#1(I) Lạc mất...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện này là Au chuyển ver nên mọi người đừng mang đi ( mà chắc ko ai thèm mang đi đâu ), tại au tìm mọi cách mà không liên lạc được tác giả...
---------------------------------------------------------------------------
1. Em và anh chơi trò " Lạc mất- Tìm thấy"
Lee Seungri _Cậu không phải là một chàng trai quá kì lạ hay quá cá tính. Nhưng cậu là một chàng trai luôn muốn phân biệt rạch ròi những ranh giới và muốn đi đến tận cùng mọi vấn đề. Cậu sẵn sàng chấp nhận hy sinh để có được những lời giải đáp.
Cái hy sinh to nhất mà cậu đã đánh đổi chính là mối tình đầu của mình, chỉ vì cậu không muốn để quá khứ của người ấy ngủ yên. Cậu không dằn vặt, nhưng những câu hỏi của cậu làm người ấy mệt mỏi. Và rồi một ngày, khi mọi thứ vượt quá liều lượng cho phép, cậu mất người cậu yêu, mãi mãi...
Cậu yêu anh_ Kwon Ji Yong, một chàng trai đặc biệt sau mối tình đầu. Vậy mà đã có lúc cậu nghĩ rằng bản thân chẳng thể yêu ai được nữa. Vì anh đơn giản và luôn thật với những cảm xúc của mình. Vì ở bên anh, đầu óc cậu được thư thái, cậu không phải đoán già đoán non rằng anh đang nghĩ gì, những cuộc nói chuyện không phải là những cuộc đấu trí. Tình yêu của cậu và anh sẽ mãi bình yên như thế, cho đến ngày cậu đọc được câu chuyện kia. Câu chuyện của trò chơi mang tên " Lạc mất và tìm thấy"
Có một cô gái rủ người mình yêu tham gia một trò chơi: Đi đến giữa một phiên chợ đông đúc, họ sẽ buông tay nhau ra và mỗi người đi về một hướng. Rồi họ sẽ đi tìm nhai, để xem họ có duyên để gặp lại? Chỉ khi họ tìm thấy nhau, trò chơi mới kết thúc.
Cái kết của câu chuyện không làm cậu hài lòng. Vì đọc đến tận cùng cuối cùng, cậu vẫn không biết được rằng hai người ấy có tìm thấy nhau hay không? Ở phiên chợ hay ở một nơi nào khác trên con đường tình yêu? Và câu đầu tiên họ sẽ nói khi gặp nhau là gì? Điên quá! Sao cậu lại cứ bị ám ảnh bởi những điều không đâu như thế? Cậu cứ luôn coi trọng những " tiểu tiết " mà quên đi rất nhiều những điều to lớn hơn.
Cậu quyết định kể những điều cậu nghĩ với anh và muốn cùng anh chơi trò chơi điên rồ ấy. Cậu đã nói rồi mà, cậu sẵn sàng làm mọi thứ để có được câu trả lời mà cậu nghĩ là mình cần có. Cậu muốn biết rằng sau bao lâu của trò chơi cả hai mới gặp lại nhau. Câu đầu tiên ta sẽ nói với nhau là gì? Liệu tình cảm của chúng ta sẽ như thế nào sau khi " lạc mất " để rồi " tìm thấy".
Và sau rất nhiều trăn trở, cậu và anh đã bắt đầu trò chơi...
2. Phiên chợ - Buông tay - Em và Anh...
Chúng ta đi về hai hướng. Vừa đi cậu vừa nghĩ về anh. Không điện thoại, không tin nhắn, không chat chit. Không hỏi han, không hẹn trước, và chỉ tìm nhau vào mỗi tối thứ Bảy hàng tuần. Cho đến khi tìm thấy nhau... Liệu cậu có đủ can đảm và anh có đủ kiên nhẫn? Liệu chúng ta có đi đến tận cùng của trò chơi, và tận cùng của nó là ở đâu? Là " lạc mất" hay " tìm thấy" ?
Vừa buông tay anh ra là cậu đã nhớ anh rồi. Vậy mà cậu lại bắt anh tham gia vào trò chơi quái gở này.
- Chúng ta sẽ tìm thấy nhau chứ ?
- Nếu chúng ta đủ kiên nhẫn...
- Nếu anh và em mãi không tìm thấy nhau thì chúng ta sẽ thế nào ?
- ...
- Đừng nói với anh là mọi thứ sẽ kết thúc ?
- Không. Không hề. Không thể. Em không muốn.
- Vậy thì gấu trúc của anh, đừng bắt anh tham gia trò chơi điên rồ này, được không Riri ?
- Nhưng em thật sự muốn biêt kết thúc. Và em tin chúng mình có duyên
- Em có hối hận không ?
- Không, vì em biết chúng ta nhất định sẽ gặp lại!
- Còn anh thì rất sợ, anh sợ mất em...
Ánh mắt anh nhìn cậu đau đáu. Vậy mà cậu vẫn buông tay anh ra và chúng ta đi về hai hướng. Cậu quay lại nhìn anh lần cuối. Tấm lưng to và thân thuộc, mái tóc thoảng một hương thơm rất đặc trưng ấy, cứ ngày một khuất xa cậu. Biết bao nhiêu thời gian để có thể nhìn thấy anh lần nữa.
Một tuần...hai tuần...
Một tháng...hai tháng....
Hay một năm...hai năm...
Chính cậu cũng không chắc chắn. Thế mà cậu đã mạo hiểm đánh đổi để có thể thỏa mãn tất cả những tò mò. Dòng người cứ trôi qua cậu, nhịp nhàng và ồn ã.
Cậu có sai khi bắt đầu trò chơi ?
3. Tuần lại tuần, chúng ta tìm nhau...
Hai tuần đầu, cậu đã đến với trò chơi một cách háo hức. Vì cậu luôn có một niềm tin tất yếu rằng chúng mình sẽ tìm ra nhau. Vì tâm lý của kẻ tò mò và hiếu thắng không cho cậu nghĩ đến những điều khác những điều mà cậu đã mong đợi.
Một tháng... tức là khi cậu đã tìm anh được bốn cái thứ Bảy rồi.
Lúc đọc câu chuyện, cậu không nghĩ rằng cả hai sẽ mất nhiều thời gian đến thế. Cậu cứ nghĩ rằng tác giả sẽ hư cấu mọi thứ lên để cho trò chơi tình yêu khó khăn gấp bội, để cho những người yêu nhau thấy rằng, để tìm thấy nhau trên con đường đời thênh thang chẳng phải điều dễ.
Nhưng cậu đã nhầm. Vì mọi thứ đã chẳng đơn giản như cậu nghĩ. Vì tìm nhau giữa phiên chợ đông đúc không khác nào xuống bể mò kim. Chúng ta liệu có đi đúng giờ và cùng một lộ trình định sẵn ? Chúng ta có cùng dừng lại ở một quán quen vì nghĩ rằng có thể tìm thấy nhau? Và dù cùng đi trên một con đường nhưng chỉ cần đến cách nhau chậm một phút, cậu và anh cũng có thể lạc mất dấu nhau rồi.
" Tình yêu cũng giống như khi đeo một chiếc nhẫn. Lúc mới đeo thì chưa quen, đeo lâu ngày thì cảm thấy thân thuộc, lúc tháo nhẫn ra thì trống vắng phát điên". Cậu đã nghĩ ra điều đó khi chìm giữa biển người để tìm anh. Những ngày yêu anh bình yên quá đỗi. Nhiều lúc cậu đã muốn lấy một cái thìa và khuấy tung tình yêu của chúng mình lên. Giờ thì nó đang rối tung lên rồi, sự rối tung ấy làm cậu sợ hãi. Cậu sợ hãi cảm giác đi một mình. Cậu sợ hãi khi không còn được nhìn thấy Kwon Ji yong của cậu và được cảm nhận về chàng trai ấy như cậu đã từng cảm thấy. Không còn những nụ hôn, không còn những vòng ôm từ phía sau, không còn bờ vai cho cậu tựa. Sự sợ hãi ấy làm nước mắt cậu lăn dài...
Cậu bắt đầu nguyền rủa trò chơi!
Liệu còn có thể gặp nhau...hay không bao giờ gặp nhau nữa...
---------------------------------------------------------------------------
Phìu... mệt quá...
Au: mọi người ủng hộ, vote cho au nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro