hay cho cái tình chàng ý thiếp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bạch Dương mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nụ cười vô cùng xấu xa trước mắt, nàng hoảng hốt thét lên, vội lùi về góc giường nhưng lại bị Thiên Yết ôm về: "Sao thế, sử dụng ta xong là muốn chạy à?"

"Cái, cái gì mà sử dụng xong..." ý thức Bạch Dương bắt đầu trở về, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Một tay Thiên Yết chống xuống, một tay giằng lấy tấm chăn tơ của Bạch Dương. Hắn buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Dương, bắt đầu giúp nàng khôi phục trí nhớ: "Ngày hôm qua nàng dụ dỗ ta."

Khoé môi Bạch Dương hơi run rẩy, đúng là rất biến thái: "Ai dụ dỗ ngươi! Cút ngay!", tung một cước sang nhưng tiếc là bị Thiên Yết bắt được, Bạch Dương sợ đến mức kêu lên một tiếng, rụt chân lại.

"Đầu tiên là nàng gọi tên ta. Sau đó lại cởi quần áo trước mặt ta." Bàn tay của Thiên Yết vươn tới nhưng bị Bạch Dương đẩy ra.

"Là nàng ôm ta rồi nói đi nói lại là, nàng vẫn còn muốn."

Bạch Dương kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Thiên Yết, có sao? Thật vậy chăng? Là thế sao? Hình như cũng hơi có ấn tượng.

"Không cho nói, không cho nói!" Bạch Dương lao tới che miệng Thiên Yết, một hành động kia gãi đúng chỗ ngứa. Thiên Yết nhân cơ hội này xoay người một cái đem nàng đặt dưới thân thể: "Là nàng nói nàng sẽ ngoan." Như thế này có vẻ dễ nói chuyện hơn.

"Ta... Ta... Ngươi..."

"Nói phải giữ lời. Không cho phép đổi ý." Thiên Yết cười hấp dẫn vô cùng. Đó chính là biểu hiện sau khi đã thoả mãn.

"Đồ biến thái, ngươi để cho ta đứng dậy!" Không thể nói chuyện bình thường sao?

"Không cho!" Như vậy thật dễ nói chuyện!

"Lãnh Thiên Yết, trở về Đào Hoa Uyển của ngươi đi... Ô..." Một khi Bạch Dương khôi phục ý thức, thù mới hận cũ sẽ cùng dâng lên.

Có được khoảng thời gian bên nhau tốt đẹp như thế, sao có thể để cho cái miệng quạ đen của tiểu nha đầu phá hủy được, Thiên Yết hôn lên môi của nàng. Đợi nàng bình tĩnh lại, Thiên Yết mới từ từ ngẩng đầu, cười hấp dẫn: "Nha đầu, muốn biết cái gì gọi là nàng trên ta dưới không?"

"Hả?" Bạch Dương trừng mắt nhìn, trước động tác thể hiện rất hình tượng của Thiên Yết, Bạch Dương cuối cùng cũng hiểu, trước một Thiên Yết to lớn không hiểu sao bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ ngại ngùng.

"Lãnh Thiên Yết!" Bạch Dương liều mạng véo cổ của hắn. Đồ biến thái, từ nay về sau nàng không còn mũi gặp người khác rồi!

"Mưu sát chồng sao..." Thiên Yết hai tay nắm cả eo của nàng, thừa dịp nàng không sẵn sàng, trực tiếp tiến vào cơ thể.

"A -" Bạch Dương bị "Giết" trở tay không kịp, cơ thể mơ màng một lúc, lại một lần nữa để cho con soi xám ấy ăn sạch sẽ.

Tâm trạng của Thiên Yết rất tốt, hắn tốt bụng vui vẻ thảo luận vấn đề cái gì gọi là "nàng trên ta dưới", "nàng dưới ta trên", còn có cả "nàng trước ta sau".

Đợi đến lúc Thiên Yết thoả mãn, Bạch Dương đã mệt đến nỗi không mở miệng nổi.

"Đồ biến thái, không cho phép ngươi chạm vào ta!" Bạch Dương nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm. Thiên Yết không khỏi cười khẽ một tiếng.

"Được, ta không chạm vào nàng." ta chỉ ôm nàng một cái.

Bạch Dương ngủ một giấc thật ngon, mãi đến lúc hoàng hôn, mới chậm rãi mở mắt ra. Tên biến thái đâu rồi?
Bạch Dương trong lòng thoáng buồn, nhất định hắn lại đến Đào Hoa Uyển rồi.

Bạch Dương ai oán co người lại đứng dậy, không khỏi nhẹ nhàng "a" một tiếng, đau quá. Cả người giống như vừa từ cõi chết trở về. Từ đêm hôm qua đến giờ từng đoạn trí nhớ từ chút từng chút quay lại trong đầu.

Nàng và Thiên Yết...

Thế nhưng Thiên Yết lại đi rồi.

Bạch Dương đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là nằm trên giường.

Vì sao nàng nghĩ lại nghĩ đến Thiên Yết?

Vì sao biết rất rõ ràng Thiên Yết trong lòng chỉ có Ngọc Điệp độc ác kia, tại sao lại bất giác nhớ đến hắn. Nàng cũng trúng độc rồi

Trong lòng Thiên Yết, nàng rốt cuộc là cái gì? Có lúc vô cùng nhiệt tình, sau đó lại vứt bỏ nàng. Muốn đến thì đến, tỉnh dậy lại đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn có khi dịu dàng như nước, nhưng một khi tỉnh táo, hắn lại biến mắt tăm — không, không phải biến mắt tăm, chỉ là hắn lại đến bên một nữ nhân khác.

Bạch Dương khổ sở ôm lấy thân thể mỏng manh của chính mình. Một cảm giác mất mát, từ đáy lòng dâng lên. Cửa ra vào truyền đến một tiếng gọi trầm trầm:

"Tiểu Tuyết, nàng đã tỉnh chưa?"

A Khánh!

Bạch Dương khoác áo choàng ngồi xuống bên giường, không biết vì sao, nàng hiện tại rất muốn tìm người trò chuyện. Mặc dù không nói ra cũng được, nhưng cứ nghĩ đến bên mình có một người, có thể ngồi cùng nàng một chút cũng tốt.

"Ta tỉnh rồi, ngươi vào đi."

Lãnh Dịch Khánh bước chân do dự một chút, nên vào hay không. Trong phòng, không khí mập mờ vẫn chưa tiêu tan, trên giường lộn xộn và sắc mặt ửng đỏ của Bạch Dương làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh tê rần. Tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lại cố gắng để không thể hiện ra ngoài.

Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên, lựa chọn ngồi xuống bàn cách xa giường.

"A Khánh, ngày hôm qua..."

"Ngày hôm qua chúng ta bị người hạ độc." Lãnh Dịch Khánh tỉnh táo nói.

"A... Thực xin lỗi. Liên lụy đến ngươi rồi." - tất cả là do nàng muốn đi cứu Mã Thiên Ba, nên mới thành như vậy.

"Đồ ngốc, nói cái gì liên lụy với không liên lụy, chỉ cần nàng không việc gì là tốt rồi." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh giống như có thể nhìn thấy cả hồ nước, trên khuôn cương nghị là cả một sự dịu dàng.

"A Khánh, ngươi thật tốt." Bạch Dương tự đáy lòng nói.

Lãnh Dịch Khánh khó khăn cúi đầu cười cười, tốt, có cái gì hay chứ? Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của người khác.

"Nếu như Thiên Yết có thể như ngươi, thì thật tốt." Bạch Dương thì thào bổ sung một câu, làm cho Lãnh Dịch Khánh lại một lần nữa lạnh từ đầu tới chân. Một cảm giác đau lòng dưới đáy lòng tràn đầy. Một câu nói kia của Bạch Dương cũng có thể giải thích: Thiên Yết đối với nàng không tốt.

"Sớm biết có hôm nay, có lẽ lúc bái đường ta nên mang nàng đi." Người đang lúc bất lực, luôn đưa ra loại giả thiết vô bổ này.

Bạch Dương vô lực cười cười: "Ngươi không sợ phụ hoàng ngươi trách sao?"

"Không sợ." Vì ngươi, cái gì ta cũng không sợ, nhưng câu nói sau cùng, Lãnh Dịch Khánh không nói ra.

"A Khánh, nếu như ngươi là hoàng đế thì tốt quá." Bạch Dương nói một câu không khỏi làm cho Lãnh Dịch Khánh sửng sốt.

"Ngươi nghĩ ta có thể làm hoàng đế?"

"Nếu như ngươi là hoàng đế, sẽ không chỉ hôn ta với Thiên Yết, cũng sẽ không để Thiên Yết bắt nạt ta. Ngươi có thể hạ chỉ đuổi Ngọc Điệp kia đi..." Bạch Dương đột nhiên im lặng. Đuổi đi thì như thế nào? Trong lòng Thiên Yết, người quan trọng nhất không phải là nàng.

"Dương Nhi." Lãnh Dịch Khánh dịu dàng gọi một tiếng, trong lòng của hắn Bạch Dương luôn giống như một tinh linh sinh động, thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn rất tinh quái. Nhưng giờ phút này, Bạch Dương giống như người bị rút đi linh hồn, thất hồn lạc phách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã bi thương khiến Lãnh Dịch Khánh trong lòng không ngừng đau đớn.

Đúng vậy, nếu như hắn là hoàng đế, hắn có thể thay đổi tất cả.

"A?" Bạch Dương từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.

"Ta tới từ biệt nàng." Trong nháy mắt Lãnh Dịch Khánh đưa ra một quyết định

"Chào từ biệt? Ngươi phải đi?" Bạch Dương ngạc nhiên.

Lãnh Dịch Khánh nhẹ gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn biết mình ở lại đây cũng chỉ để cho những người muốn gây chuyện thêm cơ hội, bọn họ lợi dụng hắn làm thương tổn Bạch Dương. Nhưng hắn cứ như vậy rời đi, lại thấy không đành lòng. Hắn đi, Bạch Dương sẽ sao đây?

Hắn đi, nhưng sẽ đi đến đâu? Nhưng bây giờ, hắn có một mục tiêu. Hắn biết rõ hắn nên đi đâu.

"Đúng vậy, ta muốn trở lại kinh."

"A Khánh!" Bạch Dương xoay người xuống giường, một tay giữ chặt Lãnh Dịch Khánh, nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, rốt cục cũng muốn đi rồi sao?

"A Khánh, ngươi thật sự muốn đi?"

"Đúng vậy. Nàng hãy đợi ta." Trong lời nói Lãnh Dịch Khánh có sự kiên định hiếm thấy.

"Hả?" Bạch Dương nghe không hiểu lời này của Lãnh Dịch Khánh, nàng nghĩ, Lãnh Dịch Khánh đi lần này, có lẽ không còn có cơ hội gặp mặt. Bởi vì, nàng cũng sắp đi rồi.

Lãnh Dịch Khánh cuời dịu dàng, gạt mấy sợi tóc dài rối bên thái dương Bạch Dương ra sau tai.

"Chăm sóc bản thân cho tốt, không nên đối đầu với Thiên Yết. Hắn thích nữ nhân dịu dàng, biết nghe lời kiểu như Ngọc Điệp. Ngươi phải học được cách bảo vệ mình, biết không?" Lời nói Lãnh Dịch Khánh làm Bạch Dương đau xót.

Ngoại trừ mấy vị sư phụ, không ai đối với nàng tốt như vậy.

"A Khánh!" uất ức và đau thương trong lòng Bạch Dương giống như hồng thủy tìm được rồi một lỗ hổng, trong nháy mắt dâng lên.

Lãnh Dịch Khánh đau lòng vuốt mái tóc Bạch Dương, Bạch Dương không kìm được lòng ngả lên vai của hắn. Nàng lạnh quá, thật sự rất lạnh, nàng chỉ mong có người có thể ôm mình mà thôi 

Tay Lãnh Dịch Khánh do dự một chút, rốt cục chậm rãi đặt lên vai Bạch Dương: "Dương Nhi..."

Đau lòng thì sao đây, hắn có quyền gì mà yêu thương nàng?

"Hay cho cái tình chàng ý thiếp!" Một giọng nói lành lạnh vang ở cửa ra vào, Lãnh Dịch Khánh và Bạch Dương nhìn lại, Thiên Yết đang tựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.

  
Lãnh Dịch Khánh đẩy Bạch Dương ra, xoay người đi đến trước mặt Thiên Yết: "Đệ không cần để tâm, huynh tới là để từ biệt."

Lông mày Thiên Yết nhướn lên: "Lại muốn mang nàng đi?" Lúc này không giống ngày xưa, hắn quyết tâm sẽ không để cho tiểu nha đầu rời hắn nửa bước.

"Huynh cũng muốn, nhưng nàng không muốn." Lãnh Dịch Khánh nói thật lòng, hắn biết rõ, trong lòng Bạch Dương không có sự hiện hữu của hắn, cho dù có, cũng chỉ coi hắn là bằng hữu hoặc là huynh trưởng. Là hắn cam tâm tình nguyện ở bên nàng.

Thiên Yết khóe môi lặng yên nhếch thành một vòng vui vẻ.

Lãnh Dịch Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Dương, không che dấu chút nào vẻ cô đơn trên mặt: "Trong lòng của nàng không có huynh. Chỉ có đệ. Nếu không, đệ nghĩ rằng lúc này huynh có thể rời đi một mình sao?"

Lời này nghe thật thoải mái. Đôi mắt hấp dẫn của Thiên Yết càng thêm rạng rỡ.

"Ai nói trong lòng ta có hắn! Không có! Chắc chắn không có!" Bạch Dương nói với Thiên Yết. Ai thích hắn chứ! Đồ biến thái!

Thiên Yết xem nhẹ phản ứng của Bạch Dương. Trong lòng không có hắn, sao còn ghen? Nghĩ hắn cũng là nàng sao?

"Đối xử tốt với nàng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho đệ." Lãnh Dịch Khánh nhìn sâu vào đôi mắt Bạch Dương lần cuối cùng rồi quay đầu đi nhanh.

"A Khánh..." Bạch Dương muốn tiến lên đuổi theo lại bị Thiên Yết giữ lại.

"Đi đâu?"

"Mắc mớ gì tới ngươi! Buông ra!"

"Nàng là nữ nhân của ta, sao lại không liên quan đến ta?" Thiên Yết trực tiếp đặt Bạch Dương lên đùi mình, ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Ai nữ nhân của ngươi! Ngọc Điệp mới nữ nhân của ngươi! Ngươi không ở cùng nàng, chạy đến chỗ của ta làm gì?" Bạch Dương nghĩ đến cảnh Ngọc Điệp quấn quýt bên hắn.

"Lại ghen rồi?" Thiên Yết hơi nhướn mày.

"Ai ghen! Ngươi đừng có tưởng tượng..." Đột nhiên một mùi thơm mê người nhẹ nhàng bay tới, lông mày Bạch Dương hơi nhướn lên, dùng sức hít hà, đúng là rất thơm!

"Vương gia, đồ ăn đưa tới rồi."

"Vào đi."

Thiên Yết vừa dứt lời, vài nha hoàn đã bưng các loại mỹ vị đi đến.

"Oa! Thơm quá!"Bạch Dương từ trên người Thiên Yết nhảy xuống, chạy thẳng về phía mỹ thực, đúng là đã một ngày rồi nàng không ăn gì!

"Ngon không?"

"Ừ... Ừ..." Bạch Dương cố ăn lấy ăn để, không thèm để ý đến hắn.

"Ăn chậm một chút đi, không có ai tranh với nàng đâu!" Thiên Yết không khỏi cười khẽ, bộ dáng này của nàng rất tự nhiên, thật là một nha đầu háo ăn

Bạch Dương nghe ra Thiên Yết đang cười nàng, vì vậy đơn giản nắm lên một cái đùi gà, quay người nhét vào trong miệng Thiên Yết, nhét vào miệng của ngươi, xem ngươi còn nói nữa không!

Thiên Yết miệng bị đút đầy dầu, nhưng vẫn là vui vẻ ra mặt.

Thiên Yết cười nhìn Bạch Dương ăn, miệng đều là dầu, nhịn không được duỗi ra ngón tay giúp nàng lau đi dầu bên khóe môi, Bạch Dương không khách khí quay đầu lại cắn, không ngờ Thiên Yết nhanh rút tay về, không cắn được.

Nha đầu kia, ăn cái gì cũng không ngừng miệng!

Đúng lúc này, ngoài cửa một tiếng thông truyền: "Vương gia, Mã Thiên Ba trong ngục dùng lực phá khóa sắt, định vượt ngục đào tẩu."

Mã Thiên Ba? Bạch Dương cùng Thiên Yết đồng thời khẽ giật mình.

"Để ta đi xem." Thiên Yết đứng dậy ra cửa, Bạch Dương lại nuốt không trôi đồ ăn.

Mã Thiên Ba sao lại định vượt ngục lúc này? Hơn nữa lại còn bị phát hiện, xem ra Thiên Yết quyết sẽ không bỏ qua hắn. Không được, nàng phải sớm cứu Mã Thiên Ba ra. Không thể đợi được nữa!

Đêm đã khuya, ánh trăng nghiêng về hướng tây, Bạch Dương đoán buổi tối Thiên Yết chắc sẽ không đến, vì vậy thay y phục đen, che mặt, lặng yên theo cửa sổ nhảy ra, đi thẳng về phía đại lao. Lần này, nàng rất cảnh giác nhìn nhìn mọi nơi, xác định không người, lúc này mới xoay người nhảy lên nóc nhà.

Trong đại lao, truyền đến tiếng Mã Thiên Ba chửi bậy.

"Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì một đao giết lão tử đi, lão tử không sợ các ngươi đâu!"

Bạch Dương lật mái ngói lên nhìn xuống dưới, Mã Thiên Ba bị dây xích sắt cột, hiển nhiên là muốn trốn không thành công, lại bị bắt trở lại.

"Mã Thiên Ba, biết rõ ngươi là một con người rắn rỏi, nếu như ngươi không muốn liên lụy đến huynh đệ của mình, tốt nhất hãy nói thật." Là tiếng của Thiên Yết. Thiên Yết rõ ràng vẫn ở đây!

"Lão Tử sẽ không nói gì hết! Cũng không biết gì hết!"

"Để ta nói thay ngươi, mấy năm gần đây nghe đồn có một môn phái mới nổi lên rất thần bí tên là Thần Vực, là người của Thần Vực, ai ai cũng thông hiểu thiên văn địa lý kỳ môn Bát Quái thuật, hơn nữa võ công phi phàm, ai ai cũng có thể đối địch với cả trăm người. Nhưng những người của Thần Vực gần đây lại nhiều lần xuất hiện ở Tiểu Thương Sơn. Chuyện này ngươi không thể không biết?"

Mã Thiên Ba hừ lạnh một tiếng: "Lão Tử không biết thì sao nào!"

Thiên Yết lạnh lùng liếc hắn, tiếp tục nói: "Hơn nữa, với bản lĩnh của Mã Thiên Ba ngươi, căn bản không xứng đấu với bổn vương nhiều năm như vậy! Người sau lưng ngươi, chính là Thần Vực, tổng hội của Thần Vực là ở Tiểu Thương Sơn, Vực chủ thần bí Phong Vô Ngân kia chắc cũng đang ở Tiểu Thương Sơn! Ngươi nói xem bổn vương đoán đúng hay không?"

Mã Thiên Ba lại chửi bậy một hồi, hắn nói cái gì đã không quan trọng nữa rồi, đầu Bạch Dương ong ong, Phong Vô Ngân? Tiểu sư phụ!

Nàng chỉ biết là tiểu sư phụ bận rộn nhiều việc, nhưng không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì. Tuy nhiên thật không ngờ tiểu sư phụ lại có liên quan tới bang hội thần bí của Thần Vực. Hắn thật sự là Vực chủ của Thần Vực? Hắn đang ở Ấp thành? Bạch Dương hơi chút thất thần, dưới chân gây nên một tiếng động nhỏ.

"Kẻ nào?" - giọng Thiên Yết lạnh lùng từ dưới phòng truyền đến.

Bạch Dương giật mình, hỏng rồi, bị phát hiện rồi! Lúc này bị Thiên Yết bắt được, sẽ không có cách nào cứu Mã Thiên Ba. Bạch Dương phi thân đào tẩu, nhưng vẫn chậm một bước, Thiên Yết và Cảnh Thu đã đuổi theo ra đại lao.

Cảnh Thu lấy một mũi tên, vèo một tiếng, một tia sáng lóe lên, mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng đến sau lưng Bạch Dương.

Bạch Dương nghe thấy tiếng gió, né người bắt được mũi tên, quay người lại, ánh mắt của nàng và Thiên Yết chạm nhau. Trong lòng Bạch Dương bỗng nhiên chấn động, Thiên Yết muốn phi thân tiến lên, Bạch Dương dưới tình thế cấp bách đành ném tên lại. Thiên Yết nghiêng người tránh đi, tay nắm chặt mũi tên. Trong đôi mắt lạnh buốt ánh lên một tia sắc bén. Hình dáng ấy rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của nàng!

Lúc Cảnh Thu chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Thiên Yết bắt lấy mũi tên.

"Vương gia?" Cảnh Thu khó hiểu nhìn Thiên Yết.

"Không cần đuổi."

"Không đuổi nữa?" Cảnh Thu càng thêm khó hiểu.

"Nàng sẽ còn đến nữa." Nếu như mục đích của nàng là cứu Mã Thiên Ba, như vậy nàng nhất định sẽ lại đến .

-------------------*giải phân cách *

Thiên Yết đẩy cửa phòng Bạch Dương, trong phòng là một màn không gian u ám... Trên giường, thân ảnh yểu điệu giống như đang ngủ say. Khuôn mặt Bạch Dương nhỏ nhắn dưới ánh trăng có vẻ vô cùng điềm tĩnh. Thiên Yết đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Bạch Dương mở mắt ra: "Lãnh Thiên Yết? Ngươi tới đây làm gì?"

Khóe môi Thiên Yết tao nhã cong nhẹ: "Ngủ."

"Hả?" Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, Thiên Yết đã xoay người lên giường, một cánh tay kéo Bạch Dương ôm nàng vào lòng.

"Ngươi không tới gặp Ngọc Điệp sao? Không sợ nàng lại gặp chuyện không may sao?" Bạch Dương lạnh lùng hầm hừ.

"Không muốn ta ở cùng nàng sao?" Thiên Yết xoay người nhìn thẳng vào Bạch Dương, đôi mắt thâm thúy mà âm trầm, nhìn không ra tâm tình.

"Không muốn!" Bạch Dương đẩy Thiên Yết, hơi chột dạ xoay người sang chỗ khác. Ánh mắt tên biến thái này quá sâu, thật đáng sợ. Đúng là ứng nghiệm câu nói: có tật giật mình sao?

"Không cho phép không muốn." Thiên Yết xoay người Bạch Dương để nàng nhìn hắn.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, không cho phép ngươi chạm vào ta!" Nhìn ánh mắt thâm thúy của Thiên Yết, Bạch Dương chột dạ thay đổi chủ đề.

Lời nàng nói cũng không phải là giả, cả người nàng đúng là đang vô cùng đau nhức! Cái tên biến thái này tinh lực không phải bình thường! Ngủ một ngày trời vẫn chưa khôi phục lại!

"Được, hôm nay chỉ ngủ thôi." Thiên Yết vừa nói xong, một tay ôm lấy Bạch Dương vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.

Thật sự chỉ đơn giản như vậy?

Bạch Dương nhếch lên đầu nhìn qua Thiên Yết, khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Yết giờ phút này có vẻ vô cùng yên tĩnh. Hắn thật sự ngủ.

"Này, ngươi làm sao vậy?" Bạch Dương chọc chọc ngực của hắn, phản ứng của hắn có vẻ kỳ quái.

"Mệt mỏi." Thiên Yết không có mở mắt ra, chỉ chậm rãi nói: "Hôm nay trong phủ có một thích khách, ta nghi ngờ là đồng đảng của Mã Thiên Ba nên chuẩn bị sáng sớm mai áp giải Mã Thiên Ba về kinh, để tránh đêm dài lắm mộng."

"Lên kinh? Tại sao phải lên kinh? Không phải người quản lý chuyện này là ngươi sao?" Nghiêm trọng như vậy sao?

"Chuyện của Biên Ấp đúng là quản lý, nhưng Mã Thiên Ba cùng Thần Vực có quan hệ, sự tình không đơn giản nữa. Mấy năm nay Thần Vực chiêu binh mãi mã, chỉ sợ chí không nhỏ, cho nên phụ hoàng từng nói qua, nếu như bắt được Mã Thiên Ba, lập tức áp giải lên kinh, người muốn đích thân tra hỏi."

"À." Xem ra cứu Mã Thiên Ba, chỉ còn tối mai thôi.

Thiên Yết im lặng một lát: "Có muốn biết là ai đã hạ độc nàng>"Ai?"Bạch  Dương rất muốn biết, là ai dám to gan hành động trên đầu Thái Tuế Gia, dám hạ độc nàng!

<> "Cụ thể là ai vẫn chưa thể xác định, nhưng ả chính là một người trong bảy vị Hồ Điệp phu nhân." Giọng nói của Thiên Yết hình như rất mệt mỏi.

<> "Bảy vị phu nhân? Các nàng không phải là bị đuổi đi rồi sao?" Bạch Dương có chút nghi hoặc, nhưng lập tức lại bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, trong vương phủ vẫn còn có người của các nàng, vì thế có người muốn báo thù cho các nàng!"

<> Thiên Yết mở mắt ra, nhìn Bạch Dương, đặt nụ hôn lên trán của nàng: "Thông minh, ngủ đi."

<> Bạch Dương làm sao có thể ngủ được, là ai hạ dược, nàng cũng rất muốn biết. Nhưng nếu để cho Thiên Yết tìm được người này, Thiên Yết nhất định sẽ biết, nàng đã đến đại lao. Đến lúc đó nhất định Thiên Yết sẽ nghi ngờ nàng!

<> Làm sao bây giờ?

<> "Đúng rồi, chuyện bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, vì thế ta cho các nàng tạm thời ở tại Tây viện, sau khi sự việc rõ ràng, đuổi các nàng đi cũng không muộn. Nha đầu, không phải nàng đang ghen đấy chứ?" Thiên Yết mở mắt ra, mắt ánh lên vẻ xấu xa, Bạch Dương lúc này mới an tâm. Đúng vậy, Thiên Yết như vậy mới là bình thường!

<> "Ai ghen chứ, đáng ghét!" Bạch Dương đẩy Thiên Yết một cái, xoay người ngủ.

<> Ánh trăng sáng sủa, lưng Bạch Dương dán trong ngực Thiên Yết, Thiên Yết ôm gọn eo Bạch Dương. Nhìn thân mật vô cùng, nhưng hai người lại không thể ngủ.

<> Sáng hôm sau, Thiên Yết rời đi, nhưng trong Kỳ Lân Các lại có một vị khách không mời mà đến. Hồng Điệp phu nhân.

<> "Ngươi tới làm gì?" Bạch Dương lộ rõ vẻ không thích.

<> "Muội tới làm một giao dịch với Vương phi tỷ tỷ." Hồng Điệp phu nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh>"Giao dịch? Ta và ngươi có giao dịch gì đáng nói sao?" Bạch Dương hậm hực.

<> "Có. Người hạ độc tỷ là muội. Biết rõ tỷ định thả Mã Thiên Ba cũng là muội."

<> "Ngươi..." Bạch Dương đột nhiên bật dậy, "Kẻ hèn hạ vô sỉ kia chính là ngươi!"

<> "Đúng vậy, Vương phi tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, muội nguyện ý chịu tội với tỷ. Hơn nữa muội thề từ nay về sau sẽ không làm mấy việc như vậy nữa, muội biết rõ, với khả năng của Vương gia, nếu như hắn muốn điều tra thì sớm muộn sẽ tra được tội của muội. Cho nên muội tới tìm tỷ, cùng tỷ làm một giao dịch. Lần này, tỷ nhất định phải cứu muội." Hồng Điệp phu nhân hình như rất tự tin, không hề giống người đang cầu xin.

<> "Ta cứu ngươi? Ngươi nghĩ thật hay! Dựa vào cái gì?" Bạch Dương liếc nàng một cái.

<> "Muội biết người cứu Mã Thiên Ba là tỷ. Vương gia hận nhất là có người phản bội hắn. Đã từng có một tướng quân đi theo Vương gia mười năm, có thể là vì hắn nhất thời hồ đồ, làm việc có lỗi với Vương gia, Vương gia liền tự tay biết rõ. Nếu để cho Vương gia biết rõ, tỷ phản bội hắn, tỷ đoán hắn sẽ như thế nào?" Trong lời nói của Hồng Điệp phu nhân không thiếu sự uy hiếp.

<> "Ngươi đang uy hiếp ta?"

<> "Phải nói, hai người chúng ta, thật ra bây giờ là cùng hội cùng thuyền, bởi vì hai chúng ta đều phản bội Vương gia. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tỷ có thể suy nghĩ. Chúng ta là cùng chết, hay là cùng sống." Hồng Điệp phu nhân để lại một câu, thi lễ với Bạch Dương rồi đi ra ngoài.

<> Vừa đi ra khỏi Kỳ Lân Các, thái độ của Hồng Điệp phu nhân lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

<> "Vương gia." Hai tay Hồng Điệp run rẩy, nàng không ngờ, Vương gia căn bản không cần điều tra mà trực tiếp tới tìm nàng.

<> "Sao?" Ánh mắt Thiên Yết xuyên thấu Hồng Điệp, nhìn về phía Kỳ Lân Các.

<> "Lời Vương gia phân phó, thiếp thân đã nói tất cả. ương gia, xin ngài tha cho nô tì." Hồng Điệp phu nhân nơm nớp lo sợ nhìn Thiên Yết, không biết bước tiếp theo Thiên Yết sẽ làm như thế nào.

<> Thiên Yết lại không nói gì nhưng khóe môi cong lên lạnh lùng, lại có chút lo lắng.

<> Nha đầu, đừng là nàng. Ta không hy vọng là nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro