Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dong Young Bae quả thật sửng sốt. Người này hôm nay ăn trúng cái gì vậy, tính tình kém như thế, bản thân hắn làm cái gì cũng giống như chọc trúng chỗ nào của y vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt. Trên đường cũng không biết tức tối đá bao nhiêu cục đá rồi! Lại nói giữa con trai với nhau có vỗ mông nhau đi nữa cũng không phải rất bình thường sao, trước kia hắn vỗ mông người khác, Kwon JiYong cũng đâu có thèm phản ứng như vậy đâu a!

Lee Seung Ri thật vất vả mà đem sữa chua nha đam lấy ra, còn một hộp sữa chua vị cô ca nữa, đang đợi nó rơi xuống, chợt nghe thấy phía sau có tiếng động. Lee Seung Ri nhấc mắt lên một chút, từ mặt kính thuỷ tinh nhìn thấy được Kwon JiYong, đang đứng ở đằng sau, hai tay đút túi quần, mặt không cảm xúc mà mím môi nhìn cậu.

Lee Seung Ri nhanh chóng đứng lên, xoay người lại nhìn Kwon JiYong. Thế nhưng lúc cậu quay người lại, liền vừa vặn thấy Kwon JiYong nghiêng đầu sang chỗ khác, ngẩng đầu hất cằm, thờ ơ mà nhìn hành lang bên kia, không biết là đang nhìn cái gì, giống như một cái liếc mắt cũng không muốn cho cậu.

“Kwon JiYong.” Lee Seung Ri gọi một tiếng, sau đó mím môi, nắm chặt hộp sữa chua lại không biết nên nói cái gì.

Dong Young Bae hỏi hắn: “Cậu mua sữa chua à?”

Lee Seung Ri nhìn Kwon JiYong, nói: “Ừm.”

“Chiều hôm nay cậu không phải đi tới chỗ hội học sinh à, thế nào rồi? Hẳn là được qua rồi chứ? Có gặp được chị nào đẹp gái không?” Dong Young Bae cười hì hì thuận miệng hỏi một câu, lại cảm giác được Kwon JiYong đứng bên cạnh ‘vèo vèo’ mà toả ra một trận lạnh lẽo! Qủa thật tựa như cái tủ lạnh di động vậy!

Dong Young Bae bình thường cũng là một tên thần kinh thô, nhưng hắn vẫn nhận ra được bầu không khí giữa hai người này có chút gì đó không đúng, vì vậy nhìn Lee Seung Ri một cái, lại liếc sang Kwon JiYong một cái, hỏi: “Đệt, làm sao vậy? Hai người còn chưa ăn cơm no sao, một tên hai tên ỉu xìu hết vậy?”

“Đi!” Kwon JiYong hiển nhiên không muốn nói nhiều, bước chân lên lầu.

Dong Young Bae đuổi theo: “Chờ tao đã, không phải mày nói trở về lập team đi gank sao?”

Kwon JiYong cả giận nói: “Hôm nay không có hứng, mày về phòng của mày đi!”

Lee Seung Ri ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang lên lầu của Kwon JiYong, không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không, Kwon JiYong lúc lên tới tầng hai, hình như là lén lút nhìn về phía sau mình —— Thế nhưng bắt gặp Lee Seung Ri cũng đang ngửa đầu lên, lại lập tức xoay đầu, nhanh chóng rời đi.

Lee Seung Ri đứng tại chỗ sửng sờ một chốc, lại lần nữa đem thẻ quét, đem tám vị sữa chua còn lại ở trong máy đều mua hết, còn rất kiên nhẫn mà ngồi xổm ở dưới móc hết mười phút, mới đem hết tất cả sữa chua từ trong máy lấy ra. Cậu từ trong túi quần lấy ra một cái túi tiện lợi, đem mười vị sữa chua bỏ vào.

Nhưng cậu lại không có nghĩ tới, lúc cậu trở về phòng, Kwon JiYong đã bò lên giường ngủ, theo thường lệ mà trùm hết đầu lại, cuộn tròn lại thành một cái bánh chưng ở trên giường.

Lee Seung Ri cầm theo sữa chua lại không biết nên làm gì, cậu vốn không biết nói chuyện, càng không biết nên nói gì mới có thể làm lành được với y.

Sau khi cậu tới đại học, người đầu tiên gặp chính là Kwon JiYong, người bạn đầu tiên cũng là Kwon JiYong. Nói chuyện nhiều nhất cũng là với Kwon JiYong, tiếp xúc nhiều nhất cũng là Kwon JiYong. Nếu như Kwon JiYong không còn để ý tới cậu nữa, cậu thật sự không biết nên làm cái gì, rất mờ mịt.

Kwon JiYong ngủ rồi, Lee Seung Ri cùng Kwang Hee cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn, đều rón rén đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó nằm lên giường, tắt đèn.

Lee Seung Ri theo thói quen ngủ ở đầu ngược lại, vốn là đợi cho tới khi nghe được tiếng hô hấp đều đặn của Kwon JiYong truyền tới, liền từ trong chăn đưa tay ra, muốn chạm vào đối phương ——

Nhưng vươn tới một nửa, cậu đột nhớ tới, chiều nay ở toà trung tâm, lúc Kwon JiYong và Song Minho thiếu chút nữa đánh nhau, cậu đã chạm vào Kwon JiYong lúc tóm lấy tay của y, đem người tách ra. Nếu như vậy, cậu quả thật đã từng chạm vào y rồi.

Cho nên đêm nay cậu không cần phải chạm vào y nữa.

Hơn nữa, Lee Seung Ri cũng muốn thử làm theo Yang Hyun Suk nói một lần xem sao, tiếp xúc với Song Minho xong lại truyền vào Kwon Jiyong, để xem tình trạng thân thể của Kwon JiYong có gì khác thường hay không, thật sự có thể từ mười hai tiếng biến thành ba ngày sao? Nếu như bây giờ còn đụng nữa, không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?

Vì vậy, lúc sắp đụng tới tóc Kwon JiYong rồi, cậu liền đem tay rút về.

Tuy rằng trong lòng có tâm sự, nhưng Lee Seung Ri dù sao vẫn phải ngủ, bởi vậy điều chỉnh là hô hấp đều đặn, đồng thời đem đầu rụt vào chăn, dùng chăn bao chặt lấy bản thân, tựa như một con chuột đồng trốn ở trong động nhỏ của mình.

Kết quả ngày hôm sau, Lee Seung Ri u sầu phát hiện, sắc mặt Kwon JiYong hình như so với ngày hôm qua còn tệ hơn rất nhiều! Trước đó y còn sẽ nhìn Lee Seung Ri một cái, cũng nhẫn nhịn cùng Lee Seung Ri ở chung một căn phòng. Đến ngày hôm sau, ánh mắt nhìn Lee Seung Ri lại phảng phất như mang theo dao, còn dứt khoát mang cặp nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Lúc Kwon JiYong rời đi rồi, đôi mắt còn mang theo hai cái vành gấu trúc, đen đến không thể nào che giấu được, xem ra tối qua y hẳn là ngủ không được ngon. Hơn nữa không biết có phải là do ảo giác của Lee Seung Ri hay không, cậu cảm thấy viền mắt Kwon JiYong còn có chút hồng.

Lee Seung Ri cũng không ở lại phòng ngủ bao lâu, buổi sáng cậu có hai tiết, vì vậy liền đeo cặp lên đi học. Chỉ là tiết này là tự chọn, Kwon JiYong và Dong Young Bae cũng không có tới. Kang Dae Sung cũng không có ngồi cạnh cậu, chỉ có mình cậu lẻ loi ngồi ở đó.

Gần tới giờ tan học, Lee Seung Ri bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng náo nhiệt, hình như là ai đó nhắc tới đại hội thể thao sắp bắt đầu, còn có một buổi diễn tập ở sân vận động! Hơn nữa nghe đâu còn có hotboy của trường tới ghi danh chơi bóng rổ, hiện tại cũng đang làm nóng người ở sân vận động! Không chỉ có vậy, còn có một sinh viên mới cũng tham gia, rất tuấn tú, tất cả đều tập hợp ở đó, tại trên sân vận động đấu luyện!

Sinh viên đại học tương đối cởi mở, nữ nhiều nam ít, mấy cái tin đồn này truyền đi tựa như bệnh cảm cúm vậy. Nghe thấy tin tức này, các nữ sinh trong lớp đều chuồn đi hết một nửa, phòng học nháy mắt chỉ còn mấy chục người, phần còn lại đều đã sớm chạy qua sân vận động hết trơn. Giáo sư nói câu được câu không về trọng điểm của kì thi sắp tới, bản thân ổng cũng gật lên gật xuống chỉ thiếu điều nằm lăn ra ngủ nữa thôi, cho nên cũng không hề để ý tới cứ cách một phút, phòng học lại ít đi vài người.

Đợi cho đến khi Lee Seung Ri hồi phục lại tinh thần, nghe rõ những kia đang bàn tán cái gì, trong phòng học cũng chỉ còn dư lại cậu với bảy, tám nam sinh khác!

Hotboy của trường? Lee Seung Ri không biết đó là ai, thế nhưng lại ẩn ẩn đoán được cái cậu tân sinh viên tuấn tú mới tới kia là ai. Trong lòng cậu bỗng nhiên dâng trào một loại dự cảm không được tốt, vội vã lấy điện thoại ra, khó khăn mà mở ra diễn đàn của trường, nhấn vào chuyên mục thể thao nhìn. Kết quả liền nhìn thấy một tấm ảnh đập vào mặt cậu, Kwon JiYong mặc một bộ đồng phục màu đỏ, ôm bóng rổ đứng ở bên cạnh sân vận động.

Máu cả người Lee Seung Ri đều dâng lên đại não rồi, thiếu chút nữa còn đem điện thoại bóp nát. Bộ không muốn sống nữa hả, thứ cho cậu nói thẳng, cái thân thể giẻ rách như búp bê vải kia thật sự có thể chơi bóng rổ được sao?!

Cậu lo lắng mà nhìn giáo sư đang viết bảng ở phía dưới, lại nhìn cửa sau. Lớn chừng này rồi, cậu chưa bao giờ cúp cua cả, từ nhỏ bà nội cậu đã dặn cậu phải tuân thủ kỷ luật, cho dù mưa đá hay mưa dao, cũng phải đúng giờ tới lớp. Phát sốt ba mươi chín độ, cũng phải chống cự lại mà đi học.

Nhưng hiện tại ——

Lee Seung Ri vừa nhắm mắt lại, nghĩ thầm mặc kệ nó, vì vậy cầm cặp sách đứng dậy chạy ra khỏi lớp học.

Trên sân vận động có tổng cộng tám sân bóng rổ, thế nhưng tất cả mọi người đều đang tập trung ở góc bên kia, quả thật tựa như một toà thành bền vững tới không có nổi một khe hở. Lee Seung Ri căn bản không chen vào được, cậu lần đầu tiên phát hiện, trường học của mình không ngờ lại có nhiều nữ sinh như vậy! Thật giống như tất cả nữ sinh của trường đều tập trung dồn lại ở đây vậy, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là một đống củ cải trắng bóc.

Những nữ sinh này chưa chắc đã thích coi bóng rổ, phần lớn là nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, vội vã chạy về phòng trang điểm xong lại chạy tới. Trong đó còn có một phần chưa nhìn thấy hotboy của trường vào ngày đầu tiên khai giảng, chỉ xem qua ảnh chụp, trong lòng mang theo hoài nghi muốn xác nhận mà tới đây. Đợi tới khi thấy người thật rồi, mới dồn dập kinh ngạc so với trong ảnh, người ở bên ngoài càng đập troai hơn quá trời quá đất!

Lee Seung Ri tuy rằng cao lớn có ưu thế, có thể liếc một cái liền nhận ra được Kwon JiYong, nhưng lại căn bản chen không vào được, vì vậy chỉ có thể liều mạng đẩy người ở phía trước ra.

Cũng may trên sân bóng rổ, huấn luyện viên thổi còi, những nam sinh mặc đồng phục lập tức tập trung, hiện tại chính là đang luyện ném rổ. Kiều Lưu đứng ở một góc trước cái rổ bóng, nữ sinh đều dồn dập vây quanh càng tăng gấp bội. Y cao như vậy, không cần nhảy cao, trực tiếp đưa bóng qua đầu, dễ dàng ném một cái, bóng đi thành một vòng cung, đập vào khuông rổ.

Xung quanh là một mảnh huýt sáo cùng tiếng cổ vũ.

Lee Seung Ri đang muốn thở ra một hơi, kết quả đã nghe thấy huấn luyện lần nữa thổi còi, những cầu thủ sớm đã làm nóng người, hiện tại chính thức bước vào trận. Bởi vì không phải là thi thật, chỉ là một trận đấu giao hữu, cho nên không cần quá quy tắc, bóng vừa ném, hai đội liền bày ra đội hình.

Lee Seung Ri bước chân nhanh về phía trước một, lập tức bị một sinh viên duy trì trật tự ngăn lại: “Bạn học, đừng kích động, không phận sự miễn vào.”

Lần này Lee Seung Ri không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kwon JiYong vừa ra sân đã cướp được bóng, sau đó liền ném vào rổ, một cú ném xa ba điểm. Y hoàn toàn là muốn dằn mặt Song Minho, cực kì liều mạng, hơn nữa cũng không để ý tới đồng đội, đặc biệt chỉ chặn mỗi một mình Song Minho, đem Song Minho gắt gao chặn lại, mùi thuốc súng đều sắp lan tràn ra cả ngoài sân đấu.

Dong Young Bae cũng đứng ở ngoài sân, thấy Lee seung Ri, liền đi tới nói: “Tôi lần đầu tiên thấy Kwon JiYong chơi bóng đó, không nghĩ tới kỹ thuật còn rất tốt như vậy.”

Hắn còn dự định tán gẫu nhiều hơn với Lee Seung Ri, kết quả Lee Seung Ri chỉ khẩn trương nhìn trong sân, căn bản không thèm phản ứng hắn, quả thật so với đám nữ sinh đang rít gào bên cạnh còn muốn khẩn trương hơn rất nhiều.

Thế nhưng bóng rổ là một môn thể thao cần phải vận động rất dữ dội, không lâu lắm, thế tiến công của Kwon JiYong có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy chậm lại. Một cú ném rổ suýt chút nữa là bị lọt ra bên ngoài, hai tay y chống đầu gối, mồ hôi làm ướt nhẹp cả áo, tóc ngắn cũng bị ướt đẫm, lộ ra cái trán trắng nõn. Bởi vì dùng quá nhiều sức mạnh, thể lực sớm đã tiêu hao hết, huống chi ——

Lee Seung Ri trong lòng gấp muốn chết, nhưng chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào, thật vất vả mới chờ đến hết hiệp một, bên Kwon JiYong tạm thời dẫn trước, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, nhất định là sẽ thua không còn gì bàn cãi. Chỉ cần người nào biết chơi bóng, liền có thể nhận ra thể lực của Kwon JiYong đã không còn, không thể nào chơi được tới cuối trận. Tỉ lệ ném trúng rổ tuy là vẫn có thể, nhưng chơi bóng cũng không phải chỉ cần ném rổ là được.

Hiệp một kết thúc rồi, sắc mặt Kwon JiYong cũng trắng bệch như tờ giấy, đi tới bên dưới khán đài ngồi xuống.

Lee Seung Ri lúc này cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, vội vàng đẩy đám người trước mặt ra, hướng tới đó chạy tới. Cậu còn chưa tới nơi, đã thấy Lee Joo Yeon cầm một chai nước khoáng tới bên cạnh Kwon JiYong, chai nước đó còn là nước lạnh, thân chai còn đang toả khí lạnh nữa kìa ——! Thật sự là không muốn sống nữa mà!

Lee Seung Ri chỉ có một suy nghĩ duy nhất, Lee Joo Yeon thừa dịp không có cậu ở đây, làm càn quá rồi đấy!

“Nè, Kwon JiYong, đấu bóng rổ xong phải bổ nước đó.” Lee Joo Yeon hôm nay mang thêm mấy đồ trang sức nhã nhặn, nhưng cũng rất thu hút con mắt của người khác. Cô đem váy của mình chỉnh lại cẩn thận, ngồi xuống bên cạnh Kwon JiYong, thuận tiện đưa nước tới trước mặt y.

Kwon JiYong nhíu nhíu mày, há miệng muốn cự tuyệt, nhưng dư quang bỗng nhiên lại nhìn thấy một tên đang gấp rút chạy từ khán đài tới đây, ba bước cũng thành một bước nhảy qua khán đài, tóc tai đều bay lên, không phải Lee Seung Ri thì còn có thể là ai nữa! Lời từ chối tới bên miệng lại dừng lại, biến thành tư thế nhận lấy, trên gương mặt tuấn tú còn lộ ra một nụ cười, nói: “Cảm ơn.”

Lee Joo Yeon là lần đầu tiên nhìn thấy Kwon JiYong hướng tới mình mỉm cười, mới vừa thoát ra khỏi trạng thái lâng lâng, định nói cái gì đó, lại cảm thấy bên người xẹt qua một cơn gió, chai nước lạnh trên tay còn chưa có tới tay của Kwon JiYong, đã bị người đoạt lấy, sau đó còn bị đối phương vặn mở nắp ngửa đầu một hơi uống cạn.

Lee Joo Yeon: “…”

Lee Seung Ri ừng ực mà uống, uống xong rồi mới cảm nhận được có không biết bao nhiêu đạo ánh mắt kỳ quái đang ném tới trên người cậu, cậu không dám nhìn Kwon JiYong, cũng không dám nhìn Lee Joo Yeon, ôm chai nước khư khư, nhỏ giọng nói: “Tôi có chút khát, cho nên…”

Nói xong còn đánh một cái nấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro