Nha đầu rõ ràng biết là hắn mà vẫn dám hạ độc thủ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Dương do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi cứu Mã Thiên Ba.

Thứ nhất, Mã Thiên Ba đối xử với nàng cũng không tệ lắm, lại vì nàng mà bị bắt, nàng không thể thiếu suy nghĩ như vậy được.

Thứ hai, nếu quả thật Mã Thiên Ba và tiểu sư phụ có quan hệ, nàng càng không thể mặc kệ ngồi nhìn, mặc dù nàng cũng biết, Thần Vực là một tổ chức thần bí, trong mắt triều đình là một tai họa lớn, nhưng nàng tin tưởng tiểu sư phụ, một niềm tin không cần lý do.

Thứ ba, nàng phải đi ngay lập tức.

Vì vậy, sau khi chuẩn bị đầy đủ, nương nhờ màn đêm Bạch Dương lại một lần nữa xâm nhập vào đại lao.

Nàng đốt hương khiến những người trong ngục ngủ gục, cẩn thận tiến vào, xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới bước vào đại lao.

Lần này, cứu người rất thuận lợi.

"Đừng có trợn trừng lên với ta, không phải ta bán đứng ngươi." Bạch Dương dùng một kiếm chém đứt khóa sắt trên cổ tay Mã Thiên Ba.

Mã Thiên Ba vuốt vuốt cái tay đau mỏi: "Ta tin tiên sư."

Nói một cách khác, hắn không tin nàng. Nhưng nàng có được sự tin tưởng của tiên sư, cho nên tạm thời tin tưởng nàng vậy.

Bạch Dương không còn hơi sức để phí lời với hắn, hai người trực tiếp phi thân ra khỏi nhà lao, nào ngờ bên ngoài nhà lao đèn đuốc sáng trưng, thì ra gần đ sớm đã mai phục cung thủ.

Không xong rồi! Bạch Dương nhìn trận thế xung quanh, lập tức cảm thấy không ổn. Trước khi đến nàng cũng đã tìm hiểu mọi nơi rồi, phải không có ai mới đúng chứ, tại sao có thể có cung thủ được nhỉ?

"Đi mau!" Bạch Dương biết, hôm nay Mã Thiên Ba không đi thì sẽ không còn cơ hội.

Bạch Dương vung trường kiếm lên, mở đường cho Mã Thiên Ba. Mã Thiên Ba do dự một chút, phi thân lên mái nhà. Thiên Yết muốn giết hắn, nhưng hắn sẽ không cam lòng giết nương tử của mình, Bạch Dương cùng lắm sẽ bị hoài nghi thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nào ngò Mã Thiên Ba chân vừa mới chạm vào mái ngói lập tức tên bay như mưa đồng loạt hướng về phía Mã Thiên Ba. Quả nhiên là thiên la địa võng!

Mã Thiên Ba đang cố hết sức đối phó, đột nhiên trên không lại xuất hiện một người áo đen, dáng người yểu điệu, Mã Thiên Ba vừa thấy, lập tức mừng rỡ hét lớn một tiếng: "Tiên cô!"

Tiên cô vừa xuất hiện, đồng nghĩa với việc hắn được cứu trợ.

Trường tiên trong tay hắc y nữ tử nhảy múa, tên dài bốn phía bay tới lập tức xoạt xoạt bị gạt ra.

"Đi mau!" Hắc y nữ tử hô lên một tiếng.

Mã Thiên Ba không nói nhiều, nghe lời phi thân trốn vào màn đêm.

Thiên Yết vẫn đứng bên dưới xem cuộc chiến, hắn chăm chú nhìn Bạch Dương mặc đồ dạ hành, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm. Nha đầu, thân thể của nàng lẽ nào ta lại không rõ hay sao? Đừng nói là nàng mặc y phục dạ hành, cho dù nàng hóa thành tro ta cũng nhận ra nàng!

Đúng lúc này, trên nóc nhà xuất hiện một người áo đen khác, cũng là ngoài dự liệu cửa Thiên Yết.

Nha đầu còn có đồng bọn!

Nhìn thấy Mã Thiên Ba muốn chạy trốn, Cảnh Thu phi thân lên lại bị hắc y nữ tử trên nóc nhà chặn lại. Thiên Yết phi thân đi, tự mình đuổi theo Mã Thiên Ba, Bạch Dương lập tức theo sát phía sau, phi thân ngăn trước người Thiên Yết.

Bạch Dương xuất một chiêu đến, hắn nhẹ tay chỉ ra một phần nội lực.

Bạch Dương làm sao biết được trò mèo của nàng đã sớm bị Thiên Yết nhìn thấu, một lòng chỉ muốn cứu Mã Thiên Ba, dù nhìn thấy người đến là Thiên Yết nhưng lúc ra chiêu nàng lại xuất tám phần nội lực.

Lúc hai chiêu chạm nhau, Thiên Yết lập tức bị đẩy lui về phía sau, phun ra một ngụm máu nóng. Nha đầu rõ ràng biết rất là hắn mà vẫn dám hạ độc thủ!

Ánh mắt lạnh lẽo càng thêm u ám, Bạch Dương lại càng thêm hoảng sợ, Thiên Yết bị thương, lại bị nàng đả thương! Nàng rất muốn tiến lên xem hắn bị thương như thế nào, nhưng binh sĩ mai phục xung quanh đã vọt lên, cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, tên cũng đã lên, sắn sàng bắn.

"Đi!" Hắc y nữ tử giữ chặt Bạch Dương, dưới ánh mắt u ám của Thiên Yết,Bạch Dương cắn răng, cùng hắc y nữ tử phi thân trốn vào trong đêm tối.

"Bắn tên!"

"Không được bắn!" Giọng nói và ánh mắt của Thiên Yết thật lạnh.

"Mau trở về đi, Lãnh Thiên Yết đã phát hiện ra cô rồi, hãy cẩn thận." Hắc y nữ tử quay đầu lại nói.

"Làm sao cô biết?" Không phải xui xẻo như vậy chứ!

"Nếu không, cô cho rằng cô có thể đơn giản tránh được thiên la địa võng của Lãnh Thiên Yết bố trí sao?" Hắc y nữ tử hình như hiểu rất rõ tính của Thiên Yết.

Bạch Dương lập tức nghĩ đến chiêu lúc nãy. Võ công Thiên Yết cao hơn nàng, không thể khinh địch như vậy được, hắn chắc chắn có thể đánh bại nàng. Hắn hạ thủ lưu tình, nhưng nàng lại đả thương hắn!

Nghĩ tới đây, Bạch Dương đột nhiên muốn quay lại.

"Nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì, cố sống qua ba ngày này." Hắc y nữ tử dường như dự đoán được chuyện sắp xảy ra.

"Cô là Hoàng Điệp phu nhân." Bạch Dương rốt cục hiểu rõ vì sao giọng nói của nàng ta nghe rất quen.

"Mau trở về đi." Hắc y nữ tử không phủ nhận cũng không thừa nhận, phi thân về phía tây.

Bạch Dương biết, Thiên Yết nhất định giận điên lên rồi!

"Đi đâu vậy?" Lúc Bạch Dương trở về phòng, Thiên Yết đã ở trong phòng chờ lâu.

"Thiên Yết— ngươi xem ta mang cái gì về cho ngươi này?" Bạch Dương trên đường trở về hái hoa tươi kết thành một vòng hoa, nịnh nọt đưa đến trước mặt Thiên Yết.

"Ta dùng hoa tươi kết cho ngươi một vòng hoa, có đẹp không?" Bạch Dương chủ động đem vòng hoa đặt trên đầu Thiên Yết.

"Tuấn nam mỹ hoa, đẹp!" Bạch Dương vẫn tiếp tục thưởng thức, cười tủm tỉm nhìn Thiên Yết.

Thiên Yết bất động, lạnh lùng nhìn Bạch Dương: "Loại hoa dại này, chỉ có trên sườn núi ở phía sau, đúng lúc tên thích khách kia, cũng đi về phía sau núi."

"Hả? Thích khách gì? Mệt quá! Thiên Yết, chúng ta đi ngủ đi!"Bạch Dương nắm cổ Thiên Yết hướng đến bên giường.

Đừng nóng, đừng nóng, người ta đã chủ động dỗ dành ngươi rồi, đừng có nhỏ mọn như vậy! Thiên Yết trở tay kéo Bạch Dương đến trước ngực, ánh mắt săm soi nhìn Bạch Dương: "Tại sao lại muốn cứu Mã Thiên Ba?"

"Ai? Ai tên Mã Thiên Ba?" Nói dối quá rồi! Đúng là có tật nên giật mình

Thiên Yết nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt:

"Cho nên nói, tất cả mọi việc ở trên sườn núi tất cả đều là do các ngươi thông đồng cùng nhau diễn kịch.".

Được lắm! Bạch Dương, lần này nàng chết chắc rồi!

"Hả? Cái gì thật cái gì giả, sườn núi gì? Không biết ngươi nói cái gì cả, mệt mỏi quá..." Bạch Dương tiếp tục giả ngu, giả vờ ngáp rồi nhào ra giường.

Thiên Yết nắm cổ tay nàng ngăn lại: "Ta đã từng nói với nàng, Mã Thiên Ba là tội phạm quan trọng của triều đình, nàng cứu hắn, nếu định tội chắc chắn sẽ bị xử trảm!"

Đừng có nghiêm trọng như thế chứ!

"Tướng công ——" Bạch Dương cười nịnh nọt, cánh tay trắng trẻo quấn quanh cổ Thiên Yết, cái đầu nhỏ khẽ cọ cọ trước ngực hắn - "Người ta mệt quá rồi, chúng ta đi ngủ đi! Có được không?"

Tiểu nha đầu này lần đầu tiên chủ động quyến rũ không khỏi khiến Thiên Yết nhớ đến lần nàng chủ động đêm hôm đó, cơ thể không nghe lời liền bắt đầu có phản ứng.

Chết tiệt thật! Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào chống cự được.

Thiên Yết thẹn quá hóa giận, một tay đè chặt Bạch Dương trên giường, nghiêm phạt mưu kế của nàng.

" quá đi mất!" Bạch Dương kháng nghị.

Đáng tiếc kháng nghị vô hiệu.

"Nương tử không phải nàng nói mệt sao? Chúng ta đi ngủ nha!" Thiên Yết cúi đầu hôn Bạch Dương.

Nụ hôn mang theo sự trừng phạt đương nhiên sẽ không thoải mái, Bạch Dương cũng cảm nhận được rõ ràng Thiên Yết đang tức giận.

Nàng thừa nhận, lần này đúng thật là nàng đã làm Thiên Yết nổi điên, nhưng nàng không còn có lựa chọn nào khác. Nếu không có cách chối cãi, vậy cũng đành gánh chịu hậu quả thôi. Song Bạch Dương cũng không vì thế mà thiếu đi sự láu lỉnh, lập tức từ khách biến thành chủ, bắt chước thật sống động.

Nàng dùng hết sức lực đem đầu lưỡi Thiên Yết đẩy ra ngoài, lại bắt chước đem lưỡi mình tiến vào thâm nhập trong miệng hắn. Bắt chước Thiên Yết, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhanh trên môi hắn.Thiên Yết không kìm đậu gầm nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo: "Vương gia, không hay rồi, Ngọc Điệp phu nhân bị trúng độc!"

Cơ thể Thiên Yết cứng đờ. Trúng độc?! Có người dám ở trong vương phủ của hắn ra tay hạ độc Ngọc Điệp sao!

Thiên Yết xoay người đứng lên, đi nhanh ra cửa.

Bạch Dương thở hổn hển chống đỡ thân thể, nhìn bóng lưng Thiên Yết, lần đầu tiên nàng nghĩ Ngọc Điệp này bệnh thật đúng lúc! Thế nhưng vì sao trong lòng lại vẫn cảm chua xót.

Quên đi! Mặc kệ hắn! Ngủ thôi!

Lần này, nàng nằm xuống giường là ngủ luôn, thực sự quá mệt mỏi!

Vậy mà trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên có một bàn tay to túm lấy Bạch Dương.

Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à? Mộng du

Nàng mở đôi mắt còn đang nhập nhèm ra đã thấy Thiên Yết nhìn mình với vẻ mặt lạnh lẽo. Lại làm sao nữa vậy?

"Làm sao vậy? Sáng rồi à?" Bạch Dương dụi mắt, không phải là hẳn đi chăm sóc cho Ngọc Hồ Điệp kia sao?

"Buổi sáng hôm nay nàng có đi qua phòng bếp không?" Thiên Yết hỏi một câu khiến Bạch Dương hơi do dự một chút, nàng có đi qua không nhỉ? Ý thức từ từ quay lại, Bạch Dương gật đầu, phải, có đi qua.

"Đến đó làm gì?" - giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhìn khuôn mặt Thiên Yết không hề có một chút ấm áp Bạch Dương rốt cục cũng hiểu, hắn nghi ngờ nàng.

"Ta đi lấy thuốc của mình về. Ngươi cho là mua thuốc không tốn tiền sao? Dù sao nàng ta cũng không dùng nên ta đã lấy về, làm sao vậy?" Bạch Dương mặc kệ cánh tay Thiên Yết đang túm lấy mình, nàng muốn làm rõ mọi chuyện.

Nam nhân này thật đáng ghê tởm, dám nghi ngờ nàng! Nếu như nàng muốn hạ độc, còn phải đợi cho tới hôm nay sao?!

"Chỉ là lấy thuốc thôi sao?"

"Lãnh Thiên Yết, ngươi đùa đủ chưa! Mỗi lần xảy ra việc gì ngươi đều nghi ngờ ta, ngươi thấy ta rất giống người xấu đúng không?" Bạch Dương lấy tay chọc vào ngực Thiên Yết, hùng hổ nói.

Thiên Yết cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Ngũ bộ độc của nàng đâu?"

Thì ra là thế! Bạch Dương hừ lạnh một tiếng, đi tới trước gương trang điểm, vỗ vỗ vào cái hòm thuốc nhỏ: "Mở to hai mắt, nhìn cho rõ nhé!"

Bốp một tiếng, nàng mở hòm thuốc, bên trong có đủ các loại thuốc, chỉ thiếu mỗi ngũ bộ độc. Sao có thể như vậy! Lần này đến phiên Bạch Dương kinh ngạc.

"Là ta nhìn nhầm hay là do nàng không cẩn thận làm rớt mất?" Ánh mắt Thiên Yết lạnh lùng, nhìn chằm vào Bạch Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên như vậy, nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy nàng hạ độc, hắn nhất định sẽ không tin tưởng!

"Ta không biết. Cho dù có làm mất cũng không liên quan đến ta!" Bạch Dương rầm một tiếng đóng nắp hộp thuốc.

"Nếu như ta muốn hạ độc nàng ấy, sẽ để các ngươi dễ dàng phát hiện sao? Lại dùng chính thuốc độc của mình sao? Sẽ ngu ngốc như vậy đứng ở đây cho ngươi tóm lấy ta sao?" Bạch Dương liếc nhìn Thiên Yết, dường như ngũ bộ độc này vẫn còn ở nơi này lúc Lãnh Dịch Khánh đến, nàng từng lấy ra, sau đó đặt ở trong hộp không hề động đến. Nếu có người động tay động chân, cũng chỉ có một khả năng, Hồng Điệp phu nhân!

Buổi tối hôm đó, xuân dược và ngũ bộ độc được nàng để cùng một chỗ. Hồng Điệp có thể dùng xuân dược của nàng, cũng có thể động đến ngũ bộ độc. Đáng tiếc nói miệng không bằng chứng, nữ nhân kia sẽ không chịu thừa nhận.

Thiên Yết híp tà mâu, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng: "Nàng nói xem, ta có nên tin tưởng nàng không?"

"Thích tin thì tin! Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta!"

"Cảnh Thu, tìm người đến canh chừng nàng, từ giờ trở đi, một bước cũng không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng này." Thiên Yết nói xong, xoay người bỏ đi.

"Thiên Yết! Ngươi dám nhốt ta sao!" Bạch Dương xông ra cửa, nhưng trước mặt nàng là một cánh cửa đóng rầm lại.

" Lãnh Thiên Yết chết tiệt! Vì sao ngươi luôn luôn không tin ta!" Bạch Dương tức giận đá một cước vào cửa, đáng tiếc lại làm đau chính chân mình.

Không ngờ, lần giam lỏng này lại là ngày, trọn vẹn một ngày, ngoài có người đến đưa cơm thì không ai có ai đến nữa.

Cho đến buổi tối, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị mở ra, Bạch Dương ở tong phòng buồn chán suốt cả một ngày đứng dậy nhìn, người tới lại là Ngọc Điệp.

"Ngươi tới đây làm gì?

Ngọc Điệp đưa tay đóng cửa lại, cười khanh khách tiến lên: "Ngươi đoán thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro