Chương 15 : Mượn giải độc lừa lấy tam bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trịnh Tú Nghiên đợi toàn bộ cơ thể của Tần Linh ngâm vào thùng ngọc xong. Từ bên hông lấy ra một viên đan dược ném vào trong nước. Đan dược gặp nước thì tan ra, sau đó nhiệt khí bốc lên cao. Chỉ trong khoảnh khắc cả phòng đã được bao phủ bởi một tầng hơi nước.

      Tần Linh ngâm mình ở trong nước, chỉ cảm thấy nước vốn yên ả bỗng nhiên xao động, “Trịnh cô nương, đây là?”

      Trịnh Tú Nghiên cười nhạt không nói, ngồi chồm hổm trên mặt đất chọn thảo dược. Sau đó đặt trong lòng bàn tay, dùng nội lực đem chấn thành bụi phấn rồi nghiêng tay vẩy vào trong thùng ngọc, “Tần phu nhân, đợi lát nữa trong cơ thể của ngươi sẽ có cảm giác nóng như lửa đốt, hãy cố chịu đựng.”

      “Ừ.” Hai gò má của Tần Linh ửng hồng, trên trán đã sớm rịn ra vài giọt mồ hôi.

     Trịnh Tú Nghiên đưa tay vào trong nước khuấy hai cái, lại đem mười tám vị hỏa dược bỏ vào trong đó.

      “Ừ. . . . . . A. . . . . .” Tần Linh cắn môi dưới, vẻ mặt thống khổ chịu không nổi.

      Trịnh Tú Nghiên  lau mồ hôi cho nàng, “Cố chịu đựng, lát nữa sẽ có chuyển biến tốt.”

      Thu tay lại, nhìn da thịt Tần Linh từ từ đỏ lên. Nàng tính toán thời gian một chút, lấy con đỉa trong hộp gấm ra, đặt trên cổ Tần Linh.

      Con đỉa vốn đang cuộn cong, chạm vào da, lập tức dán vào bề mặt, cơ thể giống như một con tép từ từ phình to.

      “Đau quá. . . . . . Trịnh cô nương. . . . . .” Tần Linh nước mắt lưng tròng nhìn Trịnh Tú Nghiên , người sau chẳng qua chỉ khe khẽ thở dài, “Tần phu nhân cố nhịn một chút nữa. Nếu là bình thường, tại hạ sẽ giúp ngươi điểm huyệt để khỏi bị đau đớn, nhưng hiện tại chính là phải dẫn cổ. Điểm huyệt sẽ làm phong bế huyệt đạo, không thể đạt được hiệu quả trị liệu.”

      Tần Linh mấp máy khóe miệng. Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại chịu đựng đau đớn.

      Trịnh Tú Nghiên híp mắt lại, xoay người đi về phía đống thuốc dẫn khác. Trên mặt mang theo nụ cười mờ ám, nâng một hộp gấm lên, “Oa a! Ngư Châu Vân Hải, lão tử muốn ngươi đã lâu.” Nàng nhỏ giọng xúc động hưng phấn, hôn hai cái bỏ vào trong túi.

      Lại đem Cửu Châu Liên Hoàn lên, im lặng cười như điên, “Thánh dược chữa thương giải độc, rơi vào trong tay ta, quá tuyệt quá tuyệt.” Ý thức được sau lưng còn có Tần Linh, vội vàng ngăn động tác hưng phấn của mình lại, vô thanh vô tức nhét Cửu Châu Liên Hoàn vào trong ngực.

      “Máu Xích Thố, ha ha, rất hay rất hay a.” Trịnh Tú Nghiên lúc này đang rất hạnh phúc. Lấy được mấy thứ bảo vật này cũng coi như chuyến đi này không tệ rồi. Hít một hơi, tĩnh tâm lại lần nữa đi đến trước mặt Tần Linh.

      Vẻ mặt của nàng thận trọng và bối rối. Liếc nhìn con Đỉa nhỏ đã trương phình như quả trứng chim, liền hiểu rằng lúc này là thời khắc tốt nhất để bức cổ vật ra, chỉ còn một việc cuối cùng phải làm, mà việc này lại phải tự mình làm. . . . . .

      “Trịnh cô nương. . . . . .” Tần Linh mở mắt, khuôn mặt đã bớt đỏ một chút.

      Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Tần phu nhân, thất lễ.”

      “Cái gì? ! A! !”

———–

      Đông Hải ngồi ở trước cửa biệt viện trong Lương đình, trong tay cầm chén rượu, uống nhưng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.

      Mặt trời đã lên cao, cũng qua ba canh giờ rồi, không biết tình hình bên trong như thế nào. Cặp mắt nhìn về chỗ sâu trong biệt viện, rượu trong chén lần nữa không thể nuốt xuống.

      “Chủ thượng.” Một tên hộ vệ mặc hắc giáp nhảy xuống sau lưng Đông Hải, ôm quyền nói.

      “Chuyện gì?”

      “Tả hộ pháp cầu kiến.”

     Đông Hải cau chân mày lại, khóe miệng khẽ nhếch, “Trực tiếp dẫn tới đây.”

     Đông Hải vừa mới nói xong, một thân ảnh màu hồng kiêu ngạo đã lướt vào trong đình, cẩm y hoa quan, tóc đen như nước lộn xộn hất ở phía sau. Mà đôi mắt tà mị kia vô tình nhìn đến chén rượu trong tay Đông hải, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp khêu gợi tùy theo ra, “Lam Anh ra mắt chủ thượng.”

      “Mang Vẫn Thiên Châu đến?”

      “Phải!”

      Đông Hải cười to, “Nha đầu này thật đúng là ăn không vô, ta tạm giữ của nàng một viên Vẫn Thiên Châu, nàng lại lấy đi của ta ba món võ lâm chí bảo.”

      Lam Anh cười nhạt, theo tầm mắt Đông Hải nhìn về chỗ sâu trong biệt viện, “Chủ thượng không nói thêm gì đã giao cho nàng, không phải sao.”

      Đối với sự vô lễ của Lam Anh, Đông Hải cũng không tức giận. Trên thực tế cả Vân Thiên lâu cũng chỉ có Lam Anh dám nói với mình như thế, dù sao bọn họ ngoại trừ là chủ tớ còn là huynh đệ lâu năm.

      Đông HẢi để chén rượu xuống, cầm lấy Vẫn Thiên Châu lãnh đạm nhìn một cái, “Ba bao vật kia coi như là quà mừng đại hôn của ngươi.”

      Ánh mắt Lam Anh lóe lên, bàn tay trong ống tay áo khẽ nắm chặt. Trong lòng biết Đông Hải vẫn theo dõi không chịu buông tha cho mình, ngay cả chuyện này cũng biết. Trong đầu nghĩ như thế, lời trong miệng lại không có trì hoãn, “Cám ơn chủ thượng trước, chẳng qua là, nàng chưa chắc chịu gả cho ta.”

      Đông Hải tươi thắm cười một tiếng, “Ngươi có biện pháp để nàng chịu gả, không phải sao? Lấy độc y nổi danh trên giang hồ về nhà, thực lực của ngươi có thể lớn mạnh không ít.”

      Lam Anh lo sợ không yên, chau mày, “Chủ thượng cho là ta vì lợi nên mới thú nàng sao?”

      Đông Hải lấy tay đỡ trán, nhìn Lam Anh cười, “Lam hộ pháp suy nghĩ nhiều rồi, bổn tọa cũng không có ý đó.” Vừa nói lại nhìn sắc trời một chút, “TRịnh Ca chắc cũng sắp ra, ngươi nên đi trước đi, tránh để cho nàng nhìn thấy, ngươi muốn giải thích cũng không được.”

      Lam Anh mấp máy miệng, không hề nhiều lời nữa xoay người đi ra ngoài.

      Đi không bao xa, khóe miệng buông xuống dần dần nhếch lên, trong ánh mắt tà mị tràn ngập ý cười, liếc mắt nhìn bóng lưng của Đông Hải lần nữa, khẽ cười, lướt thân biến mất trong rừng.

————-

      Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả biệt viện, tất cả nô bộc, hộ vệ đã đứng ở đây một ngày, lúc này Đông Hải  càng thêm đứng ngồi không yên, chắp tay dạo bước ở trước đình.

      “Chủ thượng, Trịnh thần y đã ra.” Một tên hộ vệ vội vàng chạy đến bên cạnh Đông Hải bẩm báo.

      Đông Hải xoay người nhìn, một thân ảnh màu lam đang từ từ đi tới, hắn bước lên nghênh đón, “Linh  Nhi thế nào rồi?”

      Trịnh Tú Nghiên mệt mỏi thở một hơi, chỉ vào bên trong, “Tự nhìn, không có gì đáng ngại. Aizz, khoan đã!” Vừa nói vừa níu Đông Hải đang muốn bay vào, từ trước ngực lấy ra một bình sứ, “Bên trong là thuốc, mỗi ngày cho nàng dùng một viên, dùng hết mới thôi. Vẫn Thiên Châu của ta đâu? Còn có. . . . . .”

      Đông Hải cầm lấy bình thuốc nhìn một chút, không đợi Trịnh Tú Nghiên nói xong đã trực tiếp phân phó nói: “Đưa Trịnh công tử đến Đông Uyển trước.”

      “Này! Này!” Trịnh Tú Nghiên nhìn bóng lưng Đông Hải thở hổn hển kêu lên, không có kết quả đành phải thôi.

      “Trịnh thần y, mời theo tiểu nô.”

      Trịnh Tú Nghiên túm cổ áo của hắn, trợn mắt lạnh nhạt nói: “Đưa ta đến chỗ hai người kia? !”

      “Tiểu nhân chính là đang muốn đưa người đi gặp hai vị công tử kia, xin Trịnh thần y đi theo tiểu nhân.”

      “A! Thì ra là thế, đi thôi, dẫn ta đi.”

      Theo tên nô bộc thất quải bát quải, rốt cục cũng đi tới một tiểu viện nhỏ yên tĩnh, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói động lòng người của Du ngu ngốc, mặc dù phảng phất như âm thanh tự nhiên nhưng trong lời nói vô cùng bất nhã……….

      “Không muốn, không muốn. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . . . . . . .”

      Trong nháy mắt trên trán Trịnh Tú Nghiên nổi lên gân xanh, lướt qua tên nô bộc, bay về phía cửa phòng, bàn chân vừa nhấc, đạp mạnh cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy hai người trên giường đang tằng tịu.

      Lập tức chống nạnh rống to: “Tú Anh, bà nội cái bánh quai chèo nhà ngươi! Con mẹ ngươi! Ngươi ở đây làm gì!” Trịnh Tú Nghiên xù lông, bộ dạng như sắp ăn thịt người, phẫn hận chính mình không nên để Du nhu ngốc ở cạnh con sói này.

      Tú Anh ngẩng đầu lau mồ hôi, thấy Trịnh Tú Nghiên phi thân bay vào, đầu tiên là cả kinh, nghe nàng chửi rủa lập tức giận dữ, “Ngươi! Ngươi thật to gan! Ngươi dám mắng mẹ ta!”

      Trịnh Tú Nghiên nắm đấm nặng trịch hướng về phía Tú anh, đồng thời một phát bắt được cổ áo của du ngu ngốc, kéo về phía sau, “Mặc kệ việc của ngươi, đừng trách ta mắng ngươi! Hừ! Ngươi đáng bị mắng!”

      “Ô ô. . . . . . Nương tử. . . . . . Tiểu anh anh khi dễ ta, ô ô. . . . . .” Du ngu ngốc thuận thế ôm hông của Trịnh Tú Nghiên , dựa trên vai nàng tố cáo.

Thôi Tú Anh mặt liền biến sắc, bộ mặt lộ vẻ kinh hoảng, nhìn Du ngu ngốc phía sau, “Du Nhi, Thôi Tú Anh  không có ý tổn thương ngươi a.”

      “Hừ, Tiểu Anh Anh là người xấu!” Du ngu ngốc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thôi Tú Anh làm mặt quỷ.

      Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn THôi Tú Anh, “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chối cãi!”

      “Oan uổng, lúc vừa nãy mới uống trà, Du Nhi không cẩn thận làm đổ nước trà lên quần áo mình, tại hạ hảo tâm giúp tắm rửa, chẳng qua là Du Nhi sống chết không cho, đều là nam nhân, không hiểu vì sao Du Nhi lại căng thẳng như thế.” THôi Tú Anh cũng quay mặt đi chỗ khác, bộ dạng ủy khuất vì bị tổn thương.

     Trịnh Tú Nghiên  quăng khóe mắt đến chỗ vạt áo của Du ngu ngốc, quả nhiên có một mảng vết bẩn lớn.

     “Tại sao không cẩn thận như vậy?” Trịnh Tú Nghiên  xoay người sang chỗ khác mặt hướng Du ngu ngốc, trợn mắt hỏi.

      Du ngu ngốc cong miệng lên nói, kéo y phục, “Chén trà nóng, nóng.”

      “Tú Anh, ngươi là người lớn nha, Tại sao không hiểu phải chiếu cố tiểu hài tử? ! Nước trà nóng ngươi cũng đưa cho hắn!” Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại căm tức nhìn Thôi Tú Anh, người sau mắt ngầm áy náy cúi đầu, Trịnh Tú Nghiên  thấy thế nheo mắt lại, “Ta nói Thôi  huynh, ngươi không phải là cố ý chứ. . . . . . Vì muốn ăn đậu hủ của Du nhi. . . . . .”

      “Cái. . . . . . Cái gì a! Ngươi nói cái gì vậy! Thôi Tú Anh ta là người như vậy sao!” Tú Anh đỏ mặt, hướng về phía Trịnh Tú Nghiên  la ầm lên, sau đó không để ý tới hai người, lần nữa tông cửa xông ra.

      “Hắn lại chạy.” Du ngu ngốc trừng lớn hai mắt, nhìn cửa phòng mở rộng nói.

      Trịnh Tú Nghiên nhìn gò má của hắn, “Du ngu ngốc, ngươi câu dẫn hắn có phải hay không?”

      “Câu dẫn?”

      “. . . . . . Coi như ta chưa nói gì, ngồi lên giường đi, chờ ta thay quần áo cho ngươi.”

      “Ừ ~~ nương tử!”

      Trịnh Tú Nghiên  đóng cửa phòng lại, nhớ tới Thôi Tú Anh mới vừa nói câu “Đều là nam nhân, không hiểu vì sao Du nhi lại căng thẳng như thế” không khỏi cau mày bỉu môi, Thôi Tú Anh, nơi nào của ngươi giống nam nhân chứ, cắt ~

      Trịnh Tú Nghiên  vừa giúp Du ngu ngốc thay quần áo vừa hỏi, “Hai ngày nay, những người đó không có khi dễ ngươi chứ?”

      Du ngu ngốc cười lắc đầu, “Không có nha ~ cho Du nhi rất nhiều đồ ăn ngon nữa! Ực, chỗ đó còn có rất nhiều kẹo ngọt, Du nhi để giành cho nương tử!”

      Trịnh Tú Nghiên  nhịn cười không được, vỗ cánh táy Du ngu ngốc, “Nâng tay lên, để ta thắt đai lưng.”

      Du ngu ngốc nghe lời nâng hai tay lên, đôi mắt yêu mị nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên không rời.

     Trịnh Tú Nghiên  cúi đầu nghiêm túc thắt đai lưng, cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.

      “Ngươi nhìn cái gì chứ?” Trịnh Tú Nghiên không khỏi đỏ mặt, ngang ngược che dấu chính mình vừa rồi phát lên ngượng ngùng.

      Du ngu ngốc ôn nhu cười, “Nương tử thật là đẹp.”

      “Ngươi con bà nó chứ! Ai cho ngươi gọi ta là nương tử!” Trong lòng Trịnh Tú Nghiên như có con nai đang nhảy, hỗn hển giẫm chân Du ngu ngốc. (thích bắt chết lại bày đặt)

      “A! Nương tử. . . . . . Ô ô. . . . . . Đau!”

      “Còn gọi ta là nương tử nữa, ta sẽ khâu miệng ngươi lại!” Đường Trịnh Tú Nghiên  hừ một tiếng, quay lưng lại đi lấy kẹo, mở vỏ kẹo ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, khóe miệng lại không biết tự lúc nào nở ra một nụ cười ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro