Tức giận! Rất tức giận! Cực kỳ tức giận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Nhất Sơn để thư lại, một mình đến Thiên Linh Sơn tìm hồ băng, muốn nghiên cứu sâu thêm nguyên nhân Thiên Yết hồi phục thị lực. Mà Thiên Yết cũng càng ngày càng bận rộn, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng, khiến cho hắn thường cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng. Vì vậy thời gian ở cùng Ngọc Điệp cũng càng ngày càng ít.

Tâm tình Ngọc Điệp bắt đầu càng ngày càng bất ổn. Chỉ cần Thiên Yết không ở cạnh, nàng ta lúc thì trở nên nhát như chuột, lúc thì điên loạn, thế nào cũng gây ra cho mình một vài vết thương. Mỗi lần Thiên Yết nhìn thấy những vết thương đó, ánh mắt đều tỏ ra đâu thương làm cho Bạch Dương bực bội không thể tả.

"Vương gia, Vương gia! Người ở đâu?" - Bạch Dương vừa gục ngủ trên bàn, chợt nghe thấy Ngọc Điệp kêu gào.

"Này, cô làm sao vậy? Cô thế nào rồi?"

Bạch Dương càng muốn làm cho Ngọc Điệp bình tĩnh, thì Ngọc Điệp trái lại càng hoảng hốt kêu to, bàn tay nhỏ bé múa may lung tung trong không trung.

"Tránh ra, cô đừng hại tôi, tôi xin cô đừng giết tôi! Vương gia, cứu thiếp —— "

Bạch Dương tối tăm mặt mũi nhìn nữ nhân đang nổi điên trước mặt, nếu như nàng muốn giết nàng ta, hà tất phải ở đây ngủ gục trên bàn!

"Này, rốt cuộc là cô làm sao vậy?" - Bạch Dương kiên trì hỏi.

Ngọc Điệp chỉ run rẩy lắc đầu, cơ thể co thành một khối tròn, liên tục run rẩy.

"Đưa tay cho tôi!" - Bạch Dương biết hỏi cũng không ích gì, vì vậy cố gắng nắm lấy cổ tay nàng ta, bắt mạch cho nàng.

Ngọc Điệp liều mạng quơ tay chống cự:

"Đừng, đừng giết tôi! Đừng —— "

"Nàng đang làm gì vậy?" - Một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng truyền đến từ cửa.

Bạch Dương quay lại, Thiên Yết đã trở về. Chẳng qua là sắc mặt hắn vô cùng âm u, ánh mắt lạnh buốt.

"Ta... Nàng..." - Bạch Dương vốn định nói, ta đang giúp nàng ta trị liệu. Cũng muốn nói, nàng ta đột nhiên không biết vì sao lại biến thành như vậy. Thế nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt xanh mét xám xịt của Thiên Yết, những gì định nói đều hóa thành hư ảo.

Vì Thiên Yết cơ bản không cho Bạch Dương cơ hội giải thích, đã vội sải bước đến chỗ Ngọc Điệp.

"Vương gia! Vương gia ——" - Ngọc Điệp giống như gặp được cứu tinh, nhào về phía Thiên Yết, cơ thể gầy yếu giống như lá rụng, bất lực ngã xuống mặt đất.

Thiên Yết đúng lúc một tay đỡ lấy Ngọc Điệp, đem nàng ôm vào lòng:

"Tiểu Điệp, nàng sao thế?"

"Vương gia, nàng ta muốn hại thiếp, nàng ta nhất định là muốn giết thiếp! Vương gia cứu thiếp, Vương gia cứu thiếp với!" - Ngọc Điệp cuộn mình lại trong lòng Thiên Yết. Đôi mắt trống rỗng đầy hoảng loạn.

"Tôi muốn hại cô?" - Bạch Dương cảm thấy bản thân ngay cả giải thích cũng có thể bỏ qua rồi.

Thiên Yết ngẩng đầu nhìn qua , lại cúi đầu nhìn Ngọc Điệp:

"Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, yên tâm. Nàng ấy tới giúp nàng. Sẽ không hại nàng đâu."

"Nhưng vì sao mắt thiếp không nhìn thấy? Vương gia, mắt thiếp không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết!" - bàn tay Ngọc nắm chặt lấy vạt áo Thiên Yết.

"Không nhìn thấy? Để tôi xem!" - Bạch Dương thấy rất lạ. Rõ ràng là từ trước đến giờ hồi phục rất tốt, sao lại có thể đột nhiên bị mù chứ? Dựa vào tình trạng hiện tại của nàng ta, không thể như thế được.

"Đừng —— Đừng chạm vào tôi——" - tiếng kêu cuồng loạn của Ngọc Điệp truyền khắp tiểu lâu.

"Nàng tránh ra!" - Thiên Yết đẩy Bạch Dương ra, ôm Ngọc Điệp lên giường.

Cơ thể Bạch Dương lảo đảo rồi ngã xuống đất. Bàn tay nhỏ bé chạm phải bát thuốc nóng hổi, cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều. Thế nhưng ánh mắt Thiên Yết vẫn chỉ quan tâm đến Ngọc Điệp ở trong lòng.

"Tiểu Điệp, nàng sao rồi?"

"Thiếp không nhìn thấy, thiếp thực sự không nhìn thấy! Vương gia! Thiếp không nhìn thấy!" - nước mắt sợ hãi của Ngọc Điệp thấm ướt tấm khăn che mặt màu đen, đôi tay nhỏ bé bất an nắm chặt vạt áo Thiên Yết, thân thể gầy yếu lạnh run.

Dáng vẻ nhỏ bé lại bất lực vừa đáng thương của Ngọc Điệp đã hấp dẫn toàn bộ sự quan tâm của Thiên Yết. Thậm chí Bạch Dương đi lúc nào, hắn cũng không chú ý.

Tức giận! Rất tức giận! Cực kỳ tức giận!

Bạch Dương quay về Kỳ Lân Các quăng đồ đạc trút giận.

Thiên Yết chết tiệt! Rõ ràng trong lòng chỉ có Ngọc Điệp kia, còn nàng thì chỉ như một con bé giúp việc biết nghe lời! Thật không giống tác phong của Bạch Dương nàng!

"A —" - ức quá! Bạch Dương ngửa mặt lên trời hét một tiếng lớn.

"Tỷ tỷ sao vậy?" - Hoàng Điệp phu nhân nhẹ nhàng đến.

"Cô tới đây làm gì?" - Rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng còn gọi nàng là tỷ tỷ, đúng là ác tâm! Lúc này Bạch Dương nhìn ai cũng thấy đáng ghét, nhất là nữ nhân của Thiên Yết.

"Muội vội tới đưa tin cho tỷ tỷ." - Hoàng Điệp phu nhân nhìn xung quanh một chút, xác định không có người, mới lấy ra một phong thư.

Bạch Dương nghi hoặc mở thư, chữ viết quen thuộc đập vào mắt:

"Dương nhi, đợi ta mười ngày. Nhất định sẽ về. Giữ gìn sức khỏe."

Tiểu sư phụ!

Trong lòng Bạch Dương nóng lên, nhất là đang lúc vì cơn giận không đâu do Thiên Yết gây ra, bốn chữ" Giữ gìn sức khỏe" quý giá vô cùng.

Mặc dù nàng không biết tiểu sư phụ đang bận rộn việc gì, nhưng nàng vẫn biết tiểu sư phụ bề bộn nhiều việc, quanh năm suốt tháng, hầu như đều bôn ba bên ngoài. Nhưng chỉ cần tiểu sư phụ đáp ứng chuyện của nàng, sẽ nhất định làm được!

"Thư là ai đưa cho cô?" - Bạch Dương kích động kéo Hoàng Điệp phu nhân.

Hoàng Điệp phu nhân cảnh giác nhìn qua mọi nơi, mới từ từ nói:

"Vương phi tỷ tỷ đừng nóng vội, thư này do chủ nhân bảo muội chuyển cho đích thân Vương phi tỷ tỷ. Muội muội cũng không biết trong thư viết cái gì, chỉ theo dặn dò của chủ nhân mà làm thôi. Chủ nhân nói, nếu như tỷ tỷ có dặn dò bất kỳ việc gì, muội muội sẽ hết sức hỗ trợ."

Vốn những lời này cũng chẳng có gì, nhưng Bạch Dương càng nghe càng chói tai. Nữ nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại gọi nàng là tỷ tỷ.

"Cái này... Cô gọi tôi là Bạch Dương đi." - gọi tỷ tỷ nghe không được tự nhiên chút nào. Dù sao nàng ta cũng là người của tiểu sư phụ, cũng đều là người một nhà cả.

"Không được, lúc trước tỷ tỷ lập ra quy củ trước mặt mọi người, quy củ đã lập rồi, không thể thay đổi được. Nếu như muội muội làm trái quy củ, sẽ làm người khác nghi ngờ. Thư đã đưa đến rồi, muội muội đi trước. Tỷ tỷ nếu có việc gì, đừng ngại kêu người đến nói uội muội một tiếng, muội muội nhất định hết sức giúp đỡ." - Hoàng Điệp phu nhân nói xong thì rời đi.

Bạch Dương cầm thư ngây ra đấy, tiểu sư phụ cuối cùng cũng sắp đến đón nàng rồi!

"Nha đầu, nàng đang cầm cái gì?" - Cũng không biết qua bao lâu, tiếng Thiên Yết đột nhiên từ phía sau truyền đến, dọa Bạch Dương giật mình.

Muốn giấu thư đi đã không còn kịp rồi, Bạch Dương đành cầm thư lắc qua lắc lại trước mặt Thiên Yết:

"Đừng gọi ta như vậy, ta và ngươi thân quen lắm sao?"

Đôi mắt Thiên Yết nheo lại sáng tỏ, tiểu nha đầu đang nổi giận.

"Tiểu Điệp chẳng qua đột nhiên bị mù nên có chút rối loạn. Nha đầu, nàng không nên tính toán với một người bệnh chứ?"

"Ta sẽ làm thế đấy!" - Bạch Dương liếc nhìn Thiên Yết.

"Tứ tiểu thư Bạch gia tài giỏi phóng khoáng cũng có lúc nhỏ mọn như vậy sao?" - Thiên Yết trêu tức nhìn Bạch Dương, Bạch Dương ngây ngốc một lúc, tránh ánh mắt Thiên Yết, tức giận nói: "Lần sau, để ngươi đi làm tiểu nha hoàn, ta đi ôm nam nhân khác, xem ngươi không!"

Con ngươi Thiên Yết chợt lóe lên tia xấu xa: "Nha đầu, nàng đang ghen?"

"Ghen cái đầu ngươi ấy!" - Bạch Dương quê quá hóa khùng, xoay người lại quát.

"Nhớ giao ước giữa chúng ta không? Nàng đã nhận lời chữa khỏi bệnh cho nàng ấy." - Thiên Yết cười ngọt ngào như hồ ly. Thấy bộ dạng ghen tức của tiểu nha đầu, tâm tình hắn cực kỳ tốt.

"Giao ước cái gì, ta nói cho ngươi biết, ta không thèm! Mang cái giao ước của ngươi lập tức đi ra ngoài! Nếu như ngươi kêu ta đến chữa trị cho nàng ta, ngươi có tin ta hạ độc chết nàng ta hay không!" - Bạch Dương tức giận đẩy Thiên Yết ra ngoài cửa.

Rầm một tiếng đóng cửa lại.

Thiên Yết bất đắc dĩ than nhẹ. Hai nữ nhân đều khó trị như vậy!

Lăng Nhất Sơn lúc này lại không có trong vương phủ, làm sao bây giờ đây?

"Vương gia, Vương gia, Ngọc Điệp phu nhân không ổn rồi." - Cảnh Thu lại tới.

Bạch Dương nhốt mình trong phòng suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao Ngọc Điệp lại bị mù.

Mấy ngày nay, nàng giải độc cho Ngọc Điệp, nàng hiểu rất rõ cơ thể Ngọc Điệp. Nàng vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao Ngọc Điệp bị trúng cổ độc nghiêm trọng như vậy nhưng lại có thể chịu đựng được hơn ba năm. Cho dù là một người có ý chí mạnh mẽ, thân thể của hắn cũng sẽ không chịu đựng được.

Tình huống của Ngọc Điệp có thể coi là một kỳ tích.

Trong quá trình giải cổ, nàng cẩn thận làm đúng theo phương pháp giải độc sư phụ đã dạy, không hề có một lỗi nào, hẳn là sẽ không thể làm cho Ngọc Điệp bị mù. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?

Đột nhiên một đáp án rõ ràng hiện lên trước mắt Bạch Dương.

Nếu như nàng giải cổ không có vấn đề, vậy là Tiểu Điệp có chuyện. Xem ra, nàng phải thử Ngọc Điệp một chút.

Ban đêm, lúc Bạch Dương đến tiểu lâu, Ngọc Điệp đang ngủ. Thiên Yết không ở trong tiểu lâu, mọi nơi đều yên lặng. Cách kiểm tra hay nhất là nhìn xem vết sẹo trên người nàng đã lành chưa. Nếu như cổ độc đã được giải, như vậy dung nhan của nàng cũng sẽ khôi phục.

Bạch Dương cẩn thận bước đến bên giường, tay nhỏ bé chậm rãi hướng đến khăn che mặt kiểm tra.

Ngay lúc tay nàng sắp chạm đến mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, chặn tay Bạch Dương. Đôi tay mạnh mẽ, không có chút gì suy yếu.

"Cô quả nhiên đã khỏe rồi." - Bạch Dương lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.

Nếu như Ngọc Điệp thật sự có chuyện, nếu là người bị trúng cổ độc, chí ít phải sau bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục. Thế nhưng hiện tại mới chỉ hơn mười ngày, tay Ngọc Điệp đã có sức lực như vậy, còn nói là không có vấn đề!

"Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu." - Lực trên tay Ngọc Điệp không mảy may giảm nhẹ nhưng giọng điệu dịu dàng và ánh mắt nhu hòa lại đầy vẻ vô tội.

"Cô còn giả bộ! Cô cơ bản không trúng cổ độc! Sở dĩ cô làm bộ mù là vì cô không muốn cho tôi gặp cô, không muốn bị tôi phát hiện. Có đúng không?" - Bạch Dương dùng lực một chút, bóp cổ Ngọc Điệp.

Đột nhiên trong tay Ngọc Điệp bắn ra một đạo chân khí, cơ thể Bạch Dương nhất thời bị văng ra.

Ngọc Điệp chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách nói:

"Ai da, chuyện gì cũng đều bị cô phát hiện hết, không xong rồi! Làm sao bây giờ đây?"

"Cô... cô biết võ công!" - Không chỉ có võ công, hơn nữa võ công còn cao hơn hẳn Bạch Dương. Chẳng trách nàng ta có thể sống quá ba năm!

"Ai nói thế?" - Ngọc Điệp lấy khăn che mặt xuống, lần đầu tiên lấy hình dáng chân thật gặp người khác. Trên mặt của nàng ta có vết thương loang lổ dữ tợn, như giun hoành hành, xấu xí không gì sánh được.

"Mặt của cô cũng là giả!" - Bạch Dương khẳng định chắc chắn.

"Điều này cô cũng biết sao? Ai da, vì sao cô lại thông minh như thế?" - Ngọc Điệp thanh thoát bước đến bên cửa sổ, dưới lầu, bóng dáng quen thuộc của một người đang đi tới phía tiểu lâu.

"Cô đúng là cũng chịu nhiều cực khổ rồi." - Bạch Dương châm chọc nói.

"Vì người đàn ông mà cô thích, cô có thể làm bất cứ chuyện gì." - ánh mắt Ngọc Điệp u ám nhìn về phía phương xa, sau đó, nàng ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn Bạch Dương.

"Cô có thể không quan tâm. Chẳng hạn như nói..." - Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, đánh vào vai trái của chính mình. Đột nhiên, cơ thể Ngọc Điệp nặng nề ngã sấp xuống trên vách tường, miệng nàng phun ra một ngụm máu đen.

"Cô..." - Bạch Dương nghẹn họng, nhìn chằm chằm Ngọc Điệp đột nhiên tự mình hại mình, nói không ra lời.

"Tôi thực sự yêu Vương gia, tôi thực sự thương chàng, cho dù cô giết tôi, tôi cũng sẽ không thay lòng..."

Khóe miệng Bạch Dương co quắp một chút, nữ nhân này có bệnh không vậy?

"Tiểu Điệp!" - Một tiếng kêu gấp gáp từ phía sau Bạch Dương truyền đến, bóng dáng cao lớn của Thiên Yết như một tia chớp, bay đến bên người Ngọc Điệp.

"Tiểu điệp, nàng sao rồi?" -khuôn mặt gớm ghiếc của Ngọc Điệp khiến cho Thiên Yết hơi run sợ một chút.

"Đừng... đừng nhìn thiếp..." - Ngọc Điệp đột nhiên hoảng sợ dùng hai tay che mặt, sợ hãi lắc đầu khóc - "Đừng nhìn thiếp! Xin chàng đừng nhìn thiếp!"

"Tiểu Điệp!" - Nhìn Ngọc Điệp gần như điên cuồng, nét mặt Thiên Yết càng thêm lạnh lùng u ám.

"Được, ta không nhìn nàng, ta không nhìn! Thương thế của nàng thế nào?" - Thiên Yết khẩn trương muốn xem vết thương trên vai Ngọc Điệp. Nhưng lại một lần nữa khiến Ngọc Điệp run sợ gào khóc.

Bạch Dương lạnh lùng nhìn mọi chuyện rối loạn trước mắt, không ngờ cũng có lúc Bạch Dương nàng bị trúng kế kẻ khác. Ngọc Điệp, xem như cô lợi hại!



Thiên Yết giương ánh mắt lạnh buốt nhìn Bạch Dương: "Vì sao phải làm như vậy?"

"Ta làm gì?" - giọng điệu của Bạch Dương cũng không tốt. Thiên Yết ngu ngốc, không phải ngươi rất thông minh sao? Thì ra ngươi cũng bị một nữ nhân đùa giỡn!

"Vương gia, là lỗi của thiếp, nàng ấy thực sự không làm gì!" - Ngọc Điệp đau khổ nhìn Thiên Yết, sau đó lại đưa ánh mắt đầy vẻ bi thương nhìn Bạch Dương- "Thiếp xin người, xin người buông tha cho thiếp! Thiếp thực sự không muốn chết. Thật ra thiếp đã biết người là Vương phi. Lăng đại ca đã nói cho thiếp biết, thật ra thiếp việc gì thiếp cũng biết, nhưng thiếp sẽ không tranh giành với người! Thiếp chỉ mong lúc Vương gia có thời gian rảnh rỗi thì đến thăm thiếp một chút, thiếp sẽ không tranh giành với người... Xin người đừng giết thiếp..."

"Tôi giết cô!" - Bạch Dương bị chọc giận. Nàng đã từng gặp qua nữ tiện nhân, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào đê tiện như thế!

Đáng tiếc tay nàng còn chưa chạm được vào Ngọc Điệp thì đã bị Thiên Yết ngăn cản

"Nàng ồn ào đủ chưa?"

"Ta ồn ào?" - Bạch Dương cười châm biếm, nàng hất tay Thiên Yết ra:

"Nếu như ta nói với ngươi rằng, nữ nhân này cơ bản không trúng cổ độc, cổ độc của nàng ta là giả! Thật ra nàng ta đã khỏi bệnh từ lâu! Nàng ta cũng không có mù! Tất cả đều là nàng ta lừa gạt ngươi, ngu ngốc!"

"Nha đầu, nàng đừng lấy Tiểu Điệp ra làm trò đùa." - sắc mặt Thiên Yết lạnh lùng đầy vẻ đáng sợ.

Bạch Dương từ nhỏ đến lớn chưa từng giận dữ như thế này, trong đầu đầy phẫn nộ. Có vẻ như trong nháy mắt sẽ bùng nổ.

"Ta nói giỡn? Được, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là nói giỡn!" - Bạch Dương dùng một chưởng đẩy Thiên Yết ra, lại lắc mình một cái đánh một quyền hướng về phía Ngọc Điệp. Một quyền này của nàng là dùng toàn lực, nàng không tin không ép được Ngọc Điệp dùng võ công!

Vậy mà lần này, Ngọc Điệp lại nhắm mắt với vẻ bất lực kinh sợ, không có một chút tránh né hay chuẩn bị đánh trả.

Đúng lúc này Thiên Yết lắc mình một cái, ngăn Bạch Dương lại, ôm Ngọc Điệp nhu nhược vào trong ngực: "Nàng quá đáng rồi!"

Nhìn vẻ mặt vô tội Ngọc Điệp trong lòng Thiên Yết, Bạch Dương rốt cục cũng hiểu, nàng có nói gì thêm cũng vô ích.

Bởi vì cơ bản Thiên Yết vốn không tin nàng.

Có thể nói, giữa nàng và Ngọc Điệp, Thiên Yết lựa chọn tin tưởng Ngọc Điệp.

Đột nhiên một nỗi chua xót trào dâng từ tận đáy lòng.

Nàng bị làm sao vậy, vì sao trước mắt bắt đầu mơ hồ, hai mắt như bị vật gì che lấp khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt lạnh lùng

"Lãnh Thiên Yết, ta thấy rõ bộ mặt thật của ngươi rồi."

Từng câu từng chữ Bạch Dương nói ra lạnh như nước mùa đông. Dứt lời, nàng cô đơn xoay người rời đi.

"Vương gia, thiếp sợ, thiếp sợ..." - Ngọc Điệp nép sát vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy cơ thể Thiên Yết.

Ánh mắt Thiên Yết phức tạp nhìn qua bóng lưng Bạch Dương, ánh mắt nha đầu này lúc bỏ đi khiến lòng hắn đột nhiên thắt lại.

Cái gì gọi là thấy rõ bộ mặt thật của hắn? Nha đầu kia đang nói chuyện ma chuyện quỷ gì vậy?

Đúng lúc này, cơ thể Ngọc Điệp trong lòng hắn mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Điệp!"

Bạch Dương chỉ cảm thấy ngực mình bị vật gì đó đè nặng đến mức muốn nổ tung! Sự phẫn nộ ngập tràn, còn có thương tâm, còn có...còn có một loại cảm xúc không sao diễn tả được đang trào dâng như muốn làm nổ tung toàn bộ ý thức của nàng.

Nàng chạy một mạch, chạy không rõ phương hướng. Cảnh vừa rồi cứ lảng vảng trong tâm trí nàng, Thiên Yết ôm Ngọc Điệp với ánh mắt dịu dàng, trong khi đó lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh buốt đầy vẻ chất vấn, từng chút từng chút in sâu vào đáy lòng.

Nàng thật khờ! Thực sự khờ khạo.

Nàng vốn không nên ở lại Lãnh vương phủ, nhưng nàng lại ở đấy.

Nàng vốn không nên chăm sóc Ngọc Điệp, nhưng nàng lại làm.

Nàng cũng không nên ... vì Thiên Yết mà đau khổ, nhưng vì sao nàng vẫn đau khổ!

Gió đêm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của nàng khiến trong lòng chợt cảm thấy chán nản. Trước mắt mọi vật như mơ hồ, Bạch Dương không để ý có mấy người đang bí mật đi theo nàng.

Qua khúc cua, một bóng đen phi thân xuống, rơi đúng trước mặt Bạch Dương, nhân lúc Bạch Dương giật mình, một bóng đen khác bỗng nhiên đi ra, đánh Bạch Dương một chưởng khiến nàng ngất đi.

"Nhanh! Khiêng đi!" - Mấy gã hắc y nhân nâng Bạch Dương lên, biến mất trong đêm tối.

Khi Cảnh Thu dẫn người tới đã sớm không tìm thấy bóng dáng Bạch Dương. Trên đường cái trống vắng chỉ có tiếng gió thổi.

Hắc y nhân mang Bạch Dương đi, hướng về Tiểu Thương Sơn.

Trong phòng khách của Tiểu Thương Sơn, một nam nhân cao lớn thô kệch, râu quai nón trái ôm phải ấp, vừa uống rượu, vừa dùng cái miệng đầy mỡ hôn mỹ nữ trong lòng.

"Lão đại, người huynh cần đã đem về." - Hắc y nhân thả Bạch Dương đang ngất xỉu xuống trước mặt gã râu quai nón.

Gã râu quai nón hài lòng phất phất tay, mỹ nữ hai bên tự giác tránh ra.

Sau đó có kẻ tiến lại kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương để gã râu quai nón thấy rõ hình dạng của nàng.

Ánh mắt gã râu quai nón dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn như hoa đào gặp mưa của Bạch Dương, đột nhiên ý đồ xấu xa hiện lên trong mắt gã, gã không kìm được tiến lại chạm vào khuôn mặt thanh tú ấy:

"Nữ nhân của Lãnh Thiên Yết, đúng là không tệ!" - Khuôn mặt nhỏ này đúng là làm người người yêu mến.

Lúc Bạch Dương bị người ta vứt trên mặt đất, nàng đã từ từ khôi phục được ý thức, sau đó lại nghe có kẻ nhắc đến ba chữ Lãnh Thiên Yết, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Mở to đôi mắt trong suốt quan sát xung quanh:

"Đây là đâu?"

Trang trí nơi này thô tục, vò rượu quăng lung tung, trên chiếc bàn gỗ lớn ở chính giữa căn phòng, khay rượu thịt để linh tinh. Không giống như nhà của người bình thường.

"Đây chính là Tiểu Thương Sơn, sao thế? Không biết lần này ngươi còn có bản lĩnh để bình ăn quay về giống như lần trước không?" - trong lòng gã râu quai nón dĩ nhiên vẫn ghi hận việc Thiên Yết đến trộm thảo dược.

Bạch Dương hừ lạnh một tiếng, muốn đánh đòn phủ đầu, nào ngờ khi nàng khẽ nhúc nhích mới phát hiện cơ thể mình bủn rủn vô lực. Chết tiệt! Lại bị bọn chúng hạ Nhuyễn Cốt Tán!

" Nhiều năm qua Lãnh Thiên Yết và Tiểu Thương Sơn bọn ta đối nghịch, khiến huynh đệ bọn ta ăn đắng nuốt cay không ít! Ngày hôm nay nữ nhân của hắn rơi vào trong tay ta, ngươi nói xem, ta nên xử phạt ngươi thế nào?" - trong mắt gã râu quai nón lộ rõ sự dâm đãng.


"Đừng nên nhắc đến Lãnh Thiên Yết với ta! Ta không phải nữ nhân của hắn!" - Từ lâu nàng với tên biến thái ấy đã có khoảng cách rồi.

"Lão đại! Giết ả ta ấy đi!" - Có tên thuộc hạ lỗ mãng kêu lên.

"Giết nàng ta?" - Tên râu quai nón nhìn nét mặt Bạch Dương với vẻ vô cùng hưởng thụ. Đúng là một thiếu nữ đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng vẫn xinh đẹp như vậy! Hắn không đành lòng giết nàng! Lãnh Thiên Yết thật là may mắn, mỗi ngày có thể hưởng thụ tiểu thiên tiên này!

"Không thể giết được! Đại vương, không thể giết nàng!" - Im lặng đứng bên một lúc lâu, "Quân sư quạt mo" đột nhiên kêu lên, lại gần thì thầm bên tai tên râu quai nón mấy câ

"Có thật không?" - Trong mắt tên râu quai nón liền lóe lên vẻ hài lòng.

"Chắc chắn sẽ không sai!" - Tên quân sư khẳng định chắc chắn.

"Ha ha ha —— ông trời đúng là có mắt! Người đâu, đem nha đầu kia đưa về phòng cho ta!" - Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người áp giải Bạch Dương về phòng.

"Cút ngay! Các ngươi là một lũ khốn kiếp!" - Sức lực Bạch Dương bây giờ chỉ đủ mắng người. Lãnh Thiên Yết chết tiệt, đều là hắn làm hại nàng!

"Tướng mạo Hoàng hậu. Ngươi nói thật chứ?" - Tên râu quai nón hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn.

"Thiên chân vạn xác! Đệ theo tiên sư khổ học lâu như vậy, nhất định sẽ không nhìn lầm!" - Quân sư quạt mo vội thề thốt.

Tên râu quai nón đột nhiên cúi đầu hạ giọng:

"Nếu như nàng ta thực sự có tướng mạo hoàng hậu, vậy thì sau đêm nay, bản đại vương chính là hoàng đế rồi?" - Dứt lời, hắn ta lại một lần nữa ngửa đầu cười ha ha.

Có tướng mạo hoàng hậu, dù đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là ... hắn luyến tiếc tiểu mỹ nhân! Cho dù thế nào, hắn sẽ không làm chuyện thiệt thòi!

"Làm hoàng đế! Làm hoàng đế!" - Một đám ô hợp mượn rượu kêu gào.

Tên râu quai nón đưa tay lên: "Được rồi! Lời này ngày hôm nay coi như là lời nói trong lúc say, nói một chút thì được, nhất định không được để tiên sư nghe được, nếu ta biết được có người tiết lộ nửa câu, bản đại vương ta sẽ cho kẻ đó đầu rơi xuống đất!"

"Vâng!"

Tên râu quai nón lúc này mới thoả mãn gật đầu, lại nhìn qua những mỹ nữ mà trước đó hắn mới ôm, bỗng cảm thấy thật tẻ nhạt. Vì vậy hắn ngửa đầu nốc thêm hai chén rượu, lắc lư đi vào trong phòng. Phía sau , đám thuộc hạ hò hét không ngừng.

Trong phòng, Bạch Dương vô lực ngã vào trên giường, đầu óc của nàng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là cơ thể ấy giống như không phải của nàng, không nghe nàng sai khiến.

Làm sao bây giờ?

Bạch Dương còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bên ngoài cửa liền có tiếng bước chân nặng nề đến.

Là tên râu quai nón tới.

Trời ơi, có ai đến cứu nàng không!

Tên râu quai nón mang theo nụ cười dâm đãng, từng bước một tiến tới gần.

"Ta biết ngươi hận Lãnh Thiên Yết thấu xương, chúng ta làm một giao dịch, được không?" - Con ngươi Bạch Dương đảo đảo, nhanh chóng nghĩ cách tự cứu mình.

"Nói xem?" - Tên râu quai nón vừa cởi quần áo vừa ngắm nàng.

"Thế này... Ta biết ngươi hận hắn, nhưng hắn lại tin tưởng ta, chi bằng như thế này, ngươi thả ta ra, ta mang hắn đến đây cho các ngươi... Ta nghĩ, chúng ta nên kêu hai bầu rượu với vài đĩa đồ nhắm, ngồi xuống bàn bạc chi tiết, được không?" - Bạch Dương nở nụ cười nịnh nọt.

Nhưng tên râu quai nón đã cởi xong áo ngoài, bước tới sát bên giường.

"Đừng đến gần như thế, sẽ nóng lắm, ngươi xem, thời tiết ở đây thực sự rất nóng, chi bằng chúng ta đi ra ngoài..."

"Rất nóng sao? Vậy để bản đại vương giúp nàng thoải mái!" - Tên râu quai nón ôm lấy Bạch Dương, xoay người đem Bạch Dương đặt ở dưới thân.

"Cho dù ngươi giết ta, Lãnh Thiên Yết cũng không quan tâm. Trong tim hắn không có ta, ngươi thả ta, ta còn có thể giúp ngươi!" - Bạch Dương dùng hết sức giãy dụa, đáng tiếc loại giãy dụa này chỉ làm tăng thêm dục vọng trong mắt hắn.

"Tiểu mân, bây giờ ta không ngại nàng giúp ta đâu!" - miệng tên râu quai nón sặc sụa mùi rượu thổi vào Bạch Dương.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một cước đá bay hắn. Tên râu quai nón vốn định nổi giận, vừa thấy thân ảnh người ấy, lập tức nén giận.

"Tiên cô? Sao tiên cô lại tới đây, cũng không báo lũ tiểu nhân chúng tôi đón tiếp người!" - Vẻ kiêu căng trước đó biến mất hoàn toàn, giờ chỉ còn lại nụ cười xu nịnh.

Nữ nhân mặc áo đen cúi đầu nhìn Bạch Dương một chút, không nói một lời xoay người bước ra khỏi cửa. Tên râu quai nón theo sát phía sau.

Bạch Dương cố gắng xoay người xuống giường, lúc nàng đến bên cạnh cửa, chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của nữ tử bên ngoài cửa:

"Nếu đã biết, vậy ngươi rõ nên làm thế nào rồi chứ?"

"Biết, biết, tiên cô người yên tâm, nếu là người quan trọng với tiên sư, chúng tôi nhất định chăm sóc tốt, nhất định sẽ không để nàng mất đi một sợi tóc." - mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra hình dạng khúm núm của tên râu quai nón, trong lòng Bạch Dương cảm thấy khinh bỉ hắn.

Song giọng nói của nữ nhân này rất quen thuộc.

Bạch Dương đang muốn nghe thêm, âm thanh ngoài cửa đột nhiên biến mất. Tên râu quai nón đẩy cửa bước vào, Bạch Dương vô ý thức co người lại.

"Cô nương, cô không sao chứ? Cô nương muốn cái gì, cứ việc ra lệnh. Xích Diện Hổ ta nhất định thực hiện." - Trong mắt tên râu quai nón vẫn còn chút háo sắc, nhưng thái độ đã kính cẩn hơn rất nhiều.

Thì ra hắn là người đứng đầu Tiểu Thương Sơn, Xích Diện Hổ Mã Thiên Ba.

"Đưa ta giải dược!" - Đây là việc cấp bách.

"Vâng vâng. Nhanh lên! Đưa giải dược cho Bạch cô nương!" - Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người đưa

" Nếu như cô nương còn muốn đi, ta đưa cô nương quay về. Nếu cô nương không muốn đi, hãy ở lại Tiểu Thương Sơn dạo chơi. Ngày mai ta phái người giúp cô nương hái xích luyện thảo, cô nương muốn bao nhiêu cũng có!" - Mã Thiên Ba khúm núm cười nói, so với lúc nãy thái độ giống như là hai người khác biệt.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Bạch Dương vỗ vỗ ngực. Xem ra nàng thật đúng là phúc lớn mạng lớn. Luôn có người từ trên trời giáng xuống cứu nàng.

Nhưng tiên cô kia là ai? Tiên sư là ai mà có thể khiến Mã Thiên Ba thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Quay về? Ở lại? Đây là một vấn đề. Bạch Dương uống thuốc giải, cả người lại khỏe mạnh. Nhớ tới Thiên Yết vô tình, nếu như bây giờ nàng quay về, không phải rất mất mặt sao?

Đương nhiên là nàng chọn ở lại.

Ở chỗ này có ăn có uống lại có người hầu hạ, quay về phải làm tiểu nha hoàn, còn bị người ta vô cớ trút giận! Ở lại!

Bạch Dương không mất nhiều thời gian để quyết định ở lại Tiểu Thương Sơn.

"Tiên cô là ai?" Bạch Dương rót thêm một chén đầy cho Mã Thiên Ba. Cái tên ngu ngốc to lớn này rất dễ lừa.

"Tiên cô...Chính là tiên cô..." - Có mỹ nhân tiếp rượu, mặc dù chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng hắn vẫn thấy rất sung sướng! Mã Thiên Ba uống nhiều rồi.

"Vậy ai là tiên sư?" Bạch Dương không cho phép hắn uống thêm nữa.

Mã Thiên Ba nấc một cái, thở dài:

"Tiên sư chính là ân nhân của Tiểu Thương Sơn chúng ta! Người thần thông quảng đại, nắm rõ thiên văn địa lý, võ công thiên hạ đệ nhất! Lại còn tạo cho chúng ta cái trận thế gì đó, không còn ai dám đến trộm Xích luyện thảo nữa! ... Nhưng Lãnh Thiên Yết là một ngoại lệ! Chỉ có hắn trộm được! Nếu như không nhờ cô nương giúp hắn, hắn nhất định không thoát được trận pháp do tiên sư bày ra!" Mã Thiên Ba say khướt nhưng vẫn cầm lấy bình rượu tiếp tục uống.

"Diện mạo tiên sư như thế nào?"

"Tiên sư chính là... Chính là tiên sư!" Mã Thiên Ba lè nhè, nghiêng đầu sang một bên, ngủ gục.

Bạch Dương bực bội đạp cho Mã Thiên Ba một cước, quên đi, xem ra hôm nay cũng không hỏi được chuyện gì. Dù sao Tiểu Thương Sơn nàng cũng chưa dạo chơi bao giờ, ở chỗ này hưởng thụ vài ngày, chẳng qua không biết nàng ở đây, tiểu sư phụ có tìm được nàng hay không.

Bạch Dương mất tích.

Thiên Yết phái người đi tìm suốt một đêm nhưng cũng không tìm được bóng dáng Bạch Dương.

Ấp thành là địa bàn của Thiên Yết, không có người nào mà hắn không tìm được. Trừ khi, nàng gặp chuyện không may.

Kẻ nào lại to gan như thế, biết rõ nàng là nữ nhân của hắn, còn dám tới cướp người? Xem ra, ngoài đám trộm cướp ở Tiểu Thương Sơn kia, sẽ không có ai khác dám.

Thiên Yết hạ lệnh:

"Cảnh Thu, lập tức phái người đến Tiểu Thương Sơn, tìm Mã Thiên Ba. Cần phải tìm được Vương phi!"

"Vâng! Chỉ là... Vương gia ngài không đi ạ?" Cảnh Thu do dự một chút, Tiểu Thương Sơn với Lãnh Thiên Yết coi nhau như "kẻ thù truyền kiếp". Phái người khác đi, Mã Thiên Ba nhất định không nể tình.

Lãnh Thiên Yết chậm rãi lắc đầu:

"Bây giờ ta lộ diện không thích hợp. Mã Thiên Ba biết rõ nàng là Vương phi mà còn dám tới cướp người, nhất định là đã có tính toán trước. Nếu như ta đi, chắc sẽ bị kẻ khác khống chế. Đến lúc đó sẽ chỉ làm nha đầu gặp nguy hiểm, trước tiên ngươi cứ phái người đi thăm dò tình hình, nhớ kỹ bất kể gặp phải chuyện gì, phải thông báo cho ta biết trước. Ta..." - Thiên Yết còn chưa dứt lời đã thấy một thân ảnh bay vọt đến, đang lúc Thiên Yết không để ý, đột nhiên ra quyền, đẩy lùi Thiên Yết hai bước.

"Đại ca?!" - cằm Thiên Yết đau rát, con ngươi hiện lên sự ngạc nhiên.

"Đừng gọi ta là đại ca! Ta giao Dương Nhi cho ngươi, ngươi đối xử với nàng thế nào! Đừng tưởng ta không biết, nếu như không phải tại ngươi đối xử không tốt với nàng, tại sao nàng phải rời bỏ vương phủ, lại sao có thể bị người ta bắt đi!" - Khuôn mặt chính trực của Lãnh Dịch Khánh tràn đầy sự tức giận, hai bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.

Thiên Yết chau mày: "Huynh vẫn luôn ở đây."

"Đúng, ta vẫn luôn ỏ đây. Ta tưởng rằng ngươi sẽ coi trọng việc nàng chọn ngươi, rồi đối xử tốt với nàng. Nhưng ngươi đã làm cái gì? Nàng vì ngươi mà đi Thiên Linh Sơn, giúp ngươi giải cổ độc, thậm chí vì ngươi mà đi giúp Ngọc Điệp giải cổ, vì ngươi mà xông lên Tiểu Thương Sơn lấy Xích luyện thảo. Bây giờ cũng vì ngươi, nàng bị bọn giặc cướp ở Tiểu Thương Sơn bắt đi, trong lòng của ngươi vẫn chỉ có Ngọc Điệp! Từ trước đến giờtrong lòng ngươi chỉ xem nàng như một món đồ chơi!" Lãnh Dịch Khánh lửa giận bừng bừng.

Thiên Yết sửa sang lại quần áo, mắt nhíu lại:

"Không phải đệ không quan tâm nàng, nàng cũng không phải món đồ chơi. Nàng là nữ nhân của đệ."

"Đủ rồi! Ngươi có quan tâm hay không, chính ngươi hiểu rõ nhất. Nếu như bây giờ người bị bắt là Ngọc Điệp, ngươi sẽ làm gì? Tiểu Thương Sơn, ngươi không muốn đi, ta đi! Cảnh Thu! Dẫn đường!" Lãnh Dịch Khánh giận dữ xoay người rời đi.

Cảnh Thu nhìn qua sắc mặt vô cùng lạnh lùng của Thiên Yết, lặng lẽ xoay người rời đi.

Đôi mắt Thiên Yết tràn ngập băng giá, một lúc lâu, hắn đột nhiên đánh một quyền thật mạnh vào bàn, ai nói hắn không quan tâm! Từ giây phút nha đầu rời đi, hắn đã biết hắn không nên để nàng ra đi.

Thế nhưng, hắn không thể không chăm sóc Ngọc Điệp!

Nếu có thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ không để nàng đi! Nha đầu, nàng tốt nhất hãy bình an trở về cho ta!

Bạch Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nghe có người hấp tấp xông vào:

"Không xong rồi, không xong rồi!"

"Làm sao vậy?" Bạch Dương dụi dụi cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lười biếng hỏi.

"Lãnh Dịch Khánh mang binh đánh Tiểu Thương Sơn rồi." Mã Thiên Ba cấp báo. Nếu là trước đây, hắn không hề sợ, cùng lắm thì cá chết lưới rách, thế nhưng bây giờ khác lúc trước, hắn phải hỏi Bạch Dương, tránh đánh nhầm người.

"Ai?" Bạch Dương cho rằng mình đã nghe nhầm.

"Lãnh Dịch Khánh." Mã Thiên Ba nói lại rõ ràng một lần nữa cho nàng nghe.

"A Khánh? Không phải Lãnh Thiên Yết?"

"Không phải. Lãnh Thiên Yết không tới! Là Lãnh Dịch Khánh mang theo Cảnh Thu cùng nhân mã đến tấn công. Chúng ta làm sao bây giờ?"

"A Khánh sao lại tới đây?" - Phải nói là, Lãnh Dịch Khánh sao lại biết nàng ở chỗ này.

"À, là như thế này. Tứ tiểu thư chắc chắn có điều không biết, các người bước vào thành lúc trước, lúc sau Lãnh Dịch Khánh cũng vào thành. Hắn vẫn theo sau các người, chỉ không lộ diện thôi. Lần này nếu như không phải chúng ta đánh ngã hắn, cũng không dễ dàng bắt được cô nương như vậy..." Mã Thiên Ba xấu hổ sờ sờ gáy ha ha cười.

"A Khánh vẫn luôn theo ta?" A Khánh đúng là người tốt.

"Đúng vậy, giờ phải làm sao đây?" Mã Thiên Ba lại một ần nữa xin chỉ thị.

Mắt Bạch Dương đảo qua đảo lại:

"Ngươi nói xem, Lãnh Thiên Yết quan tâm nhất là cái gì?"

"Hả? Quan tâm nhất?" Mã Thiên Ba gãi đầu suy nghĩ một chút - "Hắn là Vương gia, lại là người đứng đầu biên cương, trấn thủ một phương, thứ quan trọng nhất đối với hắn chắc là ấn soái rồi. Cái thứ đồ chơi ấy, có thể thống nhất quân sĩ bốn phương."

"Tốt lắm, chúng ta sẽ lấy ấn soái!"
-Bạch Dương quyết định rồi, cứ như vậy đi. Lãnh Thiên Yết, ngươi ác lắm! Dám không lộ diện!

Không chơi đùa chết ngươi, bản cô nương không phải Bạch Dương!

Nhìn Bạch Dương nở nụ cười gian xảo, Mã Thiên Ba cũng cười. Vừa nhìn đã biết, Lãnh Thiên Yết sắp đen đủi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro