Chương 8: Ly kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người này biết cậu có thẻ SSR ?

Âm Hi nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn "Làm sao ngươi biết được ?"

Liêu Trầm Phàm đã biết một bí mật của cậu, thì những bí mật khác cũng có thể biết. Nếu như hắn phát hiện bí mật kia thì phải làm sao ?

Âm Hi mờ mịt che giấu sát ý cùng lệ khí, cậu đã bắt đầu tìm cách động thủ tốt nhất ___ để nhanh chóng giải quyết kẻ phiền phức trước mặt.

Tiếng bước chân hỗn loạn bất ngờ từ phía sau vang lên, cắt ngang kế hoạch của hắn.

Con mẹ nó nếu không phải ta tỉnh lại nhanh, thì sớm đã bị mấy người bán mất rồi! Tên nhóc quỷ kia đứng sau lưng ta, chậm một giây ta liền chơi xong!" Tên cơ bắp mặt đỏ tía tai chạy đến, trông thấy cậu đang ngồi trong lòng nam nhân nọ.

Tơ bạc vòng qua tay nam nhân nọ, đầu khác cột chặt lấy thiếu niên, thiếu niên thoạt nhìn không có chút nào phản kháng, ngoan ngoãn im lặng mặc người xử trí.

Mọi người :"..."

Đây là hình ảnh kỳ quái gì vậy ?

Tên cơ bắp trừng mắt " Ngươi thả thứ chết tiệt này ra ?"

Liêu Trầm Phàm đáp :"Không phải ta "

Vậy ngươi trói hắn làm gì ? Còn nói không phải ngươi thả ra ? Tên cơ bắp nghi ngờ cảnh giác

Không biết là bị bối rối trước hàng loạt câu hỏi của tên kia, hay là bị bộ dạng giả vờ đáng thương của người nào đó làm cho buồn cười, Liêu Trầm Phàm buồn bực cúi đầu xuống, cười bất đắc dĩ :" Là ta, hắn là do ta trói "

Hắn dùng sức móc đầu ngón tay quanh sợi tơ bạc, tơ bạc trong nháy mắt từ trên eo Âm Hi rơi xuống, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

"Những sợi tơ này chắc không phải của hắn, vừa rồi ta có thấy, những sợi bạc này là xuất hiện từ trên người hoàng hậu". Đổng Nguyệt nhỏ giọng nói "Có thể là tơ bạc vốn dĩ ở trên người hoàng hậu, sau đó bị hắn túm lấy.

Nhận định này có vẻ càng hợp lý 

Nếu thật như thế, cũng có thể giải thích người này rốt cuộc dùng cách gì bắt cóc hoàng hậu

Liêu Trầm Phàm đi qua, ghé gần bên tai người nào đó nói đùa: "Cậu vậy mà cũng không biết giúp đỡ giải thích hai câu à ?"

Âm Hi nhìn chằm chằm hắn, không trả lời mà lại đột nhiên ném cho hắn một cái nồi: "Không phải ngươi biết manh mối rồi sao ?"

Chiếc nồi ném vào người hắn như một quả bom, lập tức thu hút toàn bộ hỏa lực, vài cặp mắt như lửa đốt nhìn thẳng vào Trầm Liêu Phàm, khiến hắn trong phút chốc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Liêu Trầm Phàm bị hắn chọc giận đến bật cười, lắc đầu.

 "Biết thì nói ra, một nhóm người còn tốt hơn một mình ngươi." Mạnh Trùng cố nén chua ngoa, "Bây giờ chỉ còn hai cơ hội, nếu có manh mối thì tranh thủ thời gian mau nói , như vậy mọi người mới có thể sống sót."

"Ừm". Liêu Trầm Phàm nghiêng đầu liếc mắt Âm Hi " Tinh thần đồng đội của bạn nhỏ rất tốt".

Bạn nhỏ nào đó đột nhiên bị nhắc đến đưa mắt nhìn phía trước, không thèm để ý tới hắn.

 Liêu Trầm Phàm nói tiếp: "Một vương quốc không thể không có vua."

Mạnh Trùng nhíu mày, "Đáp án là Vua?"

"Ừ, mặt khác" Liêu Trầm Phàm nói, "nhiệm vụ tổng quát của phó bản này là tàn sát cả toà thành trong vòng năm ngày. Ta hiện tại muốn hỏi mọi người, khái niệm 'toàn thành'  là gì? Như thế nào giết hết cả thành?"

Hắn nhắc đến điều này, mấy người bọn họ đột nhiên bừng tỉnh, bọn họ vậy mà quên cả nhiệm vụ cuối của trò chơi.

Liêu Trầm Phàm dẫn dắt từng bước: "Vua là người trị vì một vương quốc, thu phục được vua sẽ giúp ích rất nhiều cho nhiệm vụ chung."

Một số người rõ ràng đã bắt đầu dao động.

"Quái," Trình Tiểu Minh vỗ đầu, "Có lý."

Âm Hi nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tiểu Hi, ngươi có thấy Phàm Ca trông giống cái gì kia không," anh lắp bắp, "Cái người chuyên đi tẩy não đó, gọi như nào nhỉ?"

Âm Hi mím môi nghĩ nghĩ mấy giây "Bán hàng đa cấp?"

Trình Tiểu Minh :"..."

Làm bán hàng đa cấp hất cằm lên chỉ ra cửa lớn " Phải từ chỗ này rời đi mới có thể tìm được Vua ".

Mấy người ở đây đến cái rắm cũng không dám thả, đứng yên tại chỗ bất động.

Liêu Trầm Phàm nhướn mày "Làm sao? Không tin ta à ?"

Đám người thầm nghĩ con mẹ nó bọn họ ván trước tin hắn, kết quả thì sao ?

 "Ngươi đi trước" Mạnh Trùng hoài nghi nghiêng người tránh sang một bên "Bọn này không biết đường đi như nào, ngươi dẫn trước đi".

Liêu Trầm Phàm thờ ơ gật đầu,

Hắn đi trước hướng tới chỗ cổng thành lớn, tay phải theo thói quen gảy ngón tay sau lưng.

Mấy người họ nối tiếp nhau theo sau.

Trình Tiểu Minh đi cuối, rón rén kéo góc áo người bên cạnh, "Tiểu Hi, vừa rồi xảy ra cái gì vậy ?"

 Âm Hi không phát ra âm thanh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt không ngừng nghịch ngón tay của mình.

Trình Tiểu Minh nói: "Lúc Hoàng hậu tại chỗ các ngươi, tiểu quỷ liền chạy đến chỗ bọn ta, Nghiêm Phong vì giữ mạng nên lấy thẻ ra. Ta nói cho ngươi nghe nè, bài của hắn rất kỳ lạ, ta không nhìn thấy gì hết, tiểu quỷ kia đã chạy mất rồi!"

"Chính là cái tên cơ bắp kia" Trình Tiểu Minh hạ giọng, chỉ về hướng phía trước " Hắn ta tên là Nghiêm Phong".

Tựa hồ như nghe được tên của chính mình, Nghiêm Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Hắn cố ý nhìn Âm Hi, giống như đang suy tính cái gì.

Liêu Trầm Phàm đi đến cổng chính trước toà thành.

"Mỗi phó bản đều có một người điều khiển, xem như là Chủ Thần của thế giới phó bản đó. Nếu tìm được Chủ Thần, về cơ bản coi như tìm được cốt lõi của phó bản trò chơi." Trầm Liêu Phàm đưa tay lên nắm đấm cửa, dùng sức đẩy ra , cánh cổng không chút di chuyển .

 Mấy người lập tức căng thẳng, nhanh chóng với lấy điện thoại di động trong túi, sẵn sàng xuất thẻ bất cứ lúc nào.

"A, xin lỗi xin lỗi." Liêu Trầm Phàm cười cười, "Ta già rồi, lúc nào cũng quên mở khóa."

Mọi người:"..."

Hắn rốt cuộc làm sao mà sống được đến giờ vậy ??

Quá trình rời khỏi lâu đài dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến.

Khoảnh khắc họ bước ra khỏi lâu đài, tất cả mọi người trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.

Thế giới trong phó bản lúc này là vào đêm khuya.

Ánh trăng sáng tỏ bao phủ những lối đi nhỏ giao nhau, hai bên đường có rất nhiều căn phòng bé xây bằng gạch sẫm màu, hắn trước đó trời vừa mới mưa không lâu, trên đường đi có rất nhiều vũng nước nhỏ.

Cách đó khoảng ba mươi mét có thừa, có một tòa nhà cao hơn lâu đài phía sau nó.

"Các ngươi có bao giờ thắc mắc tại sao câu 'hoàng hậu giết con mình' là sai không?" Mạnh Trùng liếc nhìn tòa lâu đài, "Rõ ràng chúng ta đã tận mắt chứng kiến ​​hoàng hậu bóp chết đứa trẻ đó."

Đổng Nguyệt suy nghĩ vài giây, "Chẳng lẽ tiểu quỷ kia không phải là con của hoàng hậu ?"

Mạnh Trùng nhíu mày: "Vậy manh mối trước đó đều là giả?"

Bầu không khí bỗng trầm xuống.

Trong vài giây im lặng này, toàn bộ vương quốc gần như rơi vào sự im lặng chết chóc, để lộ ra một điều gì đó kỳ lạ và khó giải thích.

Trình Tiểu Minh nuốt nước bọt, "Có phải là quá yên tĩnh rồi không?"

"Hiện tại là đêm khuya, lại vừa mới mưa," Đổng Nguyệt nhẹ giọng xen vào: "Yên tĩnh một chút cũng bình thường mà?"

Âm Hi rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không lên tiếng.

Yên tĩnh một chút cũng bình thường, nhưng yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng bước chân của chính mình mới là không bình thường.

"Kỳ quái hơn chính là, tất cả các phòng đều giống hệt nhau, ngay cả cửa sổ cũng giống nhau, bên trong tối đến cái gì cũng nhìn không thấy, đến cả rèm cửa ——" Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên nhảy dựng lên!

"Con mẹ nó chứ aaaaaa!"

Tiếng hét của hắn khiến những người phía trước ngay cả nhìn cũng không thèm, kinh hãi chạy thục mạng. Liêu Trầm Phàm đang đi phía trước quay đầu lại chỉ thấy một Trình Tiểu Minh đang sợ hãi khóc rống lên, còn lại là Âm Hi hai mắt trợn to - toàn thân phát run.

Trán Âm Hi run lên, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường rất nhiều, nếu không phải có đôi mắt đen trắng trấn định vô thần, Liêu Trầm Phàm suýt chút nữa còn tưởng rằng bạn nhỏ này thật sự sợ hãi.

"Cái nơi chết tiệt này có ma!" Trình Tiểu Minh khóc đến nói cũng không rõ ràng, "Nó ở cửa sổ phòng này!"

"Nhìn cho rõ," Liêu Trầm Phàm giơ tay vỗ vỗ sau đầu, "Ma của ngươi có thể hà hơi trên kính sao?"

Một khuôn mặt người được dán trên cửa sổ tối om, bởi vì bị đè ép mà trở nên biến dạng.

Khuôn mặt của đứa trẻ tái nhợt một cách đáng sợ, đôi mắt trợn trừng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn hắn.

Trình Tiểu Minh nghe hắn nói mới hiểu ra, chỗ đứa bé áp mặt vào kính có hơi trắng, rõ ràng là nó đang thở, người thở sao có thể là ma?

Mạnh Trùng và những người khác sợ hãi và ẩn náu, thấy rằng không có nguy hiểm gì mới đi ra.

"Các người sau này có thể bớt hở chút là hoảng hốt không?" Nghiêm Phong há hốc mồm, xấu hổ hết mức.

Trình Tiểu Minh vẻ mặt lúng túng.

Nhận ra rằng mình đã bị phát hiện, đứa trẻ trong phòng đã mở cửa sổ, nhảy  ra khỏi phòng.

Quần áo tả tơi, quần cụt nửa ống, áo sơ mi trên người cũng thiếu hai tay, toàn thân gầy ốm, gầy đến mức hai con mắt và hai gò má đều lồi ra, và môi nứt nẻ.

Ánh mắt nhóc ta ngay lập tức rơi vào trên người Liêu Trầm Phàm, nhóc sợ hãi lùi lại hai bước, sau đó vội vàng quay mặt đi, nhìn thẳng vào Âm Hi cũng đang nhìn mình.

"Xin chào," đôi mắt to đáng sợ của đứa trẻ chớp chớp hai lần, "Anh, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi à?"

Âm Hi không phát ra âm thanh, chỉ nhìn nó chằm chằm.

"Em nhìn hắn quen mắt à? Nhìn anh không quen sao?" Liêu Trầm Phàm túm lấy cổ áo nhóc con, "Nào, tự giới thiệu đi."

Đứa trẻ tỏ vẻ kinh hoàng 'tôi đến cùng đã tạo nghiệt gì cơ chứ'.

Em, em tên Lộ Anh. Đứa nhỏ lặng lẽ nuốt nước miếng" Em trước giờ đều ở đây, nguyên bản là cư dân của vương quốc này."

 "Sống ở đây?" Mạnh Trùng cau mày, "Mày không phải người chơi sao?"

Lộ Anh sửng sốt, "Người chơi gì cơ?"

Không biết người chơi là cái gì, hẳn là NPC, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được NPC sống tại phó bản này.

"Không có gì," Mạnh Trùng đánh gãy chủ đề, "Mày biết nơi này xảy ra chuyện gì không?"

Lộ Anh trợn tròn mắt, quay đầu chỉ tòa lâu đài mà bọn họ vừa rời đi, "Mấy người từ đó tới?"

Mạnh Trùng: "Ừ."

"Bên trong toà thành kia giam giữ một con quỷ " Lộ Anh đột nhiên hạ giọng, thần bí nói: "Hoàng hậu tự tay giết con ruột của mình nên bị nhốt ở trong tòa thành đó."

Nói xong, hắn vỗ ngực đắc ý, "Là do em phát hiện đó!"

Đứa trẻ này nói chuyện có duyên, đôi mắt cũng có thần, lại còn ngoan, luôn khiến người khác thấy ưa thích.

Đổng Nguyệt không nhịn được khen một câu: "Em thật là dũng cảm, thế mà không sợ, còn dám nói cho người khác biết chuyện này."

"Cám ơn chị gái." Lộ Anh nhíu mày cười, ánh mắt lấp lánh, "Mọi người giơg muốn tìm ai? Em có thể giúp một tay."

Đổng Nguyệt nói: "Em có biết Vua ở chỗ nào không?"

"Biết nha," Lộ Anh chạy lon ton ven đường, vừa chạy vừa vẫy tay, "Đi đường này! Đường này gần hơn!"

Mấy người gần như không do dự, và đi theo nhóc ta theo hướng hoàn toàn ngược lại.

Âm Hi không vội rời đi, giơ tay xoa xoa vành tai.

Cậu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của những người này - Trình Tiểu Minh chạy vài bước đuổi theo, Liêu Trầm Phàm theo sau dừng lại bên cạnh, Mạnh Trùng bọn họ đã đi trước. Những tiếng bước chân này cậu đều không nghe được.

Chỉ có tiếng bước chân nhảy nhót của đứa bé đó là đặc biệt rõ ràng, dường như được phóng đại vô hạn trong đêm khuya tĩnh mịch.

Phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro