TẬP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 5

Lại nói, nhìn có vẻ thiếu thiếu gì đó. Nàng trên tay cầm đùi gà mà hùng hổ ngấu nghiến ăn nhưng không quên xem mấy mĩ nam ở đây a. Thật không ngờ, thời cổ đại lại có nhiều mĩ nam đến thế. Chậc chậc, vừa ăn vừa thưởng thức mĩ nam thì còn gì bằng.

Bất quá nàng đang ngó xung quanh thì có bóng người che chắn tầm nhìn, nàng nhăn mày ngước lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó làm nàng không khỏi ngơ ngẩn, chỉ thấy nam nhân trước mắt có khuôn mặt hết sức yêu nghiệt, nàng là phải đứng hình hồi lâu với cái đùi gà đang ngậm trong miệng. Dù thế nào thì nàng quyết chỉ cho nước miếng chảy ra chứ thịt là không nha.

Chớp mắt a chớp mắt...

Hai người nhìn nhau hồi lâu, nàng như đang rơi vào trong mộng a. Bất quá, người nam nhân đó bất mãn lên tiếng:" Ngươi sao cứ ăn hoài vậy hả?"

Ầm... ầm... hình tượng mĩ nam đó đã sụp đổ, thay vào đó biểu cảm của người này. Khụ... nó có hơi kì quái, nàng thầm đánh giá một lượt. Nhìn người nam nhân này độ chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng tại sao cái biểu cảm bất mãn kèm theo giọng nói lại mang theo phần trẻ con?

Nam nhân đó lại hỏi:" Ngươi nhìn đủ chưa?"

Nàng chợt nhận ra liền đỡ trán, hazz, thì ra lại thấy thiếu thiếu, đây chẳng phải là người ngồi cùng xe với nhị vương gia sao? Chính là tam vương gia ngốc?

Nàng quyết định không muốn quan tâm đến những chuyện này nữa liền cúi đầu ăn tiếp. Nam nhân thấy nàng không thèm để ý đến mình liền tức giận mà ngồi cạnh trừng mắt nhìn nàng:" Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi biết ta là ai không hả?"

Nàng bình thản gấp một con cua gỡ mài rồi cắn ăn, sau đó chậm rãi nói:" Tại sao ta phải biết? Trong khi ngươi cũng không biết ta"

" A?" nam nhân đó khó hiểu nhìn nàng, thấy nàng vẫn y vậy không thèm để ý liền tức giận đập bàn nói:" Ta là tam vương gia đó, là Âu Dương Phong đó!"

Nàng liếc nhìn hắn, sau nhún vai nói:" Ta là Băng Thanh"

Hắn tựa hồ đã hiểu gật đầu nói:" À, thì ra ngươi là một ngốc tử của Băng thừa tướng"

Nàng đáp lại:" Ngươi cũng là một vương gia ngốc"

Nghe thế hắn nổi đóa:" Ngươi dám bảo ta ngốc? Ta là không ngốc, chỉ có ngươi mới ngốc!"

Nàng vừa ăn vừa gật đầu:" Thì ta là ngốc mà"

" Ngươi thừa nhận?" hắn khó hiểu

Nàng làm vẻ đó là sự thật mà nói:" Đương nhiên, ta là ngốc tử. Còn ngươi là đại ngốc tử!"

" Cái gì? Ngươi mới là đại ngốc tử!"

Nàng quay sang đánh giá hắn nói:" Này,một ngốc tử biết mình là ngốc tử thì vẫn còn thuốc chữa. Chỉ có ngốc tử mà không biết mình ngốc mới là hết thuốc chữa!"

" Ngươi...!" hắn trợn mắt nhìn nàng, biết mình yếu thế liền ấm ức nói:" Hừ, ta không phải là hết thuốc chữa! Vậy thì ta là ngốc tử!"

" Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận mình ngốc" nàng nhàn nhạt nói

Biết mình bị lừa, hắn lại biện minh:" Ngươi lừa ta, ta không ngốc!"

" Ồ, vậy ngươi là đại ngốc. Ngốc hết thuốc chữa!" nàng chắc nịch nói

" A?" hắn bị quần qua quần lại đến rối nùi chỉ biết vò đầu ấm ức mà không cãi lại được nàng. Bất quá thấy nàng ăn không ngơi nghỉ, hắn liền khinh thường nói:" Ta là ngốc tử, nhưng không giống ngươi. Là một con heo mà còn là ngốc tử!"

Nàng vẫn đang gấp đồ ăn lia lịa rồi nói:" Ngươi thử bị bỏ đói coi có ăn giống ta được không?"

Nghe nàng nói vậy hắn không khỏi nghiêng đầu hỏi:" Bỏ đói? Ngươi bị bỏ đói sao?"

Nàng nhún vai:" Cứ coi là như vậy". Nàng là đang rất đói a, phải nói rằng khi tỉnh dậy thì cả người đều bủn rủn y như bị bỏ đói nhiều bữa. Chắc chắn cô nha hoàn đó đã lấy hết thức ăn của "nàng"!

Thấy nàng ăn ngon lành, hắn không khỏi cảm thấy thèm ăn liền cướp lấy đũa của nàng mà tự gấp cho mình một miếng thịt nướng ăn. Nàng thấy thế vội cướp lại đôi đũa của mình rồi trừng mắt nhìn hắn:" Xì, sao lại cướp đũa của ta? Muốn ăn thì lấy đôi khác đi chứ"

Hắn nhăn mày như cố nuốt miếng thịt trong miệng rồi nhăn nhó:" Món này ta ăn rất nhiều lần đến ngán rồi, ngươi không ngán sao?"

Nàng nghiêng đầu hỏi:" Tại sao ta lại ngán, ta chưa từng ăn mấy món này mà?"

" A? Ngươi là tiểu thư của phủ thừa tướng mà chưa từng ăn những món này? Những món ngon khác thì sao?" hắn càng ngày càng khó hiểu nhìn nàng.

Nàng cười trừ:" Đâu nhất thiết là tiểu thư thì phải được ăn ngon đến ngán?".

�*{�J��?��'�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro