Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc giường ấm áp là một thân hình nằm cuộn tròn trong chăn vặn vẹo. Mạc Trúc Nhi ngáp một cái rõ lớn, vươn cánh tay ra khỏi chăn, ngoài trời đang là tháng 11 lạnh tới mức nước hồ cũng đóng băng luôn, vậy mà giờ cô phải tới trường, thật quá phiền muộn mà.
Trúc Nhi vừa chống tay ngồi dậy liền thấy một trận đau nhức từ sống lưng truyền tới, đau tới ứa nước mắt luôn. Cô trở mình, vừa đưa tay kéo chăn ra liền đắp vào, hét lên :
- Trời ơi. Chu Linh Linh, cậu lại tắt lò sưởi đi à. Tiết kiệm cái con khỉ, lạnh chết lão nương rồi.
Ký túc xá cô ở đặc biệt kinh khủng, mùa nóng gấp 3 lần đường quốc lộ, mùa đong mà không mở lò sưởi cả ngày thì thiếu điều đông cả máu luôn. Mạc Trúc Nhi đưa tay vò đầu, thật sự là phiền chết cô rồi, lạnh như vậy làm sao mà xuống giường được chứ.
Cô bỗng cảm thấy có gì không ổn bèn dùng hai ngón tay nhón lọn tóc xoã ngang mặt lên nhìn. Lọn tóc dài, đen óng , mượt mà như nước như chọc vào mắt cô, cô hoảng hốt:
- Ai dám ngủ trên giường lão nương. Ta giật chết ngươi...
Mạc Trúc Nhi nắm lọn tóc giật mạnh một cái, chỉ thấy thân mình nhào về phía trước, lộn hai vòng ngã xuống đất. Lưng kêu lên răng rắc, da đầu đau đến nước mắt giàn giụa, sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, thảm hết nói.
Cô chống tay ngồi dậy, toàn thân đau rã rời, cô bất chợt ngây ngốc nhìn mái tóc dài mượt đen bóng xoã trên chân mình. Không phải cô giống Harry Potter, tóc mọc dài sau một đêm đấy chứ. Tóc cô là kiểu hot nhất mùa thu năm nay, kiểu tóc ngang vai, xoăn sóng nước, cô còn nhuộm màu hung đỏ, sao bây giờ lại thành thế này.
Trúc Nhi vội đứng lên đi tìm gương, nhưng lọt vào tầm mắt không phải là phòng ký túc xá thường ngày mà cô sống, căn phòng này rộng gấp 3 lần phòng cô mà trang trí cũng rất quái lạ. Trong phòng treo rất nhiều rèm lụa màu xanh nhạt, rồi tranh hoạ, quạt tròn, những thứ giống như trong phim cổ trang vậy.
- Khoan đã, "cổ trang", đây thật sự rất giống cảnh trong phim Hoàn Châu Cách Cách. Cái quái gì thế này. Gương ở đâu?
Cô nhào tới chiếc gương đồng trong góc phòng, vừa nhìn thấy hình hiện lên đồng tử liền giãn ra hết cỡ. Trong gương là một cô gái có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to, trong veo, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hơi hé. Dùng từ ngữ nào cũng không tả nổi vẻ đẹp ấy, muốn thanh tú có thanh tú, muốn ngây ngô có ngây ngô , muốn mị hoặc liền có mị hoặc, mặc dù Mạc Trúc Nhi là hoa khôi của khoa ngoại ngữ cũng không sánh nổi một phần nhan sắc này, quả thật là quá kiều diễm.
Vẫn còn đang ngây ngất thì từ ngoài cửa truyền tới tiếng động, Trúc nhi còn chưa kịp nhìn thì đã nghe tiếng thét chói tai :
- Ma, cứu ta, maaaaa!!!!
Trúc Nhi ngây ngốc nhìn một nam nhân mặc đồ màu nâu, quần không ra quần, váy không giống váy, đang nửa nàm nửa ngồi ở cửa trợn trừng mắt nhìn cô luôn miệng hét ma cỏ này nọ. Cô mím môi mắng hắn mù, cô là hoa khôi của khoa đấy, không hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng không tới mức như ma chứ.
Một lúc sau, một đám người ăn mặc nửa quần nửa váy kéo tới, theo sau là mấy nữ nhân mặc đồ giống y phục trang của khoa sân khấu trường cô, váy áo dài lê thê, lớp trong lớp ngoài vô cùng rườm rà, ai thấy cô cũng đều lộ vẻ sợ hãi tột cùng, cứ chen chúc nhau ở cửa mãi.
Mạc Trúc Nhi đứng lên tiến gần họ, cô càng tiến gần họ càng lùi ra ngoài, khi cô ra tới cửa họ đều ngã lăn lóc dưới sân. Cô nhếch nửa miệng nén trận cười hỏi họ :
- Mấy người là ai vậy? Ta giống ma ở chỗ nào hả?
- Tiểu thư, tiểu thư.....
Bọn họ lắp bắp mãi rồi lại hét lên:
- Lão gia, LÃO GIA.... TIỂU THƯ SỐNG LẠI RỒI....
- Cái Gì mà lão gia, tiểu thư, sống lại cái gì chứ??? Mấy người bị ma nhập à?
Mạc Trúc Nhi quát lên, cô ghét nhất là kiểu lộn xộn như thế này, phiền chết đi được.
Thật không ngờ sau đó, đám người quái đản kia liền im bặt, dương đôi mắt kinh ngạc lên nhìn cô. Một nữ nhân mặc đồ màu xanh nhạt tiến lại gần, hai mắt giàn giụa, giọng run run :
- Tiểu thư, tiểu thư không chết, tiểu thư doạ Linh Linh sợ chết luôn.
- Tiểu thư?
Mạc Trúc Nhi ngây ngốc nhìn cô gái kia, trên đầu bỗng có một cảm giác đau nhức dữ dội, toàn thân mất thăng bằng rồi ngất đi.
•••••
- Tiết học kết thúc, lần tới mong các đi đủ.
Giáo sư Lý gom sách vở đi ra cửa, Mạc Trúc Nhi cũng vội vã ôm sách chạy đi, cô còn phải đọc hết quyển sách mượn ở thư viện để kịp trả.
Cô ngồi bệt ở một góc sân thượng , vừa ăn bánh mì vừa đọc sách, gió trên này thổi vừa to vừa lạnh, mũi của cô đã sớm ửng đỏ. Đang chuyên tâm đọc sách cô liền nghe tiếng khóc ở gần, bệnh tò mò nổi lên, cô liền bỏ sách xuống đi cem chuyện gì.
Ở cách chỗ cô vài mét là một cô gái đeo dày cao gót 7 phân đứng trên lan can khóc thảm thiết. Lan can của trường rất thấp mà chiều ngang cũng chỉ có một gang tay, sân thượng lại ở tầng 4, xảy chân rơi xuống thì nhẹ nhất cũng gãy 8 cái xương sườn.
Mạc Trúc Nhi dù không phải nghĩa hiệp gì nhưng nhỡ may cô ta rơi xuống đó mà chết thì cô thật sự không dám lên đây học hành gì nữa, vậy nên Trúc Nhi liền nhẹ nhàng tiến tới gần, túm áo khoác của cô ta lôi xuống đất. Cô gái đó giống như trúng tà càng thét lớn lao tới bên lan can muốn nhảy xuống dưới, Mạc Trúc Nhi vội dang tay cản cô ta nào ngờ cô ta khoẻ vậy, nhào vào người cô làm cô mất thăng bằng ngã ra sau. Trúc Nhi giật lùi mấy bước liền chạm phải lan can cao quá đầu gối, những gì cô nhớ được sau đó là cô rơi vào khoảng không, rơi mãi. Bên tai cô văng vẳng tiếng thét sợ hãi cùng tiếng gào khóc thảm thiết....
Rồi tất cả rơi vào im lặng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro