chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch dương hoàn toàn không ngờ đươc rằng, một chuyến đi vào hoàng cung lại làm cho nàng trong một ngày trở thành người nổi danh !
Gần như tất cả Vương công nữ quyến đều tới cửa tiếp kiến. Còn có một số người kéo tay nàng xin học tập y thuật, học cách nói chuyện thế nào để Hoàng thượng Hoàng hậu vui, làm thế nào để có được chân tình của tướng công. Thậm chí còn có người kéo tay nàng hỏi một số thủ thuật khuê phòng.
"Vương phi à, Vương gia cơ thể yếu đuối như thế, không biết hai người......cái kia......đêm tân hôn......" - Vương gia suy yếu ngay cả sức bái đường cũng không có, làm sao có thể ** đây ? Vấn đề mà Nghi Thân Vương phi hỏi là nỗi lòng của tất cả nữ nhân.
"Động phòng phải không ?" - Lần này, Bạch dương đã có chuẩn bị đầy đủ.

"Ta ở trên chàng ở dưới."
"Ahh!" - Tiếng hít thở liên tiếp vang lên, như thế cũng được sao ?
Phải biết rằng, trong một thời đại được thống trị bởi nam giới, nữ giới làm sao có cơ hội "ở trên" chứ ! Nhưng mà có lẽ đây cũng là một biện pháp.
Sau đó không lâu, Nghi Thân vương, chú của thiên yết , đen mặt tìm đến cửa khiển trách Lãnh thiên yết không nên để Vương phi dạy hư nữ nhân của hắn, lúc này Lãnh thiên yết mới biết được kế hoạch "nàng trên ta dưới" của mình đã bị cái miệng của Bạch dương truyền đi khắp nơi. Làm cho nàng trong nháy mắt trở thành một bậc "nữ trung hào kiệt", thậm chí có không ít nữ nhân muốn noi gương nàng.
Nghi Thân vương vừa đi, Lãnh thiên yết lại một lần nữa cười lớn.
Đúng lúc ấy Lãnh Dịch Tiêu cũng có mặt, hắn còn nghiêm túc hỏi một câu:
"Huynh chắc chắn nữ nhân ngu ngốc kia đúng là Vương phi của huynh chứ ?"
Sau đó ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười đến run rẩy toàn thân. Đúng lúc ấy Bạch dương đi ngang qua, nghĩ hắn đang lên cơn động kinh nên ra sức 'chữa trị'. Dẫn đến việc sau đó mỗi khi nhớ đến chuyện này Lãnh thiên yết không nhịn được mà cười to.
Đương nhiên, đấy là chuyện của sau này, bây giờ tạm thời không nhắc tới.
Đơn giản nói đến Bạch dương vì ứng phó với đám Vương công nữ quyến mà cả một ngày đều phải làm ra vẻ dịu dàng, lúc nào cũng phải mỉm cười yểu điệu, nói chuyện phải nhỏ nhẹ mềm mỏng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân phải lễ phép đoan trang, nghẹt thở chết mất thôi !

-----------------------------------------giải phân cách

Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì không muốn bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng phải nhịn. Để thuận lợi rời xa Hoàng cung, nàng nhịn. Vì 'hạnh phúc' sau này của nàng, nàng lại nhịn!
Nhưng đến ngày hôm sau, Bạch dương còn chưa rời giường đã nghe thấy bên ngoài cửa thông báo:
"Vương phi, phu nhân và tiểu thư của Lý đại nhân Vương đại nhân Võ đại nhân đến gặp Vương phi nương nương, đang ở tiền đình đợi người."
"Ahhh -" - Bạch dương không thể chịu đựng được nữa rồi !
"Để cho mấy người họ đi chết hết đi -"
Tiếng Bạch dương rít gào từ trong chăn truyền ra. Cả một ngày hôm qua, mặt của nàng cười đến cứng đờ ra, cả người thì ngồi đến mức hóa đá, giọng nói cũng sắp bị nghẹn đến nơi rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa đợi được đến lúc rời kinh thành nàng cũng đi đời nhà ma rồi !
Giọng nói ngoài cửa không nhanh không chậm:
"Vương phi, Vương gia nói, nếu người không đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ đắc tội các vị phu nhân này, đến lúc đó những lời này mà rơi vào tai Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ tìm Vương phi nương nương đến hỏi."
Ầm - quả boom trong đầu Bạch dương phát nổ. Gặp Hoàng Đế ? Không không không! Nàng nhất định không muốn !

Nhưng mà nàng thật sự rất ghét gặp gỡ mấy vị phu nhân đại thần đó, đôi mắt tròn chuyển động, tằng hắng giọng, dịu dàng nói:
"Chắc là đêm qua bản vương phi bị nhiễm lạnh, đau đầu quá, đau quá....."
Sau đó ngã xuống tiếp tục ngủ. Nàng bị bệnh, bị bệnh không thể gặp khách, đương nhiên cũng không thể tiến cung.

"Ngươi đi nói cho mấy vị phu nhân gì gì đó biết, bản vương phi không may bị trúng phong hàn, thân thể không khoẻ, không tiện tiếp khách."
"Việc này......" - Người bên ngoài cửa do dự một chút, rốt cục đáp:
"Vâng."
Con ngươi Bạch dương lại đảo tròn, ở lại trong phủ chỉ bị người ta làm phiền, chi bằng đi ra ngoài làm phiền người khác.
"Còn nữa, hôm nay bản vương phi thân mình không khoẻ, không cho phép bất kỳ người nào đến quấy rầy bản vương phi nghỉ ngơi!"
"Vâng......"
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, con ngươi Bạch dương lóe lên một tia ranh mãnh, đã lâu không ra ngoài đi dạo, cơ hội tới rồi!
Bạch dương rất cao hứng, không chú ý tới phía sau mình có một bóng đen đi theo.
Cho nên, đợi đến lúc đêm xuống trăng lên, lúc nàng uống say từ bên ngoài trở về, Lãnh thiên yết sớm đã ở trong phòng chờ nàng.
Cả ngày hôm nay Cảnh Thu đều đi theo Bạch dương , lặng lẽ điều tra hành tung của nàng.

Nha đầu này hôm nay đúng là rất bận rộn!
Đầu tiên là đến y phố giúp đỡ mấy người ở đấy, gọi đại phu ở đó là nhị sư phụ.
Sau đó mua một con gà nướng đến miếu hoang ở thành bắc gặp một gã ăn xin, gọi lão ăn xin đó là đại sư phụ.
Mấy việc đó không quan trọng, hắn sẽ phái người điều tra rõ lai lịch của hai người này.
Nhưng việc làm cho hắn không chịu nổi là, nữ nhân này lại đi Xuân Hương Lâu! Một nữ nhân một mình đi vào kỹ viện, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa trở về!
Đêm càng khuya, sắc mặt Lãnh thiên yết càng khó coi!
Cuối cùng, ngoài cửa, bước chân loạng choạng, nàng cuối cùng cũng biết đường mà quay về rồi! Hơn nữa nếu hắn đoán không nhầm, chắc là nàng đã uống rượu !
Quả nhiên, giây tiếp theo, cửa phòng bị Bạch dương hung hăng đạp ra.
"Uống ngon lắm! Yên Chi hôm nay muội rất vui !" - Bạch dương ngây ngô cười, bước đi không vững, cứ nghiêng trái rồi lại ngiêng phải trong phòng.
Lãnh thiên yết chỉ lẳng lặng ngồi trên giường đợi mình bị cô nàng say khướt kia phát hiện.
Yên Chi ? Danh kỹ của Xuân Hương Lâu ? Lãnh thiên yết nhíu mày.
Cuối cùng nàng còn có bao nhiêu việc mà hắn không biết ?
Lần trước hắn phái người đi thăm dò về Bạch tứ tiểu thư này, người đi điều tra trở về chỉ nói nàng là người không được thương yêu ở trong nhà, năm ba tuổi, khi mẹ nàng bị bệnh mà chết, nàng bị phụ thân đại nương và các tỷ tỷ vứt bỏ ở hậu viện, sống cùng đám người hầu. Mười một năm dường như chưa bao giờ đi qua tiền đình. Nghe qua đúng là rất bi thảm.
Nhưng lại không ai nói cho hắn biết, nữ nhân này lại kết giao thân thiết với một số nhân sĩ giang hồ, phong trần nữ tử. Xem ra, là hắn điều tra sai hướng rồi. Nữ nhân này đúng là "sâu không lường được"!
Bạch dương đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không phát hiện trong phòng mình có thêm một vị khách không mời.

Hôm nay nàng thật sự rất vui vẻ ! Đã lâu không được vui vẻ như hôm nay rồi. Bạch dương khẽ ngâm nga trong phòng, cơ thể mảnh mai như bươm bướm nhẹ nhàng bay, ngồi phịch xuống ghế nằm bò ra bàn.
"Yên Chi tỷ tỷ, tỷ biết không? Vương phủ đúng là một cái nhà tù lớn! Còn đáng ghét hơn nhà muội nữa!"
Bạch dương ôm ấm trà trên bàn như ôm bầu rượu, thì thào tự nói. Không chú ý đến có người bị bỏ quên một bên đang nhướn cao lông mày chuẩn bị giáo huấn người khác. Sau khi nghe xong lời nàng nói, ngược lại còn thấy thú vị, khóe môi gợn lên một nụ cười. Vương phủ là nhà tù ? Những lời này đúng là rất mới mẻ, Lãnh thiên yết không quấy rầy Bạch dương nữa, cứ để nàng điên đi.

"Ta mới không thèm quan tâm! Cái tên Vương gia gì đó kia, khoe khoang vô cùng, ngươi cứ chờ đó. Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, rời khỏi cái nơi nhàm chán này, bản cô nương nhất định đánh cho ngươi phải khóc cha gọi mẹ! À, không đúng, phải là khóc phụ hoàng gọi nương nương!" - Bạch dương vừa nói vừa ngây ngô cười rồi lại cạn một ly!
Được thôi, nữ nhân này xem ra chí hướng không nhỏ! Hắn rất khoe khoang sao ?
Lãnh thiên yết cười lạnh tiếp tục xem trò, hắn vẫn muốn nghe xem, nha đầu kia còn nói cái gì gây bất ngờ nữa không. Nào ngờ tiểu nha đầu kia lại leo lên bàn, giọng nói càng ngày càng nhỏ:
"Yên Chi tỷ tỷ, sau khi muội đi rồi, sẽ không thể đến gặp tỷ, tỷ phải sống tốt......sau này......muội muốn......muội muốn......"
Rốt cục nàng muốn cái gì ? Lãnh thiên yết cực kỳ tò mò! Đáng tiếc Bạch dương hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của "người nghe", mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Lãnh thiên yết đợi lâu mà không nghe thấy tiếng gì, đứng dậy lại gần, đẩy đẩy Bạch dương :
"Này, đứng lên!"
Bạch dương rên hừ hừ, tiếp tục ngủ.
Lãnh thiên yết nhíu mày, lấy một bông hoa từ bình hoa ở bên cạnh ra, một tay cầm cành hoa, để cánh hoa lướt trên mặt Bạch dương rồi từ hai má chậm chậm đi xuống dưới.....
Ngứa quá ! Ngứa không chịu được!

"Ai ?" - Bạch dương giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, bên trái nàng là cái gì, một thứ thật lớn -
"Cây cột ? Sao lại có cây cột ở đây ?" - Bạch dương dụi dụi mắt, không nhìn rõ, mặc kệ đi, cây cột này thật ấm quá, đúng lúc có thể xua đi cái lạnh trong đêm đen. Sau đó nàng dang rộng cánh tay, ôm lấy "cây cột":
"Cây cột, ấm quá !"
Lãnh thiên yết đúng là dở khóc dở cười, nữ nhân này đúng là biết diễn trò!
"Tỉnh lại tỉnh lại ! Tỉnh lại mau !" - Lãnh thiên yết chụp bên trái, Bạch dương liền quay mặt sang bên phải, chụp bên phải, nàng quay mặt sang bên trái. Nhất quyết không mở mắt ra.
"Đừng ầm ỹ nữa! Ngủ đi!" - Không còn sức lực và đầu óc để suy nghĩ nữa, vì sao cây cột này lại biết bắt người chứ.
Lãnh thiên yết thở dài, thôi quên đi, nam nhân không đấu với nữ nhân, vứt bông hoa trong tay đi, xoay người, ôm lấy Bạch dương , đi đến bên giường.

Bạch dương chỉ cảm thấy trời đất quay tròn, cơ thể nhẹ nhàng bay lên. Có một dòng nhiệt nóng đang cuồn cuồn hướng về phía nàng.
Ấm quá!
Bạch dương theo bản năng rúc người vào 'dòng nhiệt' kia, muốn được ấm thêm nữa.
Lãnh thien yết nhướng mày, cô nàng này đang ăn đậu hũ sao ?

Lãnh thiên yết càng lui người về phía sau, đầu Bạch dương bị khiêu khích, nàng duỗi thẳng tay ra, ôm lấy 'dòng nhiệt' kia về phía mình.
"Thật thoải mái!" - Bạch dương khẽ nói, tiếp tục ngủ. Cảm giác thật thoải mái, đã lâu không thoải mái như vậy. Rất sảng khoái, rất dễ chịu, rất quen thuộc !
"Ta không thoải mái! Buông tay ra!" - Lãnh thiên yết hận không thể ném Bạch dương lên giường, nhưng hai cánh tay của nha đầu kia lại ôm chặt lấy cổ hắn, làm cho hắn không thể cúi người mà gỡ hai tay nàng ra.
"Gối không được làm ồn, ngủ đi!" - Bạch dương chạm được vào mặt giường mềm mại, thoải mái ưỡn người một cái, một tay vẫn ôm chặt lấy cổ Lãnh thiên yết như cũ, một tay vỗ 'cái gối' không nghe lời.
Lãnh thiên yết đen mặt, hắn vinh hạnh từ cái cột biến thành cái gối ! Nữ nhân này cuối cùng có biết mình đang làm cái gì hay không ?
Hơi thở đều đều của Bạch dương phả vào Lãnh thiên yết , còn có mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, tất cả đều tràn ngập vào các giác quan của Lãnh thiên yết .
Lãnh thiên yết giật mình, ánh mắt dừng lại ở nếp nhăn xấu xí trên khuôn mặt nàng.
Hắn đã cho người hỏi thăm, Bạch gia sinh ra mỹ nữ, là vì Bạch lão gia lúc còn trẻ vốn là một nhân tài tính tình phong lưu phóng khoáng, cưới hai phu nhân lại đều là hai mỹ nữ xinh đẹp. Nhất là nhị phu nhân, lại từng làm cho phụ hoàng của hắn sau khi gặp qua cũng cảm than vì gặp gỡ quá muộn.
Nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, nhị phu nhân sinh hạ Bạch dương không lâu, liền bị bệnh nằm liệt giường, lúc Bạch dương được ba tuổi thì tạ thế. Sau đó Bạch dương bị đại phu nhân đuổi tới hậu viện.
Theo lý mà nói, Bạch dương chắc chắn phải kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân mới đúng. Hơn nữa người đi hỏi thăm về cũng nói, mặc dù Bạch dương không xinh đẹp bằng ba tỷ tỷ, nhưng cũng không đến mức xấu xí. Như vậy trên mấy thứ trên khuôn mặt này, chắc cũng chỉ là một thủy thuật để che mắt mọi người.

Lãnh thiên yết hướng tay lên mặt Bạch dương , cuối cùng cũng tìm được một chỗ nổi lên đằng sau tai nàng.
Khóe môi Lãnh thiên yết nhẹ cong lên, từ từ kéo lớp da người trên mặt nàng xuống, một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn không che đậy xuất hiện trước mặt Lãnh thiên yết .
Nàng không xấu, phải nói, thật sự rất thanh tú. Mặc dù chưa thoa phấn tô son nhưng đã có một vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn giống hoa sen mới nở, chẳng qua là hơi gầy một chút. Hai má hơi lõm, sắc mặt thiếu sức sống. Mười bốn tuổi, cơ thể cứ gầy bé như vậy, người không biết còn tưởng là một đứa trẻ con !
Cái quan trọng là, ôm không thoải mái chút nào!
Xem ra, hắn vẫn phải dưỡng nàng béo lên một chút mới được!
Ngón tay Lãnh thiên yết trượt trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng mịn như tơ, giống như cỏ xanh chưa bị ai bước chân qua, làm lòng người thêm thoải mái. Ngón tay không tự chủ được trượt xuống tiếp.
Đột nhiên một trận đau truyền đến :
"A -"
Nữ nhân đáng chết này, tự nhiên lại cắn hắn!
"Ngon quá!" - Bạch dương trong mộng đẹp đang lép bép cái miệng nhỏ nhắn, không biết nàng lại mơ thấy cái gì, một nụ cười thích thú hiện lên trên mặt.
Mây đen trên đầu Lãnh thiên yết nhanh chóng tụ tập về rồi lại tiếp tục mở rộng.
Trước khi đôi chân của Bạch dương càn quét đến, Lãnh thiên yết vội đẩy Bạch dương , lui về sau:
"Điên rồi !"
Trước khi nàng coi hắn thành bữa điểm tâm mà ăn, hắn nên sớm rời đi, đỡ bị nàng làm cho tức chết!
Chưa đi được hai bước, Lãnh thiên yết đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn qua nữ nhân đang ngủ loạn trên giường, đôi lông mày thon dài của Lãnh thiên yết nhíu nhẹ.
Hôm nay bị nữ nhân này vừa ôm lại vừa cắn, nếu cứ như vậy buông tha cho nàng, thế không phải sẽ rất thiệt sao?

--------------------------------------------giải phân cách

Ngày hôm sau lúc trời đã sắp sang trưa, Bạch dương mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Bạch dương thoải mái ưỡn người một cái.
Ý, cái gì vậy ? Còn đang dũi vào đầu nàng
Bạch dương nghiêng đầu nhìn, một chú lợn con trắng bóng đang thở phì phì nằm bên cạnh nàng.
"Ahhhh...."

Một tiếng thét chói tai từ trong phong truyền ra, trong phòng bên cạnh, Lãnh thiên yết vui vẻ ra mặt.
Lãnh Dịch Tiêu tò mò nhìn Lãnh thiên hết , mắt Lãnh thiên yết đang nhìn về một nơi rất xa cười tươi rói.
Lãnh Dịch Tiêu không nhịn được quơ quơ tay trước mặt Lãnh thiên yết :
"Hồi hồn nào hồi hồn nào, huynh à, huynh đã cười cả một cái buổi sáng rồi đấy."
Đôi mắt Lãnh thiên yết quay về đây, lạnh buốt dừng lại trên người Lãnh Dịch Tiêu, Lãnh Dịch Tiêu hất hất tay:
"Tiếp tục đi, tiếp tục đi!"
"Lãnh thiên yết -" - Bạch dương tóc chưa chải mặt chưa rửa, vội vàng tới trước mặt Lãnh thiên yết chất vấn tội trạng. Ở đây, trừ hắn ra còn ai dám làm việc này nữa!
Lãnh thiên yết thay đổi vẻ mặt lạnh lùng trước đó, cười tủm tỉm nhìn Bạch dương đang tiến nhanh đến.
"Vương phi, chào buổi sáng!" - hôm nay tinh thần Lãnh thiên yết cực kỳ thoải mái, tâm tình cũng vô cùng tốt.
Lãnh Dịch Tiêu vừa uống trà xong suýt chút nữa thì nuốt luôn cả cổ họng mình, ngũ ca gọi cô nàng xấu xí này là gì ? Vương phi? Hắn có nghe nhầm không đấy ?

"Chào cái đầu ngươi ấy! Sao ngươi lại thả một con heo lên giường của ta!" - viêc này mà truyền ra ngoài thì nàng còn có mặt mũi nào mà đi gặp người khác đây ? Ngủ với heo, không phải nàng cũng biến thành heo mẹ sao ?
Heo ? Thả một con heo lên giường của cô nàng xấu xí này ? Lãnh Dịch Tiêu ngạc nhiên quay sang nhìn Lãnh thiên yết , có thể sao ? Ngũ ca lúc nào cũng lanh lùng của hắn lại làm chuyện nhàm chán như vậy sao ?
"Heo nào ?" - Lãnh thiên yết tỏ vẻ không hiểu.
"Ngươi không phải giả bộ! Trừ ngươi ra còn ai làm cái việc này nữa !" - coi nàng là đồ ngốc sao ?
Lãnh Dịch Tiêu quay đầu nhìn Bạch dương , rồi lại quay đầu nhìn Lãnh thiên yết - có thể lắm! Xem ra cái sự bất bình thường của Ngũ ca không phải bắt đầu từ hôm nay mà là từ đêm qua rồi.
"À à..." - Lãnh thiên yết gian ác bấm ngón tay, tỏ vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện.
"Ta biết nàng nói cái gì rồi, nghe quản gia nói ngày hôm qua nàng uống rượu say, lúc trở về, trên lưng còn vác một cái bao lớn, hay là - nàng uống nhiều quá, tự cõng heo về nhà ?"
"Có ngươi mới đi cõng heo về!" - kể cả là say rượu, cũng không thể làm một việc ngu ngốc như vậy được !
"Vậy ta hỏi nàng, có phải ngày hôm qua nàng đi uống rượu đúng không ?"
"Đúng!" -hợp tình hợp lý, uống rượu thì có tội chắc ?
"Sau đó uống say ?"
"Ngươi quản được ta chắc ?" - Ta cao hứng!
"Nàng có nhớ sau khi về phủ, từ cửa phủ đến phòng nàng, trên đường đi có đụng phải ai không ?" -mỗi câu Lãnh thiên yết nói ra lại làm Bạch dương giật mình một cái.
"Sao ta phải nhớ mấy cái đấy !" -Bạch dương quát.
"Nàng đương nhiên không nhớ rõ. Ngày hôm qua nàng uống say như chết, dĩ nhiên sẽ không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Cho nên, dựa vào thị lực của nàng sau khi uống say, cõng một con heo về cũng không có gì đáng ngạc nhiên." - Lãnh thiên yết tâm tình rất tốt phân tích cho nàng nghe.
Lời hắn nói cũng có căn cứ, lúc đầu thì coi hắn là cây cột, sau đó lại coi hắn là cái gối, suýt chút nữa thì coi hắn là điểm tâm mà đánh chén, nữ nhân này sau khi say tuyệt đối có thể không phân biệt được đen trắng đúng sai, chỉ hươu bảo ngựa !
"Ngươi......" - Bạch dương tức đến phát điên nhưng lại cười rất tươi, cười đến mức làm cho Lãnh Dịch Tiêu đứng bên cạnh xem kịch phải dựng tóc gáy, thật đáng sợ thật khủng khiếp thật khó coi !

"Lãnh thiên yết, là ngươi trêu chọc ta trước, ngươi cứ nhớ đấy!" - Bạch dương hung hăng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Lãnh thiên yết nhìn bóng lưng nàng lành lạnh mở miệng nói:
"Vậy con heo sữa kia làm sao bây giờ ? Có cần ta kêu nhà bếp đến giúp nàng không ?"
Bạch dương nhã nhặn xoay người lại, ném cho hắn một nụ cười tươi rói :

"Được thôi, làm món heo sữa nướng đi! Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn nó !"
Heo sữa nướng ? Nhìn nàng có vẻ giống một con heo sữa đang tức giận đến mức hồ đồ !
Lãnh thiên yết cất tiếng cười to!
Lãnh Dịch Tiêu trợn mắt đã lâu mà nói không ra lời, đây là ngũ ca lạnh lùng quỷ quái của hắn sao ?
Quỷ quái ấy hả, cái này chắc chắn rồi ! Ngay cả một nữ nhân xấu như ma thế kia cũng không buông tha !
Lạnh lùng ấy hả, không giống chút nào, nhìn cái ánh mắt kia giống như là đang trêu đùa người ta vậy, lại còn thả một con heo trên giường nàng ta nữa chứ ! Đúng thật là --- quá tuyệt !
Nhưng mà vì sao ngũ ca lại cố tình làm khó một cô nàng xấu xí như vậy ?
Nhưng rất nhanh sau đó, Lãnh Dịch Tiêu sẽ hiểu được.
Tới bữa cơm trưa, không thấy Bạch dương đâu, Lãnh thiên yết hỏi:
"Nữ nhân kia đâu ?"

Cảnh Thu nói, nàng ở hậu hoa viên.
Tới bữa cơm chiều cũng không thấy Bạch dương . Lãnh thiên yết lại hỏi:
"Vương phi đâu ?"
Cảnh Thu nói, vẫn đang ở hậu hoa viên.
Lãnh thiên yết bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cảnh Thu, nữ nhân kia thật sự vẫn ở nhà chứ ?"

"Đúng vậy, Vương gia, Vương phi vẫn luôn ở hậu hoa viên, không hề đi ra ngoài." - Cảnh Thu thành thật trả lời, hắn đã phụng mệnh đi xem xét hơn năm lần rồi. Hắn xác định nhất định và khẳng định chắc chắn, Vương phi đang ở trong nhà, không đi ra ngoài nửa bước.
"Ngũ Ca, nữ nhân kia nhất định là trốn đến chỗ nào đó khóc rồi, không cần để ý đến nàng nữa!"
Nếu là hắn, tỉnh dậy mà nhìn thấy một con heo nằm bên cạnh, không khóc thì nửa ngày cũng ăn cơm không ngon. Xem ra cái cô nàng xấu xi kia đã bị ngũ ca giáng sét lên đầu rồi. Có điều chiêu này của ngũ ca có phải hơi độc ác không ?
Lông mày Lãnh thiên yết nhăn lại, không thể nào. Nữ nhân khác có thể sẽ sợ tới mức khóc như mưa, nhưng mà nữ nhân này thì không thể nào. Nhưng cả ngày nay nàng ở trong hậu hoa viên làm cái gì ?
"Đến hậu hoa viên!" - Lãnh thiên yết đứng dậy đi đến hậu hoa viên.
"Ngũ Ca!" - Lãnh Dịch Tiêu trợn mắt há mồm nhìn Lãnh thiên yết đứng dậy ròi đi, không phải chứ, hắn nói "Đi" là cứ đi như vậy sao ? Hắn làm sao có thể cứ như vậy mà đi được !
"Vậy mấy tên thái y kia......" - vẫn đang ở trong phủ, chẳng may bọn họ nhìn thấy Lãnh thiên yết 'tự nhiên đi qua' như thế, vậy không phải để lộ bí mật sao ? Bọn họ đều đến từ trong cung, không phải là bọn nô tài được dạy dỗ cẩn thận trong phủ này !
"Đuổi bọn họ đi!" - mấy tên vướng víu ! Lãnh thiên yết không thèm quay đầu cứ thế đi ra ngoài.
Lãnh Dịch Tiêu nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Cảnh Thu nói:
"Nghe thấy chưa ? Đuổi bọn họ đi !"
Nói xong, chạy như bay đuổi theo sau Lãnh thiên yết . Tuồng hay sắp bắt đầu, xấu xí đáng thương sắp bị ngũ ca "hủy hoại đời hoa" rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro