Chương 10 : Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta trước tiên tự mình giới thiệu," nam nhân bụng ưỡn ra rồi lại khom lưng, điệu bộ rất buồn cười, "Ta tên là Verne, các ngươi có thể gọi ta là quản gia Verne. Ta phụ trách sinh hoạt hàng ngày của đức vua. "

Quản gia Verne ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười toe toét.

Hắn ta cười lên trông rất quái dị, khóe miệng như bị thứ gì đó kéo lại, tạo thành một đường cong rất mất tự nhiên.

Âm Hi nhìn chằm chằm hắn ta.

Từ nhiều góc độ, quản gia và hoàng hậu dường như được tạo ra bởi cùng một người, một kẻ thích thao túng đôi mắt và vặn vẹo tay chân của họ.

Âm Hi đưa mắt nhìn xuống từng li từng tí một, cuối cùng dừng lại ở cái bụng khổng lồ của quản gia Verne.

Bên trong giấu cái gì ?

Âm Hi muốn dùng dao phay mổ ra thì lại không tiện lắm, có cưa điện thì tốt, hiệu quả hơn.

"Để tôi đoán xem, ai trong hai người sẽ là người may mắn đầu tiên." Butler Fern chắp tay sau lưng nhìn bọn họ, con ngươi xấu xí đảo từ đuôi mắt đến khóe mắt, như sắp sửa rơi ra nhiều lần.

Đầu tiên hắn ta nhìn chằm chằm vào Trình Tiểu Minh đang run rẩy như gắn động cơ, sau đó trơ mắt nhìn tần suất động cơ này đột nhiên tăng lên.

Trình Tiểu Minh không kìm được, lớn tiếng kêu lên.

"Tôi sắp chết sao," Trình Tiểu Minh run rẩy kêu lên, "Tiểu Hi đừng lo cho tôi, chạy trước đi."

Cậu ta đang khóc giữa chừng, vậy mà lại thấy người đàn ông trước mặt nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt chán ghét,

Quản gia Verne nhìn Âm Hi chằm chằm.

Trình Tiểu Minh nuốt lại nửa tiếng nấc, thầm nghĩ hiện tại không nhất định là cậu sẽ chết.

Để mắt đến Tiểu Hi?

Quản gia chắc là muốn toi hả.

So với cậu, phản ứng của Âm Hi còn khiến người khác thấy thương hơn.

Thiếu niên khẽ mở hai mắt, muốn khóc lại sợ không khóc nổi, đáy mắt thậm chí hốc mắt đều bị ngạt thở đỏ bừng, lồng ngực hô hấp kịch liệt phập phồng, đầu ngón tay run rẩy trắng bệch, gắt gao nắm chặt lấy góc áo.

Trình Tiểu Minh trong lòng đánh giá kĩ năng diễn xuất Tiểu Hi nhà mình 10 điểm.

"Đáng thương đứa nhỏ ngây thơ, nhà vua nhất định sẽ yêu thương ngươi." Quản gia Verne mắt ngày càng sáng rực.

Hai vách tường của hành lang dần dần biến mất, bóng tối bao trùm, nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt sắp sợ hãi lùi lại, hắn nắm lấy cổ tay cậu, dễ dàng ném cậu vào hư không!

Trình Tiểu Minh chưa kịp chạy thoát đã nhìn Âm Hi bị đẩy vào bóng tối vô tận.

Bóng tối ập đến chỉ trong một khoảnh khắc,

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, Âm Hi phát hiện mình đang ngồi trong một căn phòng ngủ được bài trí trang nhã.

Đây hẳn là phòng của nhà vua.

Âm Hi khẽ nhắm mắt lại, nước mắt nhanh chóng tiêu tán, quay đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện chỉ còn nửa tiếng nữa là đến nhiệm vụ thứ hai.

Trong nửa giờ này, cậu cần phải dẫn ra thủ phạm thực sự và mở đường quay trở lại.

Âm Hi ngây người nhìn một hồi.

"Lát nữa nhà vua sẽ tới, xin mời đi tắm rửa trước." Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, nữ tử vùi đầu khom lưng bước đi, hai tay nâng đĩa thức ăn lên trên, cung kính hành lễ, cẩn thận trước giường.

Sau khi lễ lạy, cô ta đặt chiếc đĩa bạc trong tay xuống giường.

Âm Hi hỏi "Ngươi là hầu gái?"

Người phụ nữ quay lại khi nghe điều này, để lộ chiếc mặt nạ trên mặt.

Mặt nạ có lẽ là làm bằng gốm sứ, trên bề mặt có rất nhiều vết nứt nhỏ nhưng dày đặc, các đường nét trên mặt nạ chen chúc vào nhau, rất giống với khuôn mặt sau cái chết bi thảm của hoàng tử.

Cô ta rõ ràng là không muốn trả lời các câu hỏi, và thái độ của cô rất lạnh lùng.

Âm Hi lại hỏi: "Nữ hầu có thể đối đãi như vậy với tân sủng của nhà vua sao ?"

Ả ta "..."

Cái quái gì vậy?

Âm Hi không phát ra tiếng động, chỉnh tề đứng tại chỗ, tựa hồ thật sự đang thắc mắc tại sao mình rõ ràng chính tân sủng của đức vua, tại sao phải nhìn sắc mặt lạnh lùng của hầu nữ?

Cô ta đã từng nhìn thấy những người nào đó khóc và hét lên đến chết, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một "tân sủng" có cảm giác cấp bậc mạnh mẽ như vậy.

Cô ta tức giận đến mức cả ma (người) cũng không được khỏe.

Hết lần này tới lần khác nàng không chiếm được thế chủ động, cũng không dám xem nhẹ hậu quả của việc không nghe lời, cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy hèn mọn như vậy, toàn thân hiện đầy ba chữ kép khí run lạnh.

Đứa trẻ khiến cô vừa tức vừa lạnh lại dường như không hề hay biết, "Sao lại đeo mặt nạ?"

Người phụ nữ nghiến răng nuốt nước miếng, "Bởi vì đây là do chí cao vô thượng Mộ Tây tướng quân thiết kế!"

"Chí cao vô thượng?" Âm Hi hỏi "Vậy còn vua của mấy người thì sao?"

Người phụ nữ"?" Vua gì cơ?

Âm Hi "Nói qua một chút cuộc đời của nhà vua cho ta nghe đi."

Khuôn mặt của đứa trẻ trắng bệch, đôi mắt trống rỗng và sạch sẽ, nói những lời lạnh lùng nhất bằng giọng điệu ngây thơ nhất.

Ả hầu gái chỉ bị chọc tức đến kém chút là đến nhấc quan tài lên.

"Nhà vua đã nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ vô gia cư trong vương quốc, trong đó có một đứa rất thông minh, rất được Hoàng thượng yêu thích, thậm chí là người đó kia cũng yêu mến." Nàng cứng ngắc nói.

Âm Hi"Ai cơ?"

"Cựu hoàng hậu." Nhắc tới người này, ngũ quan trên mặt nạ của ả hầu gái đột nhiên bắt đầu co quắp, phảng phất còn sống.

Nàng cười lạnh một tiếng, ngữ khí đột nhiên sắc bén, "Con đĩ kia dụ dỗ Mộ Tây..."

Cái tên chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang bất ngờ.

Đôi mắt trên mặt nạ của cô hầu gái đột nhiên mở to và run lên một cách hốt hoảng, như thể cô ta đã phát hiện ra điều gì đó cực kỳ đáng sợ.

Âm Hi theo ánh mắt của nàng nhìn lại.

Trước đó một giây trên giường vốn dĩ trống rỗng không có gì, giây sau đột nhiên xuất hiên một bóng đen.

Từ hình dáng chung của bóng đen, hẳn là một nam tử trưởng thành, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che không thể nhìn rõ, chỉ khi ngọn nến ngẫu nhiên bị dập tắt, Âm Hi mới chú ý đến trên bóng đen có những vết nứt nhỏ tinh tế ở tay chân và cổ.

Nó giống như một người bị cắt ra và sau đó ghép lại với nhau theo một cách nào đó.

Thị nữ biểu lộ vẻ mặt dữ tợn hô to, "Nhà vua tới!"

Nộin tâm ả hầu gái bây giờ đang hung hăng nghĩ xem thằng nhóc đó còn có thể sống đến bao giờ!

Ả khi nhìn thấy thiếu niên kinh ngạc lui về phía sau vài bước, lông mi rối bù run run, ả không biết mình vui mừng đến cỡ nào.

Âm Hi cảm thấy như có lực đẩy mình.

Anh cũng không chống cự mà men theo lực lượng này tìm một phương hướng nhất định, trong lúc bị "ép" đến gần cái bóng đen nọ, Âm Hi đã nhanh chóng kéo một chiếc mạng che mặt và buộc vào cổ tay mình.

Khi cậu đang thực hiện động tác trên, lại vô tình thoáng nhìn thấy một bóng đen lăn từ góc tầm nhìn của cậu, giống như một quả bóng, rất nhanh.

Âm Hi mặc kệ, dù sao nơi này có vô số chuyện kỳ ​​lạ.

Gió lạnh thấu xương ngưng tụ thành một ngọn roi hung hăng quất vào lưng cậu, khi xé gió ra còn có mùi máu tanh kinh tởm, Âm Hi, mục đích đã đạt được, mặc cho gió ném cậu lên giường!

Cảm giác da thịt chạm vào ga giường như có lửa đốt.

Cơn đau rát từ đầu gối truyền đến, những nơi chạm qua làn da mong manh lập tức biến thành một mảng da cháy đen đáng sợ, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy có thể nuốt chửng toàn bộ bắp chân.

Âm Hi cố gắng cử động bắp chân, nhưng phát hiện mình đã không còn sức lực.

"Nhà vua" đang ngồi trên giường.

So với cậu vừa rồi nhìn thấy có chút khác biệt, Vua lúc này tựa hồ là một người sống, cũng không có vết tích nào để lại như là tứ chi bị cắt cụt, ước chùng là một người đàn ông khoảng 50 tuổi.

Nhà vua giống như là cú mèo nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên giơ tay và chộp lấy cánh tay của cậu!

Một âm thanh khàn khàn và quái dị phát ra từ cổ họng

"Ta nhận nuôi ngươi, ta là cha của ngươi, ngươi là con dân của ta, cũng là con của ta."

"Chỗ nào con cái mà không phải nghe lời nào, nơi đâu thần dân mà không phải nghe lời đức vua?"

Nhà vua nhìn cậu chằm chằm, trong mắt hiện lên dục vọng tham lam.

Đôi mắt thiếu niên đỏ hoe, cánh tay đang ôm khẽ run lên, đại khái là sợ đến mức quên cả trốn, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu không dám nhúc nhích.

Hắn thầm nghĩ, lần này đứa nhỏ hợp khẩu vị của hắn.

Âm Hi không tránh khỏi tay của "nhà vua", phát hiện nơi bị "nhà vua" chạm vào đã không còn cảm giác nóng rát nữa.

Cậu ngẩn người một lúc.

Cậu mơ hồ nhớ có một người từng kể cho cậu nghe câu chuyện tương tự, nói rằng người ấy đã phải trải qua tám đời xui xẻo mới có được một gia đình như vậy, người mẹ nuôi của hắn vô cùng bất công, cha hắn thì lại độc ác, còn có một người em trai suốt ngày chỉ làm bậy làm bạ, vậy nên mới nghĩ cách thiết kế ra một thế giới.

"Ngươi thật nhàm chán." Cậu đã nói vào thời điểm đó.

"Cũng không có," đối phương nắm lấy góc áo đầy lỗ thủng của cậu, bĩu môi, "Ngươi không phải cũng rất nhàm chán sao? Ngươi có tư cách gì nói ta như vậy?"

"Ta không giống ngươi," cậu lại nói.

Đối phương đại khái là không dám cùng cậu nói lại, thấp giọng lầm bầm vài câu, sau đó nói ra kế hoạch của chính mình, "Ta muốn để cho lão già đó bị bắn trước trong truyện, sau đó thiêu chết, thiêu chết chưa chắc đã hết làm ta hận, ta còn phải nghĩ biện pháp khác!"

Âm Hi hốc mắt nuốt chửng ánh lửa, nốt ruồi nhỏ trên mí mắt vừa ngước mắt lên liền ẩn đi.

Hắn đột nhiên xích lại gần.

Ngọn lửa xung quanh cậu bùng lên dữ dội.

Nhưng những vết bỏng trên người cậu dần mờ đi và trở lại bình thường.

"Thật là một cậu bé ngoan ngoãn và biết nghe lời," nhà vua run giọng khen ngợi cậu.

Âm Hi hỏi "Ngài muốn ta như thế nào phục vụ ngài sao?"

Cậu đáp ứng mong đợi của nhà vua, giơ tay định cởi cúc áo, nhưng lại bỏ xuống ngay khi cậu giơ chiếc cổ mỏng manh của mình lên, rồi chộp lấy thứ trong túi.

Bùm!

Những tiếng súng bất ngờ xuyên thủng bầu không khí mơ hồ, ngọn lửa xung quanh tan biến ngay lập tức.

Nhà vua sửng sốt nhìn lên,

Đứa trẻ dễ thương và quyến rũ với nụ cười nham hiểm trong mắt, tay nghịch khẩu súng quen thuộc, có lẽ là nghĩ đến lời nói của người bạn đó, một chút cảm xúc thuộc về thế giới cuối cùng cũng trào dâng trong lòng cậu ta,

Cậu ta đang có tâm trạng tốt nên vẫn rất chân thành giả vờ ngây thơ, trịnh trọng chào hỏi.

"Xin chào ngài, Nhà Vua."

Vị vua trong ngọn lửa vẫn là một người đàn ông, nhưng khi ngọn lửa tan biến, bộ mặt thật của nhà vua đã lộ ra.

Từng tấc da thịt trên người đều bị lửa thiêu cháy đen, khớp xương tựa hồ bị cắt đứt, thô bạo dùng tơ chỉ trói lại với nhau, khi hắn ta ngẩng đầu lên nhìn cậu, hốc mắt đen kịt trống rỗng.

Âm Hi nhìn hắn chằm chằm không có bất kỳ phản ứng nào.

Vị vua nghĩ rằng mình sẽ thành công trong việc dọa đứa trẻ "..."

Chỉ còn 20 phút trước khi nhiệm vụ đầu tiên được giao,

Âm Hi đang suy nghĩ làm thế nào để mang nhà vua đi. Nơi giao nhiệm vụ có thể không phải là ngẫu nhiên, và cậu không nghĩ rằng nhà vua là đáp án cuối cùng cho nhiệm vụ này, chỉ là chắc chắn có nhiều manh mối trên người nhà vua, vậy nên trước tiên cứ giữ chắc vua trong tay đã.

Đưa mắt nhìn về phía trước, cậu vô tình thoáng thấy sợi dây bạc.

Giống như một tên trộm, thứ đó chậm rãi và thận trọng bò về phía nhà vua, nhìn quanh một lần nữa và nhanh chóng quấn lấy nhà vua, trói chặt ông.

Âm Hi "..."

Hắn mặt không chút cảm xúc giơ tay nhắm tơ bạc bắn không chút do dự.

"Chậc chậc " thanh âm của nam nhân từ sau tấm màn che mặt đã truyền đến, tràn đầy uỷ khuất, "Tại sao cậu lại ác cảm với tôi như vậy?"

Tơ bạc bị đánh vội vàng chạy về.

Liêu Trầm Phàm từ sau tấm màn bước ra, không nhanh không chậm ôm lấy tơ bạc.

Âm Hi lạnh lùng nhìn hắn, "Không phải chuyện của ngươi."

"Cũng không nhất định, " Liêu Trầm Phàm hất cằm hỏi nhà vua, "Ai tới trước?"

Vị vua vô tội bị liên lụy nhớ lại một số sự kiện kinh hoàng trong quá khứ, cứ như thế mà rơi vào trạng thái tự kỷ.

Liêu Trầm Phàm cười tủm tỉm hỏi lại: "Ai tới trước?"

Hắn không biết tiếng cười này có cái gì đáng sợ, nhà vua vậy mà toàn thân run cầm cập, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.

Liêu Trầm Phàm nhướng mày nhìn đi chỗ khác, "Ngươi nhìn xem, hắn xác nhận tới trước sau——"

Hắn nghiêng đầu, vừa vặn chặn được họng súng màu đen của Âm Hi đang nhắm vào mình.

Đó là một khẩu súng lục nhỏ màu bạc, ngón tay thon dài sạch sẽ của ai đó chính xác bóp cò, Liêu Trầm Phàm sửng sốt một chút, ánh mắt vô thức dời đến vết khắc bên hông súng.

"?" Hắn dường như đang suy nghĩ, "Cái này là ý gì?"

Âm Hi mặc kệ hắn.

Liêu Trầm Phàm trêu đùa "Cậu định giết đồng đội à?"

"Phải," Âm Hi lạnh lùng bác bỏ trò đùa của hắn, "Ngươi trộm đồ của ta, đáng chết."

Liêu Trầm Phàm chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường, còn vô sỉ trêu chọc anh, "Nhưng chỉ còn mười lăm phút nữa là đến lúc giao nhiệm vụ rồi, cậu có muốn làm chính sự trước không?"

Hắn vừa dứt lời,

Toàn bộ tẩm điện đột nhiên bắt đầu rung chuyển, trong tầm mắt hết thảy đồ vật dần dần biến thành ảo ảnh,

Vị vua bị ném cách đó không xa dường như đã phát hiện ra điều gì đáng sợ, liều mạng giãy giụa!

Trong nháy mắt, Âm Hi nhìn thấy Liêu Trầm Phàm đang chuẩn bị đoạt nhà vua. Liêu Trầm Phàm thừa dịp hỗn loạn lật tung tủ quần áo, muốn chặn cậu ở đây.

Cậu nổ súng không chút do dự.

Viên đạn xé toạc không khí và găm thẳng vào ngực người đàn ông.

Người nọ lại giống như mực trong nước trong, đột nhiên hóa thành sương mù màu đen, giống như bầu trời bao phủ lấy hắn.

Viên đạn không đến được mục tiêu đột ngột chậm lại, sinh ra hai cánh và diễn hóa thành một con bướm toàn thân tuyết bạc.

Bướm bạc đáp xuống khẩu súng và hôn nhẹ lên họng súng.

Âm Hi sững sờ một lúc trong màn sương đen trống trải này.

Cậu tựa hồ đã từng gặp qua sương mù màu đen như vậy, trong sương mù đen kịt có người nắm lấy cổ tay của cậu, cậu vốn nên muốn giết người kia, quyết đấu sinh tử mới phải.

Nhưng đối phương chỉ dịu dàng cười với cậu, khiến cậu nghẹn ngào từng câu một.

Người ấy nói, "Nổ súng mang kinh hỉ."

Cậu bóp cò không do dự.

Nhưng đối phương lại biến viên đạn của cậu thành một con bướm bạc làm trò đùa, vòng ra sau lưng khoá tay cậu lại, ghé vào tai cậu rồi nói nhỏ: "Ngươi xem, thứ bay ra khỏi súng không nhất định là đạn, có thể là hồ điệp nha".

Hắn ôn tồn dỗ dành, "Chuyện như thế đều có thể xảy ra, ta vì sao không thể yêu ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro