TẬP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 10

Hắn vùng vẫy :" Ta không biết đó ! Ta muốn trình diễn, ngươi phải nghĩ cách a !". Nàng vội bịt miệng hắn lại, nhìn quanh, cũng may là đang có tiếng nhạc a, nếu không thật không biết nàng nên tìm chỗ nào trốn nữa a.

Nàng nghiến răng trừng mắt nhìn hắn :" Ngươi có im không hả ?"

Hắn hất tay nàng ra ủy khuất :" Ta muốn trình diễn thật mà..."

Nàng khẽ thở dài, hazz, đúng là tâm tính mê trai của nàng lại trỗi dậy a. Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của hắn thật là nàng không kìm được mà. Nàng khoanh tay nhìn hắn :" Được rồi, ta sẽ giúp ngươi. Bất quá dở tệ thì không liên quan đến ta"

Hắn nghe thế liền phấn khởi hẳn lên vội gật đầu :" Được mà, miễn sao ta có thể trình diễn để họ không nói ta là ngốc tử nữa"

Nàng nhìn hắn, hắn bĩu môi không cam nói :" Bất quá, ngươi có thể gọi ta là ngốc tử"

Nàng mỉm cười :" Không được, ngốc tử là ta, ngươi là đại ngốc tử !"

Hắn nhe răng :" Tại sao ta lại là đại ngốc tử chứ hả ?"

" Ngươi có ý kiến gì ?" nàng nheo mắt đầy hàm ý.

" Ách, đương nhiên là không rồi" hắn sợ a. Nàng gật đầu thu hồi ánh mắt về vẻ thỏa mãn, nhưng lại nói tiếp :" Ta giúp ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện"

" Điều kiện gì ? Ta sẽ giúp ngươi mà" hắn ngoan ngoãn gật đầu. Nàng xoa xoa cằm :" Nếu ta giúp ngươi chắc chắn rằng sẽ có nhiều người để ý. Ta lại không muốn bị để ý a. Vì thế, sau khi trình diễn xong ngươi phải tìm cho ta nơi nào đó thanh bình chút, xa nơi phồn hoa này cũng được. Sau lại cho ta một số bạc để làm ăn, như thế là được rồi !"

Hắn há to miệng nhìn nàng, nàng nhướn mày bất mãn nhìn hắn :" Làm gì ? Ta đòi như vậy là không được ?"

Hắn vội lắc đầu :" Không, điều kiện đó ta dư sức làm. Nhưng... tại sao ngươi lại muốn như vậy. Ngươi cũng là hài tử mà, xa người thân ngươi không sợ sao ?"

Nàng xua tay :" Xì, đừng hỏi nhiều. Muốn không thì bảo ?"

" Ân, vậy đi. Bây giờ chúng ta nên làm gì ?" hắn thở dài đáp lại. Nàng gãy gãy mũi cười thâm sâu...

Tiết mục " múa kiếm với nền nhạc" cuối cùng cũng kết thúc, mọi người ở đây đều vỗ tay cảm thán. Hoàng thượng cũng hài lòng ra lời tán thưởng.

Sau đó có rất nhiều cặp đôi nguyện lên mà trình diễn "uyên ương" với nhau. Đến cuối cùng, thấy ai nấy đều rất hồ hởi, hoàng thượng định thăm dò xem có cặp đôi nào ưng ý với nhau chưa thì hắn đã bước ra.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn hắn, thái hậu thấy thế liền trìu mến hỏi :" Phong nhi, con có chuyện gì cứ nói"

Hắn ưỡng ngực thẳng, hít một hơi rồi nói :" Phong nhi muốn trình diễn cho thái hậu, cho hoàng thúc và mọi người một tiết mục"

"A ?" thái hậu và hoàng thượng ngạc nhiên quay lại nhìn nhau. Lại nhìn xung quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt khinh thường lộ rõ, hừ, một ngốc tử thì làm được gì ? Hắn cắn răng trừng mắt nhìn lại, thái hậu mỉm cười nói :" Được rồi, Phong nhi cứ làm gì tùy thích, miễn là Phong nhi thấy vui"

" Vâng !" hắn vui mừng nói. Sau lại nhìn thái hậu nói :" Con muốn cùng Băng Thanh biễu diễn a"

Mọi người ở đây một phen cười lạnh, lại thêm một đứa phế vật ngốc tử. Hai người này mà biễu diễn chỉ có hai từ để hình dung – Tuyệt phối !

" Được" hoàng thượng gật đầu nói, trên mặt dù không có biểu cảm gì nhưng trong lòng không khỏi có phần e ngại. Dù là cháu của ông nhưng nếu làm mất mặt trước những người ở đây thì...

Nàng từ ngoài bước vào, trên tay cầm hai thanh cây nhỏ dài như chiếc đũa, nhưng chiều dài chỉ bằng phân nữa, phía trên còn có tay cầm nhỏ. Nàng ngây ngô cười cười nhìn hoàng thượng, ông cũng không quá để ý đến một ngốc tử không biết quy củ, coi như giống với hắn, miễn lễ nghi.

Một thái giám đem hai cái bàn nhỏ ra chính giữa, một bàn trống không,một bàn để đầy ly chứa nước, mực nước lại hoàn toàn khác nhau. Nàng nháy mắtvới hắn, hắn giật mình rút trong người ra hai thanh cây nhỏ giống nàng nhưngkhông có tay cầm rồi ngồi xuống chiếc bàn để đầy ly ấy, nàng ngồi ở chiếc bànkhôngc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro