TẬP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 14

Vì tình thế trở nên rối rắm nên không ai để ý đến nàng có khóc thật hay không, bây giờ họ chú ý đến hắn đang kịch liệt bảo vệ nàng ở sau lưng không cho đám lính đó bước đến. Mấy tên lính thấy vậy không dám xông lên, hoàng thượng thấy vậy lớn tiếng trách hắn :" Phong nhi, lui ra. Cô ta không xứng với ngươi !"

" Không, con không muốn. Dù là thất tiết thì sao ? Có tổn hại gì con đâu, con không cho ai đụng đến ngốc tử a !" hắn hét lên.

Nàng phía sau nghe hết những lời hắn nói, tâm không khỏi cảm động. Nàng là đang đánh cược, nếu biết nàng không có thủy cung sa thì có ai thật lòng yêu nàng bảo vệ nàng hay không. Thật sự nếu không ai cam tâm yêu nàng thì mọi chuyện coi như kết thúc, nàng có khả năng sẽ bị chém đầu. Dù kết cục thế nào thì nàng cũng liều mạng, nếu chết có lẽ sẽ trở về thế giới hiện đại chăng ? Lại nói hắn đang bảo về nàng, đây có lẽ là người thật lòng với nàng nhất ở chốn xa lạ này...

Băng Yến bên cạnh cũng lo lắng không kém, sau lại nghĩ ra thứ gì liền hướng hoàng thượng nói :" Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ vừa nhớ ra rằng ngay khi sinh Thanh nhi thì mẫu thân tiểu nữ đã xuất huyết. Vì thế mà bà mụ có lẽ đã quên điểm thủy cung sa cho Thanh nhi !"

Chỉ một câu nói của Băng Yến đã khiến cho mấy người nháo loạn ở đây bình tĩnh lại, hoàng thượng cũng phất tay :" Được rồi, mau mời Dương thừa tướng đến để tra rõ điều này. Còn các ngươi mau lui xuống, như vậy còn ra thể thống gì nữa !"

Phụ thân của nàng vì có công việc bận nên không thể vào cung dự yến tiệc được, bây giờ công công đang đến phủ tìm người a.

Dứt lời, đám lính đã lui xuống, những người khác cũng chỉ biết ngồi lại đấy mà xem kết cục. Nàng và hắn vẫn đứng chính giữa điện, hắn quay sang xem xét nhìn nàng rồi lo lắng hỏi :" Ngươi không sao chứ ?"

Nàng vẫn còn run rẩy nhìn hắn nói :" Không... không sao...". Lại nói nhìn cánh tay nàng vẫn để lộ ra bên ngoài, hắn không khỏi dùng tay kéo tay áo nàng xuống. Hắn dù ngốc cũng biết nếu nữ tử để lộ cánh tay của mình thì không hay tí nào !

Một lúc sau, cha của nàng được triệu vào. Ông bước vào nhìn cục diện phía trước không khỏi nhíu mày, đoạn đi đến hành lễ :" Hạ quan Dương Minh khấu kiến hoàng thượng !"

" Miễn lễ, chắc hẳn khanh đã nghe qua chuyện này rồi. Rốt cuộc chuyện là sao ?"

Dương Minh nhìn Băng Yến bên cạnh trấn an, lại quay sang nhíu mày nhìn nàng. Nàng làm như vẫn còn sợ hãi nép vào người hắn.

Dương Minh khẽ cúi người thưa :" Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện là lúc nội thị sinh Thanh nhi liền băng huyết, bà vú lúc đó vì lo lắng cho nội thị liền quên đánh dấu thủy cung sa cho Thanh nhi. Sau chuyện hôm đấy, ai nấy đều quên đến việc đánh dấu cho Thanh nhi. Vì thế Thanh nhi không có thủy cung sa là cũng vì thế"

" Ra là vậy" mọi người gật đầu như sáng tỏ. Thái hậu vẫn còn nghi ngờ liền nói :" Nếu như thế thì cho người đánh dâu kiểm chứng, nếu vẫn còn thì dấu thủy cung sa sẽ không biến mất".

Nói rồi người phất tay, bà nhũ mẫu trong cung đã chờ sẵn, trên tay là một khay đựng mực màu đỏ. Đó chính là thủy cung sa, bà đến cạnh nàng nói :" Vén tay lên"

Nàng gật đầu nhẹ vén tay áo lên, bà dùng bút lông có nhúng thứ mực đỏ ấy chấm nhẹ lên cánh tay, dấu chấm đỏ vẫn giữ nguyên không biến mất. Bà quay lại trình báo với thái hậu, thái hậu gật đầu nhìn hoàng thượng.

Hoàng thượng phất tay :" Mọi chuyện đã sáng tỏ, tứ tiểu thư Băng Thanh vô tội !"

Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu lão không nhớ đến lúc đó chắc có lẽ ngôi vị của ông sẽ bị lung lay mất.

Hắn thấy vậy liền nói :" Vậy con thành thân được rồi chứ ?"

" Ách, chuyện này..." thái hậu có phần khó xử.

Hắn giậm chân nói :" Nội tổ mẫu, người không thương con. Tại sao, mọi chuyện giải quyết xong rồi mà ?"

Thái hậu khẽ liếc nhìn hoàng thượng, làm sao đây, ban nãy Băng Thanh đã vén tay áo cho nhiều người thấy. Như thế...

Hoàng thượng thở dài, cứ cho tụi nó tội nguyện đi, dù sao chúng ta cũng đã hiểu lầm nó...

Nhìn xong, hoàng thượng gật đầu tuyên bố :" Được, trẫm chuẩn cho hai ngươi thành thân. Hai ngươi chọn ngày đi"

Hắn nhanh nhảu đáp :" Vậy lấy hai tuần sau đi, cùng với đại hôn của nhị hoàng huynh a"

e

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro