Chương 3:Tiểu oa oa hát đều rất dở.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bao được trang trí vô cùng tráng lệ, nữ nhi ngồi ngay ngắn trên đệm, đối diện là tú bà đang nhàn nhã xem múa thưởng trà

Nam Ca trước mặt đều là đồ ăn, một mình nàng ăn tú bà nhìn đến cũng muốn hoài nghi nhân sinh.

Đồ ăn của đám người lừa gạt lao động trẻ em rất bắt mắt, nhìn đến dinh dưỡng rất nhiều.

Nam Ca vì đề phòng nên chính nàng cũng không ăn, nhưng có một vài ngày khó có thể qua mắt bọn họ, nàng vẫn phải ăn.

Cơ mà ăn còn rất ngon, thậm chí còn ngon hơn so với đồ ăn nàng hiện tại.

Oa, thật muốn ăn để nhanh nhanh lớn, ta còn muốn có ngực lớn.

Phía dưới đài múa hát đang là cô nương của Kim Ngung viện đang gảy đàn.

Toàn bộ đều im lặng, chỉ có tiếng đàn trầm bổng trong không gian.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ thu hút.

Mỹ nhân và rượu là thứ khiến cho nam nhân không cách nào cưỡng lại.

Mỹ nhân gảy đàn, ly Hợp Xuân tửu được nhâm nhi, đàn kết thúc ly rượu cũng thấy đáy, thứ còn lại là cảm giác lâng lâng và thanh túy từ bên ngoài vào đến trong tâm hồn.

Mỹ nhân đàn xong, cả khán phòng đều rầm rộ tiếng vỗ tay, có một vài người nhiệt tình còn đứng hẳn lên ghế, vừa hô vừa hét.

Nam Ca cũng không biểu hiện quá nhiều, hết cô nương này đến cô nương khác lên biểu diễn mỹ nhân tài sắc, nàng từ đầu đến cuối đều vừa nhìn vừa ăn.

Kết quả là Nam Ca ăn quá nhiều, cơ thể nàng thật khó chịu.

Tú bà để Nam Ca về trước, còn tâm lý chuẩn bị cho nàng một xe ngựa đưa về.

Mọi người hiện tại đều tập trung đến lễ hội, trên đường lớn hiện tại chỉ có đơn lẻ vài chiếc xe ngựa nhỏ di chuyển.

Bỗng xuất hiện một chiếc bóng vụt qua, lách khỏi những xe ngựa nhỏ như một cơn gió.

Tử y phiêu dật, ngũ quan như đao khắc, bên hông ngọc bội xóc nảy theo từng bước ngựa phi.

Hắn ta nhìn đường né tránh xe ngựa nhỏ, không biết từ một góc khuất một xe ngựa khác được kéo ra.

Nam nhân bị bất ngờ, dây cương bị ghì lại, ngựa nhanh nhẹn xoay một vòng.

Hắn và ngựa đều không có vấn đề gì nhưng ngựa của đối phương lại bị dọa sợ, nhao nhao một lúc mới yên tĩnh lại.

Xe ngựa rung lắc đã trở lại bình thường, một cái đầu nhỏ thò ra, ánh mắt sắc bén nhìn đến nam nhân.

Cái miệng nhỏ mở ra, mắng người.

" Ngươi có phải hay không có bệnh? Chạy ngựa cũng phải nhìn đường chứ!" Hại bao tử ta đều bị xóc đến lợi lại, một chút một chút đều muốn nôn ra.

Hắn nhìn đến Nam Ca, biểu cảm cũng không thay đổi nhưng đáy mắt có một chút ngạc nhiên.

Không ngờ trong xe lại là tiểu cô nương, còn nhỏ như vậy...

"Mau đền bù."

Môi mỏng mở ra, hắn lạnh nhạt nhìn Nam Ca:"Bao nhiêu."

"Ba vạn lượng."

Nam nhân:"..." Ngươi ăn cướp sao..

"Không giao ra ta sẽ đều không để ngươi đi!"

"..." Không! Đến cướp cũng không lớn lối như ngươi.

Nam nhân nhướn mày:" Ngươi có biết ta là ai không, còn giám ngang nhiên chặn đường ta."

"Ngươi còn có thể là ma quỷ gì, lần này không giao tiền đều không thể rời đi."

"..." Ta chính là ma quỷ, nói ra ngươi tin không...

Nam nhân nhìn Nam Ca, thúc ngựa.

Nam Ca lúc phản ứng lại từ trong sự ngỡ ngàng đã thấy nam nhân rẽ vào một cái góc khuất, bây giờ muốn đuổi cũng không kịp nữa.

Con ngựa kia chạy còn rất nhanh...

Nhưng phương hướng hắn đi chắc chắn là đến trung tâm lễ hội, còn ăn mặc đẹp như vậy là hẹn cô nương sao..

Ta trù ngươi bị cô nương bỏ rơi đi, đánh chết ngươi cũng không được cô nương thích.

Nam Ca đợi đến khi chửi người xong, quay sang thiếu niên không biết ngồi bên cạnh từ lúc nào.

"Ôi! Sư huynh!! Ngươi dọa ta giật mình đấy."

Thiếu niên tươi cười, răng khểnh lộ ra nhìn có chút cảnh đẹp ý vui.

"Đó là chủ tử của ta."

Nam Ca trợn mắt, tên thiểu năng này cũng có chủ rồi sao.

Thiếu niên nhận biết ánh mắt của Nam Ca.

Đừng nhìn nàng một vẻ dễ thương khả ái như vậy nhưng chính là gặp ai cũng đều coi là thiểu năng.

Thiếu niên cũng không nói nhiều, nhét cho Nam Ca một túi ngân lượng cùng một túi giấy dầu.

"Chủ tử bảo ta đền bù ngươi, bánh hoa quế này cho ngươi ăn, vị không tệ."

Nam Ca cất đi túi giấy dầu, cầm lên túi ngân lượng lắc lắc:"Ba vạn lượng không đủ. Thêm tiền! Thêm tiền!"

Thiếu niên:"..." Ngươi có phải là quỷ tham tiền? Nhỏ như vậy giữ nhiều tiền làm gì cơ chứ.

"Không đủ ba vạn lượng, trong này còn có một ít của ta, cho ngươi mua đồ ăn bồi bổ, để mau lớn."

Nam Ca mắt mắt hơi lấp lánh:"Ca ca, ngươi chính là người tốt nhất." Vẫn không đủ ba vạn, phải nâng cấp kỹ năng lừa gạt.

Thiếu niên:"Ừ." Tiểu lừa gạt này còn không biết đã nói qua với bao nhiêu người.

Đồ lừa gạt.

Thiếu niên không dừng lâu, đưa tiền xong liền biến mất.

Chính là biến mất, kiểu như phương thức tàng hình của mấy nhân vật qua đường sỏi đá ấy, không được nhắc đến liền tàng hình, phi thường hiệu quả, đảm bảo nhìn không thấy người.

Phu xe tàng hình ở một bên bắt đầu hiện ra, câu truyện của các cá lớn hắn tham gia không đẹp, vẫn nên yên lặng.

Tranh chấp vừa mới bắt đầu đã kết thúc, quần chúng ăn dưa cũng không có, Nam Ca lại tiếp tục trở về Kim Ngung viện.

Một ngày lại trôi qua.

Sáng hôm sau Nam Ca mở mắt tỉnh dậy.

Nàng bị ồn ào làm tỉnh.

Một đám người đang di chuyển trong sân lớn, bê cái này bê cái kia đến phi thường náo nhiệt.

Tú bà ở một bên không ngừng chỉ đạo người, giọng nói đều trải ở trong sân.

"Thứ kia chuyển đi. Ôi! Nhẹ một chút, đều là đồ tốt đấy."

"Không không không, thứ đó để lại, nhìn không đẹp."

"Ôi, cẩn thận cẩn thận.. Phía bên phải kìa, dịch ra một chút... "

...

Trong sân lớn tiếng của tú bà là rõ nhất, thêm tiếng đồ vật được khiêng qua lại đến phi thường náo nhiệt.

Khí trời đã vào hè, buổi trưa thật sự rất nóng.

Nam Ca thả chân vào hồ sen đằng sau viện nhỏ, bên cạnh là trái cây mát mẻ ướp lạnh, còn có một ấm nước ô mai.

Ô mai này uống rất tốt.

Chua chua ngọt ngọt, quan trọng hơn nó đã được ướp lạnh, uống siêu siêu tốt.

Tú bà có những cô nương không thể tiếp khách, bọn họ đều là những người làm tạp dịch trong Kim Ngung viện.

Nam Ca và mấy tiểu tỷ tỷ chiêu bài có riêng một người ở bên cạnh, những người khá hơn đều là hai ba người dùng chung một người.

Nam Ca thấy cũng thật tốt.

Sáng nay tú bà nói Nam Ca sẽ chuyển sang Thương phòng, để học tập tiếp khách.

Đến đó sẽ đổi cho Nam Ca một người bên cạnh mới.

Nghe nói là chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.

Chân nhỏ đạp đạp ở trong nước, cũng không hiểu cá chép là mù mà không biết sợ, bơi quanh chân Nam Ca, nhưng mà nam ca không biết điều, mấy lần đạp đạp khiến chúng nó kéo cả đàn đến, thi nhau đâm vào chân nhỏ của Nam Ca.

Nam Ca bị một con cá siêu lớn đâm vào, lúc kéo lên có thể thấy một vết đỏ nhìn thấy rất rõ ở bắp chân.

Đau chết bổn thiên tài ta.

--

Nam Ca vốn muốn đến y quán tìm Tiêu đại phu, tên mặt đẹp khí chất kiểu thư sinh là người chuyên khám cho cô nương của thanh lâu, cực kỳ nhiều tiền dưới sự phó thác của tú bà.

Kể ra Nam Ca có quan hệ khá rộng rãi, đối tượng giao tiếp chủ yếu là thiếu nam thiếu nữ tiểu oa nhi, mà ở thế hệ của tú bà cũng có một vài người.

Nam Ca thuần thục leo lên xe ngựa, so sánh Nam Ca với toàn bộ cô nương ở Thanh phường này, chẳng có một ai có thể hơn nàng về mức độ tự do tự tại, sống phi thường phóng khoáng.

Nhiều lúc Nam Ca nghi ngờ tú bà bây giờ thật sự là nuôi nàng để làm giàu sao...

Thanh phường là khu phố tập trung thanh lâu nhiều nhất, đại gia cũng là nhiều nhất.

Có một người bỏ ra trăm vạn lượng chỉ để cùng một cô nương uống một ly rượu lại không phải là điều hiếm hoi, đi dọc khu phố phồn hoa nhất ngươi đều có thể dễ dàng thấy được một màn này.

Nam Ca lần này đã có cơ hội, hơn nữa lại là cơ hội đặc biệt.

Ở y quán đang bị một đám người bâu lấy, cô nương đứng xung quanh cũng không ít.

Nam Ca khó khăn chen lấn vào trong, nhìn tình hình một cái.

Tiểu đồng bốc thuốc nhận ra Nam Ca, xắp xếp đường đi dẫn Nam Ca lên lầu trên.

Y quán rất rộng rãi, được dựng lên hai lầu.

Lầu trên không dùng cho bệnh nhân hay người khám bệnh, nó dùng để tiếp khách.

Từ sảnh của lầu hai được thiết kế có thể nhìn xuống toàn bộ sảnh lớn ở dưới, chỗ bốc thuốc rồi tính tiền, toàn bộ hoạt động kinh doanh đều được thu vào tầm mắt.

Còn có chỗ ngồi, Nam Ca tìm vị trí quan sát thích hợp bắt đầu xem náo nhiệt.

Y quán này không có tên, thường được gọi theo họ của chủ nhân gọi là Từ y quán, gọi lâu năm đã quen thuộc với người ở đây.

Chỉ nhìn như vậy thôi nhưng đây là y quán tập trung hầu hết những đại phu tốt nhất trên Thái Dương Quốc, có vài người còn đang là ngự y trong cung.

Tú bà biết một ngự y trong cung, Nam Ca cũng quen, quan hệ lại còn có chút vi diệu.

Mà náo nhiệt phía dưới cũng đã triển khai.

###
¥¥
Ném xuống một cái sao nhỏ, nhận được một nụ cười.

Tiểu nhân ta phi thường có phóng khoáng, tặng hẳn hai nụ cười~

Ném sao đi~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro