TẬP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 11

Mọi người ai nấy đều tỏ vẻ chẳng quan tâm gì mấy, hắn cứ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt. Nàng bên cạnh nhỏ giọng :" Nhớ những gì ta nói chứ ?"

Hắn quay lại nhìn nàng rồi gật đầu. Lúc nãy, nàng đã cho hắn nghe âm điệu của những chiếc ly nước ấy khi gõ vào. Sau lại nói cứ việc gõ theo ý ngươi thích, không thì gõ theo giai điệu của bài hát nào hắn thuộc, nhưng nhớ là phải nghe theo nhịp của nàng.

Nàng mong là hắn có cảm âm tốt a, không thì sẽ rắc rối lắm đây. Thấy hai người nàng và hắn cứ liếc mắt đưa tình như thế ai nấy đều khinh thường, chắc có lẽ không biết làm gì nên pha trò làm màu ấy mà.

Nàng gật đầu với hắn rồi cầm hai thanh cây của mình lên...

Cộc... cộc... cộc... Cốp... cốp...cộc...

Những âm thanh có gai điệu vang lên, mọi người ngạc nhiên nhìn nàng. Chỉ thấy nàng đang dùng hai thanh cây đó gõ xuống bàn, những âm thanh cứ phát ra lần lượt rất vui tay. ( cái này có nên gọi pen tapping không ta, trong khi thời này không có viết nàng dùng đại hai thanh cây T_T)

Hắn bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém nhưng lại giật mình trấn tĩnh dùng hai thanh của mình gõ vào từng chiếc ly. Âm thanh thanh thúy "Ting...ting...tang...tang..." vang lên, nhưng cơ hồ họ cảm nhận được âm thanh có phần cao thấp.

Hai âm thanh này hòa quyện với nhau như một bản nhạc đồng dao nào đó rất quen thuộc, lại có phần mới lạ. Tiếng gõ của nàng lại làm người ta cảm thấy trong người như có nhịp điệu mơ hồ có thể lắc lư theo, rất vui tay.

Nàng không những gõ thanh cây đó mà còn gõ tay tạo nên nhiều âm thanh mới lạ...

Cốp... tang... !

Giai điệu kết thúc, mọi người ở đây vẫn không khỏi bàng hoàng với những gì mình nghe thấy. Hắn nhìn hàng loạt ánh mắt mở to hết cỡ thì không khỏi hãnh diện ưỡn ngực cao lên ý nói, thế nào, có còn gọi ta là ngốc tử nữa không ?!

Thái hậu là người bừng tỉnh trước liền vỗ tay :" Hay, hay, rất hay, ta chưa từng nghe tiếng nhạc nào như thế ! Con làm tốt lắm, Phong nhi !"

Mọi người cũng vỡ òa mà vỗ tay, tuy nhiên chỉ là không cam mà thôi, họ không ngờ rằng hai đứa ngốc tử lại có thể làm nên giai điệu này. Nhóm nhạc công thì nhanh chóng cầm bút lên viết viết ghi chép về cách tạo nhạc mới mẻ này...

Nàng cười nhẹ, cũng may là mình có học qua một chút a, cái này từng là mốt một thời a. Lại nhìn sang hắn, đúng như dự đoán, hắn cũng rất thông minh chứ bộ.

Hoàng thượng vuốt râu khen ngợi :" Phong nhi, sao con có thể làm được như vậy ? Ai đã dạy con ?"

Hắn sờ sờ mũi cười gượng :" Hì hì, thật ra có một người dạy cho con, nhưng mà con quên mất tiêu rồi. Hì hì"

Nàng âm thầm cười, không ngờ hắn lại có thể che dấu cho nàng a, đúng là hài tử ngoan. Hoàng thượng thấy vậy cũng không ép buột, chỉ cười nói :" Hôm nay ngươi đã làm ta rất vui. Được rồi, nói đi. Ngươi muốn hoàng bá bá ban thưởng gì nào ?"

Hắn gãy đầu :" Con chưa nghĩ ra, hay để khi nghĩ ra con sẽ nói với người"

" Được, tốt lắm"

Sau khi hai người nàng và hắn lui xuống, hoàng thượng một lượt nhìn quanh rồi hỏi :" Các ngươi đã có một bữa tiệc vui thích, vậy đã có ai hợp ý nhau chưa ?"

Nghe câu nói này, các cô nương ở đây đều đỏ mặt. Nhìn biểu cảm là biết có rồi nhưng lại xấu hổ không nói. Trước khi vào bữa tiệc này thì những người đó đã có một chiều đi dạo ngắm hoa với nhau để tìm đối tượng, bữa tiệc này chỉ mang tính hình thức là đã có ý gì với nhau mong hoàng thượng tán thành.

Không ngờ, người bước ra đầu tiên chính là thái tử. Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chắp tay phía trước thưa :" Phụ hoàng, nhi thần đã để ý một vị tiểu thư. Mong người tác hợp"

Hoàng thượng vuốt râu :" Được, ngươi cứ nói. Dù sao ngươi cũng đã đến tuổi lập gia đình"

Âu Dương Vũ chậm rãi nói :" Phụ hoàng, người nhi thần muốn thành thân đó chính là tam tiểu thư của Dương gia, Dương Băng Yến !"

Mọi người đều hít một ngụm khí a, không ngờ thái tử lại để ý đến vị tam tiểu thư tài sắc vẹn toàn kia. Nhưng đây cũng là chính đáng, một người tài cao như thái tử phải xứng đáng với người tài sắc vẹn toàn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro