Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một khuya đêm đen gió lớn, có hai kẻ đang bồi hồi ở vườn sau Thân phủ, đó chính là hai "cha"con Lưu Trân.
"Cha, nhanh lên đi." Thân Du Tân ở đằng sau thúc giục, cha cũng thật là, cứ đòi phải tự mình chui trước, động tác lại chậm vô cùng.
"Nhóc con giục gì mà giục, không thấy ta đang mắc kẹt sao." Lưu Trân nhún nhún cái mông vẫn còn lộ ở bên ngoài, đẩy rất lâu rồi mà vẫn không lọt qua được.
"Ai bảo cha ăn nhiều chứ, đồ mẹ nấu cha đều giành ăn, bà nội nói con gầy đó." Du Tân đạp mạnh vào mông Lưu Trân mấy cái, cuối cùng Lưu Trân cũng lọt qua, động tác của Du Tân cũng rất nhanh nhẹn, người lại nhỏ nữa nên chỉ nhoáng một cái đã chui qua.
Hai cha con vừa quay người lại tức thì đông cứng, Thân Du Nhã đang khoanh hai tay thong thả nhìn hai người, vì nàng mặc quần áo đen nên vào đêm thật sự nhìn không rõ.
"Tại sao không dẫn ta đi? Là ghét bỏ ta vô vị hay là sợ bất tiện? Khuya lắm rồi mới biết trở về sao!" Du Nhã mỗi tay véo một cái tai dẫn cả hai về phòng, hạ nhân gác đêm vội vàng né tránh.

"Đều tại con đòi đi thanh lâu, nếu không cũng không về khuya như vậy." Miệng Lưu Trân dù cười toe toét vẫn không quên oán hận Du Tân
"Đều tại cha không để mẹ đi, nếu không đã chẳng bị mắng." Du Tân hoàn toàn chẳng có chút dáng điệu nào là cần phải tôn trọng phụ thân.
"Hai người còn đang nói thầm gì đấy, thử nhìn lại mình đi, cha không ra cha, con không ra con." Cuối cùng tới phòng rồi tai mới được tha bổng, kỳ thật cũng không thật sự véo đau, hai cha con đều tùy tay xoa xoa vài cái, rồi bắt đầu dán tới lấy lòng.
"Kỳ thật cha như vậy rất tốt, sau này con muốn được gả cho người như cha." Du Tân ngồi trên đùi Du Nhã, dựa cả người vào trong lòng nàng, bàn tay nhỏ bé thì níu lấy vạt áo của Du Nhã, cho dù đang mặc quần áo của bé trai, nhưng vẫn không thể che hết nét đáng yêu của con gái.
"Tân nhi như vậy mới tốt chứ, con gái nhà khác cả ngày chỉ biết ở trong phòng, không biết làm gì, vừa nhàm chán lại không hiểu rộng, sau này làm sao tìm được lang quân như ý. Ngày xưa không phải nàng cũng chạy ra ngoài chơi đùa mới gặp được ta sao, hơn nữa cả hai chúng ta đều là kẻ không thể ngồi yên lặng, Tân nhi có thể ngồi yên mới là kỳ đó." Lưu Trân ngồi xuống bên cạnh Du Nhã, đưa tay bế lấy Du Tân, Du Tân cũng bốn tuổi rồi nên bế không còn nhẹ.
"Thật không nói lại được hai người, cả hai đều chỉ biết có chọc tức ta. Hôm nay ta thấy cả hai muốn ra ngoài, còn đặc biệt sắp xếp cho xong mọi việc, ai ngờ cả hai đều không muốn dẫn ta đi, còn để cho ta đợi đến khuya như vậy mới về nữa. Lại đi thanh lâu chứ gì." Du Nhã vừa nói vừa không quên nhéo đùi Lưu Trân.
"Đúng là không có chuyện gì có thể giấu được nương tử dịu dàng hiền thục xinh đẹp mỹ miều thông minh lanh lợi của ta cả." Lưu Trân xoa bắp đùi mình, cười hì hì nhìn nhìn Du Nhã.
"Cha bảo nếu dẫn theo mẹ đi, thì buổi tối mẹ sẽ không để cho cha ngủ cùng, cha sẽ phải nói chuyện cả đêm với Tiểu Súc Sinh mất." Tiểu Súc Sinh chính là con của sáo đen "Súc Sinh".

"Thật sao, vậy cha còn nói gì nữa." Du Nhã trừng mắt với Lưu Trân, cắn răng hỏi.
"Tân nhi, đã không còn sớm nữa rồi, con mau về phòng ngủ đi, ngày mai nếu dậy muộn, tiên sinh sẽ đánh sưng tay đấy." Lưu Trân vừa nói vừa bế Du Tân chạy ra phía cửa, lúc tới cửa thì thả Du Tân xuống bảo nó tự đi, rồi vội vã chạy trở về phòng mình.
"Mình chấm được cô nương nào à, mà không thể để cho em gặp." Du Nhã không hề có ý cần dừng lại.
"Ở đâu có chứ, con mắt của ta nhỏ, lòng của ta cũng nhỏ, chỉ chứa đủ có một mình nàng. Không phải ta sợ nàng mệt, nên tùy tiện dẫn Tân nhi đi chơi sao, hơn nữa nào có nhà ai suốt ngày chạy vào thanh lâu chứ. Mấy ngày trước ta đã sắp xếp mọi việc xong rồi, vài ngày nữa chúng ta sẽ lên kinh thành thăm nhạc phụ nhạc mẫu, chắc chắn sẽ phải mệt đấy." Lưu Trân ôm Du Nhã chậm rãi nói từng câu từng chữ.
"Vì sao không nói với em, phải chờ sắp xếp xong xuôi mới nói cho em hay. Ở cửa hàng đã có rất nhiều việc rồi, đừng cứ mãi tự mình làm hết mọi chuyện như thế, mệt chết thì chẳng tốt đâu. Mình cũng là con gái như em, chúng ta cần phải chia sẻ với nhau." Mấy năm qua Lưu Trân luôn đau lòng Du Nhã, không để cho nàng phải làm nhiều việc, còn thường xuyên tạo ra những niềm vui bất ngờ, có điều Du Nhã cũng yêu thương cô như thế.

"Ta biết mà, ta chịu được, nàng còn không biết ta sao, ta sẽ không để mình phải mệt mỏi quá đâu. Nếu mệt, chắc chắn ta sẽ nằm mãi ở ngực nàng không chịu dậy. Huống chi, việc thật sự mệt người chính là mấy chuyện lặt vặt hàng ngày trong phủ đó, nếu không có nàng xử lý, chắc ta đã phải đau đầu chết rồi. Ta chỉ muốn nuôi nàng thật tốt thôi." Lưu Trân dựa đầu vào Du Nhã nhẹ nhàng cọ cọ.
"Được rồi được rồi, ngủ sớm chút đi, ngày mai mình còn phải dậy sớm nữa đấy." Du Nhã đứng dậy giúp Lưu Trân thay quần áo, mình cũng cởi áo ngoài rồi chui vào chăn, sau khi Lưu Trân hôn chúc ngủ ngon Du Nhã thì cả hai cùng ôm nhau ngủ.
Ba người nhà Lưu Trân cũng không hay lên kinh nhiều, vì có Du Tân là con nít ham chơi, nên cả đoạn đường vừa đi vừa thăm thú khiến hành trình bị kéo dài thêm mấy ngày. Hai lão nhân nhà Thân Du gia thì từ lúc nhận được tin đã luôn mong ngóng, khi nghe gã sai vặt báo cả ba sắp tới rồi thì lập tức chạy ra cửa lớn chờ, lúc nghe thấy tiếng Du Tân gọi ông ngoại bà ngoại mà chỉ hận không thể móc cả trái tim ra.
"Nha đầu Trí Tú kia đâu rồi ạ? Bình thường nó vẫn luôn là người đầu tiên lao ra trước tiên mà, sao hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả." Khi vào tới sảnh chính rồi, Lưu Trân nhìn khắp một lượt, mà chẳng thấy Trí Tú, nên đương nhiên rất kinh ngạc.
"À, gần đây chúng ta cũng không hay thấy nó, chẳng biết suốt ngày đang làm gì nữa." Thân Du phu nhân đang cười rất vui vẻ đùa với Du Tân trong lòng Thân Du lão gia trả lời.
"Nha đầu đó cũng mười bảy nhỉ, sợ là chạy với công tử nhà ai rồi." Lưu Trân uống một ngụm trà, trêu đùa.
"Trí Tú bảo là nó có kế hay, luôn miệng nói muốn tìm một người chồng giống như tỷ phu, nên chắc lại chạy đến nơi hoang dã nào rồi, không phải lúc ấy Du Nhã cũng như thế sao." Thân Du phu nhân cũng cười cười. Lưu Trân liền nhớ lại cảnh tượng lần đầu cả hai gặp nhau, Du Nhã đương nhiên biết cô đang nhớ đến gì, nhéo một cái vào đùi của cô. Du Tân thì đang chơi nhổ râu ông ngoại cực kỳ hăng hái.
"Du Nhã, nàng thấy ta có nên mua râu giả về dán không, nhìn cho giống như nam tử." Lưu Trân nhìn thấy trên mặt Du Thành cũng để râu rồi, thì nghĩ tới đến tuổi của mình hầu như mọi nam tử đều bắt đầu nuôi râu.
"Mình vốn chẳng phải là nam tử." Nhưng Du Nhã lại thực lơ đễnh, hoàn toàn chẳng có chút để tâm nào, đang bận rộn xếp đặt hành lý.

"Thì đúng là như vậy, nhưng chẳng phải ta đang sợ người khác hoài nghi sao." Lưu Trân cũng thực hiểu ý, ở bên giúp nàng xếp đồ này đồ kia ra.
"Đã có con gái như Tân nhi lớn đến vậy rồi, còn thường xuyên tới thanh lâu, lớn tuổi rồi còn lưu manh vô lại, ai sẽ hoài nghi mình là nữ tử chứ. Hơn nữa không phải mấy năm nay cha cũng cạo hết râu đi à, có khi người ta còn tưởng đó là một truyền thống kỳ quái nào nữa của nhà họ Thân đấy." Dù có đang nói nhưng tay Du Nhã vẫn không hề ngừng, giờ nàng đã có thể thoải mái vừa nói vừa làm mà vẫn khiến mọi chuyện gọn gàng ngay ngắn, không còn là cô gái không hiểu chuyện như xưa nữa.
"Cũng phải, là ta quá lo xa rồi. Sau này ta sẽ dựa vào nương tử, có nương tử ở bên, vừa chống được cướp vừa dưỡng được già." Lưu Trân lại bắt đầu tán dương Du Nhã một hồi, hệt giống như đang thổi phồng chính mình vậy.
"Được rồi được rồi, đừng thổi phồng nữa, mình còn là tướng công kiểu mẫu, được yêu thích hơn cả em đấy." Du Nhã xếp đồ xong rồi, thì ngồi lên ghế nghỉ ngơi.

"Đấy là bởi vì nàng có bản lĩnh, nếu không ta đã chẳng phải là tướng công kiểu mẫu của người khác đâu." Miệng Lưu Trân hệt như đang được lau mật vậy.
"Miệng đúng là ngọt, vậy em sẽ thưởng cho mình, nhưng không phải thưởng như bình thường, em múa một điệu cho mình xem được chứ?" Du Nhã xoay xoay con mắt nghĩ, nụ cười ấy thật giống hệt như năm năm trước đây, chẳng buồn đợi Lưu Trân kịp phản ứng đã đi thay quần áo.
Lưu Trân cũng ngồi trong phòng hứng khởi đợi, tuy Du Nhã chẳng hề giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng đối với cô, người trong lòng làm gì cũng đều là nhất, chưa từng keo kiệt nói những lời ca ngợi Du Nhã. Từ trước đến giờ chưa từng được thấy nàng ấy múa, mặc kệ nàng ấy có múa thế nào, chắc chắn phải tán dương hết lòng, bằng không sau này sẽ chẳng có cơ hội được xem nữa. Lúc Du Nhã bước ra, Lưu Trân lập tức ngây ngẩn, nàng che một chiếc khăn mỏng che nửa mặt, càng làm nổi bật lên đôi mắt mị hoặc của nàng, khiến cho lòng Lưu Trân cực kỳ ngứa ngáy.
Điệu múa của Du Nhã cũng rất bạo dạn, không uyển chuyển hàm xúc như các điệu múa thông thường, mỗi động tác đều tràn đầy quyến rũ, đôi mắt đẹp thì luôn nhìn như đang câu dẫn Lưu Trân khiến linh hồn bé nhỏ của Lưu Trân cũng sắp bị hút đi hết cả. Cô đã được xem rất nhiều những điệu múa của các cô nương thanh lâu, cũng xem đếm không xuể các vũ cơ nhảy múa, nhưng chưa từng có một người nào có thể so được với Du Nhã, mị hoặc mà không hề dung tục, không a dua. Nếu trước kia chỉ biết có một Du Nhã ngang ngược tinh nghịch, thì giờ này khi nàng phô bày ra nét mị hoặc của mình, thật sự không thể nào chống đỡ được.
Trước đây Du Nhã từng nói nếu mình xem nàng múa có thể chảy máu mũi xem ra không phải nói đùa. Nghĩ tới điều đó thì Lưu Trân vội vàng sờ sờ mũi, may quá may quá chưa chảy máu ra. Cũng khó trách Du Nhã chưa bao giờ nói mình biết múa, hay là biễu diễn cho người khác xem. Bây giờ nhìn, sau này nhất định càng phải giấu kín, chỉ câu dẫn mình là được rồi, không cần phải có thêm ong bay bướm lượn nào nữa. Chắc chắn là ngày xưa lúc Du Nhã luyện múa từng bị Tô Khởi nhìn thấy, nên mới khiến cho hắn si mê đến vậy.
Lưu Trân không biết từ khi nào mình đã chạy tới bên cạnh Du Nhã, vào lúc Du Nhã đang làm một động tác uốn cong lưng, thì lập tức dán tới đỡ lấy eo của nàng, rồi gồng mình một cái bế bổng nàng lên, làm mấy chiếc chuông nhỏ đang buộc trên cổ chân của Du Nhã phải rung lên không ngừng. Du Nhã tựa mình vào người Lưu Trân, tay cũng vòng qua bả vai cô ôm chặt, vùi đầu vào cổ Lưu Trân, hệt như một cô gái đang thẹn thùng, chứ không còn là yêu cơ mị hoặc chúng sinh vừa nãy nữa.
"Nếu nương tử đã gắng sức quyến rũ vi phu như vậy, thì ta không thể phụ công của nàng. Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi." Lưu Trân bế Du Nhã đi đến phía giường, cũng may mấy năm nay cô kiên trì tập võ, chứ nếu không đã chẳng thể bế nổi Du Nhã tới giờ, dù sao cô cũng chỉ nữ nhi, làm sao nói bế là bế lên được.
"Cũng lâu rồi không luyện, quên hết cả. Phu quân không chê là tốt rồi." Du Nhã ngẩng đầu nhìn Lưu Trân nói.
"Trước đây phu nhân tới đâu để xin học loại múa này?" Lưu Trân nhẹ đặt Du Nhã lên giường, bắt đầu cởi áo khoác.
"Trước đây có một nữ tử Tây Vực làm khách ở nhà, em thấy kiểu múa này rất đẹp nên đã xin bà ấy dạy cho. Cũng vì kiểu múa này khá phóng đãng nên chưa từng nói cho người khác biết, giờ thật ra lại để cho tiểu dã lang như mình được lợi." Du Nhã chủ động đưa tay giúp Lưu Trân cởi quần áo trong. Lưu Trân cũng thuận thế hai ba cái cởi sạch hết số quần áo vốn không có nhiều lắm của Du Nhã ra rồi, sợ nàng bị lạnh, liền kéo chiếc chăn bông bên cạnh tới trùm lên cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro