#1 (II) ... và tìm thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Anh ở đâu ?
Một tháng hai tuần...
Cậu đã mong là anh phá luật.
Tại vì cậu không thể là người phá luật khi cậu nửa nài nỉ, nửa yêu cầu, nửa thúc ép anh chơi trò chơi quái quỷ này. Lòng tự tôn của cậu quá cao. Và chưa bao giờ cậu ghét chính mình như thế.
Chợ vẫn đông như ngày đầu tiên cả hai "lạc mất" nhau. Cậu đã tìm anh được hai tiếng. Chân cậu đau và tê buốt. Nhưng cảm giác trong cậu còn đáng sợ hơn bội phần. Anh có đang tìm cậu chứ? Giữa dòng người đông đúc này... Anh đã mệt mỏi chưa, khi cùng cậu tham gia trò chơi quái gở này. Đến bao giờ thì anh mất hết kiên nhẫn và không còn muốn tìm kiếm...?
Được một lúc thì cậu chuyển sang trách cứ anh. Tại sao anh lại đồng ý làm theo mọi điều cậu thích? Tại sao anh luôn tuân theo luật chơi quá khó khăn này...
' Giá mà bây giờ anh đứng trước mặt em...
Giá mà bây giờ anh gọi điện...
Giá mà bây giờ em về nhà và thấy anh đang đợi trước cửa...
Giá mà em có thể quay lại một tháng hai tuần trước...
Nước mắt em lại rơi rồi... Anh ở đâu ? '
                                              *
- Này chàng trai, tại sao cháu lại khóc?

Cậu không hề tin là có bụt, nhưng khi thấy ông cụ đứng trước mắt mình, cậu đã ước rằng mình đang nhìn thấy bụt. Lúc đó, cậu đang đứng trước một quầy vẽ chân dung.
- Vì cháu bị lạc mất người yêu.
- Vậy thì hãy gọi điện cho cậu ấy.
- Không được ông ơi, cháu không thể...
Và cậu kể cho "bụt" nghe về trò chơi điên rồ của cậu... Vừa kể vừa ngàn lần ước đó chính là " Bụt ".
Ông cụ nghe cậu kể chuyện xong, và cười lớn:
- Chàng trai à, ông chỉ muốn khuyên cháu một điều thôi. Cuộc đời công bằng lắm. Trong tình yêu, ai cũng phải trải qua những thử thách như nhau. Vậy thì đừng cố nghĩ và tạo ra thêm nhiều thử thách nữa.
Cậu nhìn ông cụ rất lâu... trước khi lời cảm ơn lí nhí phát ra khỏi miệng.
Tại sao trước đây cậu không nghĩ ra điều đó. Tại sao cậu lại không nhận ra rằng những bình yên mà ta có được đáng trân trọng biết bao. Tại sao cậu cứ muốn khơi, và khơi, và khơi lên quá nhiều những hoài nghi và thắc mắc, những mạo hiểm và biến cố. Cậu sẽ được gì sau tất cả. Hay lại làm rơi tất cả vào hư vô...
5. Duyên phận ?
Một tháng ba tuần...
Cậu đã lang thang ở chợ đêm một tiếng.
Cậu phải tìm thấy anh_ hôm nay, nhất định thế. Còn không, cậu sẽ bất kể luật lệ, bất kể tự tôn. Cậu mệt mỏi với trò chơi quá rồi. Và cậu nghĩ anh cũng đang mệt mỏi. Nốt tối nay chơi trò chơi quái gở, cậu sẽ cố gắng nốt tối nay để thử xem liệu ta có duyên...
Dòng người cứ lướt qua cậu hững hờ. Ánh mắt cậu vẫn dáo dác tìm anh. Tìm và tìm... không ngơi nghỉ.
- Seungri !
Cậu giật mình quay lại. Cậu đã nhớ giọng nói này đến phát điên. Anh đang đứng nhìn cậu, và vòng tay anh mở rộng.
Chúng ta cứ đứng và ôm nhau như thế, rất lâu... Cậu biết có rất nhiều người nhìn chúng ta, cậu cũng biết có rất nhiều ánh mắt chẳng mấy thiện cảm. Nhưng bất chấp tất cả. Vì anh đã " tìm thấy " cậu. Sau một tháng ba tuần...
Cuối cùng, cậu đã có câu trả lời cho tất cả những điều cậu thắc mắc, kể cả câu đầu tiên mà hai " nhân vật chính " nói với nhau sau khi trò chơi kết thúc:
- Anh đã rất, rất, rất nhớ em, Riri à ! Đừng bao giờ bắt anh chơi trò chơi này thêm một lần nữa, vì không có gì trên đời này khiến anh sợ bằng việc mất em đâu!
                                               *
" Một tháng hai tuần...
- Tại sao cháu buồn vậy, chàng trai ?
- Vì cháu lạc mất người yêu ông ạ...
- Cháu biết không, có rất nhiều cách để kiếm tìm. Không phải cứ chạy khắp nơi để tìm kiếm mới là điều hay đâu. Đôi khi nên biết dừng lại để suy nghĩ và cảm nhận...
Giống như một trò chơi đuổi bắt. Nếu một người cứ chạy, một người cứ đuổi, thì có lẽ chẳng bao giờ tìm thấy nhau. Nhưng nếu một người đứng yên và người người kia tiến đến, thì dù chậm chạp đến mấy, không sớm thì muộn hai người cũng sẽ " chạm" vào nhau. Tình yêu đôi khi làm con người ta mù quáng, mù quáng bởi vì quá yêu nhau.
Anh đã đứng lại để cảm nhận và suy nghĩ. Anh đã đứng lại rất lâu để chờ em bước về phía anh. Không phải là anh không tìm kiếm em trên đương đời tấp nập, mà là anh đang tìm kiếm " một cách thông minh" :D. Không phải là anh không tìm kiếm em trên đường đời tấp nập, mà anh đang để em cảm nhận những cảm giác mà trước đây em chưa từng trải qua. Không phải anh không tìm kiếm em trên đường đời tấp nập, mà bởi vì anh biết rằng, có thể đây là cách duy nhất để "tìm thấy" em.
Một tháng ba tuần.... em đợi anh có lâu không, gấu trúc nhỏ...? "
Tác giả: Lynh Miêu
---------------------------------------------------------------------------
Mọi người thấy sao, được hông ? =)))
Được thì vote cho au nhe ~~~~
Kamsa~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro