Vương Phi Thứ Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết biết, trong giây phút mở cửa so chiêu kia, Tần Thế Viễn đã nhận ra ánh mắt của hắn khôi phục rồi.. Nhưng hắn cũng biết, có một tiểu ngốc nghếch vẫn chưa nhận ra. Cho nên hắn cũng vui vẻ nhàn nhã.

Dọc đường đi, Thiên Yết tiếp tục giả làm người mù, dù sao cũng có người hầu hạ.

Ăn cơm có người đút, uống nước có người đưa, đi đường có người đỡ, buổi tối ngủ cũng có người để ôm.

Chẳng qua càng gần Ấp thành, Thiên Yết bắt đầu có vẻ có tâm sự gì đó. Bạch Dương bắt đầu không rõ tại sao, nàng cũng biết, Thiên Yết không muốn nói, nàng hỏi cũng không được.

Đợi đến khi đến Ấp thành, Cảnh Thu đã sớm chờ ở cửa thành khá lâu. Mà phía sau Cảnh Thu, lại có một hàng oanh oanh yến yến. Bảy cô gái, quần áo các màu, vừa vặn là đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh thiên thanh, xanh lam, tím!

"Các nàng là ai?" - Bạch Dương ngạc nhiên hỏi. Vợ của Cảnh Thu sao? Không giống!

"Thị thiếp của ta." - Thiên Yết lười biếng trả lời.

"Thị-thiếp của ngươi!" -  Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi.

"Cung nghênh Vương gia hồi phủ!" - tất cả động tác của các cô gái đều nhịp nhàng, ngoan ngoãn đáng yêu.

"Lên xe đi." - Thiên Yết lười giải thích, vẫy tay, trong nháy mắt, bảy cô gái cùng leo lên cái xe ngựa không lớn cho lắm này.

Bạch Dương rất tự nhiên bị đẩy sang một bên xe ngựa.

"LÃNH THIÊN YẾT!" - Bạch Dương gầm lên, vì sao lúc trước không ai nói cho nàng biết, thì ra gã nam nhân vừa mù vừa ác vừa gian này lại có một đống thị thiếp! Vậy còn cưới nàng làm cái gì!

"Quên không giới thiệu cho các nàng biết, nàng chính là Vương phi ta mới cưới, sau này các nàng phải gọi nàng là Vương phi tỷ tỷ."

Thiên Yết mỉm cười, đồng thời giới thiệu cho Bạch Dương :

"Bảy người này đều là thị thiếp của ta, đi theo ta đã một thời gian rồi, bọn họ tên Hồng Điệp, Chanh Điệp, Hoàng Điệp, Lục Điệp, Điệp, Lam Điệp, Tử Điệp. Tên rất dễ nhớ, nàng có thể gọi bọn họ là Hồng phu nhân, Chanh phu nhân......"

Thiên Yết còn chưa dứt lời, Bạch Dương tiện tay ném một số thứ không rõ là gì qua:

"Đi chết với một đám phu nhân hồ điệp của ngươi đi!"

Nàng không phát hiện lúc Thiên Yết nghe đến hai chữ hồ điệp, ánh mắt trở nên lạnh buốt vô cùng.

Bạch Dương giận dữ nhảy xuống xe ngựa.

Tên Thiên Yết chết tiệt, lại nuôi cả một đám hồ điệp! Hắn có đến bảy thị thiếp, vậy tính cả nàng nữa là gì, Vương phi thứ tám? Tức chết nàng mất thôi!

Dù sao đã đến Ấp thành, mục đích của nàng cũng đã đạt được. Hắn mù hay không, nàng cũng không quan tâm đến hắn! Nàng muốn đi tìm tiểu sư phụ!

"Vương gia, sao nàng ta ngay cả một chút quy củ cũng không hiểu?" - Lam phu nhân nghi ngờ lại dịu dàng dựa vào lòng Thiên Yết.

Ánh mắt Thiên Yết đuổi theo bóng dáng Bạch Dương, trước khi nàng biến mất trong đám người, Thiên Yết nhìn Cảnh Thu một cái, Cảnh Thu hiểu ý gật đầu đuổi theo.

Phản ứng của Bạch Dương, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thiên Yết nâng cằm Lam phu nhân, mỉm cười vô cùng quyến rũ nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng:

"Nghe đây, ta nói lại lần nữa, nàng là Vương phi hoàng đế ban cho ta, các ngươi nên tôn kính gọi nàng một tiếng Vương phi tỷ tỷ."

Lam phu nhân lấy làm mất mặt, trên mặt lại mang theo nụ cười mềm mại vô cùng:

"Vâng..."

"Vương gia, Vương phi tỷ tỷ lấy ấm trà ném ngài!" - Tử Điệp phu nhân thét lên kinh hãi, tiếng khắp cả xe.

"Trời ơi! Ấm trà! Vương gia, ngài không sao chứ?"

Bạch Dương không ngờ nhân duyên của nàng tốt như vậy, đi đến đâu cũng có người mời khách.

"Đây là món ăn sở trường nhất của quán chúng tôi, mời cô nương nhấm nháp!" - chẳng qua là đói bụng muốn đi ăn gì đó, vừa mới đi đến cửa tiểu điếm, đã bị tiểu nhị nhiệt tình mời vào, rượu ngon đồ ăn tốt tiếp đón. Hơn nữa nàng phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Nhìn cái gì vậy! Người Ấp Thành cứ xếp hàng bên ngoài như vậy sao?" - Bạch Dương nhìn mình, thật sự không rõ bản thân có chỗ nào không ổn.

"Còn nữa, đây là điểm tâm ngon nhất của chỗ chúng tôi, cô nương nếm thử." - Tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên, lại mang cả điểm tâm.

Vô cùng nhiệt tình.

"Này!" - Bạch Dương giữ chặt lấy tiểu nhị, chỉ chỉ mấy người xung quanh đang nhìn chằm chằm nàng hỏi

"Bọn họ nhìn ta làm gì?"

"A? Bởi vì......" - Tiểu nhị gãi gãi đầu, đột nhiên hai tròng mắt sáng ngời, giống như đọc thuộc lòng từ trong sách:

"Bởi vì cô nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, cô nương là hình mẫu hiền lương thục đức, cô nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!"

Bạch Dương không đợi hắn nói xong, chiếc đũa trong tay tạch một tiếng, rơi lên trên bàn.

Hắn đang nói chuyện với nàng sao?

"Mời cô nương dùng bữa! Nếu có cái gì không đủ, mong cô nương cứ gọi nhiều hơn, chúng tiểu nhân nhất định sẽ làm thật tốt!" - Tiểu nhị nói xong, cúi đầu khom lưng đi xuống.

Dưới sự quan sát chăm chú của Bạch Dương [như đứng trên lửa, như ngồi đống than], đập bàn quát to một tiếng:

"Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn!"

Mọi người nhìn nhau, gần như đồng thời xoay người sang chỗ khác, cúi đầu ăn cơm. Ăn cơm xong, tiếp tục cầm chiếc đũa ở trong bát cơm không kéo kéo, tạo thành tiếng bát cơm kêu leng keng.

Bạch Dương lườm mắt một cái, xem ra tất cả người trong Ấp thành đều có bệnh!

Không ăn nữa!

Bạch Dương quăng chiếc đũa ra ngoài cửa.

Nào ngờ tất cả mọi người cũng buông đũa, đi theo sau nàng không xa không gần. Sau đó, không cần biết là nàng đi đâu, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Trong ánh mắt những người này có kính ý có mừng vui cũng có kinh ngạc.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Các ngươi đã nhìn đủ chưa!" - Bạch Dương tức giận vung tay áo, quát lên một tiếng. Mọi người cùng nhau im lặng, sau đó vài phút cùng lúc trả lời một câu đủ để Bạch Dương đập đầu vào tường:

"Bởi vì cô nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, cô nương là hình mẫu hiền lương thục đức, cô nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!"

Thần kinh hết rồi à!

Bạch Dương dường như cũng muốn chạy trốn, nào ngờ xung quanh đã bị người vây lại kín mít. Nàng chỉ có thể phi thân lên mái nhà. Đám người kia đúng là âm hồn bất tán vẫn đang ngửa đầu nhìn nàng:

"......hình mẫu......hóa thân......tấm gương......"

Bạch Dương rùng mình cả người nổi da gà, xoay người định đi, lại đụng phải Cảnh Thu đang chờ đã lâu một cái đau điếng.

"Vương phi, xin hãy trở về." - Đối với việc Vương phi đột nhiên trở nên xinh đẹp, Cảnh Thu đã có thể bình yên tiếp nhận rồi.

"Ta dựa vào cái gì mà trở về với ngươi! Dù sao Vương gia phong lưu của các ngươi đã có nhiều hồ điệp phu nhân như vậy, ta trở về làm cái gì!" - Bạch Dương ồ ạt mắng Cảnh Thu một trận.

Dưới mái hiên, mọi người ngẩng đầu lên, giương mắt há mồm nhìn Bạch Dương giống y như một bà vợ đánh ghen đang chửi ầm lên.

Nàng lại dám mắng Cảnh Thu đại danh đỉnh đỉnh! Nàng lại dám rời nhà bỏ đi vì mấy vị bảo bối thị thiếp của Vương gia!

"Người có thể không quay về, Vương gia đã để tất cả dân chúng xem bức họa của người, Vương gia nói, dân chúng của ngài sẽ chăm sóc người rất tốt." - Cảnh Thu cũng không miễn cưỡng, chẳng qua chỉ chỉ vào đám người dưới mái hiên.

Đám người nọ giống như tuân lệnh, đồng thời lại một lần nữa cao giọng hô vang:

"Người là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, người là hình mẫu hiền lương thục đức, người là tấm gương thông thư văn võ song toàn!"

"Lãnh-Thiên-Yết!" - Bạch Dương đằng đằng sát khí hướng về vương phủ, chưa đi được hai bước đột nhiên nhớ ra mình vốn không biết vương phủ đi như thế nào, vì thế quay đầu hỏi:

"Vương phủ ở đâu!"

Nàng phải về giết Lãnh Thiên Yết!


________________giải phân cách

"Về rồi à?" - Thiên Yết lười biếng nằm dài trên ghế, bên cạnh hắn là một đám hồ điệp đang cung kính đứng..

Thấy Bạch Dương trở về, các nàng đồng loạt thay đổi thái độ xung đột trước đó với Bạch Dương, mỉm cười hành lễ với Bạch Dương:

"Cung nghênh Vương phi tỷ tỷ! Chúc Vương phi tỷ tỷ mỹ mạo vĩnh viễn, phúc thọ an khang!" - nhìn qua là biết đã được luyện tập rất tốt!

Khóe miệng Bạch Dương hơi run rẩy. Không nói hai lời, vung quyền lên đánh về hướng . Sự kiên nhẫn của bản cô nương có hạn!

Thiên Yết nghiêng người phi thân.

"Mắt của ngươi khỏi rồi?" - Bạch Dương rốt cục cũng biết được mình bị lừa.

"Nha đầu, tiếng động của nàng lớn như vậy, ngay cả người mù cũng có thể tránh được!" - Thiên Yết không định kết thúc trò chơi giả yếu vờ đuối nhanh như vậy.

"Vậy ta đây đánh chết cái tên mù chết tiệt nhà ngươi!" - Bạch Dương không hề nương tay vơ lấy mấy thứ bên cạnh ném đi, không cần biết đấy làm ấm trà hay là ghế dựa. Một đám hồ điệp sợ tới mức kinh hoảng hô hào ầm ỹ chạy toán loạn.

Trời ạ, nữ nhân này thật quá đáng sợ! Ngay cả Vương gia cũng dám đánh!

Thiên Yết không vội vàng, nghe âm thanh xác định vị trí, trước khi Bạch Dương tấn công, xoay người một cái tránh đi công kích.

Bạch Dương chuẩn bị mượn tường sử dụng sức, quay lại tấn công bất ngờ, nào ngờ lúc nàng cách tường chỉ còn nửa tấc, vách tường đột nhiên mở ra, lộ ra một phòng tối khá lớn. Bạch Dương thu tay lại không kịp, lao thẳng người vào phòng tối, cánh cửa phòng tối ầm ầm đóng lại sau lưng nàng.

Bị lừa rồi!

"Lãnh Thiên Yết! Đồ biến thái, ngươi dám nhốt ta lại! Thả ta ra ngoài!" - Bạch Dương lần này thật sự kêu vỡ yết hầu cũng không có người nào đáp.

Thiên Yết phân phó Cảnh Thu, trừ việc đúng giờ đưa cơm cho Bạch Dương, không cho bất luận kẻ nào tới gần phòng tối, lại càng không cho phép thả Bạch Dương ra.

Sau khi sắp xếp xong, một mình đến phòng khách riêng.

Thư phòng là một mảng yên tĩnh sau vương phủ, ngày thường không có sự cho phép của Thiên Yết, không ai dám vào, ngay cả việc quét tước, cũng giao cho Cảnh Thu làm.

Lúc Thiên Yết đẩy cửa vào, có người ở bên trong chờ đợi đã lâu.

"Ngươi trở về thật là đúng lúc." - giọng nói trêu chọc của nam tử sau bình phong vang lên.

"Thế nào?" - vẻ mặt Thiên Yết có chút khẩn trương.

Phái sau bình phong một nam tử mặc hoàng sam đi ra, ánh mắt thanh lệ mà khôn ngoan, khóe môi mang theo nụ cười có vài phần bất cần đời:

"Vẫn là bộ dáng cũ, hơn nữa ta thấy, lần này còn tệ hơn lần trước."

"Tại sao có thể như vậy?" - Thiên Yết nhíu mày.

"Loại cổ độc này, mỗi một lần phát tác đều tạo ra thương tổn lớn với cơ thể, với tình hình hiện tại của nàng, có thể duy trì sinh mệnh đã là kỳ tích, nếu nàng biết ngươi cưới về một Vương phi, chỉ sợ......" - vẻ mặt nam tử cười giống như đang xem kịch.

"Chỉ cần ngươi không nói, nàng sẽ không biết." - Thiên Yết liếc nam tử một cái.

"Yên tâm, ta từ trước đến giờ vẫn luôn ít lời."

Thiên Yết cười, bỏ qua không tin:

"Mấy ngày này rất quan trọng, nàng nhất định không thể xảy ra vấn đề gì. Bất kỳ việc gì, chờ thêm mấy ngày nữa rồi nói sau. Nhưng cho dù nàng muốn biết, cũng nên để ta nói cho nàng."

"Yên tâm đi, việc này ta biết, chẳng may nếu không cẩn thận xảy ra mất mạng, chẳng phải là hủy diệt một đời anh minh của y tiên ta sao!" - Nam tử vừa cười chế nhạo, vừa chỉ vào ghế dài sau bình phong.

"Muốn ta xem giúp ngươi không?"

"Không cần, ta đến thăm nàng trước." - Thiên Yết mở cửa đằng sau thư phòng ra, giá sách nghiêng đi hé ra một con đường nhỏ.

"Ngươi đi đi, ta sẽ không vào. Chờ khi nào ngươi nói xong chuyện, đến tìm ta sau." - Nam tử thuận tiện nằm lên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi. Theo kinh nghiệm trước đây, Thiên Yết là một đi không trở lại. Cho nên hắn hẳn là cũng có thể an tâm mà ngủ ngon.

Buổi tối, còn có một trận đánh ác liệt nữa!

Thiên Yết cũng không nói nhiều, theo đường nhỏ đi vào trong một mảnh rừng hoa đào. Nơi này hoa đào rực rỡ, xuân ý ngập tràn. Ở cuối khu rừng, có một ngôi nhà trúc nhỏ, thanh lịch tinh xảo.

Nơi này, là một nơi thanh tĩnh cho nàng.

Thiên Yết một mình xuyên qua rừng hoa đào, đi đến trước ngôi nhà.

"Tiểu Điệp. Ta đã trở về." - Thiên Yết nhẹ giọng gõ cửa.

"Vương gia! Vương gia!" - Một tiếng kêu vui sướng từ trong phòng truyền ra, một nữ tử cả người mặc đồ lụa đen lao ra, chính xác lao vào trong lòng Thiên Yết. Nàng từ đầu đến chân đều được lụa đen bao chặt lấy, dường như sợ người ngoài nhìn thấy.

"Tiểu Điệp, nàng có khỏe không?" - Thiên Yết ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, hình như nàng càng gầy đi.

"Thiếp sợ vương gia bỏ đi không trở lại, thật sự rất sợ." - Nữ tử run lên trong lòng Thiên Yết.

"Đồ ngốc, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ cùng nàng vượt qua cửa này. Ta đã khi nào lừa gạt nàng chưa?" - trên mặt Thiên Yết là sự dịu dàng hiếm có.

"Thiếp biết, thiếp tin tưởng Vương gia, cho dù mọi người khắp thiên hạ gạt thiếp, Vương gia cũng nhất định sẽ không gạt thiếp!" - trong mắt hắc sa nữ tử lộ ra hạnh phúc sâu sắc.

Thiên Yết nâng tay nâng mặt hắc sa nữ tử, hắc sa nữ tử lại quay mặt đi:

"Đừng nhìn......"

"Đừng sợ, để cho ta xem, được không?" - ngón tay của Thiên Yết nhẹ nhàng xoa lên mảnh lụa đen che trên mặt nữ tử, cảm giác được vết sẹo ghê gớm dưới mảnh lụa, trong lòng Thiên Yết đau xót, ánh mắt âm u.

Hắc sa nữ tử buồn bã xoay người tránh Thiên Yết:

"Không, không cần......"

"Đồ ngốc! Yên tâm đi, dung nhan của nàng nhất định có thể khôi phục. Lăng Nhất Sơn là dược tiên, hắn chăm sóc chúng ta lâu như vậy, nàng cũng có thể tin tưởng hắn. Đợi nàng vượt qua tối hôm nay, hắn có thể giúp nàng thay đổi dung nhan, để nàng đẹp giống như trước." - Thiên Yết nhẹ nhàng vỗ vai hắc sa nữ tử.

Hắc sa nữ tử buồn bã lắc đầu, nụ cười bất lực u buồn hiện lên dưới tấm hắc sa:

"Đừng lừa thiếp. thân thể của thiếp, tự thiếp hiểu rõ nhất."

Hắc sa nữ tử đi đến trước cửa sổ, chỉ vào rừng hoa đào trước mặt nói:

"Trước kia, mỗi lần thiếp đều có thể chơi ở đây nửa canh giờ, nhưng bây giờ, chỉ đi nửa vòng đã cảm thấy mệt. Bây giờ, thiếp ngủ một giấc là một ngày, có đôi khi, sẽ ngủ một ngày một đêm, thế nào cũng không tỉnh. Thiếp sẽ nhìn thấy Vương gia ở trong mộng, mơ thấy Vương gia nói với thiếp, Tiểu Điệp, dậy đi. Thiếp rất muốn mở mắt, nhưng mà, nhưng mà lại......"

Thiên Yết lại gần giữ lấy hắc sa nữ tử, ôm nàng vào trong lòng:

"Đồ ngốc, ta nói rồi ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, không cần biết dùng phương pháp gì, không cần biết trả giá lớn như thế nào, ta cam đoan!"

Hắc sa nữ tử dịu dàng lại buồn bã cười, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng Thiên Yết:

"Thiếp cũng tin tưởng Vương gia, chẳng qua có đôi khi, số trời làm khó, có lẽ, đây là số phận của thiếp!"

"Không được nói bậy!"

"Vương gia, thiếp biết người vừa trở về, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng......người có thể ở bên cạnh thiếp được không? Ở lại đây qua tối hôm nay.... được không?" - Hắc sa nữ tử ngắt lời Thiên Yết, dịu dàng khẩn cầu.

Thiên Yết gật đầu:

"Được, ta ở đây cùng nàng, ta sẽ luôn luôn ở đây cùng nàng."

Về phần dược tiên đang chờ ở thư phòng, cứ để cho hắn đợi đi, dù sao hắn cũng quen rồi.

Bạch Dương cuộn mình trong phòng tối mắng chửi Thiên Yết một ngàn lần. Ngoài việc có người đưa đồ ăn nước uống từ một cái cửa nhỏ giống y như chuồng chó, ngay cả một người nói chuyện với nàng cũng không có.

Cuối cùng cũng đến buổi tối, chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm từ ô cửa sổ bé bằng bàn tay nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng tối - trên cửa sổ phủ đầy rêu xanh, nếu không phải có ánh trăng, Bạch Dương cũng sẽ không phát hiện ô cửa sổ hoàn toàn có thể bỏ quên này.

Thiên Yết chết tiệt, rốt cuộc nhốt nàng ở đây làm cái gì?

Bạch Dương thong thả bước tới bước lui trong căn phòng tối, không được! Tên biến thái này xem ra lát nữa sẽ không thả nàng ra ngoài, tự nàng phải cứu lấy mình thôi!

Dùng cách gì mới có thể đi ra ngoài từ cái nơi không thể phá vỡ này đây?

Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên phía chân trời, cũng xé tan sự tĩnh lặng

Tiếng kêu khóc khốc liệt và thê lương của nữ nhân, giống như tan nát tâm can, đau khổ không chịu nổi. Bạch Dương không khỏi rùng mình một cái.

Không phải là Thiên Yết lại đang bắt nạt người khác chứ?

Không ngờ rằng, tiếng kêu thê lương kia vang suốt một đêm, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới dần lặng đi, tất cả mọi người đều đang nói về tiếng kêu khóc đáng sợ đêm qua.

Bạch Dương đưa đầu đến sát ô cửa sổ nhỏ, nhìn kỹ lại, thì ra bên ngoài là một cái ao nhỏ, đầu của nàng cao hơn nước trong ao một chút. Thật đúng là một nơi bí ẩn!

Đúng lúc này, giọng nói của vài nữ nhân càng đi càng gần:

"Hồng tỷ tỷ, tỷ nghe thấy không? Tiếng khóc đêm qua, còn ghê gớm hơn cả trước kia!"

"Không phải đấy chứ? Một năm một lần, ầm ỹ chết người!"

"Tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng ta rốt cuộc là một như nhân như thế nào? Vì sao vẫn tránh ở hậu viện?"

"Chuyện này, tốt nhất muội đừng quan tâm, cũng trăm ngàn lần không nên hỏi."

"Hồng tỷ tỷ, tỷ không hiếu kỳ sao? Muội nghe nói, nữ nhân kia từ ba năm trước đã bắt đầu bị nhốt ở đó, chưa bao giờ thấy đi ra ngoài. Hơn nữa cũng chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng của nàng. Tỷ nói nếu Vương gia thích nàng, vậy vì sao lại giấu nàng ở hậu viện, chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài?"

"Thanh muội, muội đã nghe qua bao giờ chưa, người nào quá tò mò, cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì đâu. Trước đây đã có một nữ nhân, chỉ vì quá tò mò, cho nên sống không thấy người, chết không thấy xác, nếu muội muốn giống nàng ta, vậy muội cứ tiếp tục tò mò đi."

"Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, sợ cái gì......"

"Cẩn thận tai vách mạch rừng, họa là từ miệng mà ra."

"Yên tâm đi tỷ tỷ, muội biết chừng mực."

Tiếng hai người càng lúc càng xa, lần này đến phiên Bạch Dương nghi hoặc.

Nữ nhân đêm qua sao? Nàng thật ra rất ngạc nhiên, không biết có ai tới kể chuyện cho nàng nghe không đây?

Bạch Dương lại ở đây đợi một ngày, lại không có thu hoạch gì, có điều lại làm cho nàng nghĩ ra một cách có thể đào thoát!

Đợi đến lúc Cảnh Thu lại một lần nữa đưa đồ ăn đến, Bạch Dương cầm lấy cổ tay Cảnh Thu.

"Vương phi......" - chưa bao giờ có nữ tử chạm vào mình, Cảnh Thu nhất thời rối loạn chừng mực.

"Cảnh Thu, hiện tại ngươi đã trúng Thất bộ đoạn trường tán của ta, nếu ngươi muốn sống, thả ta ra. Đương nhiên, ta cũng biết, ngươi là một kẻ trung thành, ngươi có chết, cũng sẽ không thả ta ra, có điều, loại Thất bộ đoạn trường tán này uy lực vô cùng, ngươi chỉ có nửa canh giờ, ngươi có thể dùng nửa canh giờ này đến nói với chủ của ngươi, tối hôm nay là thời gian cổ độc của hắn phát tác, nếu hắn không muốn chết, kêu hắn nhanh chóng tới tìm ta. Nếu không, hai kẻ chủ tớ các ngươi cùng nhau làm bạn xuống Hoàng Tuyền đi!" - Bạch Dương nói xong, buông Cảnh Thu ra.

Ngoài cửa im lặng một lát, có tiếng bước chân rời đi,Bạch Dương cong lên một nụ cười đắc ý. Tên Cảnh Thu thật đúng là dễ lừa!

Hậu viện, đào hoa uyển.

Đêm qua đúng là một đêm dài, hoàng sam nam tử được xưng là Dược tiên từ lúc bình minh đã mệt mỏi ngã lên ghế nằm ngủ.

Hắn phải ngủ thật nhiều, hồi phục tinh thần, tối hôm nay còn phải tiếp tục. Mỗi một năm, ba ngày này đều là những ngày khó khăn nhất!

"Tiểu Điệp, nàng cảm thấy thế nào? Tiểu Điệp!" - Thiên Yết vẫn nắm chặt tay hắc sa nữ tử, cả đêm chưa từng buông ra. Mỗi một lần nhìn thấy nàng đau khổ như thế, trong lòng Thiên Yết giống như bị một nhát dao. Thà rằng người chịu loại đau khổ này là bản thân hắn!

Hắc sa nữ tử chậm rãi mở mắt ra:

"Vương gia......thiếp......thiếp không sao......thiếp......thiếp còn chịu đựng được......"

Thiên Yết nhẹ nhàng cười, Thiên Yết giờ phút này, đã hoàn toàn không còn vẻ gian tà lúc trước, thái độ dịu dàng hiếm có đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn.

"Yên tâm đi, Dược tiên nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

"Vương gia, thiếp nhớ rõ người đã nói, nếu thiếp khỏe rồi, người sẽ lấy thiếp làm Vương phi, là thật sao?" - Hắc sa nữ tử khó khăn ngẩng đầu nhìn Thiên Yết.

Dược tiên Lăng Nhất Sơn mở hờ mắt, có vẻ hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, có điều hắn sẽ không xen vào lúc này.

"Đúng vậy, ta đồng ý với nàng, cho nên nàng nhất định phải kiên trì cầm cự, biết chưa?" - bàn tay của Thiên Yết nhẹ nhàng xoa lên trán hắc sa nữ tử.

Có được lời hứa hẹn của Thiên Yết, hắc sa nữ tử lúc này mới mỉm cười yếu ớt:

"Thiếp biết Vương gia chỉ đang an ủi thiếp, thật ra thiếp chỉ muốn trong lòng Vương gia có thiếp, thiếp có chết......"

"Không được nói bậy!"

"Được, thiếp không nói bậy. Vương gia, hôm nay cũng là ngày cổ độc của người phát tác, người cũng nghỉ ngơi đi." - hắc sa nữ tử khó khăn nở nụ cười, yếu ớt đẩy tay Thiên Yết.

Thiên Yết nhẹ nhàng cười, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cảnh Thu:

"Vương gia, tiểu nhân có việc gấp bẩm báo."

 
Nhìn bóng dáng Thiên Yết rời đi, hắc sa nữ tử buồn bã rơi xuống một hàng lệ..

Nàng chẳng qua chỉ mới nói có mấy câu mà đã thở hồng hộc, mệt không chịu nổi, còn có thể cầm cự qua đêm nay sao? Cho dù có qua được đêm nay, liệu có đêm mai không?

Mỗi một lần cổ độc phát tác đều liên tục ba buổi tối, ngày đầu tiên chỉ là một khúc nhạc dạo, ngày hôm sau mới là đau khổ nhất, ngày thứ ba xem như kết thúc.

Ba ngày mỗi năm này, nàng giống như chết đi một lần, nhưng mà năm nay, vì sao mới chỉ qua một ngày, nàng đã cảm thấy mình chết đi mấy lần rồi?

Xem ra, nàng thật sự sắp không ổn rồi.

Hắc sa nữ tử từ từ nhắm mắt lại. Nàng không muốn chết, nàng còn muốn làm Vương phi. Cho nên, nàng sẽ gắng hết sức.

Cảnh Thu tiến đến bên tai Thiên Yết thấp giọng nói vài câu.

Thiên Yết cau mày: "Lời nói của nha đầu kia cũng có thể tin sao?"

Cảnh Thu bị một câu nói của Thiên Yết làm cho nghẹn họng, nhìn chằm chằm nửa ngày không nói ra lời.

"Ngươi chỉ để ý theo dõi nàng, cho dù nàng có kêu vỡ trời cũng không cần để ý. Qua ngày mai, ta sẽ tự đi gặp nàng. Có điều nhớ kỹ, mấy ngày này, một chữ cũng không cho phép nói." - Thiên Yết nói.

"Vâng!" - Cảnh Thu chắp tay lên tiếng, quay người rời đi, vẫn là chủ tử anh minh!

"Sao vậy? Phiền toái của ngươi đến rồi à?" - Dược tiên Lăng Nhất Sơn từ cầu thang trúc từ từ đi xuống, tay áo bay bay, phiêu dật như thần lại phong lưu

Thiên Yết lo lắng nhìn qua bên trong phòng trúc.

"Yên tâm đi, nàng đã ngủ rồi. Chỉ cần nàng ngủ, sét đánh cũng không tỉnh. Trừ phi cổ độc ban đêm phát tác, cho nên ngươi có thể đi gặp cái phiền phức kia của ngươi. Chẳng may nếu như nàng ta bỏ một ít độc vào hồ nước, làm ấy con cá nhỏ ngươi yêu thích bị trúng độc chết hết, vậy thì ngươi lỗ nặng rồi!" - Lăng Nhất Sơn biết Thiên Yết luôn rất quý trọng cá ở đấy, bởi vì chúng là do Tiểu Điệp năm đó tự tay nuôi nấng.

Nói đến Ngọc Điệp, nữ nhân này thật sự lợi hại! Rõ ràng biết loại cổ độc này không có dược nào giải được, vẫn hiên ngang lẫm liệt giúp Thiên Yết độ cổ. Biến thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Nếu hắn là Thiên Yết, hẳn là cũng sẽ cảm động.

Nhất là một kẻ từ nhỏ không biết tình cảm là thứ gì giống Thiên Yết, một người ngay cả tình thân là gì cũng không hiểu, đột nhiên giữa lúc đó được một nữ nhân dùng sinh mệnh trân trọng, loại cảm động này chắc là rất mãnh liệt.

Cho nên Lăng Nhất Sơn đúng là có thể hiểu được tâm tình Thiên Yết.

Thiên Yết lắc đầu: "Bây giờ ta không đến chỗ nào hết."

"Muốn ta xem giúp ngươi trước không?" - Lăng Nhất Sơn chỉ vào cổ tay Thiên Yết.

Thiên Yết gật đầu, ngồi xuống.

Lăng Nhất Sơn nhắm hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào bắt mạch, nào ngờ vẻ mặt của hắn bắt đầu càng ngày càng nghiêm túc.

"Kỳ lạ." - Lăng Nhất Sơn đột nhiên cau mày.

"Sao vậy, có phải cổ độc lại biến hóa sâu hơn không?" - chuyện đã trong dự đoán, Thiên Yết cũng không có thái độ bất ngờ cho lắm.

Lăng Nhất Sơn lắc đầu, mím môi không nói, lại một lần nữa

"Còn có việc gì có thể làm khó y tiên thiếu niên của chúng ta?" - Thiên Yết nhíu mày.

Lăng Nhất Sơn tiếp tục không nói, chỉ nhẹ cau mày từ từ chuẩn đoán, sau một lát, đột nhiên hắn hỏi:

"Gần đây có người nào châm cứu cho ngươi không?"

Thiên Yết nhớ tới Bạch Dương lúc không có việc gì lại thích cầm ngân châm đâm loạn trên người hắn.

Hỏi nàng đang làm gì, nàng nói cái này chơi vui.

Kêu nàng không được chơi cái trò nguy hiểm như vậy, cái đầu nhỏ của Bạch Dương lại nhếch lên:

"Không cho ta chơi ta sẽ không ngủ cùng ngươi!"

Nghĩ đến đây, khóe môi Thiên Yết đột nhiên nở một mỉm cười.

"Kỳ lạ, rất kỳ lạ!" - Lăng Nhất Sơn tiếp tục thì thào tự nói.

"Lại sao vậy?"

"Ta muốn nói, nụ cười của ngươi rất quỷ quái! Hình như......có chút giống phát xuân!" - Lăng Nhất Sơn tiếp tục bắt mạch nửa thật nửa giả.

"Lăng Nhất Sơn, ngươi muốn chết ta cũng không ngại giúp ngươi đâu." - ánh mắt Thiên Yết nhất thời trở nên sắc bén. Phát xuân? Bởi vì nữ nhân điên kia sao? Làm sao có thể!

"Ngươi không nỡ giết ta đâu, giết ta ai giúp các ngươi trị cổ độc?" - Lăng Nhất Sơn bắt mạch xong, sửa sang lại quần áo, đứng lên.

"Nói đi." - Thiên Yết đã chuẩn bị cho điều tệ nhất. Một chuyến đi hái Linh Diên Hủy kia, rơi vào hồ băng, tiêu hao không ít thể lực. Chỉ sợ nước trong hồ băng, sẽ có phản tác dụng đối với loại cổ độc chí âm chí hàn này.

"Nói cái gì?" - Lăng Nhất Sơn nhíu mày hỏi.

"Rốt cuộc là thế nào?" -Thiên Yết không còn kiên nhẫn.

"Ta vừa mới hỏi rồi, ngươi còn chưa trả lời. Có phải có người giúp ngươi châm cứu không?" - Lăng Nhất Sơn thản nhiên hỏi. Dù sao cũng không phải hắn trúng độc, hắn không lo lắng chút nào.

"Phải." - Thiên Yết thành thật gật đầu.

Lăng Nhất Sơn có chút đăm chiêu nhìn qua tiểu trúc lâu, thấp giọng nói:

"Ngươi theo ta đến đây đi."

Thần bí như vậy sao? Không phải nói Tiểu Điệp đã ngủ rồi sao?

Thiên Yết lo lắng lại quay sang nhìn vào trong tiểu lâu, Tiểu Điệp đúng là còn ngủ. Lúc này mới yên tâm đi đến thư phòng với Lăng Nhất Sơn.

"Ngươi chắc là còn nhiều việc chưa nói cho ta biết." - Lăng Nhất Sơn đi thẳng vào vấn đề.

Thiên Yết do dự một chút:

"Đúng vậy, đúng là có một số việc chưa kịp nói cho ngươi."

Không phải hắn không muốn nói, mà nguyên nhân sự tình là Xuân nhật ngưng hương tán, nếu để Lăng Nhất Sơn biết hắn trúng xuân dược của người ta, chỉ sợ miệng cái tên này một tháng cũng không khép lại được.

Vì thế, hắn bắt đầu nói từ Túy Tâm Hoa, đến cổ độc, mắt mù, thậm chí đến một đêm trong hồ băng, Bạch Dương châm cứu cho hắn.

"Theo ta được biết, ở Trung Nguyên, Túy Tâm Hoa xuất hiện rất ít, trừ phi là ở trong xuân dược." - Lăng Nhất Sơn cũng không phải dễ bị đánh lừa. Nếu không y tiên của hắn không phải hư da

"Vào vấn đề chính đi." - Thiên Yết nghiêm mặt không trả lời vấn đề của hắn.

"Vấn đề chính là, cổ độc của ngươi đã được người khác giải rồi." - Lăng Nhất Sơn không nói thì thôi, nói một cái là làm người ta kinh ngạc.

"Giải rồi?" - tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ là......

"Theo ta được biết, loại cổ độc này không có thuốc giải, có điều ta nghe được một tin tức nhỏ, nghe nói Giang Bất Nhị một năm trước đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có hắn có thể giải.. Nhưng mà người này đã sớm quy ẩn giang hồ, không màng thế sự. Không ai biết Giang Bất Nhị ở đâu, cho dù có biết, một người như hắn từ trước đến giờ không thích giao tiếp với giới quyền quý, cho nên hắn cũng không nhất định sẽ giúp ngươi giải cổ độc. Về phần cổ độc của ngươi được giải như thế nào, ta cũng không biết được. Có điều Linh Diên Hủy ngươi hái về, hẳn là có thể giúp Tiểu Điệp vượt qua một đêm nay." - Lăng Nhất Sơn từ từ phân tích.

Thiên Yết cuối cùng cũng hiểu được: "Không phải chỉ có Giang Bất Nhị mới có thể cứu Tiểu Điệp."

"Còn có ai nữa?"

Thiên Yết không trả lời, cau mày không nói.

"Đừng nói với ta đó chính là Vương phi kia của ngươi!" - bên cạnh Thiên Yết chỉ có nữ nhân này. Nhưng mà nữ nhân này lợi hại như vậy sao?

"Nàng là đồ đệ của Giang Bất Nhị." - Thiên Yết giải thích.

"Thì ra là thế!" - Lăng Nhất Sơn cũng đã hiểu. Xem ra, Ngọc Điệp hôm nay được cứu rồi. Không không không, xem ra Ngọc Điệp lần này chết chắc

"Ngươi cảm thấy nữ nhân kia sẽ cứu Tiểu Điệp sao?" - Lăng Nhất Sơn cảm thấy khả năng hai người gặp mặt rồi đánh nhau sắp lớn hơn một chút rồi.

Thiên Yết cau mày một lúc lâu, nói:

"Không cần biết là như thế nào, ta nhất định phải thử xem."

Nếu Bạch Dương thật sự có thể giải cổ độc trên người hắn, vậy cũng nhất định có thể cứu Tiểu Điệp.

"Ngươi vừa mới nói, lúc mắt của ngươi mù, rơi xuống hồ băng, cũng không cần dược mà khỏi?" - Lăng Nhất Sơn phân biệt rõ câu này.

"Không sai, ta cũng thấy kỳ lạ, hay là nước hồ băng thật sự có ích cho cổ độc?" - Thiên Yết vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.

Lăng Nhất Sơn nhíu mày đi qua đi lại:

"Không phải không có khả năng, có điều......có lẽ......nếu muốn có đáp án chính xác nhất, ta phải tự mình đến hồ băng một chuyến."

Thật ra cái hắn nghĩ đến, là một khả năng khác, chẳng qua bây giờ hắn vẫn không thể tùy tiện nói ra.

"Ngươi cứ từ từ nghĩ, ta đi tìm tiểu nha đầu trước." - Thiên Yết sẽ không lãng phí thời gian của mình với vấn đề mình không hiểu.

Hắn đi tìm Bạch Dương, không cần biết dùng biện pháp gì, hắn cũng muốn Bạch Dương chữa khỏi cổ độc giúp Ngọc Điệp.

Bởi vì cổ độc của Ngọc Điệp, là vì hắn mà trúng. Lúc nào cũng là nàng thay hắn chịu khổ. Hắn không thể nhìn Ngọc Điệp cứ đau khổ mà chết đi như vậy.

Bạch Dương lại đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Cảnh Thu đến, đang suy tư không biết có phải cái tên hồ ly Vương gia kia đã nhìn thấu mưu kế của nàng, đúng lúc này, lại thấy cửa rầm rầm mở Bạch Dương làm sao có thể buông tha cơ hội này, phi thân lẻn ra. Nào ngờ một đạo thiên la địa võng ồ ập lao đến, quấn chặt lấy Bạch Dương.

"Lãnh Thiên Yết, ta trêu chọc gì ngươi! Ngươi cái tên khốn kiếp này!" - phí công dọc đường nàng lặng lẽ giúp hắn giải cổ độc, cái tên nam nhân không có lương tâm này! Sớm biết thế này thì cứ để độc giết chết hắn cho rồi!

"Nha đầu, ta làm sao nỡ tổn thương nàng? Yên tâm yên tâm, ta chỉ sợ không nhốt nàng lại, nàng lại chạy mất thì làm sao bây giờ?" - Thiên Yết ung dung ngồi bên cạnh nhìn Thiên Yết cười.

Bạch Dương bị người ta coi như đồ trang trí, treo lắc lư trong phòng khách, cũng may đám oanh oanh yến yến kia không ở đây, nếu không thì thật là mất mặt!

"Vậy ngươi có bản lĩnh thì không cần thả ta ra! Cứ để cho cổ độc trong người phát ra đến chết là được rồi!" - Bạch Dương lạnh lùng hầm hừ. Bà cô ta đây cũng không đi nữa!

"Nàng không đi cũng được, qua một lát, già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới trong nhà, đều sẽ ở đây tham kiến tân vương phi của họ, nếu nàng không ngại gặp bọn họ thế này, nàng cứ đứng đấy đi!" -Thiên Yết đứng dậy bước đi.

"Lãnh Thiên Yết!" - cái tên biến thái này vì sao lần nào cũng đều ăn nàng ghê gớm vậy!

"Muốn xuống dưới không?" - Thiên Yết cũng không quay đầu.

"Vô nghĩa! Thử treo ngươi lên xem!" - ngươi cho là cái cảm giác này dễ chịu lắm sao?

"Không được chạy! Không được lộn xộn! Có chuyện gì, chúng ta từ từ thương lượng, thế nào?" -Thiên Yết lúc này mới từ từ quay người.

"Được!" - cho dù lúc này Thiên Yết đưa ra yêu cầu là kêu nàng ăn cả mặt trời, nàng cũng sẽ đáp ứng không chút do dự, nàng cũng không phải quân tử, nàng là nữ tử. Cho nên, có thể lật lọng.

"Thật ra nàng muốn đi cũng được, dù sao bây giờ tất cả dân chúng Ấp thành đều biết nàng là Vương phi của ta, bọn họ nhất định sẽ đối tốt với nàng." - khóe môi Thiên Yết cong lên một nụ cười đầy gian ác.

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, nàng nhớ tới một đám cả trai lẫn gái vây quanh nàng, quả đúng đều là do tên biến thái xúi giục, rốt cuộc là hắn cổ động như thế nào mà dân chúng khắp toàn thành lại làm ra cái chuyện biến thái như vậy!

"Còn nữa, bảy hồ điệp phu nhân kia, các nàng đúng là thị thiếp của bản vương, hơn nữa các nàng còn có ích với bản vương. Không cho phép nàng làm khó dễ các nàng, nếu không bây giờ ta gọi các nàng vào đây xem náo nhiệt."

Bạch Dương cười nhạt, lại còn bản vương nữa chứ! Sĩ diện trước mặt nàng! Được, nàng không bắt nạt các nàng ta, cũng không làm khó dễ các nàng ta! Nàng sẽ chỉnh chết các nàng! Đuổi tận giết tuyệt cái đám oanh oanh yến yến kia!

"Nếu nàng không đồng ý cũng không cần gấp quá, hoặc là nàng đồng ý rồi lại đổi ý cũng không cần gấp quá, dù sao trước khi chúng ta trở về, Cảnh Thu đã cài trong phủ đặt ba mươi tư cơ quan từ trên xuống dưới, chắc là đủ dùng." -Thiên Yết liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Bạch Dương, vì thế hảo tâm chỉ chỉ vào lưới cá. Ý tứ rất rõ ràng, nàng không nghe lời, vẫn còn "cơ hội" như vậy hầu hạ nàng!

rất khó khăn nặn ra một nụ cười dịu dàng lại nịnh nọt:

"Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần các nàng không chủ động trêu chọc ta, ta sẽ không chủ động trêu chọc các nàng."

"Không chạy?"

"Không chạy!" - bên ngoài so với trong phủ còn khủng bố hơn!

"Không náo loạn?"

"Không náo loạn." - Dù sao bây giờ nàng chỉ chờ tiểu sư phụ đến tìm nàng, đến lúc đó mặc kệ cái tên Vương gia lăng nhăng này nuôi bao nhiêu hồ điệp, đều không có liên quan gì đến nàng!

Hiệp nghị đạt mục đích! Bạch Dương cuối cùng cũng lấy được tự do. Bên trong đôi mắt trấn định của Thiên Yết hiện lên một tia sắc bén. Làm thế nào mới có thể để nha đầu đồng ý chữa trị cho Tiểu Điệp? Xem ra hắn phải sắp xếp cẩn thận một chút.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro