Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Trúc Nhi ngồi ngây ngốc trước gương, cái quái gì đang diễn ta vậy chứ, cô đang ở năm 2016, chỉ ngã từ sân thượng xuống, may là không chết, xui là tự nhiên xuyên không về một nơi cô không biết ở đâu, thời đại mà cô chưa từng thấy trong sách vở.
Sau khi giả mất trí, cô liền moi được một ít thôi tin từ Trương Linh Linh, một nha hoàn thân tín của người mà cô đang mượn xác.
Cô nương xinh xắn này tên là Tống Vy Lam, là con gái thứ ba của đại tướng quân Tống Phương Phi. Vừa tròn 17 tuổi, hồi nhỏ rất thông minh nhưng tới năm 7 tuổi sau một trận sốt liền trở nên ngờ nghệch. Cha mẹ đều cảm thấy cô là vận xui của bản thân và Tống gia, chỉ có anh trai cô, Tống Diên Vỹ hết mực yêu thương muội muội khốn khổ này. Từ đó cô bị nhốt trong biệt viện, suốt 10 năm, ngoài nha hoàn Trương Linh Linh và gia nhân thì chỉ có ca ca Diên Vỹ tới thăm. Cách đây ba ngày, tỷ tỷ của cô, tên là Tống Miên Miên đã gọi cô tới lầu Vọng Nguyệt rồi xô cô xuống dưới. Sáng hôm sau gia nhân đi quét dọn thấy cô nằm ở dưới sân, máu đã khô cứng, người cũng đã tắt thở.
- Tại sao nàng ta lại xô ta xuống đó chứ?
Trúc Nhi khó hiểu ngắt lời Linh Linh. Linh Linh lấm lét nhìn ra cửa rồi nhỏ giọng thì thào :
- Tiểu thư đúng là đã quên hết rồi, nếu như người chết thì nhị tiểu thư chắc chắn sẽ thay người thực hiện hôn sự với Tứ vương gia.
- Hôn sự?
- Đúng vậy tiểu thư. Lúc tiểu thư 5 tuổi, một lần lão gia dẫn em và tiểu thư vào cung, lão gia dặn ngồi chờ ở ngoài cửa, tiểu thư thoắt cái đã biến đi đâu mất làm em sợ muốn chết. Lão gia đi tìm tới tận trưa mới thấy người cùng hoàng thượng ở trong cung của ngài ấy. Không biết tiểu thư đã nói gì nhưng hoàng thượng rất thích người liền ban hôn cho người và Tứ Vương gia Vương Thiên Ân. Ngài nói tới khi tiểu thư tròn 17 tuổi sẽ tổ chức hôn sự cho hai người. Nhưng Nhị tiểu thư rất thích Tứ vương gia nên đã tìm cách giết người. Nếu người chết nàng ta sẽ được thay người lấy tứ gia.
- Sao em biết nàng ấy giết ta?
- Tối đó em đi theo tiểu thư mà. Nhưng em không giám nói với người khác.
Trúc Nhi gật gù, nàng ta cũng chỉ là a hoàn, nói ra không ai tin, mà có nói có khi còn bị liên luỵ. Nhưng đó không phải điều cô quan tâm lúc này, bây giờ cô quan tâm là, làm cách nào trở về nhà. Không biết ở đó bây giờ như thế nào. Cô ngã ở trên sân thượng xuống, thân thể chắc không còn nguyên vẹn, mà linh hồn lại xuyên qua tới nơi này, nhập vào một cái xác, có nghĩa là, cô ở tương lai đã chết.
- Haizzz. Chắc cả nhà đang buồn lắm đâu có biết là Trúc Nhi đang ở đây. Mẹ ơi, ba ơi, Thiên Thiên ơi, ta sẽ chết ở đây sao?
- Tiểu thư nói gì lạ vậy?
Linh Linh gãi đầu nhìn cô khó hiểu. Cô thở dài nhìn ra cửa sổ:
- Ta không phải là Tống Vy Lam mà em theo hầu từ nhỏ đâu. Ta đến từ một nơi mà khi em biết về nó em đã quên đây là đâu.
-Tiểu thư nói gì Linh Linh nghe không hiểu.
Trương Linh Linh gãi đầu ngốc nghếch. Trúc Nhi cười cười :
- Không cần em hiểu. Chỉ cần không nói cho ai biết ta bị làm sao là được. Nếu có người biết ta không nhớ gì, cả em và ta đều gặp nguy hiểm. Biết không?
- Dạ, tiểu thư.
Trương Linh Linh vừa đi ra cửa liền quay ngược lại, mặt hốt hoảng :
- Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân tới....
- Phu nhân?- Cô hỏi lại, không phải là mẹ của Tống Vy Lam không bao giờ tới đây sao. Suy nghĩ còn chưa hết thì một nữ nhân khoảng 50 tuổi, dáng người mảnh mai, trên người được bao bọc bời một khí chất cao sang. Bà ta vừa nhìn thấy cô, hai mắt thoáng sợ hãi, nhưng chỉ là vài giây liền biến mất. Tống phu nhân nhìn Trúc Nhi một lượt rồi quay qua sang Trương Linh Linh :
- Thay đồ rồi dẫn tiểu thư tới phòng khách.
Thái độ bà ấy từ đầu tới cuối đều rất thờ ơ và chán ghét, buông lại một câu liền vội vã bỏ đi.
Trương linh Linh ngạc nhiên nhìn cô:
- Tiểu thư, bảo tiểu thư tới đó làm gì chứ?
•••
Mạc Trúc Nhi đi theo Trương Linh Linh ra khỏi phòng, trước cửa phòng là một sân viện rộng lớn, bên gốc cây đào là một bộ bàn trà bằng đá. Đi qua cổng đá có ghi Lam Viện là tới một cây cầu nhỏ tinh xảo, có lan can bắt mắt bắc qua hồ nước rộng lớn. Ngoài trời đang là mùa đông, nước trên mặt hồ bốc lên từng cụm khói mờ ảo, khiến quang cảnh càng thêm huyền ảo hơn.
••
- Tứ vương gia, phiền người chờ một chút, tiểu nữ chuẩn bị hơi lâu.
Tống đại tướng quân khẽ cười nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt. Thực ra ông đang lo lắng về đứa con gái út của mình, ngay sau khi hoàng thượng nghe tin Tống Vy Lam gặp chuyện không hay liền cho Tứ vương gia tới, tiếng là thăm hỏi chứ thực ra là dò xét. Người vợ của ông đã nói, nếu như lần này tứ vương gia tới, biết chuyện Vy Lam trở thành ngốc như vậy mà huỷ hôn, thì nàng ta sẽ giết nó chứ không chịu để nó như nỗi nhục của Tống gia. Dù ngoài mặt tỏ ra chán ghét nhưng nó là máu mủ của ông, ai đang tâm vứt bỏ.
Khi ông thấy một thiếu nữ dáng người uyển chuyển, từ trong tuyết trắng tiến lại gần, hai mắt ông nhoà đi vì lệ, đứa con gái út, đã rất lâu ông không thấy nó. Ông vẫn lén lút, khi trời về khuya vụng trộm tới nhìn nó ngủ, một mình cô quạnh giữa biệt viện lạnh lẽo.
Ông đã muốn chết khi nghe con bé ngã từ Vọng lâu xuống, giờ thấy nó trước mặt, khoẻ mạnh, tươi tắn, ông thật sự muốn ôm nó mà khóc.

Tống Vy Lam nhìn quanh một lượt, người ngồi ở vị trí cao nhất kia có lẽ là cha nàng, người phụ nữ ngồi bên là người tới gọi nàng ra, mẫu thân. Ngồi bên trái Tống lão gia là một chàng trai có khuôn mặt hao hao giống ông, tiếp theo là một nữ nhân khoảng 18 tuổi, xinh đẹp nhưng đôi mắt nhìn nàng lấm lét, giảo hoạt. Đối diện hai người đó là một bạch y mĩ nam tử, mắt phượng dài liếc một cái cũng đủ khiến người khác run rẩy, khí chất cao sang, từ cái nhíu mày đều quyền quý đến lạ.
Lần đầu tiên cô gặp nhiều người ăn mặc kiểu như vậy, dù chấp nhận rằng bản thân bị xuyên tới đây nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác ngây ngốc như ngồi trong rạp chiếu phim 3D. Cô cứ ngơ ngác nhìn quanh mà không để ý tới thái độ của mọi người, đều biến sắc.
Chàng mĩ nam kia từ từ đứng lên, bước năm bước đã tới chỗ cô, đôi mắt màu nâu sẫm xoáy sâu vào đáy mắt cô, rồi ngón tay thon dài của hắn khẽ đẩy cằm cô lên, đôi môi mỏng thở hắt một tiếng , thì thào với cô những lời đầy ẩn ý :
- Lam Nhi, lâu không gặp nàng lại thành một tiểu mỹ nhân thế này khiến ta rất bối rối. Nàng sao vậy, ánh mắt ngây ngô này là sao?
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro