TẬP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 15

Bữa tiệc kết thúc, nàng lững thững đi theo con đường cũ để rời khỏi hoàng cung. Lại nói nhìn quanh nảy giờ chả thấy xe ngựa của nàng đâu... Băng Yến thì đã đi với tên thái tử kia hàn quyên tâm sự gì đó.

Nàng cũng không thèm để ý làm gì, miễn sao không có rắc rối nào dính với nàng là được. Đứng trước cổng nam của hoàng cung, nàng còn đang phân vân không biết là đi bộ về hay là đi nhờ xe. Mà nhờ xe thì ai cho đi a, nàng có quen ai đâu, ngay cả thân thể này cũng chưa chắc có người nào quen... Hazz...

" Không ngờ lại gặp nàng ở đây" giọng nói bất thình lình vang lên phía sau.

" Quỷ thần ơi !" nàng giật mình hét lên. Sau quay phắt lại nhìn người đó, nàng không khỏi ôm ngực, xém chút tim bị văng ra ngoài. Nhìn kĩ người đó nàng không khỏi thâm rủa, thiên a, cho tôi xin, anh không thể tránh xa tôi một chút à ?

Mặc dù tâm nói vậy nhưng nàng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :" Nhị... nhị vương gia... người cũng ở đây ?"

Vâng, người đứng trước nàng chính là Âu Dương Thuần a. Âu Dương Thuần nở nụ cười yêu mị bước đến trước mặt nàng nói :" Nàng không muốn gặp ta ?"

" Không... không phải..." nàng đỏ mặt lí nhí nói, còn không khỏi lùi lại phía sau tránh ở gần nhị vương gia này.

Không để nàng thoát, Âu Dương Thuần bèn nhích thêm một bước, cúi người gần sát mặt nàng nhẹ nhàng nói :" Nàng thấy ta có hợp với nàng không ? Thấy ta có hơn hẳn tên Âu Dương Phong ấy không ?"

Nàng lấy tay che ngực vẻ ngượng ngùng không đáp, tâm không khỏi nói, anh đứng gần tôi quá rồi đấy, tránh ra xíu coi ! Thấy nàng không đáp, Âu Dương Thuần càng kê sát mặt hỏi :" Nàng muốn thành thân với ta hay là tên ngốc tử kia ?"

" Cái... cái này..." nàng ấp úng, tâm nói không khỏi nghỉ nên đáp thế nào, nếu là không muốn thành thân với tên này thì có bị vạ lây gì không a.

Chưa kịp định thần thì một bóng trắng đã kéo nàng sang một bên, nàng ngạc nhiên nhìn người đó, chỉ thấy hắn đang nhe răng hâm dọa :" Nhị hoàng huynh, ngốc tử sẽ trở thành nương tử của đệ. Huynh không được phép khi dễ ngốc tử !"

Âu Dương Thuần cũng thầm ngạc nhiên, nhưng vẻ ngoài thì lại tỏ vẻ bình tĩnh nói :" Ngươi làm gì mà nổi nóng vậy, ta chỉ muốn nói chuyện với đệ muội tương lai một chút thôi mà"

Nói rồi Âu Dương Thuần lại nở nụ cười :" Cũng không nghĩ khi dễ đệ muội lại vui đến vậy. Ha ha ha...". Vừa cười, Âu Dương Thuần liền rời đi...

Nàng bên cạnh hắn, ánh mắt không khỏi trở nên lạnh đi, sau lại thầm nở nụ cười lạnh, không biết ai khi dễ ai a. Một người chỉ thấy hứng thú với kẻ khác, rồi khi kẻ kia hết gây hứng thú liền bỏ đi ? Người như vậy nàng thật khinh thường, thầm nói rằng ai mới là kẻ chơi đùa ai...

Thấy nàng một mực nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Thuần khiến hắn không khỏi ghen tị cao giọng nói:" Ngươi không được nhìn nhị hoàng huynh ! Ngươi sẽ là nương tử của ta a"

Nàng quay sang nhìn hắn, sau trừng mắt nắm lấy cổ áo hắn ra sức lắc :" Hừ, không nhắc thì quên. Ban nãy ai cho ngươi tự tiện nói muốn thành thân với ta vậy hả ?!"

Hắn bị lắc đến hồ đồ mà van xin :" Ngốc tử a, đừng lắc nữa, ta nhức đầu quá hà !"

Nàng nghe thế mới hừ một tiếng rồi buông ra, hắn xoa xoa thái dướng rồi ủy khuất nhìn nàng nói :" Ta thích ngươi nên mới thành thân với ngươi. Với lại chẳng phải ngươi muốn tìm chỗ thanh tĩnh sau, phủ của ta là thanh tĩnh nhất a"

Nàng khoanh tay liếc nhìn hắn :" Ngươi cho là thích ta ? Hay là chỉ có hứng thú nhất thời, sau lại gặp người đặc biệt khác liền thích người khác ?"

" A ?" hắn há to mồm nhìn nàng, sau lại chắc nịch nói :" Ta thích ngươi thật mà, mẫu thân ta nói nếu người ta thích thì phải nắm bắt cơ hội mà thành thân a"

Khóe miệng nàng bắt đầu giật giật, không phải là nhanh quá đấy chứ. Nàng nhìn hắn hồi lâu rồi nói :" Thích thì chưa đủ để thành thân đâu, khi ngươi thật sự yêu một người và người đó cũng yêu ngươi. Khi đó hai người mới có thể thành thân"

Hắn gật đầu :" Vậy thì ta là yêu ngươi !"

Nàng lắc đầu :" Vậy ngươi không hỏi ta có yêu ngươi không sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro