TẬP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 8

Băng Yến khẽ nhún người, sau Băng Yến bung ra hai mảnh băng lụa. Đôi tay khéo léo nhẹ vun hai băng lụa lên, hai băng lụa nhẹ bay như cánh bướm đang nhảy múa giữa vườn hoa xinh đẹp.

Nhìn hình dáng nhỏ nhắn kiều diễm nhẹ nhàng phiêu du nhảy múa mà những nhạc công không biết nên hòa nhạc bài nào mới hợp với mĩ nhân đang múa chính giữa điện kia. Chợt, tiếng sáo du dương vang lên từ phía xa.

Băng Yến cũng chỉ khựng lại trong giây lát rồi lại hòa theo tiếng sáo ấy, từ ngoài bước vào, một nam nhân vận y phục màu đen tuyền cầm theo thanh sáo đi vào. Dáng vẻ anh tuấn ngời ngời lại mang theo vài phần lạnh lùng không khỏi khiến những nữ nhân nơi đây hít một ngụm khí.

Nàng dõi theo người đó, ánh mắt của người đó... rất đầy sự dã tâm... Nàng... một diễn viên... vì thế nên nàng biết cách nhìn người, nàng còn học thêm cả lớp tâm lí học nên nàng biết rõ về người đó khi nhìn vào đối tượng đó.

Nàng, chỉ nhìn vào người đó liền biết người đó là một người có dã tâm. Nàng ghé sát hắn hỏi :" Người này là... ?"

Hắn nhỏ giọng : " Là dại hoàng huynh, cũng là thái tử a"

Nàng khẽ gật đầu rồi xem tiếc mục phía trước, hai người một nam một nữ cứ thế mà hòa theo những điệu nhạc, những điệu múa khiến cả điện này chìm trong sự tận hưởng cùng cảm thán.

Sau một hồi, tiếc mục kết thúc. Cả điện điều tràn ngập tiếng vỗ tay hân hoan. Thái tử - Âu Dương Vũ khom người hướng hoàng thượng nói :" Nhi thần tham kiến phụ hoàng !"

Hoàng thượng – Âu Dương Chấn Minh, đang còn hài lòng với tiếc mục đó nên không tức giận vì Âu Dương Vũ đến trễ mà chỉ phất tay nói :" Miễn lễ, ngươi vào chỗ ngồi đi"

" Vâng, thưa phụ hoàng" nói rồi Âu Dương Vũ xoay người đến chỗ ngồi của mình, nhưng trước khi đi lại dừng trước Băng Yến đang đỏ mặt ở đó nói :" Nàng múa thật đẹp"

Băng Yến càng thêm đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói :" Khiến thái tử phải chê cười rồi"

Khi Âu Dương Vũ đến chỗ của mình, Băng Yến cũng cúi người lui xuống. Hắn nãy giờ vẫn lui dõi theo Băng Yến, sau khi thấy nàng ta rời đi hắn mới cảm thán :" Tỷ ấy rất xinh đẹp a"

Nàng nheo mắt nhìn hắn :" Tại sao gọi tỷ ấy là tỷ mà không gọi ta như vậy ?"

Hắn liếc nhìn nàng :" Tại sao ta phải xưng với ngươi là tỷ ?"

Nàng nhướn mày :" Ngươi năm nay bao nhiêu ?"

" 23"

Nàng không khỏi cảm thán, 23 ? Đã 23 mà tâm tính cứ như hài tử 5-6 tuổi. Nàng đáp :" Xì, tỷ của ta cũng chỉ 18 tuổi, ngươi như thế mà gọi bằng tỷ, còn ta lại không ?"

Hắn quẫn bách nhíu nhíu mày, lại phát hiện mình không thể nào cãi lại nàng bèn trừng mắt :" Ta muốn gọi gì kệ ta, ta thích gọi tỷ ấy là tỷ đấy. Ngươi tại sao phải có ý kiến chứ ?"

Hừ, chị đây ở hiện đại là 27 tuổi rồi nhá !

Nàng bên cạnh vẫn đang miệt mài ăn bánh quế hoa, nghe thấy hắn nói thế chỉ cười cười nói :" Dù là thế nào thì ngươi không có cơ hội đâu"

Hắn nhướn mày :" Tại sao ?"

Nàng liếc nhìn Âu Dương Vũ rồi nói :" Thấy không, người ta là hơn ngươi nhiều a"

Hắn hơi tức giận khó chịu nói :" Ta có gì không bằng đại hoàng huynh chứ ?"

Nàng phủi phủi tay rồi chậm rãi nói :" Đừng quên đại hoàng huynh ngươi là ai. Là thái tử đấy. Ngươi có cơ hội sao ?"

" A ?" hắn nhìn nàng, nàng cười lạnh :" Hoàng cung là nơi thế nào ngươi biết không ? Nếu ngươi có cơ hội thăng quan tiến chức thì sẽ có nhiều người theo đuôi ngươi, còn nếu ngươi sắp bãi chức thì mọi người lại quay lưng với ngươi"

Hắn nghiếng đầu :" Vậy thái tử thì sao ? Ngoài thái tử còn nhiều người khác mà"

Nàng chỉ chỉ vào đầu hắn, hắn bất mãn xoa xoa đầu. Nàng nói :" Ngươi là ngốc hay đại ngốc vậy ? Thái tử đương nhiên là sẽ có nhiều cơ hội lên làm hoàng thượng, phải không ? Còn những người khác, cơ hội có cao như thái tử không ?"

" Thì ra là vậy" hắn gật đầu tựa hiểu, sau nàng nhìn hắn rồi nói tiếp :" Ngươi cũng có cơ hội đấy chứ"

" Cơ hội ? Ta có sao ?" hắn phấn chấn hơn hẳn.

Nàng mỉm cười :" Cơ hội xuất hiện... khi ngươi không phải ngốc tử"

" Sao ngươi cứ nói ta là ngốc tử thế ?! Ta là không ngốc... Ách... được rồi, ta là ngốc tử !" hắn định cãi lại nhưng nhớ đến chữ "đại ngốc từ" hắn liền im bặt.

Nàng thấy thế bật cười thành tiếng :" Ha ha ha... Cái này ngươi thông minh hơn rồi đấy a. Bất quá, ngươi vẫn là đại ngốc tử. Ha ha ha..."

Do tiếng cười nàng khá lớn nên thu hút nhiều sự chú ý của nhiều người, nàng cảm thấy không ổn liền nhe răng giả vờ cười quay sang nhìn hắn mà phớt lờ những ánh mắt kia.

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro