Chương 14 : Giải độc dẫn cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trong người Tần Linh chính là cổ độc của Tây Vực, tên gọi là Minh Thiên cổ. Là loại sâu lấy việc hút tinh khí của ký sinh chủ làm phương pháp sinh trưởng. Đợi sâu hút hết vào, ký sinh chủ sẽ bị cạn máu mà chết.

      Trịnh Tú Nghiên vừa tiếp tục bắt mạch cho Tần Linh đang nằm ở trên giường, vừa nhìn Đông Hải đứng ở một bên tán thưởng nói: “Hình lâu chủ, mệnh của Tần phu nhân, ngươi kéo dài vô cùng tốt.”

      Mặt Đông Hải không chút thay đổi nhìn Trịnh Tú Nghiên, giọng nói bình thản lạnh như băng, “Độc này phải giải như thế nào?”

      “Hình lâu chủ lấy mùi hoa Diên Vĩ để áp chế cổ độc thường xuyên phát tác, lại lấy. . . . . . Thuật âm dương để điều hòa, làm tinh khí trong cơ thể nàng lấy lại cân bằng, không tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với kinh lạc của nàng, cho nên tại hạ chỉ cần dẫn cổ độc ra là được.”Trịnh Tú Nghiên dứt lời. Khuôn mặt lộ ra biểu tình rối rắm.

      Đông Hải nhăn mày kiếm lại, nghi ngờ nói: “Thuật âm dương điều hòa là như thế nào? Bổn tọa chưa từng dùng qua thuật này.”

      Trịnh Tú Nghiên nghe vậy vẻ mặt lúng túng quay đầu lại nhìn Đông Hải, “Chính là chuyện hoan ái của nam nữ.”

      Lời này vừa nói ra, Đông hẢi vẫn bình tĩnh như thường, nhưng khuôn mặt Tần Linh đã đỏ hồng, hận không thể lấy chăn che kín mình lại.

     Trịnh Tú Nghiên thu tay bắt mạch về, đứng lên nhìn Tần Linh cười hòa nhã, “Tần phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

      Tần Linh đỏ mặt gật đầu. Tim Trịnh Tú Nghiên đập thình thịch. Nhìn bộ dạng mê người kia, nước miếng suýt nữa chảy xuống.

      “Trịnh công tử?” Đông Hải  thấy Trịnh Tú Nghiên còn chưa chịu động đậy. Cau mày không vui thúc giục.

      Trịnh Tú Nghiên phục hồi tinh thần, vội vàng thu ánh mắt đắm đuối, ho nhẹ hai tiếng, lo lắng Đông Hải vì khó chịu sẽ giết mình. Trên thực tế thì Đông Hải đã bắt đầu khó chịu.

      Ra khỏi Dật Hương cư, hai người đi tới thư phòng. Đông Hải liếc nhìn hai bên hộ vệ giữ cửa, trầm giọng nói: “Không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, người vi phạm giết.”

      “Dạ!” Hộ vệ cúi đầu ôm quyền nói.

      Trịnh Tú Nghiên tùy ý ngồi vào ghế, cầm bình trà trên bàn lên lắc lắc, “Trống không.”

      “Người đâu, pha trà.” Đông Hải đứng chắp tay. Nghe Trịnh Tú Nghiên than phiền, mở miệng phân phó nô bộc ngoài cửa.

    Trịnh Tú Nghiên cười cười, nhìn bóng lưng ngoài cửa đã rời đi, chép miệng, “Đông lâu chủ,Trịnh mỗ là muốn cùng ngươi nói một chút về phương pháp giải độc dẫn cổ này.”

      “Xin lắng tai nghe.”

      “Giải loại độc này nói đơn giản cũng đúng, nói khó khăn cũng không sai. . . . . .”

      “Cứ việc nói, bổn tọa toàn bộ theo ngươi.”

      Trịnh Tú Nghiên nhìn ánh mắt kiên định của Đông Hải, không khỏi đối với nam nhân này có một chút thưởng thức, dạo bước đi tới trước bàn đọc sách, cầm bút viết trên giấy.

      Đông Hải đứng ở một bên, thấy người kia thật lâu chưa có viết xong. Nghiêng mắt nhìn lại, mới phát hiện Trịnh Tú Nghiên đã viết được năm, sáu tờ giấy Tuyên Thành.

      “Đây là?”

      Trịnh Tú Nghiên cầm bút chấm chấm mực, sau đó tiếp tục viết, “Giải độc phải dùng thuốc, được rồi, tổng cộng ba trăm ba mươi bảy loại dược liệu, cộng thêm một vị thuốc dẫn.” Viết xong, đưa mấy tờ giấy tới tay Đông Hải.

      Đông Hải quét qua mấy lần, ánh mắt rơi xuống mấy thứ cuối cùng, “Cửu Châu liên hoàn, Ngư Châu Vân Hải, máu Xích Thố?”

      “Không sai, mấy thứ mà ta muốn đối với Đông lâu chủ mà nói, đều rất dễ kiếm?” Trịnh Tú Nghiên cười he he, rất là gian trá.

     Đông Hải cầm giấy, chợt cười to: “Khá lắm Trịnh Ca. Không sai, mấy thứ bảo vật này đúng là trong tay bổn tọa. Nếu ngươi muốn dùng thì lấy hết đi.”

      “Ha ha, Đông lâu chủ thật hào phóng, nhưng mà trừ những thứ này ra ta còn cần ba thứ nữa. Thứ nhất là bích ngọc để chế tạo thùng nước tắm.”

      “Được, ngày mai bổn tọa sẽ giao ra.”

      Trịnh Tú Nghiên không khỏi cắn lưỡi. Không hổ là giang hồ đệ nhất tà phái, bạc đối với hắn mà nói đều là phù du, “Thứ hai là một con đỉa ở đáy biển sâu.”

      Đông Hải kinh hãi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Trịnh Tú Nghiên, “Độc trùng chuyên hút máu người!”

      “Đúng! Đông Hải chủ cứ làm theo. Hai vị huynh đệ của ta cũng đã bị người nhốt lại, ta sẽ không có gan để hại ngươi.” Trịnh Tú Nghiên lãnh đạm nói, nhìn thấy một bóng người đã đi tới trước cửa, ngay sau đó khóe miệng khẽ cong lên, “Trà của ta đã tới.”

      “Chủ thượng, trà đã pha xong.”

      “Mang vào đi.”

      “Vâng!” Gã nô bộ đặt ấm trà xuống, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.

      Trịnh Tú Nghiên đang cầm ấm trà nóng, ngửi mùi trà nhàn nhạt, uống rất hưởng thụ.

      “Cái thứ ba là gì?” Đông Hải vì cứu thê mà sốt ruột. Nhìn bộ dạng không lo lắng của Trịnh Tú Nghiên, chỉ hận không thể một chưởng đánh chết hắn.

      Trịnh Tú Nghiên nhíu mày một cái, “Thứ ba là muốn Đông  lâu chủ cho phép để tại hạ cùng tắm với quý phu nhân.”

      “Láo xược!” Quả nhiên, vừa dứt lời. Đông Hải sinh lửa giận, một chưởng đập bể cái bàn.

      Trịnh Tú Nghiên nghe tim mình đập bịch bịch, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Đông  lâu chủ, chớ vội tức giận.”

      “Sao? Hừ, TRịnh công tử còn muốn bổn tọa phải nghe điều gì nữa.”

Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt cắn răng, “Ta là nữ nhân.”

      Lông mày Đông Hải chau lại, khi Trịnh Tú Nghiên nói ra những lời này ngoại trừ kinh ngạc chính là không tin.

      “Ta là nữ tử.” Trịnh Tú Nghiên nói xong, rút trâm cài tóc ra, mái tóc đen như suối, “Kính xin Hình lâu chủ chớ truyền việc này ra.” Bị buộc giải độc còn chưa tính, hôm nay còn phải nói ra chuyện mình là nữ tử. Thù này không báo không phải là quân tử.

      “Đường cô nương mới vừa rồi trong mắt hình như có sát ý thoáng qua?”

      Khóe miệng Trịnh Tú Nghiên khẽ cong một nụ cười hòa nhã, “Đông lâu chủ chắc là nhìn lầm rồi. Cái yêu cầu này Đông lâu chủ đã cho phép rồi. Tại hạ liền chờ thùng ngọc chế tạo xong, sẽ cùng phu nhân giải độc.”

      “Vậy làm phiền TRịnh cô nương.”

      “Đông  lâu chủ, chuyện tại hạ là nữ tử. . . . . .”

      “Bổn tọa hiểu. Người đâu, đưa Trịnh công tử đến biệt viện nghỉ ngơi.” Đông  lâu chủ khôi phục vẻ mặt người chết, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt phân phó.

      Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi đang ở dưới mái hiên Vân Thiên lâu?

      Sự khó chịu trong lòng Trịnh Tú Nghiên lúc này đã đến cực hạn, vào phòng liền trực tiếp cỡi tất trèo lên giường, xoa bóp huyệt Thái Hướng trên chân, thông hoãn khí huyết ứ đọng của mình, khống chế cơn tức giận trong lòng.

      “Trịnh  công tử đây là chủ thượng. . . . . .” Một gã nô bộc bưng trà lạnh đi vào, nhìn thấy động tác móc chân của Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở trên giường. Cước bộ bỗng nhiên dừng tại chỗ.

      Trịnh Tú Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt ngang ngược, “Nhìn cái gì vậy! Lão Tử ta đang hạ hoả!”

      “Éc. . . . . . Trịnh công tử, trà lạnh của người.” Gã nô bộc đặt ấm trà ở trên bàn, đang muốn xoay người lui ra ngoài.

      “Từ từ!” Trịnh Tú Nghiên vội vàng mang tất vào, đi giày xong hướng tới chỗ nô bộc.

      “Công tử có gì phân phó?”

      “Dẫn ta đi đến chỗ hai người kia xem tình hình của bọn họ như thế nào?”

      “Công tử yên tâm, hai vị công tử kia hiện tại đang ở nơi an toàn.” Nô bộc đáp một câu, liền không nhiều lời nữa lui ra ngoài.

      Chân Trịnh Tú Nghiên vừa mới muốn bước theo, nhưng không ngờ hai thanh trường kiếm “Keng” để ngang trước mắt nàng.

     “Xin công tử tha lỗi, chủ thượng có lệnh. Công tử không được bước ra phòng nửa bước.”

     “Ta muốn đi nhà xí!” Trịnh Tú Nghiên trừng lớn hai mắt, nhìn hai tên hô vệ đen như than trước mắt.

     Người nọ chỉ chỉ cái bô bên trong phòng, “Trịnh công tử tùy ý.”

      “Ngươi!” Trịnh Tú Nghiên tức giận cả người run run. Sau đó híp mắt cười âm ngoan, hung ác nói: “Vị đại ca xui xẻo này, sắc mặt nguơi đã biến thành màu đen, hai mắt suy nhược, không biết buổi tối có đi tiểu đêm nhiều lần hoặc là hai mắt có triệu chứng đau đớn hay không?”

      “A! Công tử không hổ là thần y! Quả thật như thế, không biết có gì phương pháp cứu chữa nào không? !”

      Trịnh Tú Nghiên khẽ mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay, ở bên tai của hắn nói ra tên mấy vị thuốc bắc, “Đi dược phòng bắt mấy vị thuốc này, dùng lửa ngao thành sền sệt, sau khi ăn xong thì uống là có thể trị bệnh.”

      “Đa tạ thần y!”

      “Khách khí khách khí.” Trịnh Tú Nghiên cười nhẹ, trở vào phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt. Khóe miệng nàng cong lên nụ cười tà ác, “Hừ ~ ngươi chờ bị giày vò đi ~”

      Xả giận nho nhỏ xong, Trịnh Tú Nghiên không khỏi lo lắng đến Du ngu ngốc và Thôi Tú Anh , không biết hai đại nam nhân kia thế nào, sẽ không bị ngược đãi chứ?

*******

      “A a a! Tiể uanh anh ! Đùi gà này là của ta, không được giành! Không được giành nữa!” Một tuyệt sắc mỹ nam nào đó, đang nắm một tay miếng thịt bò, một tay cướp đùi gà quay.

      THôi Tú Anh  nhìn Bạch Si Du, miệng to trong nháy mắt mở ra, nuốt vào một nửa đùi gà.

      Lại thấy Du ngu ngốc không chút kiêng kỵ. Trong nháy mắt ôm cổ Thôi Tú Anh, há mồm cắn một nửa cái đùi gà kia. Bắt đầu một cuộc chiến dã thú nguyên thủy nhất là đoạt thức ăn.

      Đầu cắn bên kia vui vẻ không thôi, còn THôi Tú Anh ở đầu này đã sớm hóa đá. Sau đó nóng hừng hực, cuối cùng bốc hơi.

      Hắn nhìn tuyệt sắc mỹ nam đang cưỡi trên người mình, ôm cổ mình, cùng mình cắn chung cái đùi g. Trong đầu bắt đầu hoang tưởng mờ ám.

      Vì vậy, để tránh mình phạm tội trước, hắn một chưởng đẩy Bạch Si Du ra. Ngậm đùi gà tông cửa xông ra.

      Bạch Si Du xoa eo bị ném đau, nhìn cửa lớn rộng mở, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Sau đó nhớ lại đùi gà của mình, trong nháy mắt dẩu môi lên, “Tiểu anh anh! Ngươi trả đùi gà cho ta! Ô ô. . . . . .”

*******

      Rạng sáng ngày hôm sau, Trịnh Tú Nghiên đang mơ mơ màng màng liền bị Đông Hải lôi dậy, nhìn thần thái sáng láng của Hình lâu chủ, Trịnh Tú Nghiên âm thầm thở dài, “Đông lâu chủ, sao người lại gấp như con khỉ vậy chứ?”

      “TRịnh Ca! Ngươi nói cái gì? !”

      “Không có không có, thùng ngọc chế tạo xong chưa?”

      “Đã sớm chuẩn bị tốt, đi theo bổn tọa đến đó.”

      “Ha ha, lâu chủ, có thể ra ngoài chờ một lát hay không, để tại hạ rửa mặt một cái?”

      Đông Hải lúc này mới chú ý đến quần áo nhăn nhó Trịnh Tú Nghiên. Im lặng trong chốc lát, ngay sau đó buông cánh tay của nàng, phất tay áo đi ra.

      Một khắc đồng hồ sau, Trịnh Tú Nghiên đi theo Đông Hải đến một gian phòng rộng rãi. Thùng ngọc đã sớm chuẩn bị xong, mà Tần mỹ nhân ưu nhã một thân lụa trắng đang ngồi ở một bên  giường chờ. Thấy Trịnh Tú Nghiên và Đông Hải tiến vào, vội vàng cười ngọt ngào đi lên đón.

      “TRịnh  công tử buổi sáng vui vẻ.” Tần Linh cúi thấp người, làm cho Trịnh Tú Nghiên tay chân luống cuống, vội vàng đưa tay đỡ dậy. Trong lòng cảm khái, mỹ nhân phúc lạy như thế, nàng làm sao nhận nổi đây.

      Đang lúc nói chuyện, tất cả dược liệu của phu nhân đều được mang vào trong phòng, Đông Hải cầm một hộp gấm nhỏ, chau mày, nhưng vẫn là lựa chọn tin tưởng Trịnh Tú Nghiên, giao vào tay nàng,

      “Đỉa.”

      Trịnh Tú Nghiên chớp mắt cười một tiếng, “Nếu mọi thứ đã an bài thỏa đáng, xin mời Đông lâu chủ yên tâm chờ ở bên ngoài. Mới vừa rồi lúc tại hạ tới có nhìn qua, phòng này chỉ có một cửa đi? Mọi người chờ ở ngoài viện, a, dĩ nhiên, bao gồm cả người.”

      “Lớn mật, ngay cả bổn tọa cũng phải chờ sao? !” Cặp mắt Đông Hải sắc bén.

      Tần Linh mím môi, kéo ống tay áo Đông Hải, “Hải, chàng nghe Trịnh công tử đi. Linh nhi tin rằng, Trịnh công tử sẽ không làm ra chuyện không chính đáng.”

      Trịnh Tú Nghiên vẫn cười híp mắt nhìn Đông Hải. Người sau nặng nề thở dài, nhìn về phía Tần Linh, trong nháy mắt đôi mắt tràn đầy nhu tình, cầm tay nói: “Linh nhi, có chuyện thì kêu ta.”

      “Ừ.”

      Nhìn người trong sân từ từ đi hết, đợi đến không còn tiếng thở nào. Trịnh Tú Nghiên  mới duỗi thắt lưng một cái.

      Tần Linh  đứng đối diện cúi đầu cười yếu ớt, sau đó nhìn Trịnh Tú Nghiên , Trịnh cô nương, có thể bắt đầu chưa?”

      “Có thể, xin Tần phu nhân cỡi quần áo ra.”

hàng mới hay ra đêm khuya! thanks all people 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro