dịch Tiêu bước vào trong.
Trong một đống hoa tươi đẹp đẽ này muốn bắt được một cây cỏ dại nho nhỏ, hẳn là không khó khăn gì. Chờ xem, đừng để ta bắt được, đến lúc đó ta sẽ bán ngươi vào Xuân Hương Lâu làm cô nương ở đây !

"Yên Chi cô nương đến rồi đây......" - Một giọng nói cao vút vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một cô gái mặc đồ hồng phấn ở lầu hai.
Mắt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên như bị dính chặt vào đấy, chân như bị đóng đinh, không di chuyển được.
Hắn là người hâm mộ trung thành của Yên Chi cô nương, lần nào đến đây cũng nghe một khúc ca của nàng.
Giọng hát của nữ nhân này như rót mật vào tai, người còn đẹp hơn hoa. Dáng người này, tài đánh đàn này tuyệt đối là hạng nhất ! Hơn nữa trêu ngươi là nàng bán nghệ chứ không bán thân, chỉ với "mười tám nhạc cụ" đã nổi khắp kinh thành.

Chẳng trách rất nhiều người táng gia bại sản chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của hồng nhan. Lãnh Dịch Tiêu cũng bắt đầu từ ngày đầu tiên Yên Chi cô nương tới đây, mỗi ngày đến Xuân Hương Lâu để ngắm mỹ nữ.
Hôm nay Yên Chi cô nương đặc biệt xinh đẹp, trang phục màu hồng nhạt phiêu phiêu nhảy múa, hai gò má như châu như ngọc, trắng hồng ẩn hiện, đôi môi mỉm cười, ánh mắt quyến rũ.
Nàng theo cầu thang, ôm đàn tỳ bà chậm rãi đi xuống, vừa đi, vừa đàn. Phía sau nàng là hai em bé trong tay cầm lẵng hoa, mỗi bước đi tung ra những cánh hoa hồng nhạt, càng làm cho Yên Chi giống như tiên nữ hạ phàm.
"Hay!" - Dưới lầu tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên, Lãnh Dịch Tiêu đã sớm quên mất chuyện phải đi tìm Bạch dương , hắn cùng đám người bên trong trầm trồ khen ngợi.
Làm Vương gia có một lợi thế, chính là khi xem diễn luôn được ngồi phía trước sân khấu.
Để Lãnh Dịch Tiêu tìm một vị trí gần Yên Chi nhất, cũng chuẩn bị đồ ăn và rượu tốt nhất cho hắn. Bạch dương tránh ở một bên lợi dụng lúc không có ai chú ý, lén bỏ vào rượu của Lãnh Dịch Tiêu một ít thuốc xổ.
Tiểu Vương gia, ngài cứ từ từ hưởng thụ, bản cô nương ta đi trước một bước!
Bạch dương cười gian xảo, phi thân theo lối cửa sau rời đi. Nàng có việc rất quan trọng muốn nói với sư phụ.
"Đại sư phụ!" - Vừa tiến vào cửa miếu, Bạch dương bắt đầu hô to gọi nhỏ.
"Thơm, thơm quá!" - ngửi thấy mùi gà quay, lão ăn mày tất ta tất tưởi chạy ra.

"Đại sư phụ, nói cho người nghe một tin tốt!" - Nàng sắp được tự do rồi! Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong, đã bị lão ăn mày ngắt lời.
"Ta cũng nói cho con một cái tin tốt!" - hôm nay tâm tình lão ăn mày cực kỳ tốt, vừa ngon lành ăn gà quay, vừa cười tủm tỉm nói.
"Tin tốt gì?" - Đối với tin tốt của sư phụ, nàng luôn thấy rất hứng thú,Bạch dương hai mắt trong veo nhìn lão ăn mày.
"Hắc hắc, muốn biết là gì, mua thêm cho ta ba con gà quay, hai chai rượu trắng!" - Lão ăn mày cố ý ra điều kiện.
"Không thành vấn đề ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?" - Ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là Bạch dương. Nhìn đại sư phụ ra điều kiện với mình như thế, trong lòng nàng nhen nhóm một chút chờ đợi. Vì thế nàng nhảy trái nhảy phải quanh lão ăn mày .

"Sư phụ, lão nhân gia người là tốt nhất, là chuyện gì, mau nói cho con biết đi!"
"dương nhi " - Một giọng nói tao nhã ở phía sau vang lên, người Bạch dương nhất thời cứng đờ. Ngạc nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười quen thuộc mà thân thiết kia cứ như vậy xuất hiện trước mặt nàng.
Một thân bạch sam không nhiễm một hạt bụi, gió thổi nhẹ tung bay một góc y phục làm cho cả người hắn mang theo một thần thái phiêu dật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro