Độc Nhất Lòng Dạ Nam Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nha đầu, ta vẫn chưa ăn cơm...." - lần này Thiên Yết nói thật. Vì chăm sóc Ngọc Điệp, chính xác là hắn từ đêm hôm qua chưa ăn qua cái gì.

"Liên......" - liên quan gì tới ta! Tốt nhất là đói chết ngươi đi! Bạch Dương rất muốn quát lại, nhưng đảo mắt suy nghĩ lại thì, rõ ràng ánh mắt cái tên này đã khỏi rồi, còn giả bộ trước mặt nàng! Xem ra không dạy dỗ hắn một chút, hắn lại thật sự coi nàng là kẻ ngốc!

"Được, ta cũng đang rất đói bụng." -Bạch Dương đột nhiên đổi lời, sắc mặt cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, làm cho Cảnh Thu vừa mới bước vào cửa sợ tới mức rùng mình một cái, tốc độ thay đổi khuôn mặt Vương phi và Vương gia thật sự không hề khác biệt, đều làm cho người ta khủng bố!

Ăn cơm.

Thiên Yết cứ theo lẽ thường đợi Bạch Dương đút cơm.

Bạch Dương cười đến dịu dàng, gắp một miếng hạt tiêu lớn, đưa đến bên miệng Thiên Yết:

"Ngoan, mở miệng ra nào."

Hạt tiêu là thứ Bạch Dương thích nhất, Thiên Yết chưa bao giờ ăn.

Thiên Yết do dự một chút: "Ta muốn ăn canh."

"À, ăn canh phải không? Được!" - Bạch Dương múc một bát canh cho Thiên Yết, lại từ từ lấy từ trong lòng ra một bao giấy bột màu vàng, đổ vào trong bát canh, sau đó đưa bát canh đến trước mặt Thiên Yết.

"Nào, ngoan, ta giúp ngươi uống canh, a...." - Bạch Dương tươi cười

Nếu há mồm mới là đồ ngốc! Ai mà biết nha đầu kia lại hạ dược gì!

Xem ra tiểu nha đầu này có ý định không cho hắn ăn bữa cơm này!

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, một nữ tử áo xanh xông vào:

"Trời ạ, Vương gia, ngài làm sao có thể ăn mấy thứ này, sao mà......" - bây giờ tất cả đồ ăn trên mặt bàn đều là hạt tiêu!

"Vì sao không thể ăn?" - Bạch Dương trừng mắt nhìn một Thanh Hồ Điệp không có việc gì chạy đến gây sự. Nữ nhân này mập mạp thật đúng độ, giống một con sâu bướm màu xanh!

Khi ánh mắt Thanh Điệp phu nhân gặp phải đôi mắt sắc bén của Thiên Yết, giọng nói lập tức mềm đi:

"Vương phi tỷ tỷ, là như thế này, Vương gia luôn sống ở phía nam, ở đây thời tiết nóng, bốn mùa không thể rõ ràng như kinh thành phương bắc được, cho nên ở đây, bọn muội cực kỳ ít ăn cay. Muội tới đây hai năm, cũng chưa bao giờ thấy Vương gia ăn cay. Cho nên......"

"Ngươi không ăn cay sao?" - Bạch Dương biết rõ còn cố hỏi.

Thiên Yết nhún vai, chẳng nói chẳng rằng.

"Thanh Điệp, bát canh này thưởng cho nàng, nàng đi xuống đi." - Thiên Yết không thay đổi thái độ, Bạch Dương cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là độc nhất lòng dạ nam nhân! Rõ ràng biết trong canh này có cái gì, bản thân không uống, lại kêu phu nhân hắn uống!

"Cám ơn Vương gia!" - Thanh Điệp bưng canh lên một hơi uống cạn.

Bạch Dương trước giờ không phải thiện nam tín nữ gì cả, đối với việc này quyết định làm như không thấy. Không phải ta kêu ngươi uống, nếu có chuyện gì, ngươi đi mà tìm chủ của ngươi!

Cơm nước xong, Thiên Yết quả nhiên kêu mọi người trong phủ từ trên xuống dưới lại đây tham kiến Vương phi. Nào ngờ việc đầu tiên Bạch Dương làm, chính là nhảy lên bàn nói lớn:

"Nếu về sau các ngươi ai ở trước mặt bản vương phi nói cái gì mà hình mẫu dịu dàng hiền thục, thì toàn bộ chờ chết đi!"

Tiếng hít thở liên tiếp ngập căn phòng, chỉ có Thiên Yết nhíu mày mỉm cười.

Bạch Dương ngược lại nhìn bảy hồ điệp phu nhân:

"Còn nũa, bảy người các ngươi! Là thị thiếp của Vương gia phải không? Trước kia ta không ở đây, các ngươi thế nào cũng được. Có điều bây giờ ta mới là Vương phi trong phủ, Vương gia nói, hắn giữ lại các ngươi còn có chỗ dùng. Cho nên ta cũng sẽ không đuổi các người đi, có điều, ta là lớn, các ngươi là nhỏ. Về sau thấy ta tốt nhất đi đường vòng! Nếu không chẳng may có cái gì không hay xảy ra người nóng đầu đau, cũng trăm ngàn lần đừng trách bản vương phi ta ra tay không lưu người!"

Tiểu nha đầu được lắm, mở miệng một cái đã đem hắn đi bán rồi. Muốn dùng cách này để châm ngòi ly gián đối phó hắn, cũng quá xem thường Thiên Yết hắn thì phải? Thiên Yết tiếp tục im lặng cười khẽ.

Vương gia im lặng, tương đương với thừa nhận. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng thẳng tắp ở đó, nghe tân vương phi giảng quy củ.

Thanh phu nhân nhịn vài lần cuối cùng vẫn không nhịn tiếp được, trong bụng lại một trận quặn đau, Thanh phu nhân thật sự không nhịn được hét thảm một tiếng:

"Vương gia...... Thiếp......thiếp......"

"Làm sao vậy?" - Thiên Yết biết rõ còn cố hỏi. Hắn chú ý Thanh phu nhân đã nửa ngày. Ăn dược của nha đầu, làm sao có thể không có phản ứng!

"Thiếp muốn đi nhà xí......" - còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng khó nghe phát ra, một mùi khó ngửi nhất thời tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Tất cả mọi người bịt mũi, trong ánh mắt chán ghét, Thanh phu nhân hốt hoảng bỏ chạy.

Bạch Dương nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ ràng, nhìn thấy chưa? Nàng chính là tấm gương của các ngươi. Đóan chừng nếu là Thiên Yết ăn cái bát dược kia, lấy nội lực của hắn, thật ra vấn đề cũng không lớn. Nhưng Thanh phu nhân này là một nữ nhân bình thường, không có võ công, chỉ sợ phải nằm nửa tháng trên giường. Cho nên có thể nói, còn chưa bắt đầu, nàng đã xử lý xong một người!

Dạy dỗ xong, Thiên Yết lúc này mới đưa khí thế hiên ngang, đắc thắng trở về Kỳ Lân Các, nơi chuẩn bị dành riêng cho Vương phi.

"Nha đầu, nàng không giúp ta xem cổ độc?" - Thiên Yết nghiêng người nằm trên giường.

Bạch Dương nha đầu xả hết tức giận trong lòng, bây giờ nhìn qua tinh thần rạng rỡ, vừa chải đầu vừa lẩm bẩm hát. Không biết nếu bây giờ nói đến chuyện Tiểu Điệp với, nàng có đáp ứng không.

Thật ra ở chung với Bạch Dương lâu như vậy tới nay, Thiên Yết cũng biết nha đầu kia chính là mạnh miệng mềm lòng. Nàng sẽ không từ chối cứu Tiểu Điệp, vấn đề chính là, làm thế nào để nàng xuất hiện trước mặt Tiểu Điệp, lại không làm Tiểu Điệp hoài nghi thân phận của nàng. Việc này cần Bạch Dương phối hợp.

"Cổ độc của ngươi đâu có liên quan tới ta." - Bạch Dương không nể mặt mũi, cầm lấy một hộp son bắt đầu vẽ. Lần đầu tiên tự đánh son, dĩ nhiên đánh vừa không cân xứng lại khó coi! Nàng nhớ rõ lần trước, lại là trước khi thành thân bị người ta cứng rắn đánh son trên mặt.

Thiên Yết không nhịn được cúi đầu cười.

Bạch Dương khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ:

"Vương gia, ngươi lại đây......"

Thiên Yết nhịn cười tiến đến hỏi:

"Vương phi có gì phân phó?"

Mặt của nàng bây giờ thật sự rất giống mông khỉ!

Bạch Dương cười đến đáng yêu, sau đó lúc Thiên Yết sắp tới gần, đột nhiên đâm hai ngón tay qua:

"Ngươi không phải người mù sao? Ngươi cười cái gì mà cười! Ngươi dám lừa bản cô nương! Nói, ngươi nhìn thấy từ khi nào!"

Thiên Yết bị đánh một cái trở tay không kịp, trên mặt vẫn rất khó tránh bị đâm vài cái, cũng may không bị thương nặng, chẳng qua trên trán bị in vài dấu vân tay xinh đẹp.

Đúng lúc này, bóng Cảnh Thu xuất hiện ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn lo lắng, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Thiên Yết bắt lấy tay Bạch Dương, một tay ấn ngã nàng vào giường, được rồi, bây giờ nàng có thể an phận được chưa?

"Giúp ta một việc." - Thiên Yết không có thời gian náo loạn với Bạch Dương.

"Vương gia cũng có lúc cầu xin người khác sao?" -Bạch Dương hầm hừ, không nể mặt.

"Giúp ta cứu một người, từ nay về sau, trong vương phủ mọi việc do nàng quyết định." - Điều kiện này thật hấp dẫn, đôi mắt Bạch Dương sáng lên.  Nhớ ngày ấy, nàng đồng ý gả tới đây cũng là vì có thể làm chủ cái nhà này.

"Người nào?"

Thiên Yết hơi do dự, hắn đứng

"Nàng từng hỏi ta, là ai đã giúp ta độ cổ."

Đến lượt Bạch Dương giật mình:

"Hắn còn sống?"

"Nàng còn sống, nhưng rất khổ sở. Dung nhan bị hủy hết, nàng cũng biết nỗi đau đớn này rồi đấy." - giọng Thiên Yết trầm xuống.

Sắc mặt Bạch Dương cũng u ám, loại đau khổ này người bình thường đúng là không chịu được.

"Đêm qua thật sự là nữ nhân kia sao?"

"Đúng." - thì ra nàng cũng nghe thấy, Thiên Yết nhẹ nhàng nói.

"Vì ngươi, nàng không tiếc biến mình thành như vậy, là nàng điên rồ hay ngu ngốc?" - Bạch Dương lắc đầu, những chuyện này ngoài sự hiểu biết của nàng.

"Nha đầu, trước giờ ta chưa bao giờ cầu xin nàng, nhưng cơ thể nàng ngày càng yếu đi, nếu nàng không cứu nàng ấy, tối nay nàng ấy chắc chắn sẽ chết." - vẻ mặt Thiên Yết nghiêm nghị.

Khó thấy được Vương gia xấu xa cũng có được lúc thật lòng như vậy, Bạch Dương suy nghĩ một chút, nói:

"Được! Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta có một yêu cầu"

"Yêu cầu gì?"

"Chúng ta cùng nhau cam kết ba điều, ngươi đáp ứng ta, ta giúp ngươi cứu người." - Bạch Dương giơ ba đầu ngón tay.

Lông mày Thiên Yết nhướn lên, thay đổi nhanh thật đấy, vừa rồi là một, lúc sau đã thành ba rồi.

"Nàng nói đi." - bây giờ không phải là lúc so đo.

"Thứ nhất, thu dọn tất cả mấy cạm bẫy của ngươi lại. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể là ta làm gì, ngươi không được phép quát ta, không được hung dữ với ta, không được bắt nạt ta, lại càng không được mắng ta."

Chân mày Thiên Yết giật giật, nha đầu này....

"Thứ hai, là ngươi tự nói đấy nhé, nếu như ta cứu nàng, Vương phủ do ta làm chủ. Cho dù ta muốn đem bán Vương Phủ, ngươi cũng không được can thiệp."

Khóe miệng Thiên Yết hơi co giật, chân mày hứng thú nhướn cao lên, ngay cả đến việc bán Vương phủ nàng cũng đã nghĩ đến rồi đấy, tốt thôi, chỉ cần người dám mua, hắn cũng không thấy có vấn đề gì.

"Thứ ba, trong thành ngoài thành không cho phép kẻ nào nói ta là dịu dàng gì đó. Nếu ta nghe được một lần thì nàng ta nhất định phải chết"

"Không thành vấn đề." - việc này không khó, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là được.

"Còn một điều phụ nữa." - Bạch Dương quát to một tiếng.

"Còn nữa sao?"

"Nếu có một ngày, ta muốn rời khỏi đây, ngươi không được ngăn cản." - Đây là điều quan trọng nhất, sao cuối cùng nàng mới nghỉ đến chứ, đúng là ngốc. Đến lúc tiểu sư phụ đến đón nàng đi, nàng cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Lần này Thiên Yết do dự:

"Là cam kết ba điều" - Thiên Yết nhấn mạnh chữ "ba". Bởi vì tiểu nha đầu kia nhắc đến việc "đi" làm hắn thấy rất không thoải mái, trực giác muốn từ chối.

"Ta nói ba là ba, nói bốn là bốn. Làm sao? Không được sao?" - Bạch Dương bắt đầu chống nạnh huấn phu.

"Được, nàng cứu người trước đi." - Thiên Yết nhấc tay Bạch Dương lên.

Có để cho nàng đi hay không, không do nàng định đoạt. Đã vào Vương phủ của hắn, là người của hắn. Nàng muốn náo loạn được nhưng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nhưng những lời này bây giờ tạm thời hắn không nói ra.

Đào Hoa Uyển vẫn tĩnh lặng. Còn chưa đi đến Thanh Trúc Lâu đã nghe thấy tiếng kêu khóc rên rỉ đau đớn truyền ra.

Ngọc Điệp hôn mê nằm co quắp. Máu đen từ tấm mạng đen che mặt không ngừng chảy ra làm người ta không đành lòng nhìn. Bạch Dương không ngừng rùng mình.

Sư phụ đã nói, loại cổ độc này sau khi độ cổ độc tính sẽ tăng gấp đôi, người bình thường không chịu nổi năm, bởi vì sang năm thứ nàng sẽ không chịu được sự đau đớn mà chết. Nhưng nữ nhân này lại kiên trì đến ba năm, thật lợi hại. Rốt cuộc là điều gì đã khiến nàng sống lâu đến vậy.

Bạch Dương lại gần bắt mạch cho Ngọc Điệp, Lăng Nhất Sơn định nói gì đó nhưng Thiên Yết đã ngăn lại. Bạch Dương vừa bắt mạch vừa đánh giá nữ nhân mang lụa đen che mặt. Mạng đen che đi dung mạo của nàng nhưng từ vóc dáng mảnh mai không khó nhận ra, cô gái này lúc trước rất yểu điệu thướt tha, xinh đẹp mỹ miều.

"Kỳ lạ quá!" - Bạch Dương vừa bắt mạch vừa lắc đầu.

"Sao vậy?" - Lăng Nhất Sơn kích động, cái gì kỳ quái, sao hắn không phát hiện ra.

Bạch Dương đưa mắt liếc Lăng Nhất Sơn, ánh mắt hiện rõ ý hỏi: ngươi là ai?

Lăng Nhất Sơn không hề vui vẻ, quay đầu lại, thấp giọng hỏi Thiên Yết:

"Làm sao ngươi trị được nàng vậy?"

Thiên Yết nhướn mi cười một tiếng, trên khuôn mặt xấu xa hiện lên nét đắc ý khó dấu, nha đầu này, cũng chỉ có nàng mới làm được.

Bạch Dương không có thời gian so đo với hai nam nhân phía sau. Nàng vươn tay định kéo khăn che mặt Ngọc Điệp, đột nhiên Ngọc Điệp mở mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Dương:

"Ngươi là ai? Ngươi là ai? Vương gia đâu? Vương gia" - Ngọc Điệp quơ loạn đôi tay nhỏ. Bạch Dương thấy rõ từ mắt nàng chảy ra máu đen.

"Ta ở đây, ta ở đây!" - Thiên Yết cầm tay Ngọc Điệp, sao nàng lại thế này?

"Vương gia, Vương gia.." - Ngọc Điệp lo sợ đưa tay ôm Thiên Yết, hoảng sợ bất an kêu lên:

"Nữ nhân này là ai, tại sao nàng lại ở đây? Bảo nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi đi."

"Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, nàng bình tĩnh lại đi, nàng ta đến xem bệnh giúp nàng, nàng ta có thể giải cổ độc. Nàng còn nhớ không. Ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ trị lành cho nàng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta có thể giúp nàng." - Thiên Yết dịu dàng khuyên nhủ.

Lại là một con Hồ Điệp, Thiên Yết này có đam mê cất giữ hồ điệp sao? Tại sao nữ nhân có liên quan đến hắn đều gọi là "Điệp" vậy. Hơn nữa, nam nhân trước mặt nàng thực sự là Thiên Yết sao? Là Thiên Yết cả ngày chỉ biết híp đôi mắt xấu xa đùa giỡn ngườ khác đây sao?

Bạch Dương vô cùng nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng có chút chua xót.

Dựa vào trong lòng Thiên Yết, Ngọc Điệp cuối cùng cũng dần yên tĩnh.

"Nàng ta thật sự có thể cứu thiếp sao?" - Ngọc Điệp ngước đôi mắt đáng yêu, nếu là trước kia, nhất định làm cho người nhìn ngã gục.

"Đúng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống đừng cử động." - Thiên Yết nhẹ nhàng khuyên nhủ Ngọc Điệp, sau đó nhìn Bạch Dương gật đầu.

Được lắm, tình chàng ý thiếp.

"Không cứu nữa!" - Bạch Dương đột nhiên cảm thấy khó chịu, phất tay đứng dậy bỏ đi.

"Nha đầu!" - Thiên Yết nắm lấy cánh tay Bạch Dương, rất dễ nhận thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt. Lăng Nhất Sơn lui vào trong góc xem trò vui.

"Làm gì vậy. Ta đáp ứng ngươi sẽ cứu nàng, nhưng cũng không đáp ứng là nhất định phải cứu sống nàng. Cho dù là sư phụ ta ở đây, cũng chỉ cứu người sống chứ không cứu người chết!" -Bạch Dương phất tay bỏ đi.

"Có ý gì?" - Thiên Yết một lần nữa nắm cánh tay Bạch Dương lại.

"Không bột đố gột nên hồ, ngươi chưa từng nghe qua sao?" - Bạch Dương lại một lần nữa gạt tay Thiên Yết.

"Linh Diên Hủy vẫn không đủ sao?" - Thiên Yết đột nhiên hỏi.

Bạch Dương chợt hiểu, không phải hắn có lòng tham muốn có nhiều Linh Diên Hủy, mà là muốn mang về cứu nữ nhân này. Bây giờ nàng cũng hiểu tại sao lúc đầu nàng dịch dung xấu đến như vậy, ngay cả Lãnh Dịch Tiêu nhìn thấy cũng chán ghét nhưng Thiên Yết lại không có phản ứng gì. Thì ra vì trong nhà hắn còn có người xấu hơn.

Nhìn thoáng qua cô gái áo đen khổ sở nằm trên giường, Bạch Dương nhẹ thở dài, không phải nể mặt Thiên Yết mà là vì cô gái thật quá đáng thương.

"Vấn đề không phải ở Linh Diên Hủy, Linh Diên Hủy mọc trên núi Tuyết Phong, là vật chí hàn, có thể làm thuốc dẫn. Nhưng độc của nàng không giống với ngươi. Nàng trúng độc nặng hơn, thân thể lại yếu hơn ngươi. Cho nên nhất định phải có một thứ tương tự mới có thể cứu nàng, nếu không cho dù là Đại La Thiên Tiên cũng hết cách." - Bạch Dương nhún vai.

"Thứ gì?" - Bất kể là dùng cách gì, chỉ cần có thể cứu Tiểu Điệp, Thiên Yết cũng đồng ý thử.

"Xích Luyện Thảo"

"Xích Luyện Thảo!" - Thiên Yết và Lăng Nhất Sơn cùng ngạc nhiên kêu lên

"Không sai, hơn nữa cần một lượng lớn Xích Luyện Thảo. Loại cỏ này sống ở vùng đất lửa nóng như thiêu đốt, là thiên địch của cổ độc. Nhưng vì nàng trúng độc quá sâu, điều trị phải trải qua ba chu kỳ, mỗi chu kỳ sử dụng lượng thuốc khác nhau, tổng cộng lại phải qua bảy bảy bốn chín ngày mới khỏi hẳn.

"Dễ thôi, ta sẽ phái người đi hái." - Thiên Yết thở phào nhẹ nhõm.

"Cái gì, ở đây có Xích Luyện Thảo?" - đến lượt Bạch Dương kinh ngạc. Sư phụ nói loại cỏ này rất khó tìm. Sư phụ cả đời cũng chưa từng nhìn thấy.

"Phía đông Vương phủ, trên Tiểu Thương Sơn có rất nghiều Xích Luyện Thảo. Sao lúc đầu ta lại không nghĩ đến nhỉ." - Lăng Nhất Sơn ngước đầu nhìn trời than vãn.

"Vì ngươi đần!" - Bạch Dương liếc hắn một cái. Bất kể nam nhân này là ai, hắn cùng một nhóm với Thiên Yết thì chắc cũng không phải người tốt. Cho dù biết Xích Luyện Thảo thì sao nào? Nếu không biết cách điều chế thì cho dù có nhiều Xích Luyện Thảo cũng vô dụng. Lăng Nhất Sơn bị Bạch Dương chặn họng, khó chịu lui về chỗ, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân.

"Tiểu Điệp, bọn ta đi, trước khi trời tối nhất định sẽ mang Xích Luyện Thảo trở về." - Thiên Yết nắm chặt tay Ngọc Điệp nói. Ngọc Điệp nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta cũng muốn đi." - Bạch Dương chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội xem náo nhiệt nào. Nhất là, nàng cũng muốn thấy Xích Luyện Thảo, liệu nó có thật sự giống như lời sư phụ nói không, mỗi khi hái một bó, trên trời sẽ giáng xuống một dải cầu vồng.

"Không cho phép nàng đi." - Tiểu Thương Sơn không phải nơi một cô gái có thể đi, Thiên Yết kiên quyết phản đối.

"Ta nhất định phải đi, nếu không ngươi cứ chờ mà nhặt xác nàng." -Bạch Dương hậm hực, dáng vẻ như muốn cắn Thiên Yết.

Thiên Yết híp đôi mắt xấu xa lại gần

"Nha đầu, đừng nên thách thức sự nhẫn nại của ta".

"Vương gia, đừng nên xem thường quyết tâm của bản cô nương." - Bạch Dương thách thức Thiên Yết. Tại sao có chuyện vui không cho nàng đi lại muốn nàng ở chỗ này với người chết hả.

Chân mày Thiên Yết chau lại, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp:

"Đi sau ta, không được rời một bước."

"Còn phải xem tâm trạng của bản cô nương đã." - Bạch Dương lắc lắc cái đầu nhỏ, ném tay Thiên Yết ra, đi ra ngoài.

"Đợi ta trở về." - Thiên Yết cầm tay Ngọc Điệp an ủi, xoay người theo sát sau Bạch Dương.

Ngọc Điệp vẫn lặng lẽ nhìn Bạch Dương và Thiên Yết trao đổi, đến khi hai người cùng rời đi mới nhẹ giọng hỏi Lăng Nhất Sơn:

"Nữ nhân này là ai?"

"Một nữ nhân mà thôi, đến chữa bệnh cho ngươi." - Lăng Nhất Sơn sợ lúc không có Thiên Yết lại gây ra án mạng, đánh chết hắn cũng không thể nói nữ nhân này là Vương phi mới của Thuận vương phủ.

"Nàng cũng là nữ nhân của Vương gia sao?" - Ngọc Điệp hơi thở mong manh nói, ngay cả ho khan cũng không còn sức, mà máu đen càng thấm càng nhiều, Lăng Nhất Sơn chỉ có thể liên tục dùng thảo dược cầm máu cho nàng.

"Không phải, không phải, ngươi yên tâm, Vương gia chưa hề chạm vào nàng ta. Ta dùng tính mạng bảo đảm." - Lăng Nhất Sơn giơ tay thề.

Vương gia đúng là chưa hề chạm vào nàng ta, chỉ có ôm, sờ, hôn thôi, muốn "chạm" sâu hơn nhưng chưa tìm được cơ hội mà thôi.

"Nếu như ta chết nàng ta sẽ làm Vương phi

Trực giác của nữ nhân thường rất chuẩn, chỉ quan sát họ trao đổi, Ngọc Điệp cũng dễ dàng nhận ra Thiên Yết rất quan tâm Bạch Dương.

Tiểu Thương Sơn là nơi ác nhân tụ hội, năm đó triều đình phái ra mười vạn binh mã cũng không chiếm lại được Tiểu Thương Sơn. Vì có Thiên Yết đóng quân ở đây nên nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự. Nhưng lần này họ xông vào Tiểu Thương Sơn, hơn nữa còn muốn cướp bảo vật của chúng, chắc chắn rất nguy hiểm.

Ngọc Điệp nhớ đến dáng vẻ khi Thiên Yết kêu Bạch Dương:

"Không cho phép đi."

Trong đôi mắt của hắn, có một loại tình cảm nàng chưa thấy bao giờ.

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Trong mắt Vương gia chỉ có một mình ngươi. Thật đấy!" - Lần này Lăng Nhất Sơn không dám mang đầu ra bảo đảm nữa.

Tiểu Thương Sơn là nơi kẻ ác tụ tập ở biên cương Ấp thành. Trước khi Thiên Yết đến Ấp thành, cả một vùng trộm cướp hung hăng ngang ngược, cằn cỗi hoang vu. Sau khi Thiên Yết đến, tiêu diệt phần lớn trộm cướp, còn lại bọn dư đảng trốn vào Tiểu Thương Sơn, không dám ra ngoài quấy phá nữa.

Bởi vì địa thế Tiểu Thương Sơn cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại dễ thủ khó công. Tình hình biên cương Ấp thành phức tạp, là nơi có giao lưu, quan hệ với nhiều nước, nếu quyết liệt tấn công lên núi, trái lại sẽ dễ gây nên mâu thuẫn giữa các nước nên Thương Sơn đã thực sự trở thành biên giới. Cũng vì như vậy nên không ít trộm cướp tập trung lên Thương Sơn, cố thủ ở đây. Tiểu Thương Sơn từ đó còn được gọi là Ác Nhân Lĩnh.

Cũng vì e ngại nên những kẻ này chưa bao giờ dám xuống núi quấy rối. Vì thế Thiên Yết tiến vào Tiểu Thương Sơn cũng phải hết sức cẩn thận.

Cũng may Thiên Yết tương đối quen thuộc với vùng phụ cận Tiểu Thương Sơn, hắn dẫn Bạch Dương đi theo đường nhỏ phía sau núi. Tiểu Thương Sơn quanh năm không có người ngoài xâm phạm nên vẫn giữ được vẻ đẹp thiên nhiên. Bạch Dương lại rât lưu luyến nơi đây nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, bốn phía tuy không có người nhưng đã bày ra kỳ môn trận pháp, nếu như có kẻ khởi động trận pháp thì người lọt vào trận không thể chạy thoát. Nhưng pháp trận này có thể có tác dụng với người bình thường, nhưng đối với nàng thì chỉ như bữa ăn sáng. Tiểu sư phụ đã dạy nàng những trận pháp phức tạp hơn nhiều.

"Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ đi trước theo con đường này." - Bạch Dương chỉ cho Thiên Yết con đường nhỏ khó nhìn thấy trong bụi cỏ.

"Có ý gì?" - Thiên Yết nhíu mày, không khí ở Tiểu Thương Sơn thật không bình thường, quá tĩnh lặng.

"Nơi này đã bày kỳ môn trận pháp, nếu chúng ta bị bọn chúng phát hiện, trận pháp sẽ khởi động. Đến lúc đó ngươi đi trước theo con đường này."

"Ý nàng là ta sẽ bỏ lại nàng mà đi trước?" - trong mắt Thiên Yết chợt lóe lên ánh sáng lạnh, trong lòng nha đầu này, hắn là người như vậy sao.

Bạch Dương dĩ nhiên hiểu được sự bất mãn trong lời nói của Thiên Yết, nàng quay đầu dịu dàng cười với Thiên Yết:

"Nếu không, hai chúng ta cùng nhau ở cái chỗ này cũng được, dù sao thì ta cũng sẽ không sao cả. Người chết cũng không phải là ta."

Chân mày Thiên Yết nhếch lên, nha đầu này đúng là phải ăn đòn.

Phía chân trời, trời chiều như ngọn lửa, đốt cháy một biển mây. Khi Bạch Dương quay đầu lại, chợt phát hiện bên vách núi hiện lên một dải cầu vồng. Nhị sư phụ đã nói rằng, nơi có Xích luyện thảo sẽ có cầu vồng.

"Nha đầu, bây giờ không phải là lúc đùa. Đi mau." - Thời gian không còn nhiều, Thiên Yết kéo Bạch Dương, bây giờ hắn không có tâm trạng mà chơi đùa với tiểu nha đầu.

Bạch Dương trợn mắt nhìn Thiên Yết:

"Ta muốn chơi ở đây, ngươi có đến không?"

Bạch Dương phi thân lên đỉnh vách núi, Thiên Yết quan sát xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới đuổi theo. Nào ngờ khi hắn tiến đến, hắn đã thấy một hình ảnh vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa.

Một dải cầu vồng xinh đẹp tuôn xuống, như thác nước đổ xuống từ vách đá, rơi xuống trong từng làn sóng bạc. Trong khung cảnh sáng chói ấy, cơ thể yêu kiều của Bạch Dương nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, bay liệng trên những mảnh đá nhô ra, vươn tay ngắt Xích Luyện Thảo mọc trên vách đá, mỗi một cây Xích Luyện Thảo được hái xuống, mỗi giọt nước trên thân cây lại nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một dải cầu vồng.

Khuôn mặt như tuyết trắng của Bạch Dương trong cầu vồng giống như một viên trân châu, đôi mắt sáng như sao trở nên vầng trăng lấp lánh.

"Này, còn không đến giúp sao!" - Bạch Dương vừa hái Xích luyện thảo vừa kêu lên.

Thiên Yết như từ trong mộng bừng tỉnh lại, phi thân lên hỗ trợ.

Hai bóng người phối hợp ăn ý, nhẹ nhàng lên xuống trong ánh cầu vồng, chỉ một lúc sau đã hái đầy một gùi Xích luyện thảo

"Tốt lắm, chỗ này chắc là đủ dùng rồi." - Bạch Dương vỗ vỗ cái gùi sau lưng, cùng Thiên Yết phi thân xuống núi.

Hai người vừa đứng trên mặt đất, một loạt mũi tên bằng trúc bay về phía họ.

"Chạy mau!" - Bạch Dương tay mắt nhanh nhẹn đẩy Thiên Yết ra, quả nhiên trận pháp đã được khởi động

Thiên Yết thuận thế kéo tay nàng, cánh tay dùng sức một chút, ôm Bạch Dương vào lòng, sau đó xoay người bay đến chỗ khác. Nào ngờ mũi chân Thiên Yết chạm vào đâu, chỗ ấy trở thành cái đích bị tấn công, mũi tên bằng trúc xanh giống như có mắt, mang theo mùi bùn đặc trưng của núi, nhanh chóng lào về phía hai người.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Thiên Yết, lúc này, trong ánh chiều tà, làm cho hắn lộ ra đôi chân mày như tranh vẽ. Đôi mắt sắc bén của Thiên Yết lạnh buốt quét qua từng tấc đất trong rừng cây, đôi tay mang theo gió, ánh mắt bén nhọn quét qua, vô số trúc xanh rơi đầy đất.

Mỗi một chiêu của hắn đều hết sức dứt khoát nhưng cánh tay lại rất ấm áp. Lần đầu tiên, Bạch Dương cảm thấy cực kỳ an toàn. Giống như cho dù bên ngoài có đao quang kiếm ảnh, chỉ cần ở trong lòng hắn, là sẽ an toàn.

Ngây ngất trong nháy mắt không có nghĩa là mê muội, từ cái xoay người cấp tốc của Thiên Yết, Bạch Dương bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần. Tên biến thái này không bỏ đi một mình, coi như hắn có chút lương tâm. Hắn cứu nàng như vậy cũng không biết là vì cứu nàng, hay là cứu thảo dược trong lòng nàng. Vì thế Bạch Dương đặt thảo dược nàng cầm trong tay vào ngực Thiên Yết, phi thân xông vào trận.

"Nha đầu!" - Thiên Yết vươn tay muốn giữ Bạch Dương nhưng lại chỉ chạm vào vạt áo lụa.

Bạch Dương dựa vào phương pháp phá trận mà giải tiểu sư phụ dạy nàng, rất dễ dàng ra khỏi pháp trận. Nào ngờ vừa quay người lại, Thiên Yết bộ mặt lạnh cứng ngắt đứng sau nàng.

Sắc mặt xanh mét rõ ràng thể hiện rằng, đây là lần đầu tiên Thiên Yết hắn lâm trận đằng sau nữ nhân. Thật sự rất mất mặt!

Nhìn qua thảo dược Thiên Yết ôm trong lòng, Bạch Dương đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Xem ra tên biến thái vẫn có điểm tốt, không phải vì thảo dược mới cứu nàng.

Mà giờ khắc này, tia nắng cuối cùng ở sườn núi cũng chìm xuống đáy biển, cầu vồng trên vách đá đột nhiên biến mất, chỉ có tiếng thác nước chảy vang lên trong vùng núi tĩ lặng

Trong lòng Thiên Yết đột nhiên cảm thấy như bị mất đi thứ gì đó, một nỗi buồn dâng lên nhưng lại biến mất trong giây lát. Nhưng bây giờ không còn thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều nữa.

"Đi nhanh thôi."


Vì nữ tử mặc đồ đen bị trúng cổ độc quá nặng làm cho Bạch Dương tốn không ít công sức tâm tư. cũng may là dần dần đã có hiệu quả. Thiên Yết và Lăng Nhất Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.

"Nha đầu..." - thật ra Thiên Yết muốn nói, cảm ơn nàng. Thế nhưng khi hắn vừa quay đầu lại,thấy Bạch Dương đang dựa vào bàn ngủ thì không nhịn được cười khẽ.

"Nha đầu, dậy về phòng ngủ đi." -Thiên Yết xoa mái tóc dài của Bạch Dương. Đây là nơi ở của Ngọc Điệp, không dư cái giường nào. Chỉ có một cái ghế nằm, thì đã bị Lăng Nhất Sơn chiếm lấy.

Bạch Dương mở to đôi mắt đang lim dim vì buồn ngủ, lơ mơ nhìn Thiên Yết, đứng dậy đi về phía giường. Vì chữa thương cho Ngọc Điệp, Bạch Dương đã hai ngày hai đêm không chợp mắt. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy cơ thể bồng bềnh như đám mây.

"Không phải ở đây, quay về phòng nàng đi!"-Thiên Yết đưa tay ngăn Bạch Dương.

Bạch Dương chưa phân biệt được phương hướng đã bị Thiên Yết quay vòng vòng, cũng không tìm được lối ra cửa. Thiên Yết than nhẹ một tiếng, bỏ đi. Nha đầu thật sự rất mệt mỏi, vì vậy hắn hạ cánh tay xuống, ôm Bạch Dương ra khỏi tiểu lâu.

Bạch Dương ngủ giống như chú mèo con yên lặng trong lòng Thiên Yết. Mà phía sau Thiên Yết, nữ tử mặc đồ đen từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt thống khổ có một tia buồn bã

Thiên Yết đối xử với nữ nhân này quả nhiên không giống những người khác.

Thiên Yết đặt Bạch Dương đang ngủ say xuống giường, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Bạch Dương đang ngủ vươn tay ôm lấy cổ Thiên Yết.

"Tên biến thái chết tiệt, không được nhúc nhích!" - Bạch Dương bất mãn vỗ vỗ đầu Thiên Yết.

Khóe môi Thiên Yết không khỏi cong lên, xem ra, nàng đã quen ngủ cùng hắn. Được rồi, khó lắm nàng mới có được thói quen này, tối nay cứ theo ý muốn của nàng đi - cũng như mong muốn của chính hắn!

Thiên Yết cởi áo khoác, xoay người lên giường, ôm nàng vào trong lòng. Thật ra hai người đều vì chăm sóc Ngọc Điệp, hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi rồi, nằm lên giường, Thiên Yết mới phát hiện ra mình cũng thực sự mệt mỏi. Nào ngờ Thiên Yết vừa nhắm mắt, lại nghe tiếng Cảnh Thu gấp gáp đập cửa:

"Vương gia, Vương gia!"

Thiên Yết hạ thấp giọng, xoay người hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngọc phu nhân tỉnh, phu nhân đang tìm ngài." - Cảnh Thu luôn chỉ biết ăn ngay nói thật.

Tỉnh rồi sao? Thiên Yết khoác áo bước vội ra cửa.

Trong phòng, Ngọc Điệp cuộn mình nơi góc giường lạnh run.

" Ngọc Điệp, nàng tỉnh rồi!" - Thiên Yết lại gần trấn an Ngọc Điệp đang trợn mắt kinh hoàng.

"Vương gia, Vương gia thiếp nằm mơ, thiếp mơ thấy người không cần thiếp nữa, thiếp sợ..." - Ngọc Điệp bám chặt lấy cánh tay Thiên Yết, giống như một người bất lực lại như một đứa trẻ vô tội.

"Đồ ngốc! Sao ta lại không cần nàng được! Bất kể nàng biến thành gì đi nữa, ta đều cần nàng. Yên tâm!" - Thiên Yết nhẹ nhàng an ủi.

"Vương gia, đừng rời khỏi thiếp có được không? Ở đây với thiếp có được không? Thiếp hứa với người, thiếp nhất định sẽ kiên cường, nhất định sẽ khỏe lên." - Ngọc Điệp cuộn mình dựa vào lòng Thiên Yết run rẩy.

Thiên Yết vỗ nhẹ lên vai nàng:" Được, ta ở đây với nàng."

Lăng Nhất Sơn ngáp một cái, tặng lại căn phòng cho đôi uyên ương số khổ này.

Sau mười ngày chữa trị, cổ độc trên người Ngọc Điệp về cơ bản đã có thể khống chế được.

"Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc tôi." - Ngọc Điệp dịu dàng nhìn Bạch Dương.

"Không cần cảm ơn ta, nếu cần cảm ơn thì cảm ơn Thiên Yết đi." - là Thiên yêYết đem vương phủ ra làm vật trao đổi. Chỉ có điều bây giờ Bạch Dương vẫn chưa phát hiện giao dịch này đối với nàng mà nói, có cái gì tốt.

Bây giờ nàng suốt ngày phải ở đây chăm sóc Ngọc Điệp, một chút thời gian cho riêng mình cũng không có. Thậm chí cũng không có thời gian đi tìm tiểu sư phụ. Hơn nữa nàng thành một tiểu nhà đầu chịu mệt nhọc, thay thuốc châm cứu giúp Ngọc Điệp. Ngay cả đến bản thân nàng cũng không hiểu, vì sao lại biến thành như thế này.

Mang ngân châm đến bên giường, Bạch Dương chuẩn bị châm cứu cho Ngọc Điệp.

"Vương gia? Ngài đối với tôi đúng là rất tốt." - Lúc Ngọc Điệp nói những lời này, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước.

"Cho dù tôi trở nên xấu xí như vậy, ngài cũng chưa bao giờ ghét bỏ tôi, vẫn đối xử với tôi giống như trước."

Bạch Dương miễn cưỡng cười cười. Chuyện đó có liên quan gì với nàng, vì sao lại muốn nói cho nàng biết?

"Tôi bây giờ nhất định rất xấu phải không?" - Ngọc Điệp đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Dương, dịu dàng mà đau khổ

"Bây giờ cô không xấu, chỉ là trúng độc thôi. Chờ giải xong cổ độc, cô có thể khôi phục dung nhan như trước." - Không rõ vì sao, Bạch Dương không thích sự đụng chạm của Ngọc Điệp. Bạch Dương rút tay ra, đặt từng túi ngân châm lên giường.

"Tôi cho cô xem một thứ." - Ngọc Điệp lấy một bức tranh từ phía trong giường. Mở ra, trên giấy hiện lên hình ảnh một thiếu nữ tươi cười sống động.

Thiếu nữ trên bức họa có khí chất thanh thoát, khuôn mặt thông minh lanh lợi, dáng vẻ tươi cười như hoa như mộng. Thế nhưng thiếu nữ này sao nhìn lại quen như vậy? Mà dòng chữ đề tặng là: Ngọc Điệp.

"Đây là..." - Bạch Dương vô cùng kinh ngạc nhìn hình ảnh thiếu nữ tuyệt vời trên bức họa. Nữ tử này nhìn có chút quen mắt. Trong nháy mắt, Bạch Dương đột nhiên nghĩ đến bảy vị hồ điệp phu nhân ở tiền viện.

Nàng thực sự rất ngốc nghếch! Vì sao không sớm nghĩ ra nhỉ, mấy vị hồ điệp phu nhân kia thật ra đều là tạm thời, chỉ có một người mới là chính thức. Sở dĩ Thiên Yết tìm về bảy nữ nhân dáng vẻ tương tự Ngọc Điệp, chính là để nhớ về dung nhan đã mất đi của Ngọc Điệp. Ngay cả cái tên của các nàng, đều có thêm một chữ Điệp!

"Đây là tôi. Có đẹp không?" - Trong mắt Ngọc Điệp lộ vẻ dịu dàng có chút nước mắt - "Đáng tiếc đó chỉ là trước kia. Vương gia nói, sau khi tôi khỏe lại sẽ phong tôi làm Vương phi. Thế nhưng hôm nay tôi biến thành thế này, làm sao có thể xứng là Vương phi của người..." - Ngọc Điệp buồn bã cúi đầu rơi lệ.

Trong đầu Bạch Dương on gong một chút như muốn nổ tung.

"Hắn nói phong cô làm Vương phi?"

Ngọc Điệp dịu dàng gật đầu:

"Chính những lời nói ấy, đã làm tôi chống đỡ đau khổ suốt ba năm qua. Tôi một mực mong chờ, kỳ vọng có một ngày, có thể chính thức trở thành Vương phi của người. Người đã đồng ý với tôi, nếu như tôi khỏe mạnh, sẽ để tôi trở thành Vương phi... Cô nói tôi có thể khỏe được không

Khóe miệng Bạch Dương giật giật, nói không ra lời.

"Cô làm sao vậy?" - Ngọc Điệp cuối cùng cũng phát hiện Bạch Dương có điểm gì đó không bình thường.

"Không sao." - Bạch Dương đột nhiên cảm thấy muốn tự mình cắn chết Thiên Yết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro