Chương 14 : Hộp mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung đao cũng là các ngươi đem phá hết, cửa cũng do các ngươi chặn, liền quỷ trên mặt đất các ngươi cũng không tha.

Bây giờ người chủ động nhận lỗi cũng là các ngươi?

Hai bóng ma áo đen đứng tại chỗ một lúc,

Chắc bọn hắn sinh ra ảo giác rồi, chứ làm sao mà như thế được.

"Ngươi không bắt được chúng ta, Mộ Tây tướng quân cũng nhất định sẽ tra hỏi các ngươi thôi?" Liêu Trầm Phàm thở dài, "Đều đã chết qua một lần, tội gì tự thêm khổ cho mình."

Bóng ma áo đen "..."

Ngươi thực sự nghĩ cho bọn này thật á?

Nhưng sự thật quả là như vậy, hắc y nhân quỷ suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.

"Mạnh Ca? Chuyện gì vậy?" Đổng Nguyệt ngẩn ra, "Bọn họ có thể trực tiếp nhìn thấy Mộ Tây tướng quân sao? Chúng ta phải tự mình đi tìm?"

Mạnh Trùng đen mặt, "Câm miệng!"

Bị hắn mắng, Đổng Nguyệt không phát ra tiếng, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Mất nửa cái mạng mới thông quan được, lại bị người dễ như bỡn vượt qua, Mạnh Trùng không nói lên trong lòng hiện tại là tư vị gì, nghẹn một nhúm máu ở cổ họng.

Hắn đỏ mặt vì kiềm nén, hắn không thể hiểu được.

Tại sao thằng nhóc này lại may mắn như vậy?

Một người mới vừa vào trò chơi thì giá trị may mắn có thể cao bao nhiêu cơ chứ, chẳng lẽ là bởi vì trên người có thêm một ít đạo cụ đặc thù?

Điện thoại trong túi lại rung lên,

Mạnh Trùng liếc nhìn Đổng Nguyệt, xoay người tránh tầm mắt của nàng, lấy điện thoại di động trong túi ra,

Sau khi nhìn thấy người gửi là ai, mặt hắn lại tái mét.

[Phế vật.]

[ Bài trong tay một người mới, qua hơn phân nửa trò chơi rồi mà cũng không cướp được? Người mới kia còn là một thằng nhóc, chậc chậc. ]

[Thế mà ngược lại còn bị cắt mất tay, bay nửa cái mạng. Ngươi làm ta mất mặt quá đấy ]

Mạnh Trùng cau mày khó thở, vội vàng gõ chữ trả lời

[Thực sự không phải do ta, tên nhóc đó rất quỷ dị, trên người nó nhất định cất giấu bảo vật khác, trừ tấm SSR kia! Khắng định phải có thứ gì đó tăng vận may! Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ hạ gục hắn trong nửa sau trò chơi. ]

Tay hắn đang run khi gõ.

"Mạnh Ca, ngươi làm sao vậy?" Nhận thấy trong người hắn có gì khác thường, Đổng Nguyệt lo lắng đi tới, "Bọn họ đã vào cung rồi, bây giờ chỉ còn 40 phút, nếu không giao nhiệm vụ sẽ chết!"

Mạnh Trùng giấu điện thoại sau lưng cô, vặn vẹo "Có việc gì gấp?"

Đổng Nguyệt trợn to mắt, "Ngươi không muốn sống nữa?"

"Chúng ta thăm dò đường vào cửa, bọn họ cũng nên thăm dò đường đi tìm người." Mạnh Trùng tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt tràn đầy gian xảo, "Để bọn hắn đi trước, không chừng sẽ có kinh hỉ ."

"Ta chỉ là rất vui mà thôi! Phàm Ca, ta biết ngươi lợi hại, nhưng không nghĩ tới ngươi lợi hại đến như vậy!" Trình Tiểu Minh giương đôi mắt đầy sao, "Phàm Ca, lá bài sương mù đen kia của ngươi là cái gì? "

"Cái đó hả," Liêu Trầm Phàm cố ý hay vô ý liếc nhìn người nào đó, "Là thẻ SSR ."

Âm Hi cảm nhận được ánh mắt của hắn, âm thầm tăng nhanh tốc độ.

"Cái quái gì vậy? Ngươi cũng có SSR á?" Trình Tiểu Minh kinh ngạc.

"Ừ," Liêu Trầm Phàm nhướng mày, cố ý kéo dài phần kết, "Đây là do ta nhặt được——"

"Chết tiệt! Ngươi còn nhặt được SSR! Ghen tị quá đi! Sao ta lại không may mắn như vậy trời." Trình Tiểu Minh chua thành chanh, chỉ muốn chia sẻ sự chua xót với Tiểu Hi của mình.

Nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện Âm Hi đã cách xa bọn họ hơn 10 mét rồi.

Âm Hi theo sát phía sau hai bóng ma áo đen, dùng đôi mắt thâm thúy thâm thúy nhìn chằm chằm bọn họ.

Bóng ma áo đen "..."

Đừng nhìn nữa, là quỷ cũng biết rợn cả tóc gáy nha.

Âm Hi chớp chớp mắt hỏi "Tướng quân Mộ Tây tổ chức yến tiệc là vì gì thế?"

"Đây là chuyện trong nội bộ quý tộc, ngươi không có quyền được biết." Quỷ áo đen bên trái lạnh lùng trả lời, bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp và sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật nào về vương quốc cho người ngoài không liên quan.

Thiếu niên đằng sau vẫn nhìn chằm chằm vào chúng,

Nhưng điểm khác biệt duy nhất là cậu ta giơ tay và ném ra một tấm thẻ.

Khi hai bóng ma áo đen lần nữa ngẩng đầu, phát hiện trên vai mỗi người đều cắm một đóa hoa nhỏ màu đỏ như máu, cánh hoa như đôi môi xẻ ra, lộ ra răng nanh dày đặc đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Nhưng họ là quỷ, và họ không có gì phải sợ.

Quỷ áo đen bên phải cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng thứ này có ích gì với bọn ta—"

Lời chưa dứt.

Âm Hi bĩu môi, nhìn đóa hoa của chính mình gặm quần áo của hai yêu ma áo đen, trên mặt lộ ra vẻ thuần khiết vô hại, tựa hồ đóa hoa không phải do cậu ra lệnh.

Âm Hi thì thầm "Thật xin lỗi."

Quỷ áo đen bị gặm đến ngây người "..."

Ở vương quốc có chế độ nghiêm minh, Cung điện Furhman, nơi tập trung của các quý tộc, sẽ không cho phép lính canh khỏa thân, và hai hồn ma này rõ ràng có nỗi ám ảnh về việc tuân theo quy tắc đặt ra.

Âm Hi liếc nhìn hoa ăn thịt, đoá hoa đang gian nan cắn quần áo, lại uỷ khuất muốn ăn nốt giày.

"Ngươi làm cho nó dừng lại! Ta nói!" Giống như sắp đối mặt với án phạt tử hình, quỷ áo đen kịch liệt run rẩy, "Yến tiệc này là để chúc mừng Mộ Tây tướng quân trở thành anh hùng của vương quốc."

Âm Hi liếc hoa ăn thịt, "Nó còn chưa có no."

"..." Quỷ áo đen sắp khóc, "Là Mộ Tây tướng quân trừng phạt hoàng hậu vì đã giết hoàng tử, cũng là Mộ Tây tướng quân vạch trần bộ mặt thật tàn nhẫn của nhà vua, vậy nên ngài ấy đã trở thành anh hùng của vương quốc."

Theo đó, đáp án cuối cùng cho nhiệm vụ thứ hai quả nhiên là Tướng quân Mộ Tây.

Hiện tại, người dân trong toàn vương quốc đều tuân theo Tướng quân Mộ Tây, và vì hắn ta giúp tiểu quỷ trừng trị người mẹ ác độc của mình, tiểu quỷ mới bằng lòng đưa cho hắn tập tranh yêu quý của mình.

Cốt truyện đượcxâu chuỗi lại, dường như không có bất kỳ sơ hở nào.

"Tiểu Hi, cậu làm gì mà nhanh thế," Trình Tiểu Minh chạy theo, chưa nói hết nửa câu đã bị cảnh tượng trước mặt dọa đến trợn mắt, ngã nhào xuống bùn.

Hai con quỷ áo đen nguyên bản bị gặm sạch quần áo, lộ ra thân thể gớm ghiếc đáng sợ bên trong, dường như da thịt đã bị lột da sống, còn có thể nhìn thấy rõ ràng bắp thịt, xương cốt và mạch máu.

Âm Hi nhướng mắt nhìn thẳng, "Ta đây."

Cuối cầu thang là một cánh cửa, sau khi đẩy cửa ra, hiện ra một đại sảnh hình vòng cung rực rỡ, những ngọn đèn pha lê trong suốt như những chiếc kim sắc bén lạnh lẽo treo lơ lửng cách đỉnh mấy chục thước.

Có khoảng hàng ngàn người trong hội trường, mỗi người chiêu đãi những vị khách quý của mình.

Quỷ áo đen có lẽ không có tư cách tiến vào địa điểm như vậy, vì vậy hắn cúi đầu lui ra ngoài.

Trình Tiểu Minh mới hoàn hồn, kéo cánh tay Âm Hi, "Tiểu Hi, là do ta điếc sao?"

Âm Hi liếc hắn một cái.

"Bên kia có người đánh đàn, lại có người há to miệng nói chuyện, nhưng ta cái gì cũng nghe không thấy?" Trình Tiểu Minh xoa xoa lỗ tai, "Chẳng lẽ ta điếc thật sao ?."

Âm Hi nói "Có thể."

Trình Tiểu Minh "..."

Không chỉ có điều đó kỳ quái,

Tất cả những người ở đây đều bị che mắt bằng vải, nhưng họ vẫn có thể di chuyển tự do.

"Mọi người vào được à?" Một giọng trẻ con quen thuộc từ phía sau vang lên, "Em còn tưởng mọi người không vào được, dù sao ban nãy nhìn mọi người đắn đo như vậy, hoá ra là đang gạt em!"

Âm Hi quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Anh quần áo tả tơi.

Lộ Anh ngẩng đầu nhìn hắn, "Tìm được Mộ Tây tướng quân chưa?"

"Ừ," Trình Tiểu Minh hỏi "em biết tìm ở đâu không?"

Kiễng mũi chân, Lộ Anh chỉ về phía đài cao cách đó không xa, "Bên kia, anh cũng phải may mắn lắm mới có cơ hội gặp được Mộ Tây tướng quân" Nó lẩm bẩm, "Em cũng chỉ muốn gặp ngài ấy."

"Được," Trình Tiểu Minh nói, "Vậy cùng nhau đi?"

Âm Hi thấy nó đi theo không chút do dự, chớp chớp mắt, nhưng không có lập tức di chuyển.

"Muốn gặp Mộ Tây tướng quân, nhất định phải là con cưng của trời cao." Trên đài cao, một nam tử mặc âu phục màu xám đen giơ mũ chóp lên, từ trong mũ lôi ra một cái hộp, "Bất kể là nam hay nữ? Là quý ông hay quý bà, chỉ cần chọn đúng hộp mù, đều có thể nhìn thấy tướng quân Mộ Tây!"

Đám đông bùng nổ  ngay lập tức.

Người đàn ông xoay xoay chiếc mũ dạ trong tay, cúi đầu chào Âm Hi, "Ba người này sẽ có cơ hội đầu tiên."

Bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông đầu trọc với chiếc bụng bia và một người phụ nữ gợi cảm trong chiếc váy xẻ tà.

"Không thể nghi ngờ, thân phận của ta là quý giá nhất! Cho nên ta có thể tới trước được chứ?" Nam tử đầu trọc bị bịt mắt, mặc dù nhìn không thấy mắt, nhưng khóe miệng lại lộ ra sự khinh miệt.

Âm Hi nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Người phụ nữ mặc váy có vẻ lo lắng, "Được, ngài đến trước."

"Cái này khá thú vị, trước cổng trường tụi mình có bán , không biết ngươi đã chơi qua bao giờ chưa, nhưng bên trong chắc chắn là có thứ tốt, có lấy được không còn phụ thuộc vào vận khí của ngươi " Trình Tiểu Minh dũng cảm đi tới nhìn về phía trước, "Không biết trong mấy cái hộp mù này có cái gì, làm sao biết cái nào mới đúng?"

Như thể đọc được những gì đang diễn ra trong đầu cậu ta, ảo thuật gia cười toe toét: "Ta sẽ nói cho các ngươi biết."

Hắn lôi từ trong mũ ra ba hộp quà có màu khác nhau và đặt lên bàn.

Người đàn ông vừa béo vừa hói lắc bụng bia và nhìn xuống.

Rõ ràng đã bị che mắt, nhưng không biết rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì ở đó.

Âm Hi nhìn quanh ba cái hộp, quay đầu nhìn lại thì gã đầu trọc đã chọn xong hộp quà bên trái.

Ảo thuật gia cũng cúi đầu, tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc, ngươi lựa chọn sai."

"Mẹ kiếp, ta cùng Mộ Tây tướng quân vẫn luôn rất thân thiết với nhau, làm sao ngay cả hộp quà hắn chuẩn bị cũng không biết?!" Gã béo đầu trọc chửi thề, "Ngươi có phải là định hãm  ——"

Nắp hộp quà bất ngờ bị nhấc lên, mùi hôi thối cứ thế bất ngờ xông thẳng vào mặt.

Rõ ràng chẳng có gì nhảy ra hết, nhưng gã béo trọc đó lại tự nhiên bóp lấy cổ mình! Cả người cứng đờ ngã xuống đất, cơ thể hắn ta bành trướng dữ dội với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Trên người hắn phảng phất có vô số vết cắt, máu tươi đỏ tươi chảy ra, ngay khi những cái miệng đầy máu kia mọc ra, liền biến thành vô số cặp mắt trợn ngược, khóe mắt hé mở, nhìn chằm chằm mọi người. .

"Chết tiệt, a, a, a, a," Trình Tiểu Minh ở gần nhất, như lò xo nhảy lên cột bên, suýt chút nữa đập đầu ngất đi.

Đám đông dường như cũng bối rối tháo chạy trong hoảng loạn,

Mà những người này há to miệng, tựa hồ đang gào thét, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Hình ảnh đặc biệt kỳ dị.

"Được rồi," ảo thuật gia thúc giục, "thời gian của tướng qâun rất quý giá, nhanh chuyển sang người tiếp theo đi."

"Ta trước!" Nữ tử váy xẻ tà kinh hãi, bất chấp hình tượng xông lên trước, "Ta tới trước!"

Trình Tiểu Minh mặc dù sợ đến bay nửa cái mạng rồi, nhưng cũng biết, chọn hộp càng sớm thì xác suất sống sót càng cao, hiện tại chỉ còn hai hộp!

Cậu mở to mắt nhìn Âm Hi, "Tiểu Hi, sao ngươi không đi lấy?"

Âm Hi nói "Ta sợ."

Trình Tiểu Minh "..."

Ta thà chết tin quỷ sẽ sợ, chứ ngươi thì không nhá.

"Thưa cô," người tung hứng trao đổi hai chiếc hộp và hỏi một cách bí ẩn, "Cô muốn chọn cái nào?"

Người phụ nữ ôm ngực thở hồng hộc, đứng lặng hồi lâu.

Ảo thuật gia mỉm cười và thúc giục, "Xin hãy đưa ra lựa chọn càng sớm càng tốt."

"Cái này, cái này..." Cô lập tức đưa tay ra, nhưng khi chỉ phương hướng lại đột nhiên thay đổi lựa chọn, "Cái bên phải!"

Ảo thuật gia nhìn theo hướng ngón tay của cô và thở phào nhẹ nhõm.

"Chọn đúng không?" Người phụ nữ ngạc nhiên.

"Rất tiếc," hắn nói, "cô không gặp may rồi."

Chiếc hộp còn chưa kịp mở ra, người phụ nữ đã lập tức quay người lao ra khỏi đám đông.

Nhưng mà, cho dù nàng chạy nhanh bao nhiêu, vẫn bị một lực lượng không rõ nắm lấy, ngã xuống đất!

Nắp hộp quà từ từ được mở ra,

Tay chân của người phụ nữ ngã trên mặt đất bị tách ra, như thể mỗi cái đều có một sinh mệnh riêng, lần lượt lăn về phía chiếc hộp.

Trình Tiểu Minh đã bị dọa đến tê dại, may mà vẫn còn một tia ý thức cuối cùng, nữ nhân này cũng chọn sai rồi, hẳn cái cuối cùng là đúng nhỉ?

Bọn họ có phải là an toàn rồi không?

"Người bạn nhỏ," ảo thuật gia cúi xuống hỏi cậu, "bạn có muốn chọn hộp cuối cùng không?"

Thiếu niên sợ hãi lùi lại một bước.

"Cái cuối cùng có đúng không?" Trình Tiểu Minh hỏi.

"Không nhất định,"hắn nói, "nhưng khả năng thành công rất cao, đừng bỏ lỡ."

Trình Tiểu Minh lại hỏi "Không chọn thì sao?"

Nam nhân nhún vai, "Sẽ chết nhé, đương nhiên quyền lựa chọn vẫn là của các ngươi."

Trình Tiểu Minh "..."

Đều chết hết, còn cho lựa chọn làm gì trời ???

Âm Hi nắm chặt tay áo gật đầu.

Ảo thuật gia lúc này mới đứng thẳng, giả bộ nghiêm túc cẩn thận xem xét hộp quà trước mặt, nhìn hồi lâu, đột nhiên phá lên cười:

"Xin lỗi, cái này cũng không phải."

Đám đông người xem lập tức ôm đầu chạy tán loạn.

Trình Tiểu Minh nắm cổ tay chạy ra ngoài.

Âm Hi hoảng hốt nắm lấy điện thoại trong tay áo, đôi mắt đen láy đột nhiên trở lại bình tĩnh, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, cũng đoán được trò chơi sẽ không dễ dàng đưa ra đáp án như vậy.

"Đừng vội chạy đi," hắn ta mỉm cười nhấc nắp hộp quà lên, "Sao có thể quên lễ vật Mộ Tây tướng quân chuẩn bị chứ, ngài ấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi..."

Mới nói được một nửa.

Hắn cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của quả bóng đang nép mình trong hộp quà.

Quả cầu màu đen tuyền to bằng hai nắm tay, ngay ngắn ngồi xổm trong hộp, con mắt đậu trắng trên quả cầu nheo lại thành một đường, không hiểu sao lộ ra một chút mỉa mai.

Ảo thuật gia"..."

Trứng đà điểu nhà ai thất lạc vậy nè? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro