Kinh Trời Đất Động Quỷ Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suy nghĩ của Bạch dương còn đang trôi dạt vào cõi tiên, chợt nghe thấy Hoàng hậu nói:
"Ta thấy đứa nhỏ này bản tính lương thiện, Hoàng nhi coi như đã tìm được vợ hiền, cũng có thể an tâm ở lại kinh thành, cố gắng dưỡng bệnh......"
Bạch dương lập tức nhớ lại trọng trách của mình, nàng tiến lên một bước, chân thành quỳ xuống:
"Bẩm phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói ra hay không......"

"Không được......không nên để phụ hoàng thêm lo lắng!" - Lãnh thiên yết thân thể "suy yếu", cho nên đến cả tiếng can ngăn cũng có vẻ không có chút sức lực nào.
"Chuyện gì ? Nói trẫm nghe xem." - Hoàng Đế hào phóng nói, rõ ràng là có ấn tượng rất tốt với Bạch dương .
Người phụ nữ đức hạnh nhất là người biết lo lắng vì trượng phu, Bạch gia tiểu thư chẳng những không có thói hư hỏng và kiêu ngạo của những thiên kim tiểu thư bình thường, ngược lại có thể suy nghĩ cho trượng phu của nàng - cũng là đứa con trai hắn yêu thương nhất, đúng là hiếm có.
"Vâng, nhi thần chỉ chăm sóc Vương gia vài ngày ngắn ngủn, tự biết không có tư cách nói lên ý kiến. Nhưng nhi thần từ nhỏ ở nhà đã đọc thông sách thuốc, theo nhi thần thấy, chứng bệnh của Vương gia cũng không phải khó chữa, chủ yếu là do lạ chỗ, khí hậu không thuận. Người xưa nói, đất đâu nuôi người đó. Vương gia thể chất khác hẳn với người thường, cho nên đối với nơi vừa lạnh vừa khô thì lại thích hợp, kinh sư nhiều mưa gió, lại tính ấm, cho nên Vương gia mới về kinh sư, bệnh tình liền nặng thêm."
"Còn nữa......" - Bạch dương do dự một chút, thái độ tỏ vẻ rất khó khăn, muốn nói lại thôi.
"Còn gì nữa ?"
Hoàng Đế có chút kinh ngạc, cô con gái của Bạch gia đúng là không bình thường, một cô gái chỉ ở trong nhà mà có thể đọc thông sách thuốc, xem ra Bạch Thừa tướng đúng là biết cách giáo dục nữ nhi.
Quan trọng nhất là, những lời Bạch dương bây giờ đang nói, cùng với những lời ngự y nói trước đó không khác nhau là mấy. Điều này làm cho Hoàng Đế càng thêm tin tưởng nàng.
"Không phải nhi thần rủa Vương gia, thật sự là từ những biểu hiện gần đây của người, nếu vẫn tiếp tục như thế này, chỉ sợ tật cũ của Vương gia lại tái phát...... Phụ hoàng, hai mắt Vương gia vừa mới khôi phục, nhi thần rất lo sợ. Nhi thần cũng biết những lời này là đại nghịch bất đạo, nhưng nhi thần có chết đi nghìn lần cũng không dám lấy tính mạng Vương gia ra để nói đùa. Nhi thần nguyện ý làm bất kỳ việc gì để đảm bảo sự bình an cho Vương gia, xin Hoàng Thượng xử tử thần thiếp đi!"
Bạch dương than thở khóc lóc, quỳ rạp xuống đất. Cơ thể mỏng manh khẽ run lên.

Lần này, đừng nói là Hoàng Thượng Hoàng hậu, ngay cả Lãnh thiên yết cũng bị Bạch dương hù cho sửng sốt.
Biểu hiện bây giờ của nàng đúng là tốt đến mức ngoài ý muốn.
Quá mạnh mẽ, cho tới tận bây giờ, đây là người nói dối giỏi nhất mà hắn từng gặp.
Hơn nữa hắn tin chắc rằng, cho dù là lời nói dối lớn nhất thiên hạ, từ miệng của nàng nói ra, cũng có thể làm cho tất cả mọi người tin đấy là thật, nữ nhân như vậy rốt cục là lớn lên như thế nào vậy ?
Bạch gia đúng là có bản lĩnh, có thể nuôi dưỡng một nữ nhi như vậy ! Đúng là kỳ tích !
"Lại đây, đứng lên." - Hoàng hậu nương nương tự mình bước xuống, tiến đến nâng Bạch dương dậy, hai hàng nước mắt lã chã vỗ về đôi tay nhỏ bé của Bạch dương thở dài:
"Đứa nhỏ, làm khó con rồi."
"Mẫu hậu - thần thiếp không sợ, thần thiếp chỉ cần Vương gia khỏe mạnh, tất cả đều đáng giá."
Lúc Bạch dương ngẩng đầu lên nói những lời này, Lãnh thiên yết lại một lần nữa bị chấn động.
Nàng khóc? Còn khóc đến mức kinh trời đất động quỷ thần như vậy ?! Thật là thần kỳ !

--------------------------------------------giải phân cách

"Ái phi......" - Lãnh thiên yết nhanh chóng chuyển sự kinh ngạc trong mắt thành sự cảm động ấm áp, lại dùng giọng nói dịu dàng mà mềm mại bất đắc dĩ kêu lên một tiếng thống khổ.
"Vương gia -" - Bạch dương quay người bổ nhào vào bên cạnh Lãnh thiên yết , nắm chặt tay hắn.
Nhìn nhau không nói gì, chỉ có hàng ngàn giọt nước mắt chảy xuống, cảm động quá !
Hoàng hậu nương nương đột nhiên quay người quỳ xuống trước Hoàng Đế, than thở khóc lóc:

"Hoàng Thượng, thần thiếp biết lời này không nên do thần thiếp nói ra, thần thiếp sợ Hoàng Thượng nghĩ rằng thần thiếp đang vì con của mình. Nhưng thần thiếp thật sự lo lắng cho thân thể hoàng nhi, Hoàng Thượng nay thân thể khỏe mạnh, thật sự không cần phải lo lắng chọn thái tử sớm như vậy, để cho hoàng nhi trở về đi, đợi hắn dưỡng bệnh tốt rồi lại triệu vào cung cũng không muộn......"
Hoàng hậu nương nương khóc không thành tiếng.
"Hoàng hậu -" - Hoàng Thượng than nhẹ một tiếng, an ủi Hoàng hậu đang quỳ dưới đất. Trong lòng có một tia cảm kích và xấu hổ.
Thật ra rõ ràng biết con trai mình bệnh tình không nhẹ, không thể cưới vợ. Nhưng lại vẫn tin vào mấy lời lừa lọc xung hỷ gì đó, cưới cho hắn một thê tử như hoa như ngọc.
Lấy nhân phẩm tài mạo của Bạch tiểu thư, sau này chắc chắn xứng đôi với một Vương hầu xuất sắc. Nhưng lại vì một chỉ dụ của mình mà nàng phải đến hầu hạ một Vương gia bệnh tật, vì Vương gia này, là đứa con trai hắn yêu thương nhất.
Như vậy đúng là không công bằng với Bạch dương . Chỉ có thể nói, đáng thương thay cho lòng cha mẹ!
Cũng may thấy vợ chồng hai người hòa thuận, Loan Phượng hài hoà, cũng làm cho hắn thấy an ủi phần nào.
Hoàng Đế lúc này cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt tay Hoàng hậu, nhưng lại không nói gì.
Đã bao lâu rồi, Hoàng Đế đã bao lâu rồi không nắm tay nàng như vậy ? Hoàng hậu nương nương nhất thời nghĩ vậy, nước mắt rơi như mưa.
Bên kia, Bạch dương nghếch đầu lên xem náo nhiệt, một đôi mắt tinh ranh lóe lên phía sau tấm hồng sa.

Tình cảm của Hoàng Thượng và Hoàng hậu thật là tốt! Tay cầm tay trước mặt bọn họ.
Nhưng mới liếc mắt một cái, đã bị một bàn tay to không hề khách khí ấn xuống, làm cho đầu nàng một lần nữa quay về trên đùi hắn.
Nha đầu này, diễn trò mà còn phân tâm sao!
Cuối cùng, Hoàng Đế thở dài một tiếng:
"Được rồi, yết Nhi, trẫm vốn một lòng muốn giữ con ở lại kinh sư, làm quen với hoàn cảnh nơi này. Sau này.....Thôi được rồi, nếu thân thể con thật sự không tốt, hãy đi về trước đi. Trước tiên cứ chăm sóc mình cho tốt, cái khác, nói sau đi."
Cục đá to trong ngực Lãnh thiên yết cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng ngoài mặt lại yếu ớt cười, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia tràn ngập sự bất lực:
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng. Thật ra, lần này hồi kinh, có thể lấy được thê tử như hoa thế này, nhi thần dẫu có chết, cũng thấy đáng giá!"
"Không cho phép con nói mấy lời xui xẻo đó, nhớ cho kỹ, con là đứa con trẫm yêu thương nhất, trẫm nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì!" - Hoàng Đế xoay người tiến lại gần, nắm lấy vai Lãnh thiên yết .
Hai bàn tay trên vai, có độ ấm nóng bỏng, trái tim Lãnh thiên yết đang ấm áp, lại vì một nơi trong ký ức mà đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Cám ơn phụ hoàng!" - Lãnh thiên yết yếu ớt nở nụ cười, cúi đầu ho nhẹ.
"Phụ hoàng, Vương gia chắc là đã mệt rồi." - Bạch dương kịp thời mở miệng nói.
"yết Nhi, không dễ gì mới thấy con tiến cung, trẫm thật muốn con ở bên cạnh trẫm lâu một chút, trẫm già rồi -"
Hoàng Đế nhìn khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật của Lãnh thiên yết, đứa trẻ này, cho dù là yếu ớt, nhưng lông mày của nó luôn luôn lạnh lùng và ngạo nghễ, thần thái này, rất giống với mẹ ruột của nó. Người đó là nữ nhân hắn yêu nhất đời này. Tâm tư của Hoàng đế bỗng chốc giật mình.

Bạch dương cảm nhận được rõ ràng thân mình Lãnh thiên yết cứng đờ lại, chẳng qua ánh mắt Hoàng Đế vẫn đang chăm chú nhìn vào mặt hắn, suy nghĩ lại bay đến một nơi rất xa nên vẫn chưa nhận thấy được sự thay đổi trong nháy mắt của Lãnh thiên yết.
"Phụ hoàng, người vẫn đang còn sung sức lắm, sao có thể già được chứ ? Hơn nữa, Hoàng Thượng lại là vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế nữa !" - Bạch dương cười khanh khách đứng dậy giúp Lãnh thiên yết giải vây.
Quan hệ của hai cha con này hình như có chút tế nhị, nhưng mà không liên quan đến nàng, dù sao thì hắn cũng đang nợ cô một cái ân tình !
Hoàng Đế nghe vậy cất cao giọng cười lớn:
"Trên đời làm gì có người nào vạn tuế chứ. Chẳng qua chỉ là mọi người xu nịnh thôi."
"Không phải xu nịnh mà là nguyện vọng."
Lãnh thiên yết cầm lấy lên tay Hoàng Đế, nhẹ nhàng cười nói.
Những lời này, từ miệng Lãnh thiên yết nói ra làm cho Hoàng Đế rất hưởng thụ.
Dường như có một thứ tình cảm ấm áp xa lạ đang chảy giữa ánh mắt hai cha con.
Hoàng hậu mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn hai cha con khó có lúc gặp được nhau, sau đó kéo tay Bạch dương qua một bên, nhẹ giọng hỏi:

"Con à, mẫu hậu hỏi con một việc."
"Việc gì ạ ?" - Trước mặt Hoàng Đế còn thần bí như thế làm gì ?
"Đứa trẻ yết Nhi này cơ thể yếu ớt, các con có hay không......" - Hoàng hậu nương nương hạ giọng, muốn nói rồi lại thôi.
Bạch dương không hiểu nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Bản cung muốn nói, tối hôm tân hôn đó, lúc động phòng, các con......có hay không......có ở cùng nhau hay không?" - Có một số việc không tiện nói rõ ra.
"Ah, động phòng, có ạ. Đương nhiên là ở cùng nhau rồi!" - Bạch dương đã hiểu rồi.
Nàng còn tưởng là có chuyện gì chứ, thì ra là chuyện này ! Tối hôm đó đâu chỉ ở cùng nhau, thiếu chút nữa còn đánh nhau ấy chứ !
Hai cha con đang nói chuyện cùng lúc quay sang bên này.
Hoàng hậu nương nương thở dài nhẹ nhõm, vui mừng nhìn Hoàng Đế, sau đó vỗ bàn tay Bạch dương:
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Cơ thể Hoàng nhi yếu ớt, vất vả cho con rồi !"
"Không vất vả, không vất vả chút nào!" - Bạch dương lắc đầu, nàng nói thật mà, nàng không hề sợ đánh nhau. Làm sao mà vất vả được !

Hoàng hậu còn định hỏi thêm gì đó nhưng Lãnh thiên yết đằng kia đột nhiên một trận ho khan một trận.
"Phu quân -" -Bạch dương biết, Lãnh thiên yết đang nhắc nhở nàng, không nên ở đây lâu. Vì thế, nàng lao như bay đến bên cạnh Lãnh thiên yết , đỡ lấy cánh tay hắn.
"Phu quân, chàng sao rồi ? Có bị nặng lắm không ?"
"Không......không sao, ta chỉ...... hơi mệt mỏi một chút......"

Hoàng Đế lập tức truyền chỉ:
"Mau truyền Tôn thái y Ngô thái y Trương thái y, lập tức theo Vương gia hồi phủ, những ngày này ở lại Thuận vương phủ xem bệnh cho Vương gia, Vương gia mà gặp vấn đề gì, cứ hỏi tội bọn họ!"
Sau đó, Hoàng Đế quay đầu yêu thương nhìn Lãnh thiên yết :
"yết Nhi, trẫm thật sự không nỡ để con đi. Chi bằng như thế này, cuối tháng này là mừng thọ trẫm, con từ nhỏ đến lớn hầu như đều ở biên quan, ngày trở về rất ít, cũng chưa từng bên cạnh trẫm trong ngày mừng thọ nào, con ở đây qua ngày đó đi. Con thấy thế nào ?"
"Vâng thưa phụ hoàng."
Lãnh thiên yết trong lòng nghĩ: Cuối cùng cũng có thể rời đi, hai mươi mấy ngày mà thôi, chỉ cần cô gái này không gây ra trò gì là có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành rồi.Bạch dương trong lòng nghĩ: Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng sắp tự do ! Còn có hai mươi mấy ngày, nàng nhất định phải tìm cách đi ra ngoài cáo biệt với nhóm 'bạn lang bè sói' của mình, Bạch dương sắp được tự do rồi !
Thuận vương phủ
Lãnh thiên yết vừa về đến vương phủ, việc đầu tiên chính là đuổi bọn hạ nhân đi, hắn cần phải bàn bạc cẩn thận với Bạch dương về chuyện "động phòng".
"Nếu lại có người hỏi như vậy, nàng cũng biết phải như thế nào trả lời rồi chứ ?"

"Đương nhiên là biết. Đêm tân hôn, chúng ta vốn ở cùng nhau mà." - Bạch dương không cảm thấy có gì không ổn, chẳng qua là đối với hai chữ động phòng này, vẫn chưa thể hiểu được. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi Lãnh thiên yết .
"Nếu người khác hỏi, thân thể ta yếu ớt, động phòng như thế nào, nàng sẽ trả lời như thế nào ?"
"Ah ? Đúng vậy !" - Thân thể yếu ớt như vậy thì đánh nhau như thế nào ? Nên trả lời như thế nào mới không "phá hủy tự do sau này của nàng" đây?
"Nàng có thể nói, nàng ở bên trên, ta ở bên dưới." - Lãnh thiên yết cố nín cười nhìn Bạch dương , đợi chờ phản ứng của nàng.
"Vì sao ?" - Kỳ quái, đây là cái tư thế gì? Võ công mới sao? Sao nàng lại không biết.
"Người ở trên là người cai trị, kẻ ở dưới là người bị trị. Nàng không thích thì thôi vậy." - trong ánh mắt sâu thẳm của Lãnh thiên yết hiện lên một tia gian manh.
"Đồng ý đồng ý!" - Nàng ghét nhất bị người khác thao túng, ở trên thì ở trên sợ gì. Có điều -
"Nói như vậy là được rồi chứ ? Người khác sẽ không nghi ngờ chứ ?"
Đúng là bảo bảo ngây thơ!
"Yên tâm đi. Ta yếu đuối thế này, đương nhiên nàng chỉ có thể ở trên." - Lãnh thiên yết dựa vào ghế, nhíu mày nhìn "bảo bảo ngây thơ" trước mặt, cố nén để không cười to lên.
"Ah. Biết rồi. Nói xong chưa ?" - Nói xong nàng có thể đi được rồi chứ ? Hôm nay tiến cung mệt chết nàng rồi.
"Còn nữa, sau này không được gọi ta là phu quân."
Nghe nàng ỏn à ỏn ẻn gọi hắn là "phu quân", hắn khó chịu chết đi được.
"Ai quan tâm!" - Bạch dương trợn mắt liếc hắn một cái, bây giờ đúng là không có hơi đâu mà đi tranh cãi với hắn, mặc kệ hắn !
Nhưng mà "nàng ở trên ta ở dưới" là cái thế gì?
Tiếng cười lớn vang lên trong phòng. Lãnh thiên yết cười thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống ghế.
Quá thú vị, trong đầu nữ nhân này chứa cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro