Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thiên Ân là con trai thứ tư của đương kim hoàng đế. Từ năm 5 tuổi bắt đầu học binh pháp, năm 6 tuổi học dùng kiếm, 7 tuổi học võ. Lúc huynh đệ của hắn mới học đứng tấn hắn đã học hết võ công của thầy dạy trong cung, thường xuyên tới tìm các thị vệ học hỏi.
Vậy mà, hôm nay lại bị một nữ nhân, hơn nữa còn là tân nương của mình đá một cước không kịp né.
Vương Thiên Ân nửa nằm nửa ngồi trên đất nhìn nữ nhân mặc hỉ phục trước mặt. Nàng ta là tiểu nữ của đại tướng quân, biết chút võ nghệ không khó hiểu, như ra đòn nhanh và chuẩn như vậy, rất kì lạ. Chưa kể, cha nàng ta đã thừa nhận năm nàng ta 7 tuổi bị bệnh hoá ngốc, nhưng đôi mắt lanh lợi kia, không giống loại người khờ khạo. Lần trước gặp nàng ta ở Tống gia, nàng ta ngây ngốc tới mức không thèm hành lễ với hắn, nhưng lúc hắn nhìn, đôi mắt nàng ta chỉ vương chút kinh hãi.
Tống Vy Lam thấy người mình vừa đánh chính là Tứ vương gia, nói cụ thể thì chính là phu quân của nàng mặt lập tức biến sắc :
- Tứ gia....
Vương Thiên Ân nghiến răng nhìn Tống Vy Lam :
- Bây giờ mới nhận ra sao?
Nàng vội vàng đưa tay ra muốn kéo hắn lên, nhưng chỉ có nàng tốt bụng, hắn liền túm tay kéo ngã nàng, nhào xuống lòng hắn.
Tống Vy Lam hậm hực, thầm mắng hắn chơi xấu, lại thấy bản thân nằm sấp trên người hắn, vừa ngẩng đầu liền thấy cổ hắn lộ ra ngoài áo, khoé môi Vy Lam nhếch lên, không chút do dự mà há miệng nhằm chỗ da thịt kia mà cắn một cái thật mạnh. Chỉ nghe hắn 'a' một tiếng rất khẽ rồi sau đó bụng nàng có một cảm giác kì lạ, rốt cục không kìm nổi mà phá ra cười. Hắn ta dám cù lét nàng, nàng đặc biệt nhạy cảm ở eo và bụng chỉ chạm nhẹ cũng khiến cười lăn lộn.
Vương Thiên Ân đứng lên nhìn nữ nhân ôn bụng cười lăn trên sàn, liền đưa chân đá nhẹ vào nàng, tốt bụng nhắc nhở :
- Tiểu nương tử, nàng làm ơn để nha hoàn ngoài cửa yên tĩnh được không?

Hắn thấy nàng yên tĩnh ngồi trên ghế rồi mới nói một câu:
- Hầu ta thay y phục.
Tống Vy Lam trợn tròn hai mắt nhìn hắn:
- Ngươi vừa nói gì?
- Nàng không nghe rõ sao? Hầu ta thay y phục.
Hắn nhàn nhạt nhắc lại. Vy Lam chớp chớp mắt ra vẻ ngây ngốc :
- Bổn cô nương đây rất bận. Phiền Tứ gia tự lực.
-Bận? Nàng bận gì?
- Ngươi không thấy sao? Ta bận ngồi chơi. Vậy nha. Ngươi đó, lớn tới vậy rồi còn muốn người khác thay đồ giúp, có phải còn muốn ta hát ru không?
Nàng túm quả táo trên bàn vừa gặm vừa dạy bảo hắn, nàng không để ý sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi. Hắn nghiến răng mãi sau mới buông một câu :
- Tha cho nàng. Ta không chấp với người ngốc.
Vy Lam suýt thì mắc nghẹn miếng táo trong họng, nói không thành lời.
oOo
Ngày đầu tiên thức dậy ở phủ vương gia, Tống Vy lam mệt mỏi vặn vẹo, tối qua nàng và Vương Thiên Ân giành nhau chỗ ngủ, lại thêm lạ chỗ, ngủ không ngon nên vô cùng mệt mỏi. Nàng vửa đẩy cửa đã thấy 3 nha hoàn chực sẵn bên ngoài. Họ bưng chậu nước vào trong hầu cô rửa mặt thay y phục, người còn lại giúp nàng chải tóc.
Nha hoàn kia vấn tóc Vy Lam nên, gài hết trâm nọ cài kia làm nàng rất khó chịu, nàng liền kêu họ dừng lại rồi gỡ hết trâm trên tóc xuống. Nha hoàn vôi kêu lên :
- Vương Phi, không được.
- Buông ra, ta không muốn.
Nàng đẩy nha hoàn chạy ra cửa, miệng không ngừng la :
- Ta không muốn....
 
  Vương Thiên Ân vừa từ trong triều trở về, mệt mỏi tản bộ trong sân vườn. Đang yên tĩnh suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng ồn ào từ phía sau.
Hắn ngẩn người nhìn nữ nhân vừa trở thành nương tử của mình hôm qua, trên người mặc xiêm y màu xanh nhạt, mái tóc dài xoã sau lưng, tay kéo y phục, thục mạng chạy về phía hắn. Theo sau là ba nha hoàn, vừa thở vừa đuổi theo luôn miệng gọi "vương phi".
Nhác trông thấy hắn ba nha hoàn đều dừng lại thỉnh an, Tống Vy Lam nhân cơ hội chạy ra sau Vương Thiên Ân, ôm ngực thở hổn hển. Vương Thiên Ân nhíu mày hỏi :
- Chuyện gì?
- Dạ, thưa Tứ gia, Vương phi không chịu cho nô tì vấn tóc lên.
Vy Lam đứng thẳng dậy nhăn mặt :
- Ta không thích, cài mấy cái đó vừa nặng vừa khó chịu, mấy người tự đi mà cài.
- Nhưng vương phi đã có phu quân, phải vấn tóc...
Nha hoàn chưa nói hết Tứ gia đã xua tay :
- Nàng nói xem tại sao không thích?
- Không thích là không thích không có tại sao. Ngươi không thích ta cần lí do sao?
Nàng nhăn nhó cuộn lọn tóc dài vào ngón tay. Sở dĩ nàng không muốn vấn tóc là vì nàng không muốn mình một ngày nào đó nghĩ rằng bản thân đã thành hôn, nàng sợ.
Vương Thiên Ân nhìn Vy Lam, nét cười thoáng qua mắt :
- Mấy người lui đi. Để cho vương phi tuỳ ý.
- Tuân lệnh.
Mấy nha hoàn hành lễ quay đi, Tống Vy Lam liếc họ cười đắc ý, khuôn mặt hiện rõ nét quỷ quái. Nàng không thèm nhìn tứ vương gia một cái, quay lưng đi khuất.
oOo
Tống Vy Lam ngồi buồn chán nhìn đồ ăn trên bàn, họ cho nàng ăn như vậy đã ba ngày rồi, bữa nào cũng mang tới mấy món đó. Cả ngày nàng chỉ ăn với ngủ, đi đâu cũng có mấy nha hoàn theo sau nhắc đủ thứ, họ lải nhải tới mức nàng nhức đầu. Nơi đấy cũng chẳng có gì chơi, không ai nói chuyện phiếm với nàng, không ai kể chuyện cho nàng nghe. Lúc ở Tống gia, ở biệt viện dù không có ai nhưng nàng và Linh Linh bày trò vui vẻ cả ngày, ở đây người đông nhưng không ai nói chuyện.
Vy Lam buồn bực bỏ cơm ra ngoài, vừa ra tới cửa nha hoàn đã chặn lại:
- Vương phi người chưa ăn cơm mà.
- Ta không muốn ăn.
Nàng gạt tay nha hoàn ra bước tiếp nhưng vài nha hoàn khác cản lại:
- Nương nương, người không ăn cơm, nhỡ bị bệnh nô tì không chịu nổi trách nhiệm.
Tống Vy Lam xoay người quay trở lại phòng khua tay gạt phăng đồ đạc trên bàn xuống đất, tiếng vỡ loảng xoảng làm đám người hầu sợ hãi quỳ rạp xuống đất để mặc nàng đi.
Vy Lam vừa giận vừa tủi thân ngồi xuống bên đình nghỉ mát, nước mắt không muốn cứ rơi.
Trước đây, Mạc Trúc Nhi chưa đi học đại học ở Bắc Kinh, ở nhà với bố mẹ rất kén ăn. Trúc Nhi thường xuyên bỏ bữa, mỗi lần như vậy bố đều hỏi vì sao không ăn, muốn ăn gì bố liền làm cho ăn. Nàng rất nhớ họ, nhớ mỳ xào của bố, sườn kho của mẹ, nhớ cả em trai mới 6 tuổi Mạc Viên Viên nữa. Nàng cứ thế, ngồi tấm tức khóc đến xót xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro