TẬP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 9

Phải nói là dù nàng là một diễn viên nhưng da mặt vẫn không dày a. Cảm nhận nhiều ánh mắt như thế nàng không khỏi cảm thấy ngượng nha. Nhất là ba cặp mắt kia...

Âu Dương Thuần, Âu Dương Thế, kể cả tên thái tử Âu Dương Vũ cũng nhìn nàng...

Âu Dương Thuần nhìn nàng đã là lần thứ 2, lần đầu do lơ đễnh nên bắt gặp ánh mắt của nàng, khi chạm mặt hắn ta chỉ cảm thấy chán ghét mà quay mặt đi. Nhưng lần thứ 2 nhìn lại, lại thấy một nụ cười đơn thuần rất trong sáng thì hắn ta không khỏi kinh ngạc. Phải nói rằng trong hoàng cung này, không ai tiếc lấy nụ cười để nịnh nọt, không thì là dụng ý khác. Nhưng chỉ có nụ cười của nàng là không mang tạp niệm gì, xuất phát từ chính đáy lòng khiến Âu Dương Thuần hắn ta phải chú ý.

Hai người còn lại cũng vì điều đó mà quay nhìn nàng. Âu Dương Thuần quay lại hỏi vị thái giám bên cạnh :" Nàng ta là ai ?"

Vị thái giám nhìn nàng rồi nói :" Người đó chính là tứ tiểu thư của phủ thừa tướng"

Âu Dương Thuần nhíu mày :" Chính là tứ tiểu thư ngốc tử ?"

" Vâng, chính là nàng"

Nghe được câu trả lời, Âu Dương Thuần không khỏi nhìn nàng đánh giá. Chỉ thấy nàng cười ngây ngô với hắn, sau lại dùng tay chùi mép dính ít bánh vụn thì không khỏi cảm thấy chán ghét. Cứ tưởng sẽ tìm được một người thú vị, không ngờ chỉ là một phế vật !

Âu Dương Vũ cũng chỉ nhìn nàng hời hợt rồi quay đi bởi đây không thể là đối tượng mà y hướng tới. Âu Dương Thế nhìn nàng rồi không nói quay đi.

Khi thấy những ánh mắt đó dần rời đi nàng mới nhẹ thở phào. Hắn bên cạnh thấy vậy nhìn nàng hỏi :" Ngươi ban nãy sao vậy ?"

" Ta không thích có quá nhiều người để ý đến, như thế quá rắc rối. Dễ lún vào vòng tranh đấu lắm", nàng thầm cảm thấy may mắn khi mình biết thu về đúng lúc. Lại nhớ đến mấy bộ phim cổ trang cung đình nàng không khỏi nhức đầu. Trong giới showbiz đã đủ mệt, nàng bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thư giãn a không muốn tốn chất xám cho mấy cái đấu đá này đâu !

Hắn nhún vai coi như là không liên quan đến mình. Lại có một nữ tử khác tiến lên cúi người trước hoàng thượng nói :" Hoàng thượng, tiểu nữ cũng muốn góp chút tài mọn cho bữa tiệc"

" Chuẩn tấu !" Âu Dương Chấn Minh gật đầu.

Thế là cô gái đó trên tay mang chiếc đàn cầm mà nhẹ gãy, tiếng nhạc du dương khẽ vang lên. Không gian lại chợt im lặng, không ngờ chỉ trong vài cái gãy thì ngũ vương gia đã từ ghế bay đến nói :" Ta cũng rất muốn múa kiếm trên nền nhạc của nàng !"

Nói rồi, ngũ vương gia rút kiếm mà múa vài nét. Ai nấy đều hăng hái xem, chỉ có mình hắn là thấy khó chịu. Nàng cũng không có quá nhiều hứng thú, điệu nhạc này không phải gu của nàng.

Lại nhìn sang hắn, nàng hỏi :" Ngươi sao vậy ? Mặt nhăn như khỉ ấy"

" Hứ, ta cũng muốn trình diễn !" hắn bất mãn nói. Sau lại lôi kéo nàng :" Ngươi phải diễn với ta !"

" Tại sao ?" nàng biểu cảm như không muốn tham gia. Hắn nói :" Ta muốn trình diễn, ta không muốn thua mấy người đó. Với lại, bọn người đó đều có 2 người, ta cũng muốn 2 người. Vì thế ngươi sẽ diễn với ta !"

Nàng xua xua tay :" Xì, ta không có hứng thú đâu"

" Không được, ngươi dù không hứng thú cũng phải diễn với ta !" hắn một mực nói.

Nàng bó tay nhìn hắn rồi thở dài hỏi lại :" Vậy ngươi biết múa kiếm không ?"

Hắn khựng người rồi cúi đầu vẻ khổ sở :" Ta cũng rất muốn học nhưng thái hậu nói đao kiếm rất dễ làm ta bị thương nên không cho học"

Khóe miệng nàng bắt đầu có dấu hiệu co giật :" Vậy còn đánh đàn, thổi sáo ?"

Hắn gãy gãy đầu rồi nói :" Sáo thì ta có thử qua, bất quá cũng chỉ thổi cho ra tiếng mà thôi"

Nàng đỡ trán :" Ôi trời ạ, ta có nên vái ngươi ba cây nhang không ? Ngươi không biết làm gì cũng muốn trình diễn"

Hắn mở to mắt :" Ai nói ta không biết gì, ta biết hát a. Lúc ta hát, thái hậu cười rất tươi mà"

Thân hình nàng như muốn đứng không vững, sau đưa hai tay thành chữ X trước mặt lắc đầu nói :" Cho ta xin đi, mấy cái bài hát mà trẻ con lên 3 hát thì gọi là trình diễn à ? Cho ta rút a, ngươi muốn nhục mặt thì đừng lôi ta vào chứ"

TF-8&l=en-US

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro