TẬP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 6

Hắn nhìn nàng không nói như đang suy ngẫm điều gì, bất quá nàng quay lại hỏi:" Ngươi ăn gì chưa?"

Hắn thành thật lắc đầu, sau nói:" Ta không muốn ăn, những thứ này ta ăn không còn cảm thấy ngon nữa"

Nàng nhìn nhìn hắn rồi bảo một vị công công gần đó đi tìm vài thứ, hắn tò mò nhìn nàng. Sau một lúc thì vị công công đó đem đến một dĩa gia vị. Nàng trộn trộn, phối phối một chút rồi tự mình gỡ một con cua ra chấm chấm rồi đưa cho hắn.

Hắn chậm rãi nhận lấy rồi cắn một chút, hương vị vừa quen vừa lạ ập vào trong vị giác. Hắn mở to mắt:" Cái này ngon quá!"

Nàng bật cười nhìn vẻ mặt như thấy được món ngon của một "đứa trẻ", nó đáng yêu nha. Hắn nhìn nhìn nụ cười đó rồi không khỏi nở nụ cười với nàng.

Nụ cười đó giống như hút hồn người đối diện, nàng không khỏi cảm thán hồi lâu. Nàng chợt đưa tay xoa xoa mặt hắn nhẹ giọng nói:" Ngốc tử? Cũng được đi, như thế thì có thể sống an nhàn hơi rồi. Không cần đau đầu với mấy cái trạch đấu, cung đấu gì nữa. Phải không?"

Hắn nhăn mày:" Ngươi nói gì mà ta không hiểu gì hết"

Nàng xua tay:" Ngươi không cần hiểu đâu, ăn nữa không?"

" Ăn!" hắn chợt hăng hái nói. Thế là cả hai người lau đầu vào ăn uống, hắn rất vui mừng khi những món xưa kia được nàng chấm qua nước chấm thì mùi vị liền khác hẳn, rất ngon.

Gần đến nửa bữa tiệc, mọi người không còn quá e dè mà trở nên bạo gan hơn với những món ăn trước mặt. Hắn nhìn quanh rồi lại nhìn nàng nói:" Ngươi không thể ăn khiêm tốn hơn à?"

Nàng bĩu môi nhìn hắn cũng ăn như đúng rồi rồi nói:" Xì, ăn như mấy người đó thì biết khi nào mới no hả? Ăn từng chút từng chút có khi uất hẹn vì không được ăn những thứ mình thích mà chết!". Nàng nói xong không khỏi cảm thấy tiếc nuối về những bữa tiệc lúc trước, nàng là ngậm đắng nuốt cay khi nhìn những món ngon bày trước mắt mà chỉ gắp một vài đũa liền không ăn nữa. Cũng bởi phải e dè, không thì mất hình tượng a. Nhưng bây giờ thì không cần hình tượng nữa rồi, là ngốc tử thì ai để ý. Ha ha ha...

Hắn cũng bĩu môi nhìn nàng. Hai người lại tiếp tục ăn a.

" Ngũ vương gia đến!" giọng vị công công kia lại vang lên. Mọi thứ lại trở nên yên ắng, nàng khó hiểu ghé sát hắn hỏi:" Ai vậy?"

Hắn liếc nhìn nàng:" Ngươi không biết? Ngũ đệ là người mới đánh thắng trận trở về đó"

Nàng tựa hiểu:" Thì ra là nhân vật chính của đêm nay". Chính là Âu Dương Thế.

Từ xa, một người nam nhân vận quân phục của tướng quân vào giữa điện quỳ xuống khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng bất cười nói:" Miễn lễ"

Hoàng thượng nói vài lời động viên rồi để ngũ vương gia đó đến chỗ ngồi đặc biệt đã chuẩn bị sẵn. Nàng giờ mới có dịp diện kiến a, ngũ quan của người đó rất góc cạnh, như thế nào cũng toát lên vẻ dũng mãnh của một đại tướng quân. Chậc chậc, nhìn xem, mấy nữ nhân này vừa nhìn thấy trai đã chảy nước miếng a. Thật là mất hình tượng của sự khép nép của nử nhân cổ đại a.

Nàng chỉ lơ đãng nhưng lại bắt gặp nhị vương gia – Âu Dương Thuần. Âu Dương Thuần cũng chạm ánh mắt của nàng, hai người nhìn nhau từ xa. Nàng trở nên e lệ đỏ mặt nhưng cũng say đắm cúi đầu không dám nhìn lại nhưng ánh mắt vẫn không thể nào rời.

Âu Dương Thuần chỉ nhìn nàng vẻ hời hợt rồi quay đầu về hướng khác, nhìn cứ như rằng hắn ta đang khinh thường nàng. Nàng thấy Âu Dương Thuần quay đi mới hời hợt thu tầm mắt về tiếp tục gấp đồ ăn.

Hắn bên cạnh thấy vậy liền bĩu môi:" Ngươi là đang quyến rũ nhị hoàng huynh sao? Nhị hoàng huynh sẽ không để ý đến người đâu!"

hUR)#!K*cd@w-2+\{*GDuޣw)}cPy!%Clcv(ٶa̸ELeN jL7*gU?eӸDYY'C+ؑձq^E܎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro