TẬP 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 37

Dọc đường đi, ai nấy đều nhìn nhóm người nàng chằm chằm không rời mắt, lúc lại chỉ trỏ về hắn, sau lại chỉ trỏ về nàng. Có thể nói cặp đôi "ngốc tử" đã được lan truyền khắp kinh thành, không ai là không biết.

" Nhìn kìa, là tên vương gia ngốc kìa"

" Cô gái bên cạnh chắc chắn là ngốc tử kia. Ha, hai người đi với nhau rất xứng đôi nha"

" Ha ha ha, đúng là rất hợp a. Hai ngốc tử sống chung, rất thú vị"

" Suỵt! Nói nhỏ tí, ngươi muốn bị thái hậu chém đầu à?"

" Hừ, ta chỉ nói thôi mà..."

Nàng coi như vẫn không biết mọi người đang bàn tán về điều gì, nhưng hắn thì cứ nhăn mặt trừng mắt nhìn bọn họ. Nàng thấy thế liền kéo hắn đi sát cạnh mình, nàng bình thản nói:" Đừng để ý đến họ, họ nói mỏi miệng rồi cũng sẽ im lặng mà thôi"

Hắn gật đầu thật mạnh:" Đúng vậy". Vương tổng quản đi phía trước không khỏi nở nụ cười, không biết đã bao lâu vương gia của ông mới có được người quan tâm đến như vậy. Âu cũng là vui mừng cho vương gia...

Đi được một lúc, rốt cuộc mọi người đều quay về làm việc của chính mình, không còn ai bận tâm đến nàng và hắn, có cũng chỉ là cái nhìn tò mò rồi lại thôi. Hắn không khỏi cảm phục nàng a, như thế tâm tình hắn cũng vui vẻ hẳn.

Rốt cuộc Vương tổng quản cũng dẫn họ đến nơi, trước mặt hai người chính là một tửu lâu, nhưng có vẻ nó khá là vắng khách. Bước vào trong, tửu lâu này được xây thêm một tầng khác, bàn ghế đều đầy đủ nhưng có phần cũ kĩ, phải tu sửa lại!

Thấy khách nhân bước vào, tiểu nhị không khỏi hân hoan mà nhanh chân chạy ra niềm nở:" Mời khách quan vào!". Vừa dùng tư thế mời, vừa phủi phủi ghế cho nhóm người nàng ngồi.

Nàng hài lòng với cách phục vụ của vị tiểu nhị này, hắn không quan tâm mà chỉ kéo nàng ngồi cạnh, Vương tổng quản thì đứng bên cạnh, nàng thấy thế nheo mắt:" Sao ông không ngồi? Ta không thích người nào đứng trong khi ta ngồi a, nếu không ta cũng đứng lên đó"

Vương tổng quản chỉ biết thở dài mà đành gật đầu ngồi xuống. Tiểu nhị thấy thế hỏi:" Khách quan muốn dùng gì?"

Nàng đặt hai tay lên bàn thản nhiên hỏi:" Tửu lâu này có món nào ngon nhất, đem ra đi"

" Vâng, để tiểu nhân sai người chuẩn bị", nói rồi tiểu nhị nhanh chóng chạy ra sau bếp nhờ đầu bếp làm món.

Không lâu sau, món ăn được dọn lên. Nàng nhìn không khỏi nhướn mày, toàn món đắt tiền a. Trên bàn đây là có bào ngư, lươn, nhưng... nàng dùng đũa gắp thử, có phần không được đậm đà. Hắn nhăn mặt nói:" Món này mà ngon á? Ta thấy tửu lâu khắp nơi đều có, còn có nó không bằng một phần trong vương phủ nữa..."

Tiểu nhị không khỏi gãy đầu:" Cái này... cũng vì thế...hazz, khách quan thấy đấy tửu lâu của chúng ta rất ít khách lui đến"

" Ngươi đang làm gì vậy?!" một giọng quát từ trên lầu vang lên.

Chỉ thấy một nam nhân trung niên đang lo lắng đi xuống, y phục trên người có thể nhận ra đây là chủ quán a. Tiểu nhị mờ mịt:" Ông chủ, có chuyện gì?"

Người được gọi là ông chủ cau mày:" Ngươi sao lại mang thức ăn cho khách hả? Chả phải ta đã nói tửu lâu này sắp đổi chủ rồi sao?!"

Tiểu nhị vẻ buồn bã cúi đầu nói:" Dù sao chủ mới vẫn chưa đến, thôi thì chúng ta phục vụ đây là lần cúi..."

Nàng vẻ tò mỏ hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ông chủ vẻ trầm tư:" Không giấu gì các vị, tửu lâu này đã gắn bó với chúng ta rất lâu rồi. Nhưng mấy năm nay những tửu lâu khác thi nhau mọc lên khắp nơi. Khách đã bị lôi kéo hết, chúng ta lại không thể núi kéo được. Làm ăn càng thất bát, vì cho gia đình, chúng ta chỉ có thể quyết định bán tửu lâu này"

2u+n%C3%A0y.+Nh%C6%B0+v%E1%BA%ADy+kh%C3%B4ng+%C4%91%C6%B0%E1%BB%A3c+sao%3F%E2%80%9D%0D%0A%0D%0A&smiles_on=1&ssid=e4ZeRjDn&fid=75&tid=18107&p=0&a=7&t=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro