TẬP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 13

Hắn đứng giữa bao ánh mắt mà nói :" Con cũng muốn thành thân !"

Hoàng thượng và thái hậu ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn nàng bên cạnh hắn, hai người không khỏi nhíu mày.

Nàng cảm thấy có gì đó không ổn a, đừng bảo là tên ngốc tử này...

Hắn quyết tâm nói :" Con muốn thành thân với Băng Thanh !"

Mọi người mở to mắt nhìn hắn và nàng, sao đó tiếng cười được ai đó bật ra, sau cả điện đều cười rộ. Nàng bên cạnh nhe răng nhỏ giọng hỏi :" Ngươi nói gì vậy hả ?"

Thái hậu nhìn hắn hỏi :" Con đã chắc chưa ?", chỉ một câu nói đơn giản đã làm cho mọi thứ điều im ắng chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hắn gật đầu :" Con là thích ngốc tử Băng Thanh, con muốn thành thân với ngốc tử"

Âu Dương Thuần nhìn thế cũng muốn góp vui đứng dậy hướng hoàng thượng nói :" Phụ hoàng, nhi thần cũng đã để ý đến tứ tiểu thư Băng Thanh đây"

Cả điện đều hít một ngụm khí lạnh, nếu nói vị tam vương gia ngốc tử này thích một ngốc tử phế vật là nàng còn có điều chấp nhận. Nhưng ngay cả nhị vương gia đây cũng để ý thì có phần không tin nổi !

Hoàng thượng cùng thái hậu càng nhíu mày đánh giá nàng một lượt. Một cô gái chỉ mang đến dáng vẻ thanh tú, ưa nhìn không quá đặc sắc, lại thêm phần ngốc tử cùng phế vật. Nói đến điểm thu hút thì không chút nào, tại sao lại khiến cho hai vị vương gia để ý ?

Hắn bên cạnh nắm lấy tay nàng trừng mắt nhìn Âu Dương Thuần :" Ngốc tử là người đệ thích, huynh không được thích ngốc tử !"

Nàng thấy càng ngày càng rắc rối a, vì cớ gì đã tỏ dáng vẻ ngu ngơ thế lại bị cái tên Âu Dương Thuần này để ý a. Nghĩ nghĩ lại nhìn hắn bên cạnh không khỏi thở dài...

Ngay khi hoàng thượng cùng thái hậu không biết làm sao cho phải, không lẽ cấm đoán bọn trẻ yêu nhau ? Như thế thì không hợp với bữa tiệc này...

Nàng âm thầm hạ quyết tâm rồi làm ra vẻ mặt ngây thơ nói :" Ta chưa thế thành thân được a"

" Tại sao ?" hắn khó hiểu

Nàng gãy gãy đầu :" Thì là ta không có nuốt ruồi đỏ a. Mẫu thân ta nói nữ tử phải có nốt ruồi đỏ mới có thể thành thân được. Làm sao bây giờ ?"

Nghe đến từ "nốt ruồi đỏ" ai nấy đều mường tượng ra đó là gì. Hoàng thượng cả giận hỏi :" Ngươi muốn nói đến ngươi không có thủy cung sa ?!"

" Thủy cung sa ?" nàng và hắn khó hiểu.

Thái hậu tức giận nói :" Băng Thanh ngươi to gan, dám thất tiết trước khi thành thân ? Chuyện này phải làm rõ ở đây !"

Băng Yến hốt hoảng chạy đến chỗ này nói :" Thanh nhi, ngươi nói gì vậy hả ? Tại sao lại không có thủy cung sa hả ? Ngươi đừng hồ đồ !"

Nàng vẫn là không hiểu hỏi :" Thủy cung sa là nốt ruổi đỏ ấy hả ? Muội thật sự là không có mà". Nói rồi xoắn tay áo lên để lộ hai cánh tay gầy lại mang theo phần hơi trắng, nói là hơi trắng bởi thể trạng nàng là ốm đến trơ xương màu trắng đó như là không khỏe mạnh. Chỉ thấy trên hai cánh tay không có nốt thủy cung sa nào...

Hắn bên cạnh nhíu mày :" Không có thủy cung sa gì đó thì có sao ? Đâu liên hệ gì đến chuyện thành thân của ta chứ ?"

Thái hậu nhắc nhở :" Nếu nử tữ không có thủy cung sa thì biểu hiện người đó đã thất tiết trước đó. Cô ta đã bị vấy bẩn rồi, cô ta không xứng với Phong nhi"

Nàng âm thầm cười nhạt, đúng là thời cô đại luôn đề cao cái gọi là thanh khiết ấy. Nàng đây không thèm... Nàng giương mắt nhìn hắn chờ câu trả lời...

Hắn định mở lời thì Âu Dương Thuần đã lên tiếng :" Hừ, một nữ tử như thế lại có thể đứng ở đây ? Ta không muốn thành thân với loại nử tữ như ngươi, người đâu, mau lôi ả ta ra !"

Vừa nói xong, một toán lính hùng hổ bước vào định xông vào bắt nàng đi. Hắn thấy vậy vội che chắn trước nàng hét :" Không được đụng đến ngốc tử của ta !"

Nàng sợ hãi núp sau lưng hắn, giọng run run như sắp khóc :" Đừng qua đây... Đại ngốc tử, cứu ta...Hu hu hu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro