Chương 9 : Hiến thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Ngươi nhìn hắn làm gì? Ngươi cảm thấy hắn cũng quen mắt sao?"

Người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Âm Hi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, vô thức sờ sờ vật giấu dưới cổ áo.

Liêu Trầm Phàm liếc ngón tay gầy guộc, "Sờ cái gì?"

Âm Hi nghiêng đầu nhìn hắn.

"Khá tò mò," Liêu Trầm Phàm nhướng mày, "Để tôi xem một chút?"

Âm Hi đột nhiên nắm chặt ngón tay, nhìn về phía hắn, con ngươi trống rỗng lộ ra lãnh ý.

"Chậc chậc,lại muốn xù lông ." Liêu Trầm Phàm cười đến không tự chủ được, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cậu nữa.

Mấy người phía trước ra khỏi đường nhỏ, theo Lộ Anh lên dốc cao.

Trình Tiểu Minh vội vàng đuổi theo, đứng ở cuối đường hướng bọn hắn giương nanh múa vuốt, ra hiệu cho bọn hắn mau đi qua.

Âm Hi vẫn sờ sờ sợi dây màu đỏ quanh cổ, chậm rãi đi về phía trước.

Màn đêm có chút quá trống vắng, ngoại trừ mặt trăng cực lớn trên đầu, không có ngôi sao thứ hai.

Dáng người cao gầy của thiếu niên đứng lẻ loi một mình, nhưng dường như bị cắt đứt khỏi toàn thế giới.

Liêu Trầm Phàm đột nhiên nhớ tới người này trước kia cũng trong như này đêm đen, đi qua như này đoạn đường.

Cậu khi đó cao hơn bây giờ, luôn thích mặc áo khoác và quần lao động đen tuyền, đội mũ lưỡi trai đen chỉnh tề, khí chất trầm trầm.

Hôm đó trời rất nóng, nhưng khi người này đi đến trước mặt , tuyết đột nhiên bay lơ lửng giữa không trung.

"Lúc này làm tuyết rơi làm gì." Cậu tức giận cười, "Lấy việc công làm việc tư, là ngươi làm tuyết rơi đúng không?"

Đối phương ngẩng đầu nhìn hắn, vành mũ lưỡi trai nâng lên, lộ ra đôi mắt trong veo xinh đẹp.

Đôi mắt nai đen trắng sáng như thiêu đốt, thanh niên khẽ chớp mắt, nếp mí đôi sẽ hiện ra nốt ruồi nhỏ màu nhạt, cực kỳ sinh động.

.

"Tiểu Hi, ngươi cùng Phàm Ca ở phía sau nói cái gì?" Trình Tiểu Minh run lập cập.

Âm Hi cúi đầu, im im không tiếng động giật lại tay áo.

Trình Tiểu Minh còn muốn hỏi một câu là cậu tuột lại phía sau không sợ sao, nhưng lập tức nhận ra người đứng trước mặt mình là đại lão.

Kỹ năng diễn xuất của đại lão tuyệt vời đến mức hắn cũng bị mất trí nhớ.

Âm Hi đang chỉnh tốt ống tay áo thì nghe Lộ Anh và Mạnh Trùng lên án Hoàng hậu.

"Hoàng tử điện hạ đương nhiên là con ruột của hoàng hậu! Hổ dữ không ăn thịt con, hoàng hậu bọn ta giết con ruột cũng không chớp mắt cái nào." Lộ Anh cả kinh, "Lúc ấy em định đi đưa cho Hoàng tử điện hạ bữa sáng, vừa mở cửa đã thấy hoàng hậu ôm gối đè lên mặt Hoàng tử điện hạ!"

 "Vương Tử điện hạ lúc ấy đã sớm chết, muốn cứu cũng không kịp, em liềnliều mạng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la làng." Lộ Anh nhớ lại, nhất thời run lên, "May mà chạy nhanh, bằng không cả em lẫn hoàng tử điện hạ đều phải chết"

Đổng Nguyệt hỏi: "Hoàng hậu vì sao lại giết con mình?"

"Chuyện này em nói cho chị biết, đừng nói cho người khác biết." Lộ Anh đột nhiên thò đầu, thấp giọng nói, "Hoàng hậu có nam nhân ở bên ngoài."

Nghiêm Phong đang uống nước phun ra.

Đang chuyên chú lắng nghe Mạnh Trùng với Đổng Nguyệt như bị sét đánh.

Ngồi cách đó không xa, Liêu Trầm Phàm đang gảy gảy ngón tay, nhịn không được cười đến gập cả người.

"Em nói đến đây, mấy chuyện còn lại cũng không khó đoán há?" Lộ Anh nhún vai.

Mạnh Trùng nhíu mày, quay đầu nhìn Lộ Anh, "Mày biết Hoàng tử trong lòng ai là người quan trọng nhất sao?"

Lộ Anh trợn tròn mắt, "Không biết."

Mạnh Trùng lại hỏi: "Vậy mày có biết tìm Vua như nào không?"

Lộ Anh khoát khoát tay, "Em chỉ biết Vua ở nơi này thôi, cụ thể như nào em cũng không rõ."

Lộ Anh đưa họ đến tòa nhà cao nhất, chỉ ra mấy tầng mà nhà vua thường xuất hiện.

"Đức vua bởi vì hoàng tử chết mà mà bệnh nặng, lại bị thê tử giày vò, gần đây trở nên rất đáng sợ." Lộ Anh nuốt nước miếng, ân cần nhắc nhở: "Mọi người nhớ cẩn thận."

Mạnh Trùng đề nghị: "Lầu ba cùng lầu năm, chia làm hai đường đi?"

"Cũng như trước, Mạnh Trùng, Đổng Nguyệt ta lên lầu ba, các ngươi đi lầu năm." Nghiêm Phong đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay vỗ vỗ lưng thiếu niên bên cạnh. 

Âm Hi cũng không nhìn hắn cái nào.

"Vậy thì em chúc mọi người hết thảy thuận lợi nhé".

Lộ Anh dần dần mất đi hứng thú kể chuyện vừa nãy, mệt rồi, nhóc chạy một mạch đến chỗ Âm Hi, dụ dỗ nói: "Anh à, em đưa cho anh một thứ."

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào cậu.

Liêu Trầm Phàm cũng quay đầu nhìn lại, động tác ngón tay nhỏ cũng dừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

"Em có một người bạn rất giống anh á, trên cổ anh ấy cũng thích đeo một sợi dây màu đỏ như thế này," Lộ Anh lấy từ trong áo khoác rộng ra một thứ gì đó, lén nhét vào túi Âm Hi, "Thứ này rất là hữu ích."

Âm Hi rũ mắt nhìn nó chằm chằm, tâm tình không có bao nhiêu dao động.

Cậu dùng ngón tay cái chạm vào chất liệu lạnh lẽo trong túi, vẽ theo đường viền và cảm thấy một vết xước trên mặt sau hẹp của vật đó, như thể một chữ cái nào đó được khắc trên đó.

Âm Hi lần theo vết tích trên vật thể nọ, khi có được đáp án thì sững sờ,

Nỗi nhớ khôn tả như một sợi chỉ, chợt nhói lên một dây thần kinh nào đó.

SOM001

.

"May mắn như vậy? Tại sao NPC cũng đều muốn đưa đạo cụ ?" Mạnh Trùng chua ngoa.

"Sao không giao cho ta?" Liêu Trầm Phàm tự tin nói: "Ta may mắn trói đến hoàng hậu, vận khí cũng rất cao nha?

Mọi người: "..."

Đừng đề cập đến vấn đề ngươi bắt cóc nữ hoàng.

Không ai hỏi NPC đã đưa ra Âm Hi gì, nhưng bầu không khí trở nên tinh tế hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một nhóm người leo lên cầu thang, khi cầu thang sắp rẽ vào một góc, Đổng Nguyệt đột nhiên kinh hô một tiếng.

"Trên tường có rất nhiều ghi chú," Đổng Nguyệt đưa màn hình điện thoại lên tường, xuyên qua ánh sáng màn hình nhìn qua, "Hình như có chữ trên đó."

"Tại sao trên tường của cung điện lại có tờ giấy như vậy? Trông không có gì đặc sắc." Trình Tiểu Minh khẽ lẩm bẩm, vừa định tìm Âm Hi cùng xem.

Kết quả hắn quay mặt đi, phát hiện người đứng phía sau mình vài giây trước đã biến mất trong nháy mắt.

Âm Hi một mình đi đến góc tương đối hẻo lánh, nhìn chằm chằm đống giấy dày đặc trên tường.

Có những nét chữ nghiêng nghiêng của những người khác nhau ở mặt sau của tờ giấy, đây hẳn là một loại phong tục cầu nguyện nào đó trong vương quốc.

Nếu đã là tập tục trong vương quốc, thì hẳn là tâm nguyện của vua, hoàng hậu và hoàng tử cũng phải ở trên đó, Âm Hi lướt qua một lượt, rất nhanh đã tìm ra manh mối trong đống ghi chép.

Có một tấm không phải là giấy, rõ ràng là bị xé ra từ gấu váy, trên đó viết nguệch ngoạc:

【 Tôi hy vọng chồng tôi đột ngột qua đời. 】

 "Này, cái này hơi giống vải trên váy của hoàng hậu." Trình Tiểu Minh cúi người, "Vừa rồi ta nhìn thấy mấy mảnh bên kia,"

Cậu ra hiệu về phía bên phải, quả nhiên thấy Liêu Trầm Phàm đã xé dải vải đưa qua.

Rất rõ ràng là muốn đưa đồ cho Âm Hi.

Nhưng Âm Hi nhìn chằm chằm thứ trong tay hắn, lại không chịu lấy.

Trình Tiểu Minh bị bầu không khí căng thẳng giữa hai người xấu hổ đến mức da đầu tê dại, chỉ có thể mày dày lấy mảnh vải.

【 hi vọng tướng quân thân yêu có thể mau chóng mang ta rời đi, ta không muốn tiếp tục chịu khổ ở chỗ này. 】

【 hi vọng tướng quân oai hùng có thể thành công giết phu quân của ta, ta sẽ cùng hắn chung sống cả đời. 】

【Làm ơn cho lão già biến thái đó chết đi! Đồ cặn bã bất trung! 】

"Chậc chậc, " Liêu Trầm Phàm bình luận, "hiện trường nội bộ lục đục nha."

Mọi người: "..."

"Nhìn ta làm gì, ta nói không đúng à?" Phát giác ánh mắt quái dị của mọi người quăng tới, Liêu Trầm Phàm ân cần nhắc nhở, "Còn nửa tiếng nữa là đến nhiệm vụ tiếp theo, nhanh lên."

Mọi người: "..."

Ngươi là chuông báo thức là là giấy ghi nhớ?

Âm Hi mặt không biểu tình hỏi: "Những mảnh vải này ngươi tìm được ở đâu?"

Trình Tiểu Minh: "Lầu một, lầu hai, lầu ba, mỗi lầu một cái."

Âm Hi đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía hướng lúc mới tới.

"Đừng nói nhảm, thời gian không còn nhiều, mau đi tìm đi!" Nghiêm Phong tựa hồ tìm được chút manh mối, chạy lên lầu, nhìn thoáng qua liền rời đi.

Bọn hắn giành giật lấy từng giây thẳng đến tầng năm.

Mặt khác, nhóm còn lại di chuyển lên lầu một cách chậm rãi và thận trọng, như thể là trạng thái của một nhóm khách du lịch.

Trình Tiểu Minh nín thở, "Tiểu Hi, đức vua sẽ không phải vừa vặn ở lầu ba sao?"

Âm Hi nói: "Sẽ không."

Một lời của đại lão còn hơn cả liều thuốc trợ tim, Trình Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói vạy là tốt rồi.

Âm Hi nói thêm: "Tầng nào hắn ta cũng có thể xuất hiện."

Trình Tiểu Minh há hốc mồm, kẹt ở giữa đường, suýt chút nữa nói lời tạm biệt với thế giới tuyệt vời này.

Khi sắp nghẹt thở, cậu chợt nhớ ra một chuyện: còn có một vị đại lão khác đang đi cùng mình.

Nhưng khi cậu quay lại tìm hắn, lại phát hiện sau lưng trống rỗng không có một ai.

Một người to lớn như vậy biến mất không một tiếng động.

Trình Tiểu Minh toát mồ hôi lạnh.

"Tiểu Hi," cậu run run nói, "Phàm, Phàm Ca đi rồi."

Âm Hi mím môi, "Ừ."

Trình Tiểu Minh: "..."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu thật sự nghe được cảm giác sung sướng từ tiếng "ừ" này.

Âm Hi lúc leo lên tầng ba, bất ngờ nhìn thấy một bóng người ở hành lang .

À, không nhất định là con người.

 Hai hàng binh lính đứng gác hai bên hành lang, quân phục màu đỏ tươi khảm sợi bạc, dưới ánh nến không mấy sáng sủa, Âm Hi không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy nửa người dưới. Mặt họ nhợt nhạt như tờ giấy, và môi họ nứt nẻ khô khốc.

Cuối hành lang là một căn phòng rõ ràng được bài trí rất đẹp mắt, lại có một tên đàn ông mập mạp cao to canh cửa, ăn mặc rườm rà đi lại như con lật đật.

Nam nhân chậm rãi đi tới, con ngươi trong hốc mắt tựa hồ như mất khống chế, theo bước chân  chuyển động một cách kỳ dị.

Bầu không khí trên toàn bộ tầng ba vô cùng quái dị.

Trình Tiểu Minh bủn rủn chân tay, bất lực nhìn người đàn ông đang tiến đến, thấy con ngươi của người đàn ông lủng lẳng trong hốc mắt, khóe miệng nứt đến tận mang tai,

"Vị nào sẽ vì đức vua mà hiến thân?"

Giọng người đàn ông lúc lên lúc xuống, một câu nghe rất vất vả.

Trình Tiểu Minh hồi lâu mới nghe ra gã nói cái gì,

Cái quái gì vậy? ? ?

Hiến thân? Là hiến thân mà hắn nghĩ tới á ??

Người đàn ông không nhúc nhích chút nào, nhưng bụng hắn ta tự lắc lư, như thể có thứ gì đó còn sống đang chuyển động qua lại bên trong.

Hắn ta trố mắt nhìn,đảo mắt qua hai người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Âm Hi.

Người thanh niên có dáng người cao gầy, ngũ quan thanh tú, mấu chốt là ngoại hình ưa nhìn. Đôi môi màu nhạt của cậu mím thành một đường, con ngươi trong mắt nai hơi rung lên, thoạt nhìn có vẻ rụt rè và dễ bắt nạt.

Đức vua thích bạn nhỏ dạng này nhất.

Khóe miệng hắn ta nhếch cao lên tận trời cười toe toét, rất đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro