Em chạy không thoát đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong tự do đi tham quan xung quanh ngôi làng, anh nghe văng vẳng tiếng hát, bị thu hút, anh men theo lối mòn hướng đến nới phát ra âm thanh.

Đẩy cửa bước vào, trong khoảng sân là mỗi đám trẻ đang quay vòng tròn vừa hát vừa múa theo người đứng ở giữa. Jiyong nheo nheo mắt, ở giữa là chàng trai đang say sưa nhảy múa mang trên mình trang phục có hoạ tiết giống như người dân ở đây, đứng quay lưng lại với Jiyong nhưng Jiyong lại cảm thấy thân ảnh kia rất quen thuộc.

"Kwon tiên sinh!" Trưởng làng bấy giờ không thấy Jiyong đâu, sợ anh đi lạc, vội chạy đi tìm.

Tiếng gọi lớn làm mọi ngừoi giật mình, dừng mọi hoạt động, ngẩng lên nhìn. Ngừoi thanh niên kia cũng chầm chậm quay lại. Bốn mắt giao nhau. Jiyong ngỡ ngàng.

"À! Kwon tiên sinh, thì ra cậu gặp được thầy Lee rồi!" Trưởng làng không nhận ra không khí có vẻ bất thường, kéo Jiyong đến phía trước.

Hai người nhìn nhau nửa ngày cũng không ai lên tiếng.
"À! Thầy Lee, vị này là Kwon Jiyong tiên sinh."
"Còn đây là thầy Lee Seungri là dồng hương của cậu đấy!" Trưởng làng lên tiếng muốn xua đi vẻ ngượng ngùng.

"Chào anh! Tôi là Lee Seungri!" Seungri cư nhiên lại xèo tay chào Jiyong trước.

Jiyong chầm chậm vươn tay hướng tới lấy bàn tay Seungri, lại chầm chậm nắm lấy. Cổ họng anh khô khốc, hơn 2 năm qua, người kia lại đang đứng trước mặt anh. Gặp Seungri ở một nơi không thể ngờ. Không phải Jiyong vùi mình làm việc đồng nghĩa với việc anh không quan tâm Seungri, anh cũng âm thâm tìm hiểu Seungri xem cậu sống thế nào. Nhưng anh cũng chỉ biết cậu về Gwangju, dau vài tháng cha mấy, cả nhà chuyển đi đâu không rõ.

"Rất vui được gặp anh." Seungri rụt tay lại, không tự nhiên với sự im lặng của Jiyong.

Lúc này Jiyong mới bừng tỉnh, bàn tay lại lạnh lẽo, cổ họng khô khốc khó khăn cất lời " xin chào."

Trưởng làng thấy không khí dãn ra mới cười nói." Kwon tiên sinh, cậu ở cùng Thầy Lee ở trường học nhé. Đây là nơi tốt nhất tại đây rồi." Nói đoạn có người đến tìm, ông vội cáo từ, hẹn gặp hai người vào bữa cơm trưa.

Hai con người từng thân mật đến mới hiểu rõ từng ngóc ngách trên cơ thể nhau, giờ phút này lại như thể có bức tường thật dày ngăn cách. Thậm chí còn lạ lẫm hơi người dưng.

Seungri cũng không muốn cứ thế đứng nhìn nhau. Cậu bảo bon trẻ chào Jiyong, dặn chúng tự chơi chờ cậu quay lại.

Seungri miễn cưỡng bảo Jiyong đi theo mình. Cậu dẫn anh đến một gian phòng.
"Hiện tại, anh sẽ ở đây." Seungri nói mà không nhìn Jiyong.

"Ừ!" Jiyong vẫn không thốt nên lời.

Seungri cũng nhanh chóng rời đi, Jiyong sắp xếp lại đồ đạc rồi bước ra ngoài. Anh đứng ngắm nhìn Seungri từ xa. Cậu đang chơi đừa cùng lũ trẻ. Cậu vẫn hệt như xưa. Nụ cười vẫn toả sáng, ngọt ngào vẫn khiếm trái tim Jiyong không khỏi dâng lên xúc cảm ấm áp.

Jiyong tự đày đoạ bản thân suốt 2 năm qua cũng là để khiến bản thân không còn thời gian mà nhớ đến Seungri. Nghĩ đến cậu, anh rất hận bản thân mình. Anh hận mình là kẻ ngu ngốc, tầm thường không thể bảo vệ người mình yêu, không thể nhận ra đến cùng yêu người ta phải làm thế nào để người hạnh phúc. Vì anh không đủ bản lĩnh nên người anh yêu phải chịu bao nhiêu dày vò.

Jiyong đã chấp nhận buông tay. Jiyong đã nghĩ bản thân mình làm được. Nhưng người trước mặt kia, đối mặt, Jiyong vẫn muốn chạy đến ôm chặt vào lòng . Jiyong hiện giờ không biết nên làm thế nào mới phải. Anh hít một hơi thật sâu. Ngửa cổ, nhắm mắt. Không khí trong lành. Jiyong chập chờn rồi thiếp đi. Suốt 2 năm qua chưa ngày nào Jiyong yên giấc.

Khi anh tỉnh lại đã là bữa trưa, trên người Jiyong được đậy kín bởi một cái chăn dày. Khí hậu miền bắc không khi nào thôi lạnh, thế nhưng Jiyong lại không cảm nhận được hẳn lại do được bọc kỹ rồi.

Jiyong cùng Seungri dùng cơm trưa tại nhà trưởng làng. Dọc đường cả hai đương nhiên vẫn thuỷ chung im lặng.

Người nông thôn đặc biệt hiếu khách, gia đình trưởng làng chuận bị một bàn thức ăn phong phú, hương vị dân dã cũng rất đặc biệt. Nhưng lực chút ý của Jiyong lại chỉ dồn vào một người, đặc biệt sau khi nghe thím Thẩm nhắc việc "con gái thầy Lee".

Dùng cơm xong, Seungri trở về một mình. Jiyong ở lại bàn bạc một số việc cùng Trưởng làng. Tiện thể Jiyong cũng dò hỏi được một số thắc mắc. Seungri thì ra đến đây để chữa bệnh bằng châm cứu, khoẻ lại thì không rời đi tình nguyện ở lại làm giáo viên. Cách nay vài tháng có trận lỡ đất, một gia đình ở chân núi bị chôn vùi, chỉ còn lại một bé gái, lại do chính Seungri cứu được. Cậu lần nữa nguyện ý nhận nuôi cô bé.

Nghỉ nốt ngày, sáng hôm sau Jiyong thức sớm cúng Seungri lên lớp bồi dưỡng lũ trẻ. Dĩ nhiên, vẫn cái không khí áp lực quanh lấy, hai ngưoi đều rất không thoải mái.

"Thầy Kwon, có thế nói chuyện với tôi một chút được không." Seungri không thể chịu đứng thêm nữa.

Jiyong ngạc nhiên khi Seungri muốn nói chuyện với anh, khẽ mừng thầm. Jiyong liền gật đầu bước ra ngoài cùng Seungri.

Ở nơi thiên nhiên hữu tình cùng Seungri, Jiyong không khỏi nhớ đến hồi ức hạnh phúc lúc trước. Jiyong cùng Seungri đã từng bên nhau. Nắng hắt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp kia, trái tim Jiyong càng thêm xao xuyến. Hiện giờ lòng anh hẳn đã có đáp án rồi.

"Anh lặn lội đến đây, hẳn là có thành ý. Vậy nên tôi mong anh hãy tận tâm giúp đỡ bọn trẻ." Hàm ý của Seungri rất rõ. Cậu không muốn cùng Jiyong cứ vấn vương, cách khác chính là lần nữa nhắc lại lời đoạn tuyệt trước kia.

Đợt Jiyong hồi lâu chỉ thấy anh chỉ chết chân nhìn mình. Seungri lại lên tiếng "tôi não có vấn đề nên nhiều chuyện không thể nhớ, có gì không phải mong anh thông cảm"

Jiyong vẫn yên lặng, anh nghe hết thảy lời của Seungri. Nhưng hiện giờ lòng anh đã ra quyết định rồi. Lần này, dù đánh đổi tất cả anh cũng sẽ không để Lee Seungri tuột khỏi tay mình.

Trước sự im lặng kia, Seungri bắt đầu cảm thấy như sự khiêu khích. "Ya! Kwon Jiyong, tốt xấu gì cũng nói gì đi chứ, suốt từ hôm qua tới giờ anh mới nói với tôi đúng 3 từ, ngôi sao là coa quyền khi dễ người khác sao." Seungri đỏ mặt tức giận.

Jiyong nhìn vẻ mặt Seungri lại thấy cậu trẻ con, rất buồn cười, không nhịn được khéo miệng cong lên.

Điều này hiển nhiên càng chọc tức thêm Seungri. Cậu giận tím mặt, vung tay toan đánh anh. Nhưng chưa chạm địch thì đột ngột bị túm lấy.

"Em bảo không nhớ mà vẫn biết tên tôi, biết tôi là ngôi sao." Jiyong nắm chắc cổ tay Seungri, khoé miệng mang ya cười.

"Tôi đúng thật là đã quên, là trưởng làng thông báo!" Seungri lúng túng giải thích.

"Vậy à, ở nơi không coa biện pháp liên hệ với thế giới bên ngoài, không internet, không điện thoại còn không có sóng truyền hình. Có người biết tôi, hẳn nên tự hào nhỉ?" Jiyong chuyển từ cổ tay trượt xuống nắm lấy bàn tay Seungri, kéo cậu lại sát vào người mình.

Đối diện với Jiyong, hai người lại gần nhau đến mức cậu ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Khuôn mặt Seungri dần đỏ bừng. Cậu vùng vằng thoát khỏi tay anh, chạy về lớp học.

Jiyong đứng tại chỗ quan sát hết thảy mọi chuyển biến biểu cảm của Seungri. Đáy lòng tưởng đã chêta từ lâu lại nhen lên tia ấm áp.
Lee Seungri em chạy không thoát đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro