5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em dâu quả nhiên phi phàm, ha ha.” Kẻ thô kệch Lý Thái Linh rất nhanh đã bị chuyển sự chú ý, còn qua những lời vừa nãy của Du Nhã, cảm thấy nàng không chỉ xinh đẹp thôi, mà suy nghĩ cũng khác xa những nữ nhân bình thường, Nhị đệ thật có phúc khi tìm được một cô gái như thế.

Thân Lưu Trân cũng mở quạt giấy trong tay ra, cười lưu manh, sau đó gọi tú bà đến.

Tú bà dẫn mấy Thanh linh xinh xắn tới, có người cầm đàn, lại có người tay không, Lưu Trân chỉ xua tay để bọn họ tự sắp xếp chỗ cho mình.

“Mama, chọn mấy Tượng cô[1] sạch sẽ và tuổi nhỏ chút đưa vào, mang thêm cả rượu và thức ăn lên nữa, Tự Mộng còn chưa biểu diễn mà chúng ta đã sắp ăn xong rồi, mang món gì lên thì mama cứ định đoạt, sẽ không thiếu bạc cho bà.” Nói rồi lại thêm một thỏi bạc đặt lên bàn, dù tay vẫn quạt nhưng ánh mắt lại lia xuống sân khấu dưới lầu, nhắc nhở tú bà muốn nhử diễn cũng đừng lâu quá.

Tú bà là người thế nào, đương nhiên ngầm hiểu, chỉ là trong lòng cứ thắc mắc tại sao hôm nay lại cho gọi Tượng cô? Có lẽ là do ba vị công tử mới tới kia gọi, mặt mũi sáng sủa vậy mà sở thích thật nặng nha. Cũng không dám tò mò nhìn thêm nữa, lui ra ngoài, gọi mấy Tượng cô lên, cũng sai mang thức ăn và rượu tới, rồi đi gọi Tự Mộng chuẩn bị lên sân khấu.

“Không biết Thân Du nhị công tử tính an bài mấy Tượng cô động lòng người này thế nào?” Thân Lưu Trân cũng không nhìn Thân Du Nhã, chỉ cầm chén rượu lên thưởng thức.

Hai vị tiểu thư Thân Du gia cẩn thận đánh gia mấy người nam tử ấy, có người nhìn dịu dàng nữ tính hơn cả nữ tử, có người lại có thân thể cường tráng, tướng mạo của tất cả đều khá đẹp trai, nhưng lại chẳng thể hơn Thân Lưu Trân được. Xem ra đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các bà mối đạp muốn nát cửa của Thân gia.

“Bản thân muội cảm thấy tỷ phu còn xinh đẹp hơn bọn họ.” Trí Tú nhìn nhìn rồi thật tâm nói, Lưu Trân nghe vậy liền phun ngụm rượu đang uống dở ra, chỉ tội cho Hoàng Nghệ Trí bị hứng trọn lên mặt, nữ tử đang rót rượu bên cạnh y vội vàng bước đến lau chùi.

“Ở đâu có kiểu khen người như vậy, cẩn thận về bị tỷ tỷ của muội lột da.” Hoàng Nghệ Trí sau khi được lau sạch sẽ cũng hớn hở cười. Trí Tú chỉ lè lưỡi không dám nói thêm, mà quay sang nhìn Lưu Trân với ý làm nũng, Lưu Trân sao có thể giận được, nên cũng chỉ sủng nịnh nhìn Trí Tú, nhưng không có làm động tác thân mật vỗ về nào cả.

Du Nhã nghĩ may mắn hành vi thường ngày của Lưu Trân nhìn khá ăn chơi trác táng, nếu không quả thật sẽ bị người nhận ra là nữ nhi. Sợ qua mấy hành động vừa rồi, mấy vị nhìn quen phong trần đang đứng trong phòng này đã nhận ra mình và Trí Tú là nữ. Xem ra muốn nữ giả nam trang cũng chẳng dễ gì, lúc nào rảnh nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân vì sao Lưu Trân giả nam trang mới được.

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng nhạc, hóa ra là Tự Mộng sắp mở màn. Vị trí của gian phòng này cũng khá tốt, cửa sổ nằm đối diện với sân khấu, nên vừa nói chuyện vừa có thể thưởng thức trọn cảnh đẹp dưới sân. Hai tỷ muội kia lại càng tập trung nhìn chăm chú, muốn xem thử liệu có gì hay mà khiến cho biết bao nam nhân ở đây phải đợi chờ.

Ba người nhóm Lưu Trân đương nhiên trước đây đã được xem Tự Mộng biểu diễn rồi, nhưng cũng hiểu đây là cơ hội khó được nên rất chuyên tâm xem. Du Thành tuy thường xuyên tới những nơi phong lưu này, nhưng quả thật Tự Mộng không giống người khác, chẳng hề mang nét phong trần và dụ dỗ như những nữ tử thanh lâu, điệu múa xinh đẹp nhẹ nhàng của nàng cũng khiến người ta phải mê mắt, nên cũng xem say mê.

Đợi tới khi điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay như muốn xốc cả mái nhà lên. Trong mắt Du Nhã cũng đầy thích thú và khâm phục, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Lưu Trân dành cho Tự Mộng thì lòng bỗng cảm thấy buồn, dù Lưu Trân chẳng hề vỗ tay nhiệt tình như những người khác, nhưng sự yêu thích lại được cô thể hiện khá rõ ràng. Cô ấy chưa bao giờ từng nhìn mình bằng ánh mắt ấy, dù đúng là cả hai mới quen chưa lâu, nhưng cô ấy cũng gặp Tự Mộng được mấy lần chứ! Không muốn nhìn Lưu Trân nữa, hờn dỗi quay ngoắt đầu nhìn xuống dưới lầu.

“Du Nhã, nàng có biết múa không?” Lưu Trân xem múa mà chỉ luôn nghĩ Thân Du Nhã và nét mị hoặc của nàng, chẳng biết nếu nàng ấy múa thì sẽ ra sao nhỉ, chắc phải làm người trên trời cũng kinh ngạc, Phật cũng mê say.

“Ngươi muốn xem ta múa, vậy chắc chắn lỗ mũi kia của ngươi sẽ chảy máu.” Biểu cảm của Thân Du Nhã dù như gió nhẹ mây bay, nhưng lòng nàng thì lại đang ghen tuông ngập trời.

“Sao? Rất kinh diễm ư?” Hai mắt Lưu Trân tỏa sáng, nói xong còn di chuyển đến trước mặt Du Nhã, đưa đầu qua, chăm chú nhìn Du Nhã đầy chờ mong khao khát.

“Là rất đau!” Du Nhã nói rồi hung hăng dẫm Lưu Trân một cái, Lưu Trân mới kịp tỉnh ngộ, xem ra nàng ấy không cho mũi mình chảy máu ngay tại đây là nể mặt lắm rồi. Xoa xoa chân, quay trở lại chỗ mình ngồi.

Du Nhã giờ đã chẳng còn tâm tình nào xem tiếp, cũng không phải vì nàng đang ghen, mà vì cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc cùng khó hiểu trước những xúc cảm lạ lẫm trong lòng. Nàng cúi đầu thử tập trung suy nghĩ, đôi lúc như có cái gì chợt lướt đến, có điều khi muốn tóm lấy nó thì lại bỗng chẳng thấy bóng dáng nó đâu, muốn tìm tòi nhưng cũng không tìm ra được. Thân Du Nhã mải suy nghĩ tới đôi lông mày nhíu chặt, vẻ khó chịu ấy của nàng như đâm vào lòng Lưu Trân

Lưu Trân thì lại nghĩ, có phải Du Nhã không thích nơi phong nguyệt này không? Cũng phải, tuy đang ngồi ở trong phòng riêng, nhưng tiếng cười cùng những lời dâm uế phía dưới vẫn có thể truyền lên lầu. Mặc dù bình thường Du Nhã hoạt bát hiếu động, nhưng dù sao cũng là một cô nương chưa gả, cho dù mình có để ý kỹ lưỡng thế nào thì đây cũng là một thanh lâu, chắc là vị phong trần ở đây quấy rầy đến giai nhân rồi, dù cho tò mò nhưng khi lòng tò mò đã được thỏa mãn, thì cũng chẳng có cô gái nào muốn vui chơi ở thanh lâu.

“Tiết mục quả thật rất hay, nhưng dưới lầu có mấy kẻ đáng ghét làm đệ đây không thích, nhìn là thấy nhức đầu, đệ đành đi trước vậy, mấy ca cứ tiếp tục đi, Du Nhã, Trí Tú cũng về thôi.” Lưu Trân nói rồi liền đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Du Nhã, người không biết nhìn vào còn tưởng là Lưu Trân đang cầu khẩn Du Nhã cùng về.

“Tỷ phu, muội vẫn muốn chơi nữa, nhưng không phải ở trong này, nơi này đi vào rồi thì đã chẳng còn thú vị. Muội muốn tiếp tục đi dạo bên ngoài, huynh và tỷ tỷ trở về trước đi.” Trí Tú gọi tỷ phu càng ngày càng thuận, tính tình ham chơi nên đâu dễ cứ vậy bị kéo về, giờ chỉ cần có sự cho phép của tỷ phu là được.

“Cũng được, không chơi đủ thì chắc nha đầu như muội sẽ lải nhải bên tai ta cả ngày, nhưng muộn rồi một nữ tử đi không an toàn, để cho hai người Lưu Bằng Lưu Hạc đi theo được không, không nhiều, chỉ hai người.” Lưu Trân suy nghĩ khá chu đáo, vừa không để Trí Tú thiếu người chăm sóc, vừa không để quá nhiều người theo khiến Trí Tú mất vui, Trí Tú đương nhiên vui vẻ, chạy đến bên cạnh hôn lên má Lưu Trân.

Dù sao Trí Tú cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, cũng không có ai suy nghĩ lung tung gì, bởi trẻ con thường hay có hành vi như vậy, mà chỉ hơi kinh ngạc khi thấy hai người này đã thân đến thế thôi, xem ra Lưu Trân này rất được lòng Trí Tú, cứ liên tục gọi tỷ phu tỷ phu, sợ rằng chức tỷ phu này chắc phải làm rồi, nếu không cô em vợ ấy sẽ khóc lóc ầm ĩ mất.

Lưu Trân nhìn Trí Tú rồi sủng nịnh xoa xoa đầu cô bé, bởi vì từ nhỏ không có huynh đệ tỷ muội, tự nhiên chưa từng thân cận đến vậy cùng ai. Nhưng hành động của Trí Tú lại chẳng hề khiến cô cảm thấy không thích, mà ngược lại còn có chút thân thiết tự nhiên. Du Nhã cũng dặn dò Trí Tú vài câu, từ nhỏ tính cách của Trí Tú đã giống Du Nhã nhất, hồi nàng bằng tuổi Du Nhã vẫn luôn quấn quýt bên phụ thân ca ca, thường thường hôn mỗi người một cái, gia đình nàng do làm buôn bán nhiều thế hệ, nên không quá câu nệ lễ tiết truyền thống của nữ nhi, chỉ cần thấy vui là được rồi, vì thế cũng thấy mấy hành động đó là hiển nhiên.

Lưu Trân không dẫn theo người hầu về, mà để tất cả bọn họ ở lại trong lầu chăm sóc ba tên công tử ca kia, khi ra khỏi thanh lâu rồi, Lưu Trân thấy đôi lông mày của Du Nhã vẫn chưa buông lỏng, nên suy nghĩ cách chọc nàng vui.

“Du Nhã, nàng có mệt không, nếu không mệt thì chúng ta đi dạo thêm nhé, vừa nãy ăn nhiều quá, không kịp tiêu, bụng ta no tới muốn nứt ra nè.” Nói rồi liền giả vờ ôm bụng đau khổ, nhưng chỉ nhận được Du Nhã lườm nguýt xem thường.

“Du Nhã, để ta dẫn nàng tới một nơi, chắc nàng chưa từng đến, nhưng nơi đó lại rất gần chỗ chúng ta gặp mặt lần đầu.” Lưu Trân thấy làm trò hề không được thì lập tức thay đổi phương pháp, bày ra bộ dạng như nô bộc trung thành.

“Nói thì hay lắm, nhưng ngươi có thể đảm bảo được an toàn của chúng ta không, hay là để…” Du Nhã cũng không dám nói tiếp, điềm xấu nên ít nhắc tới, chỉ nhíu mày, Lưu Trân tự nhiên hiểu ý nàng nói.

“Xin nương tử an tâm, kể từ lúc đó ta đã thông minh hơn, vừa mặc nhuyễn giáp vừa mang theo dao nhỏ, nếu có đao có kiếm, ta sẽ chắn giúp nàng, nàng chỉ cần thỉnh thoảng thò ra đâm người kia vài cái là được.” Lưu Trân thấy tâm tình của Du Nhã đã có dấu hiệu chuyển biến, rất vui vẻ bước đến nắm tay Du Nhã, nghênh ngang đi tiếp.

“Ai là nương tử của ngươi chứ, ta không phải nha.” Dù trong lòng Du Nhã thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại chẳng muốn nhường, chỉ có điều ý cười ẩn trong mắt, cùng khóe miệng cong lên đã hoàn toàn bán đứng nàng, tự nhiên Lưu Trân cũng nhìn thấy được.

“Nương tử ~~~~~ là chính nàng nói mà, sao mới qua có vài ngày đã nhanh quên vậy chứ. Nàng cần phải phụ trách với ta ~” Lưu Trân kéo cánh tay Du Nhã, hơi nghiêng đầu dựa lên vai nàng, mười phần dáng điệu của cô dâu nhỏ.

“Tránh xa ra, đi mà tìm con sáo đen của ngươi ấy.” Du Nhã thật sự không ưa thấy Lưu Trân giả vờ thẹn thùng, vô cùng ghét bỏ đẩy đẩy.

“Ta là cha của Súc sinh, còn nàng là mẹ của nó.” Lưu Trân tuy đã trở lại dáng vẻ bình thường, nhưng vẫn cầm tay Du Nhã lắc lắc, may mà xung quanh đây đã có ít người đi qua đi lại.

“Đi chết đi, chính mình chửi mình ta không can thiệp, nhưng đừng kéo ta vào.” Du Nhã sau một hồi bị Lưu Trân chọc, hoàn toàn đã quên vừa nãy chính mình còn đang phiền não suy nghĩ đủ điều, thật vui vẻ đi cùng Thân Lưu Trân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro