TẬP 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 16

Hắn gãi đầu rồi hỏi :" Vậy ngươi có yêu ta không ?". Nàng chậm rãi lắc đầu :" Không, ta chưa đủ yêu ngươi, chỉ có thể nói ta chỉ thích ngươi mà thôi"

Hắn mỉm cười :" Vậy là được rồi, thích là được rồi"

Nàng cười khổ, sau thở hắt một hơi rồi nói :" Được thôi, thành thân thì thành thân. Dù sao ta cũng chả biết đi đâu, vậy thì nương tựa vào ngươi vậy. Có khi cái kiểu cưới trước yêu sau cũng là ý hay !".

Hắn cười cười, nàng đi về phía trước, hai tay đỡ gáy nhìn lên bần trời đêm rồi nói :" Này, ngươi có xe ngựa phải không ? Cho ta đi nhờ nha"

Hắn khó hiểu đi bên cạnh :" Xe ngựa ngươi đâu ?"

" Không thấy, tỷ tỷ cũng đi theo thái tử mất tiêu rồi. Ngươi có cho không thì bảo, để ta còn biết đi bộ về a" nàng nhướn mày

" Được, chúng ta đi chung đi ngốc tử !" hắn cười hì hì

" Ừm, đại ngốc tử ! Sau này nghe lời ngốc tử thì mới là đại ngốc tử ngoan !" nàng cười nói

Khi được khen, hắn liền xoắn xít đi theo sau nàng như con cún con. Kể từ đó hắn luôn nghe lời nàng a, rất ngoan !

Trong hai tuần tiếp theo, ai nấy đều bận tối mắt tối mũi lo chuẩn bị lễ cưới cho Băng Yến, nàng chỉ là kẻ hưởng ké mà thôi. Người người đều chúc tụng cho đôi phu thê Băng Yến và Âu Dương Vũ, còn nàng thì bỏ ở góc xó xỉn nào không biết.

Trong phòng, nàng đang thảnh thơi nằm trên giường mà không có bất kì việc gì để đụng tay đụng chân. Ăn uống cũng điều độ hơn nên không còn ốm trơ xương như lúc đầu.

Cạch... cạch...

Tiếng động ngoài sân vang lên, nàng tò mò mở cửa ra xem. Chỉ thấy hạ nhân của phủ mang đến 5 rương sính lễ. Nàng lon ton chạy ra hỏi :" Đây là... ?"

Một hạ nhân tốt bụng nói :" Đây là sính lễ của tứ tiểu thư mà tam vương gia cho người đem qua"

Nàng không khỏi nhướn mày a, cứ tưởng bị bọn người xấu xa nào đó cuỗm mất rồi chứ. Nàng nhanh chóng mở tất cả 5 cái rương ra, khi nhìn thấy thứ bên trong không khỏi bật cười thành tiếng.

" Ha ha ha... tên đại ngốc tử đó... ha ha ha... Tức cười quá... ha ha ha... đúng là ngốc tử" nàng cười không ngớt a, nhìn mấy thứ bên trong đó thật đúng là không biết nói gì. Ai đời sính lễ chỉ toàn bánh với chả kẹo ? Còn có mấy món mặn nữa, hình như vừa mới chế biến xong, trông ngon mắt ấy chứ. Giờ nàng mới hiểu vì sao bọn nha hoàn kia không ăn xén, vì những món này quá đỗi quen thuộc. Có khi bọn họ ăn đến phát ngán cũng nên...

Nàng gật đầu hướng những hạ nhân kia :" Cảm tạ !". Họ cũng chào nàng rồi rời đi.

" Chậc chậc... mình nên ăn món nào trước a ?" nàng xoa xoa cằm, sau ánh mắt dừng bên chiếc rương có một con gà quay. Nàng chộp lấy chiếc dĩa đó, vẫn còn nóng và còn thơm nữa chứ. Nhưng khi vừa dỡ đĩa gà lên nàng không khỏi giật mình a.

Bên dưới chiếc đĩa đó chính là một xấp ngân phiếu được xếp dưới đáy rương. Nàng thật sự ngưỡng mộ cái sự thông minh đột xuất của tên ngốc tử này a. Nếu rương này có thì những rương khác...

Nghĩ thế nàng vội dỡ những đĩa thức ăn kia, bên dưới nào là vải lụa, bạc, vàng, trang sức đủ kiểu. Cái này có phải là quá hời không ? Nàng nghĩ thế vội che đậy lại rồi cầm đĩa gà quay ngồi cạnh đó mà ăn.

Không lâu sau nha hoàn của nàng cũng trở về viện, nhìn thấy những hòm rương đó không khỏi nhanh tay mở ra, sau lại nhíu mày nhìn nàng :" Chỉ có nhiêu đây ? Sao toàn là đồ ăn không vậy ?"

Nàng tỏ vẻ mờ mịt :" Ta... ta không biết...". Xì, chẳng phải lúc trong bữa tiệc nàng có nói là chưa từng ăn những món ngon sao ? Không ngờ tên đại ngốc tử đó cũng nhớ rõ a.

" Hừ, chẳng ra làm sao ! Ngốc tử vẫn là ngốc tử !" nói rồi cô ta tức giận vào phòng của mình. Nàng không khỏi lắc đầu, cũng phải thôi, nào là gà quay, nào là tàu hủ kho, nào là mấy loại bánh khác. Như thế thì ả nha hoàn kia không ngán mới lạ, bởi hằng ngày đều lấy đi đồ ăn của nàng ăn đến no say rồi còn đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro