TẬP 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 79

Nhỏ dù sao cũng lĩnh hội được một phần bản lĩnh bình tĩnh của nàng nên có thể trong tức thời bị bắt trở về liền vùng ra. Bất quá, bọn chúng nhiều người hơn và mạnh hơn nhỏ nên không lâu sao lại bị bắt giữ trở lại.

Nhỏ hét lớn:" Các người mau thả ta ra! Có ai không, cứu với! Cứu ta với!"

Không một âm thanh hồi đáp, cứ thế nhỏ liền bị bọn chúng càm rỡ giở trò ôm ấp, nhỏ tuy sợ hãi nhưng biết giấu vào trong mà tìm cách ứng phó.

Bị một tên bắt giữ ôm ấp, nhỏ nhanh chóng nảy ra ý bèn cắn vào vai tên đó. Hắn ta đau đớn la lên rồi đẩy nhỏ ra... Bốp...

Một bạt tay giáng xuống mặt nhỏ, tên đó tức giận chỉ vào nhỏ:" Con tiện nhân này mày dám cắn tao?! Được lắm, ông đây cho mày biết tay!"

Nói xong, bọn chúng lao vào nhỏ, nhỏ cố gắng la hét rồi vùng vẫy nhưng không được gì. Chỉ có thể vùng vẫy rồi lại vùng vẫy, rót cuộc vẫn không thoát khỏi lại còn bị chúng đẩy lên giường.

Roẹt...

Áo nhỏ bị bọn chúng xé ra một phần, nhỏ không còn cách nào khác chỉ ấm ức nhìn bọn chúng dần tiến lại. Sở Thiên Nhân... trong đầu nhỏ đột nhiên hiện lên cái tên đó... Có lẽ, nhỏ sẽ không còn gặp lại người đó nữa... Nhỏ thật sự, thật sự không muốn điều đó, nhỏ chỉ muốn mỗi ngày cùng người đó tản bộ, trò chuyện cùng nhau. Điều đơn giản ấy sao khó thức hiện quá vậy? Nhỏ không cam lòng! Sở Thiên Nhân, cứu muội!

Phịch...

" Yến nhi, Yến nhi! Muội không sao chứ?" giọng nói quen thuộc vang lên. Nhỏ chậm rãi mở mắt chợt nhận ra người trước mặt. Bọn chúng đã bị người đó hạ gục nằm trên mặt đất. Không biết có kìm nén quá lâu hay không mà nước mắt đột nhiên tuôn trào.

Nhỏ òa khóc ôm chầm lấy Sở Thiên Nhân, Sở Thiên Nhân cùng ôm chặt lấy nhỏ. Nếu Sở Thiên Nhân hắn đến trễ một chút nữa thì hậu quả sẽ ra sao Sở Thiên Nhân hắn không dám nghĩ.

Đến khi nhỏ trấn tĩnh lại thì chợt nhớ ra nàng còn bị bọn chúng bắt giữ liền hớt hải nói:" Còn Thanh tỷ!"

Sở Thiên Nhân cởi áo khoác choàng cho nhỏ rồi nói:" Đừng lo, hắn sẽ cứu được vương phi"

" Hắn?"

" Chính là Âu Dương Phong!"

Một thời gian khác, sau khi nàng bị đem đến căn phòng khác... Chưa đến một phút...

Bộp... bộp... bộp...

Nàng vỗ vỗ tay phủi bụi nhìn bọn chúng bị ăn đòn của nàng nằm trên đất nói :" Cho chừa ! Hừ !"

Phừng... phực...

Ngọn lửa bốc cháy ngay trên mặt bàn, nàng nhíu mày nhìn. Nhớ đến ban nãy đánh nhau, có một tên bị nàng đá bay ra sau khi dụ dỗ cho bọn chúng giải nguyệt liền va vào cạnh bàn. Không ngờ cú va chạm ấy lại làm đổ nến trên bàn, ngọn lửa cùng vì thế mà bốc cháy.

Nàng cảm thấy đau đầu a, có nên dập lửa không hay chạy ra khỏi đây. Đang suy nghĩ đột nhiên có một lực hút kéo nàng vào một khoảng không nào đó...

Cùng lúc đó có ngọn gió lớn thổi đến làm ngọn lửa bốc lên càng nhiều. Hắn đang tìm nàng khắp nơi thì phát hiện bên phía đông của vương phủ có khỏi bốc lên. Tò mò, hắn liền chạy đến. Chỉ thấy căn phòng lửa bốc ngùng ngụt, dự cảm không lành, hắn lớn tiếng nói :" Ngốc tử, nàng có trong đó không ? Ngốc tử ?!"

Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn không khỏi căng thẳng, cùng lúc đó nhỏ được Sở Thiên Nhân bế đến. Nhỏ cả kinh nhìn căn phòng sau liền hét :" Thanh tỷ ! Thanh tỷ !"

Trái tim như bị bóp nghẹn, hắn nắm chặt lấy vai Sở Thiên Nhân cũng đứng đờ ra đó hỏi :" Ngươi nói ai ở bên trong ?!"

Sở Thiên Nhân thật sự sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của hắn, hắn giục :" Nói mau !"

graph/n/23/505_ge

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro