Thiên Yết ngươi đừng có chuyện gì nhe!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, Thiên Yết, không cho phép ngươi chết, ngươi chết rồi thì ta làm sao bây giờ! Ngươi có nghe thấy không hả! Ngươi tỉnh lại cho ta!" - Bạch Dương vỗ vào mặt Thiên Yết...

Thiên Yết lại không hề có phản ứng, tiếp tục vỗ, vẫn không có phản ứng, Bạch Dương bây giờ rất mong có thể nhìn thấy Thiên Yết bật dậy cãi nhau với nàng, nhưng mà tên này vẫn chết lặng như cũ, không có một chút sức sống.

"Này, mau ngồi dậy cãi nhau!" - Bạch Dương lay lay Thiên Yết, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như Thiên Yết chết, nàng nên làm gì bây giờ?

Đối với nàng mà nói, vai trò của Thiên Yết có lẽ chính là đưa nàng tới Ấp Thành. Đợi sau khi nàng gặp sư phụ, Thiên Yết coi như là "đã sử dụng xong", từ nay về sau có thể đường ai nấy đi.

Nhưng mà những hoang mang lo lắng trong lòng nàng bây giờ tuyệt đối không chỉ dừng lại tại đây.

Nếu hắn chết, ai cãi nhau với nàng?

Nếu hắn chết, sau này nàng biết chèn ép ai đây?

Nếu hắn chết, vậy......vậy không phải cuộc sống của nàng sẽ rất vô vị sao?

"Thiên Yết, ngươi đừng xẩy ra việc gì được không?" - Bạch Dương càng nghĩ càng sợ, không khỏi vươn bàn tay vuốt lấy khuôn mặt lạnh như băng của Thiên Yết. Cái lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim Bạch Dương.

"Thiên Yết, ngươi tỉnh lại đi, sau này ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa!" - Bạch Dương lay Thiên Yết.

"Sau này ta không làm ngươi tức giận nữa, được không?"

"Thiên Yết! Ngươi ngồi dậy đi, tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!"

Bạch Dương dùng hết chiêu thức của bản thân, vừa đấm vừa xoa, Thiên Yết vẫn không tỉnh lại.

Trong động chỉ còn tiếng củi cháy kêu lép bép, âm thanh ấy vang vọng trong hang động trống rỗng, lại mang theo sự cô đơn lan tỏa khắp thạch động, đâm thẳng vào trái tim Bạch Dương.

"Thiên Yết, ngươi tỉnh lại đi mà! Ta không bắt nạt ngươi còn chưa được sao?" - Bạch Dương cúi đầu, dùng khuôn mặt nhỏ áp lên trán Thiên Yết, lạnh quá, trán của hắn thật là lạnh.

Bạch Dương không khỏi vươn bàn tay, xoa oa nắn nắn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.

Từ khuôn mặt hắn đến tận cổ hắn, cho đến khi chạm vào vạt áo ẩm ướt của hắn.

Vừa mới rơi xuống nước, quần áo của hắn vẫn ẩm ướt, như vậy rất không tốt với thân thể hắn. Bạch Dương do dự một lúc, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng cho Thiên Yết.

"Đồ biến thái, mọi người đều nói thời thế xoay vần, lúc trước ngươi cởi quần áo của ta, bây giờ cũng đến lượt ta cởi quần áo của ngươi rồi! Tên nhóc này! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ bóp chết ngươi! Cho ngươi nếm thử cảm giác bị người khác bóp cổ."

Bạch Dương cằn nhằn liên tục, mơ hồ truyền vào tai Thiên Yết. Thật ra lúc nàng nói, nàng không bắt nạt hắn nữa thì hắn đã tỉnh lại rồi.

Chẳng qua là cả người lạnh lẽo không có nổi chút sức lực, cho nên hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, khi bàn tay Bạch Dương bắt đầu tàn phá khuôn mặt hắn, hắn rất muốn phản kháng, nhưng mà hắn không còn hơi sức đâu mà cãi nhau với nàng. Hơn nữa hắn rất muốn biết kế tiếp Bạch Dương sẽ làm gì.

Nào ngờ tiểu nha đầu chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, vậy hắn cứ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi là được rồi. Thấy nha đầu kia vừa mới đau buồn thảm thiết kêu hắn không được chết, hắn không tin nha đầu này thật sự nỡ bóp chết hắn!

Có điều nha đầu kia thật sự rất ngu ngốc! Cởi quần áo cũng không biết làm, đôi tay nhỏ bé nhẹ có nặng có cọ xát trên người hắn, hắn thật sự rất nghi ngờ có phải nàng đang cố ý sờ mó lung tung không!

Đáp án là: Đúng vậy.

Mong muốn ban đầu của Bạch Dương là muốn giúp hắn cởi quần áo ra hong cho khô, nhưng lần đầu tiên chạm vào cơ thể nam nhân, hơn nữa lại dưới tình huống như thế này.... đối phương không có chút nhận thức nào, có phải nàng có thể muốn làm gì thì làm không?

Cơ thể Thiên Yết thật rắn chắc, phàm là người luyện võ đều như thế, nhưng sờ lên cơ thể hắn, trong nhu có cương, kiên nghị mạnh mẽ. Lại trong cương có nhu, không quá cách biệt. Cảm giác cũng không tồi đấy chứ?

Không đợi cởi áo ngoài, bàn tay Bạch Dương đã chui vào bên trong.

Oa, cơ thể tên này cứ như một khối băng! Ha ha sờ vào thật là thoải mái, cảm giác không tệ. Trên dưới trái phải, nếu không phải quá lạnh, chắc là cảm giác rất thích!

Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề. Bạch Dương sợ tới mức ngây ra một lúc, rụt đôi tay nhỏ bé đang phạm tội về.

"Lãnh Thiên Yết! Thiên Yết!" - Bạch Dương lắc lắc Thiên Yết, không nhúc nhích.

Bạch Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt quá! Chưa tỉnh. Nếu không nàng sẽ cực kỳ xấu hổ!

Quên đi, vẫn nên cởi quần áo trước.

Nhưng cơ thể Thiên Yết rất nặng, nàng ôm cổ của hắn, mới có thể miễn cưỡng nâng nửa người hắn lên được. Ngay lúc Bạch Dương di chuyển cổ Thiên Yết, Nặng quá, cái tên này sao lại nặng như vậy!Bạch Dương lai hoai mãi cuối cùng cũng được rồi! Cuối cùng cũng lộ ra hai bờ vai rộng lớn mà rắn chắc của hắn, thân hình cái tên biến thái này thật ra cũng rất đẹp! Sờ nắn thấy cực kỳ dẻo dai!

Gì đây? Nàng chỉ giúp hắn cởi một ít quần áo mà thôi, cơ thể cái tên này lại bắt đầu ấm áp rồi

Xem ra cái đống quần áo ướt sũng này đúng là không thể mặc được!

Bạch Dương càng quyết định chắc chắn, phải đem toàn bộ - quần áo - ẩm ướt - của hắn - cởi ra! Có lẽ như vậy hắn sẽ càng thoải mái hơn!

Nói là làm, Bạch Dương đứng dậy chuẩn bị lôi hắn lại đống củi dang cháy nằm cho đỡ ấm, rồi mới tiếp tục công việc của mình. Bạch Dương mới vừa đứng dậy lôi đc Thiên Yết ngồi dậy thì bị trược chân té lên người Thiên Yết

Một tiếng rên nặng nề truyền đến. Có muốn tiếp tục nhẫn tiếp tục nhịn, bị nàng làm như vậy cũng không nhịn được, phải nói là, cách nàng làm như vậy, người chết cũng có thể bị nàng làm cho sống lại! Thiên Yết bất đắc dĩ thở dài.

"Thiên Yết! Ngươi tỉnh rồi!" - Bạch Dương vui sướng lao lên trước.

Thiên Yết rất muốn nói, không phải, ta đang hôn mê. Đáng tiếc không có cơ hội. Vì thế hắn đơn giản mở mắt tỉnh lại, yếu ớt nói ra hai chữ:

"Lạnh quá......"

Đầu nghiêng đi, lại hôn mê tiếp.

"Này! Lãnh Thiên Yết! Lãnh Thiên Yết!" - mặc kệ Bạch Dương lắc như thế nào, Thiên Yết tiếp tục giả chết.

Nhưng Bạch Dương lại lo lắng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn lại hôn mê. Thật sự rất lạnh sao?

Bạch Dương xoa xoa mặt và tay của hắn, lại xoa xoa cánh tay hắn, hình như thật sự rất lạnh.Bạch Dương Cố rắn lôi Thiên Yết tới đống lửa tranh thủ hong kho quần Áo của cả 2 .

"Hắt xì!" - Không có vòng tay ôm ấp của Thiên Yết, vẫn không thể chống lại với cái lạnh bên ngoài. Bạch Dương cúi đầu nhìn qua quần áo cũng khô dần, vì thế tiến vào trong lòng Thiên Yết, đồng thời cũng không quên dùng áo bông dày bao bọc lấy hai người bọn họ. Sau đó, lúc này mới thoải mái thở dài một hơi.

Mặc dù cơ thể Thiên Yết rất lạnh, nhưng lúc trước còn lạnh hơn, được nàng xoa đi xoa lại như vậy, đã có chút ấm áp. Cho nên ôm thêm nữa thì tốt rồi, láy nữa hẳn là sẽ ấm lên.

Bạch Dương thoải mái thở nhẹ một tiếng, giống như con thuyền cô đơn cuối cùng đã cập bến, nói thật, quay vòng gần một ngày, thật sự quá mệt mỏi! Tìm một vị trí thoải má, không bao lâu đã ngủ say.

Thiên Yết nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn tay ôm Bạch Dương vào lòng, Nàng sau khi ngủ say, thanh nhã như thủy tiên, ngoan ngoãn co tròn trong lòng hắn.

Đợi một chút!
Thiên Yết đột nhiên kinh ngạc! Chỉ có thể nhìn!

Đúng vậy, lúc này sau khi tỉnh lại, hắn lại có thể nhìn thấy!

Điều này làm sao có thể! Bọn họ còn không tìm thấy Linh Diên Hủy, hắn lại có thể nhìn thấy!

Thiên Yết cúi đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người đang ngủ say trong lòng.

Ánh mắt của hắn lại có thể không trị mà khỏi! Đây là một tình huống trước kia chưa từng có, chẳng lẽ bởi vì hắn vừa mới ngâm mình trong hồ băng, ngược lại lại giúp ích cho việc giải cổ độc của hắn? Bây giờ hắn chỉ mới phỏng đoán, nhưng cuối cùng hắn sẽ điều tra rõ nguyên nhân.

Không cần biết là thế nào, bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy được. Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng đã kết thúc rồi!

---------------------giải phân cách
Lúc Bạch Dương tỉnh lại, Thiên Yết vẫn tỉnh. Chỉ là có hai đôi mắt thâm quầng nhiều hơn trước.

"Thiên Yết! Ngươi tỉnh rồi!" - Bạch Dương cảm giác được Thiên Yết bên cạnh không còn lạnh nữa, cơ thể nóng hầm hập của hắn tỏa ra hương vị làm cho nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Thiên Yết mắt của ngươi làm sao vậy?" - Bạch Dương nhìn hai đôi mắt đen như cái óng khói của Thiên Yết, tò mò sờ tay vào.

"Trúng độc rồi." - Thiên Yết nghiêng đầu đi, tránh tay Bạch Dương, vô cùng uất ức trả lời.

Rõ ràng trước đây chính là người mình ghét, rõ ràng chính là người dùng để tiêu khiển, bây giờ vì nàng mà trắng một đêm không ngủ, không phải trúng độc thì có thể là cái gì. Là cổ độc, cũng là độc Xuân Nhật Ngưng Hương Tán!

"Chúng ta lập tức đi lấy Linh Diên Hủy!" - Bạch Dương xoay người đứng dậy.

Nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút đồ ăn Tần Thế Viễn để lại, hai người lại xuất phát. Có bản đồ của Tần Thế Viễn, tìm đồ lại càng thuận tiện hơn.

Bạch Dương nhanh chóng tìm được Linh Diên Hủy và cỏ nhỏ. Nửa ngày ở trong động điều chế dược.

"Lại đây, mau uống đi!" - Bạch Dương mang dược đưa đến tay Thiên Yết.

Thiên Yết vẫn đang nghịch Linh Diên Hủy còn thừa. Bông hoa nhỏ bốn cánh màu sắc khác nhua này, ở trong tuyết cực kỳ bắt mắt, chỉ là một bông hoa nhỏ như vậy lại có thể chống đỡ cổ độc, thật sự là như vậy sao? Vậy hắn mang thêm mấy bông nữa về.

"Nghĩ cái gì vậy?" - Hắn không nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào hoa làm cái gì!

Thiên Yết ngẩng đầu mỉm cười, Bạch Dương lại giật mình. Nụ cười này còn chói mắt hơn ánh mặt trời ló lên sau cơn bão tuyết.

Thiên Yết cũng không thấy tò mò chút nào với sức hấp dẫn của bản thân, tiếp nhận cái bát một hơi uống cạn.

Đối với ý tưởng Thiên Yết kiên trì chọn thêm mấy bụi Linh Diên Hủy, Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là linh hoa, thế gian ít người biết. Cũng là thuốc dẫn trị liệu cổ độc tốt nhất. Hắn đại khái sợ sau này sẽ dùng đến nó, cho nên hái thêm một ít. Dù sao có cách bảo vệ hoa đặc biệt của nàng, loại hoa này còn có thể lưu giữ một tháng. Hẳn là cũng đủ cho bọn họ mang về vương phủ.

Bạch Dương lại không nghĩ tới, sau khi trở lại vương phủ, trở lại Ấp thành mà nàng mong nhớ, lại sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến mức, đủ để thay đổi vận mệnh sau này của nàng!

Lúc hai người trở lại Tần phủ, thân thể Thiên Yết cũng chưa hoàn toàn khôi phục, phải tiếp tục dùng dược châm cứu ba ngày mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, về việc sau này có tái phát hay không, Bạch Dương nói còn phải tiếp tục quan sát mới biết được.. Nhưng vì lúc trước lên núi tìm dược, lại rơi xuống hồ băng, Thiên Yết tiêu hao quá nhiều nội lực cho nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi, mau chóng khôi phục nội lực, nếu không đối với cổ độc trên người hắn chỉ có hại không có lợi, cho nên ba ngày nay, hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi!

Thiên Yết cũng nóng lòng muốn hồi phủ nên đối với việc này cũng không phản đối.

Vì hắn là bệnh nhân, lại "không nhìn thấy" nên hắn được hưởng thụ đãi ngộ cho bệnh nhân không tệ chút nào!

"Nha đầu, ta muốn ăn cơm."

"Đến, há miệng ra." - Không biết từ lúc nào, Bạch Dương đã quen đút cơm cho hắn ăn. Đơn giản là vì lúc này, nàng có thể nhìn thấy chút dịu dàng hiếm có trên mặt hắn.

"Nha đầu, ta muốn tắm."

"Ta đi gọi nha hoàn......" - nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Dương liền thấy hối hận, gọi nha hoàn đến giúp hắn tắm, vậy tất cả của hắn không phải để cho nha hoàn thấy hết sao? Thôi đi, vẫn nên để tự nàng làm.

"Ta không cần nha hoàn!" - Thiên Yết kiên quyết từ chối.

"Được được được......" - gãi đúng chỗ ngứa rồi! Bạch Dương mang theo nụ cười gian trá giúp Thiên Yết chà lưng.

Bây giờ thân thể hắn ấm áp, trong cứng có mềm, trong mềm có cứng, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Đối với hành vi không biết là tắm rửa hay là sờ mó lung tung phía sau lưng hắn của Bạch Dương, Thiên Yết vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng không biết là nàng đang nghịch lửa sao?

Cơ thể Thiên Yết không nhịn được run lên, khăn mặt trong tay Bạch Dương rung rung một chút rồi rơi xuống nước

"Nữ nhân ngốc nghếch!" - Thiên Yết mắng yêu.

"Ngươi mới ngu ngốc! Tắm cũng không biết làm!"-Bạch Dương trừng mắt nhìn Thiên Yết
tắm xong châm cứu xong cho Thiên Yết, nhân cơ hội Thiên Yết vận công điều dưỡng, Bạch Dương đi bộ ra cửa tìm Tần Thế Viễn.

Tần Thế Viễn đang luyện công.

"Không ngờ ngươi cũng biết võ công." - Bạch Dương nhìn thân hình Tần Thế Viễn cao cao như một cây hòe, nụ cười như trắng sáng, nhìn qua dáng vẻ hào hoa phong nhã, không ngờ là thương nhân hắn cũng biết võ công, hơn nữa võ công không tệ. Nhìn qua, chiêu thức võ công của hắn còn có chút quen mắt như vậy.

"Chỉ để thân thể khỏe mạnh mà thôi." - Tần Thế Viễn khiêm tốn trả lời.

"Thật ra lần này ta rất muốn cám ơn ngươi." - Bạch Dương chắp tay hướng Tần Thế Viễn, đây là cách cảm ơn trong chốn giang hồ. Tần Thế Viễn mỉm cười, cũng chắp tay trả lời:

"Nên làm thôi. Giúp người làm niềm vui là gốc rễ của sự vui vẻ. Nghĩ đến Tần gia ta từ trên xuống dưới gia tài bạc triệu, đáng tiếc chỉ có một mình ta. Nếu bớt đi một chút gia tài mà có thể có được một người bạn, theo lý mà nói, ta còn là lời nữa là khác."

Bạch Dương không khỏi buồn cười, Thiên Yết nói đúng, thương nhân chính là thương nhân, có điều thương nhân này vẫn có rất nhiều ngoại lệ.

Dù sao, trong mắt một số người chỉ có tiền tài, không có bạn bè.

"Ngươi......thật sự sẽ thành thân cùng đại tỷ của ta?"

Tần Thế Viễn nhíu mày: "Đúng vậy."

"Nhưng ngươi cũng không hiểu tỷ ấy." - nể tình Tần Thế Viễn có ân với nàng, Bạch Dương có lòng tốt khuyên bảo. Mặc dù nàng biết đại tỷ của nàng yêu tiền, nhưng nàng cũng không cho rằng đại tỷ sẽ hợp với Tần Thế Viễn.

"Có vấn đề gì sao?" - thành thân thời gian đó, không có ai là không phải nghe lời của cha mẹ và mối, trước khi thành thân không thấy mặt, cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, Bạch Dương không muốn nói xấu nhiều về tỷ tỷ, vì thế nàng gãi đầu, cười gượng nói:

"Thật ra, ta chỉ cảm thấy, hai người muốn sống chung thì nhất định phải hiểu biết lẫn nhau, có thể giúp đỡ nhau lúc khó khăn, có thể không rời bỏ nhau những lúc gian nan vất vả. Nếu là người không hợp đột nhiên sống cùng nhau, có lẽ sẽ không có hạnh phúc."

Tần Thế Viễn giật mình nhìn Bạch Dương, lời nói này của nàng, chính xác nói đến suy nghĩ trong tâm khảm hắn. Thật ra Tần gia hắn gia tài bạc triệu, muốn có bao nhiêu nữ nhân chẳng được? Nhưng về mặt này, hắn chưa bao giờ bất cẩn. Bởi vì hắn chỉ muốn tìm một nữ nhân có thể giúp đỡ lẫn nhau mà không phải nhắm vào gia tài bạc triệu của hắn.

Sở dĩ hắn cưới con gái lớn của Bạch gia, hoàn toàn là vì muốn kéo gần quan hệ với Thiên Yết, hơn nữa hắn biết, Bạch phủ đại tiểu thư vẫn muốn gả ột kẻ có tiền, cho nên nhất định sẽ không từ chối lời cầu hôn của hắn.

Mặc dù nói cưới một nữ nhân có thể đỡ đần lẫn nhau là tâm nguyện cả đời hắn, nhưng so với nguyện vọng có thể làm cho thương nhân chân chính đạt được độc lập trên chính trị và quyền tự chủ, là hắn không thể có được cả cá và chân gấu. Hơn nữa cưới tiểu thư Bạch phủ chính là liên hôn với Bạch Thừa tướng, nói như vậy, Bạch Thừa tướng cũng trở thành hậu phương vững chắc.

Đương nhiên hắn biết tính tình Bạch gia đại tiểu thư, nhưng hắn chỉ có thể bỏ cá mà cầm lấy chân gấu.

"Sao vậy?" - trên mặt nàng rất bẩn sao? Sao cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy?

"Nghe nói Bạch phủ sản sinh mỹ nữ. Đúng là không sai, hơn nữa nghe nói tỷ tỷ của người cũng là đại mỹ nhân hiếm có." - Tần Thế Viễn xấu hổ thu hồi ánh mắt. Thật ra hắn rất hâm mộ Thiên Yết, có được một cô gái ở bên hắn không rời như thế này.

Bạch Dương nhún vai, thành thật nói:

"Đại tỷ đúng là rất xinh đẹp...."

Nếu như thứ mà Tần Thế Viễn theo đuổi là cái này, vậy thì nàng cũng không còn gì để nói.

Tâm tình Bạch Dương luôn luôn viết trên mặt, với kinh nghiệm xử thế của Tần Thế Viễn, làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Dương, chẳng qua hắn không tiện nghiên cứu sâu hơn cái vấn đề này tại đây, vì thế sửa lời nói:

"Ta thấy Vương phi cũng là người tập võ, không biết người thích binh khí gì?"

Tần Thế Viễn lòng vòng mở lời, nói đến những gì Bạch Dương thích mỗi khi nói chuyện với nàng đã trở thành một bản năng ca hắn.

Quả nhiên, khuôn mặt Bạch Dương tươi cười rạng rỡ:

"Chính là cái này! Chúng ta so tài thử xem?"

Bạch Dương chọn một thanh ngọc tiêu, vũ khí tiểu sư phụ thường xuyên dùng nhất.

"Vậy ta dùng cái này." - Tần Thế Viễn chọn một cây đoản côn.

Ngay từ đầu Bạch Dương đã cảm thấy võ công của Tần Thế Viễn nhìn quen mắt, tỷ võ một trận, nàng càng cảm thấy võ công của hắn thật sự nhìn rất quen mắt!

Chẳng qua võ công của Bạch Dương tạp nham, mấy sư phụ cùng nhau dạy, cho nên hiểu mà không tinh. Mà công phu của Tần Thế Viễn thoạt nhìn phiêu dật, từng chiêu từng chiêu cứng rắn lạnh lùng, cực kỳ thuần thục. Bạch Dương thất thần một cái, bị một gậy đâm vào bả vai, lại thất thần, bị một gậy đâm đến thắt lưng. Cũng may Tần Thế Viễn ra tay chú ý, chỉ chạm đến là dừng.

"Không được không được, ta thích chiêu này, ngươi dạy ta!" - cuối cùng Bạch Dương cũng nhớ được mình thấy qua chiêu thức đó ởhính là đại sư phụ! Chỉ có đại sư phụ từng chiêu lạnh lùng mà lợi hại, mà Tần Thế Viễn lại đem chiêu thức này phát huy phiêu dật vô cùng, cho nên mới nhìn qua chiêu thức có chút khác nhau, nhưng sau khi ra chiêu nội công tâm pháp mượn lực đánh, đánh bất ngờ, cứng rắn lạnh lẽo như sắt cũng không hề sai biệt.

Bạch Dương nhảy đến trước mặt Tần Thế Viễn, ngay trong nháy mắt ấy, Tần Thế Viễn ngửi được một mùi hương thơm ngát của nữ nhi. Mùi hương này khác với tất cả mùi hương lúc trước hắn từng gặp qua, không phải mùi son phấn, mà là một mùi hương rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, xử nữ chi hương, đủ làm cho tâm tư hắn rung động.

"Được." - thật ra hắn vốn định nói, không hay lắm.

Đợi đến lúc Bạch Dương trở về phòng, Thiên Yết đã tỉnh.

"Đi đâu vậy?" - Thiên Yết lạnh lùng hỏi.

"Đi ra ngoài môt lát." -Bạch Dương rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống cạn.

Chỉ đi ra ngoài thôi sao, sao mồ hôi đầy đầu vậy được? Thiên Yết biết nữ nhân này lại đang nói dối.

"Nha đầu, nàng đang sỉ nhục trí tuệ của ta sao?"

"Được rồi được rồi! Chẳng qua là ta đi tìm Tần Thế Viễn chơi một chút, kết quả cái kia tên dùng gậy đâm ta! Đâm ta đau quá!" - đến bây giờ Bạch Dương vẫn đang ấm ức chuyện tỷ võ thất bại. Lúc dạy nàng võ công, Tần Thế Viễn cũng rất tận tâm, nàng chỉ cần làm sai là đã bị gậy đâm rồi!

Nào ngờ Thiên Yết vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi:

"Nàng nói cái gì? Tần Thế Viễn......hắn dùng gậy đâm nàng!" - rõ ràng là sự lý giải của hắn và ý Bạch Dương muốn diễn đạt hoàn toàn khác nhau.

Hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của hắn, từ xưa có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Bạch Dương kinh ngạc gật đầu, hắn tức giận như vậy làm cái gì? Không phải muốn báo thù cho nàng đấy chứ? Không cần thiết thế đâu? Chỉ là tỷ võ thua thôi mà! Có điều lúc trước cũng không thấy Thiên Yết quan tâm đến nàng như vậy!

Đúng lúc này, Tần Thế Viễn ở ngoài thấp giọng gõ cửa:

"Vương phi, Vương gia đã tỉnh chưa?" - Có được bài học lần trước, Tần Thế Viễn không dám tùy tiện đẩy cửa vào nữa.

Nếu chưa tỉnh, hắn định làm gì?! Thiên Yết xoay người xuống giường, kéo cửa ra đánh cho Tần Thế Viễn một trận.

Tần Thế Viễn vô duyên vô cớ bị đánh, lại e ngại đối phương là Vương gia, không thể đánh trả.

"Này, không được đánh nhau!" - việc quá bất ngờ, Bạch Dương cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lao người đến khuyên can.

Tần Thế Viễn từ đầu đến cuối chỉ tránh chứ không đánh, Thiên Yết lại ra tay chiêu nào chiêu nấy sắc bén, rõ ràng cơ thể không tốt, còn đánh đấm cái gì! Cứ như là muốn liều mạng vậy!

Bạch Dương một tay ngăn chiêu thức của Thiên Yết lại, bảo vệ Tần Thế Viễn vô tội ở phía sau.

Nàng che chở cho Tần Thế Viễn! Trong đôi mắt u ám của Thiên Yết là một mảng lạnh lẽo.

"Lãnh Thiên Yết, ngươi phát điên cái gì vậy! Tỷ võ chấp nhận chịu thua, đâu ra cái kiểu đáng xấu hổ như ngươi!" - Bạch Dương vô cùng hào khí.

Khóe miệng Thiên Yết run rẩy một chút, tỷ võ? Vậy cây gậy mà nàng nói tới không phải là......

"Nàng có nói qua là tỷ võ sao?" - Thiên Yết đột nhiên lại muốn bóp chết Bạch Dương. Có điều hắn còn muốn bóp chết mình hơn.

Chỉ số thông minh của hắn làm sao có thể giống nữ nhân ngu ngốc này được! Lại đi tin lời nữ nhân ngu ngốc này!

"Ta nghĩ giữa ta và Vương gia có lẽ có một chút hiểu lầm, không biết Vương phi có thể tránh đi một lát, để ta và Vương gia nói chuyện." - Tần Thế Viễn lúc nào cũng tươi cười nhẹ nhàng ấm áp.

Bạch Dương do dự một chút, nàng biết Tần Thế Viễn sẽ không động thủ, chỉ không yên tâm về Thiên Yết. Bây giờ hắn yếu đến mức ngay cả một chưởng của nàng cũng không bắt được! Còn không ngoan ngoãn mà nằm trên giường!

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Thiên Yết và Tần Thế Viễn.

"Vương gia, không biết Vương gia có phải có hiểu lầm với tại hạ không." - Tần Thế Viễn chắp tay hỏi.

"Ngươi vừa ở cùng một chỗ với Vương phi." - Thiên Yết xoay người nói.

"Phải, chúng ta chỉ khoa tay múa chân vài quyền cước, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong được thứ lỗi!" - thấy Thiên Yết hỏi như thế, Tần Thế Viễn trong lòng nhất thời hiểu được vài phần, vì thế lại nói:

"Thật ra tại hạ vẫn có việc cầu xin Vương gia, làm sao dám làm ra chuyện vô lễ với Vương gia được. Nếu cuộc tỷ võ lúc trước có chỗ mạo phạm, vẫn mong Vương gia thứ lỗi!"

Lời của Tần Thế Viễn không có chỗ nào sai đạo lý, chính xác là hắn không dám.

Thiên Yết hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đã bị Bạch Dương làm cho vô cùng ấm ức, hắn lạnh lùng nói với Tần Thế Viễn:

"Tần Thế Viễn, việc ngươi làm, trong lòng bản vương đã rõ, bản vương sẽ ghi nhớ tấm nhân tình này. Nhưng bản vương một lần nữa nói cho ngươi biết, bản vương không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, cho nên, thứ ngươi muốn có, bản vương vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi."

"Vương gia nghiêm trọng rồi. Tần mỗ đã nói qua, cho dù không thể hợp tác, cũng có thể làm bạn bè. Chỉ cần có một ngày Vương gia dùng đến Tần mỗ, Tần mỗ chắc chắn sẽ làm hết sức mình, muôn lần chết không chối từ!" - Tần Thế Viễn chắp tay bày tỏ tấm lòng trung

Thiên Yết sau lưng lãnh đạm nói:

"Ngày mai chúng ta sẽ rời đi. Ta nói lại lần nữa, ta sẽ ghi nhớ tấm nhân tình này của ngươi, nhưng thứ mà ngươi muốn, ta vĩnh viễn không cho được. Ngươi đừng có bất kỳ hy vọng gì."

Tần Thế Viễn cũng không trả lời, chỉ chắp tay, xoay người ra cửa. Ánh mắt Vương gia đã khỏi rồi, có thể đi. Hắn đã sớm đoán được, nhưng hắn sẽ không buông tay.

Bởi vì hắn biết, ngôi vị hoàng đế, ngoài Thiên Yết ra không còn ai xứng đáng hơn. Hắn tin chắc mình không nhìn lầm.

Ngày hôm sau, Thiên Yết và Bạch Dương quả nhiên rời đi.

"Tần công tử, có rảnh thì đến Ấp thành chơi nhé!" - Bạch Dương nhiệt tình vẫy tay lại bị Thiên Yết kéo vào xe ngựa.

"Làm gì vậy!"

"Ấp thành không chào đón hắn."

"Vì sao!"

"Bởi vì ta nói như vậy."

"Quỷ hẹp hòi!"

......

Nhìn bóng dáng xe ngựa hai người rời đi, Tần Thế Viễn mỉm cười, Ấp thành sẽ nhanh chóng náo nhiệt, hắn đương nhiên muốn đến đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro