Chương 15 : Ám chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy trốn là một hành vi tiềm thức.

Trình Tiểu Minh thấy mìnhsống chết không thể kéo được người phía sau, liền biết lão đại có ý nghĩ --- người ta còn không thèm chạy để giữ mạng, mà là dừng lại để nghiên cứu chiêu thức đánh trả.

Trình Tiểu Minh khóc không ra nước mắt, "Cái kia là vật gì cũng không nhìn ra, chúng ta làm sao giết được?"

"Không chơi chết," Âm Hi kéo còng tay hắn, "Giữ sống."

Trình Tiểu Minh "Hả?"

Âm Hi nói "Bắt lấy tên ảo thuật gia đó."

Ngoài thẻ N hoa ăn thịt, cậu còn nhận được thẻ N khi đột phá cửa ải của nữ hoàng,

Âm Hi tùy ý ném ra ngoài, chuẩn bị để tấm thẻ này đóng vai trò làm đường rút lui.

"Thẻ N con rối."

Không đợi đồ vật bên trong thẻ bài chui ra ngoài,

Tên ảo thuật gia trên sân khấu đột nhiên ngã xuống đất không một tiếng động, trên đầu bị đập ra một lỗ máu to bằng cái bát, hai mắt mở to, như thể nhìn thấy thứ gì đó khó tin.

Hiện trường như bị ấn nút tạm dừng.

"Tại sao..." Trình Tiểu Minh có chút khó hiểu, "Hắn đột nhiên chết rồi ?"

Âm Hi dừng lại động tác.

"Ta không thấy hung thủ." Trình Tiểu Minh run rẩy vươn cổ nhìn.

Vừa dứt lời, "sát nhân" lăn lăn lộn lộn trong hộp quà nhảy ra ngoài.

Khi "sát nhân" nhảy ra, thẻ bài N Âm Hi đã kích hoạt liền có tác dụng.

Ngay khi cái đầu sống động như thật của con rối được khâu bằng kim khâu rơi từ trên xuống, nó đã bị "sát nhân" từ trên trời rơi xuống trực tiếp ép trở về, uỷ khuất đến mức đến phân cảnh xuất hiện cũng không có.

Trình Tiểu Minh "..."

Cậu nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy trong mắt Tiểu Hi nhà mình hiện lên một tia sát khí.

Nhưng quả bóng không mắt nhìn chút nào, nó chống lại ánh mắt chết chóc của Âm Hi, lăn lộn theo một đường vòng cung kỳ dị, cuối cùng dừng lại dưới chân Âm Hi.

Quả bóng nào đó giữ nguyên vị trí trong vài giây, giống như một viên thạch, bị biến dạng từ một quả bóng thông thường thành một hình elip hơi dẹt.

Nóc chuẩn bị tư thế—

Sau đó, nhảy lên bắp chân Âm Hi một cách chính xác, dính vô cùng chắc chắn.

Âm Hi "..."

Muốn giết bóng ghê á.

"Khụ," Trình Tiểu Minh cảnh giác nói "đây là cái gì?"

Âm Hi phớt lờ cậu ta, cụp mắt nhìn chằm chằm vào một quả bóng nào đó.

"Tiểu Hi, yên tâm đi, ảo thuật gia đã chết, nói không chừng chúng ta còn có cách khác đi tìm Mộ Tây tướng quân đó?" Trình Tiểu Minh an ủi, "Hẳn là ở quanh đây đi."

Hóa ra, sự an ủi của cậu là vô ích.

Vẻ mặt Âm Hi không thay đổi, nhưng ánh mắt vô hồn không chớp cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng.

"Không có cơ hội," Lộ Anh bĩu môi, "chỉ có cách này mới gặp được Mộ Tây tướng quân thôi"

Chỉ còn 20 phút nữa là tới lúc giao nhiệm vụ cuối cùng.

Quả bóng dính vào người cậu bất ngờ nhảy xuống, Phong Hỏa Luân lăn ra sàn đấu.

Ảo thuật gia ngã xuống cạnh bàn, chiếc mũ được đội ngay ngắn trên đầu hắn ta bị ném sang một bên, quả bóng nhảy lên vành mũ và lăn hai lần, đôi mắt đậu trắng trên quả bóng nheo lại và chớp chớp.

Rồi nó chồm lên nhảy vào nón.

Trình Tiểu Minh "Vừa rồi hắn ta có ý gì?"

Âm Hi mím môi lắc đầu.

"Vừa rồi ta thấy vẻ mặt của hắn, đại khái có điểm giống," Trình Tiểu Minh chợt nhớ tới một chuyện.

Âm Hi nghiêng đầu nhìn hắn, "Giống cái gì?"

Sau đó, liền nhìn thấy con hàng này bắt chước một cách sống động, hướng phía cậu mà liếc mắt đưa tình.

Âm Hi "..."

Chết lặng.

Khoảnh khắc quả bóng nhảy vào chiếc mũ đội đầu, Âm Hi nhận thấy vẻ mặt của đứa trẻ bên cạnh có chút thay đổi - Lộ Anh rõ ràng là đang tức giận, trong sự tức giận xen lẫn với sự kinh hãi cùng hoảng sợ.

Thằng nhóc ấy đang hoảng loạn về điều gì, nó sợ điều gì?

Âm Hi đã sớm ngửi thấy mùi thịt cháy khét.

"Đây là mùi gì?" Trình Tiểu Minh chun mũi ngửi ngửi, "Hình như là từ mũ."

Cậu nhấc chân tiến lại gần ngửi kỹ,

Kết quả mới đi được hai bước, Âm Hi đột nhiên từ phía sau kéo cậu ta ra, nhanh chóng bịt lại miệng và mũi .

Cùng lúc đó,

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ cách đó không xa truyền đến, mặt đất nhanh chóng sụp đổ, ngọn đèn pha lê treo trên đỉnh đầu rơi xuống!

Một cỗ lực lượng giống như vòng xoáy đột nhiên xuất hiện từ không khí , túm lấy cơ thể họ một cách điên cuồng.

Âm Hi ngước mắt lên thì thấy một khối pha lê hình nón đâm thẳng về phía mình, cậu rút thẻ ra để tự vệ, lại thấy khối pha lê xoay theo một hướng kỳ lạ và đập về phía một nơi khác.

"Anh trai, đừng đi!" Lộ Anh trong sương mù đuổi tới, sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ, tựa hồ muốn che đậy cái gì, lại tựa hồ muốn cứu bọn hắn.

Nhưng còn chưa tới gần, nó đã bị một khối thủy tinh cực lớn hình nón trên trần nhà đập vào đầu!

Âm Hi bất lực nhìn đứa trẻ bị xẻ làm đôi rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất như một tờ giấy.

Cậu khẽ chớp mắt, như đang xem một bộ phim vô thưởng vô phạt, chỉ cảm thấy buồn chán sâu nặng.

"..."

"Phàm Ca, sao anh lại ở đây? Ta còn tưởng ngươi đi lạc, làm sao tìm tới đây được thế?"

"Hả? Cũng là bị hút tới sao?"

Thái dương truyền đến một trận đau nhói, Âm Hi vội vàng mở mắt ra, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi xổm bên cạnh mình.

Trình Tiểu Minh thấy cậu tỉnh, hưng phấn muốn nhảy dựng lên, "Tiểu Hi cũng tỉnh rồi!"

Cậu vội vàng chạy tới đỡ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của đại lão, cậu lại cảm thấy lo lắng quá mức.

Âm Hi gạt ánh mắt sang một bên, liếc nhìn đại khái.

Đầu tiên nhìn thấy Liêu Trầm Phàm đứng ở mép tường đá, Liêu Trầm Phàm ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, một bên mặt nổi lên tầng tầng lớp lớp bóng mờ rõ ràng đối lập với ánh sáng.

Các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn ta rất có chiều sâu, dễ dàng cho mọi người cảm giác chân thực.

Âm Hi nhìn hắn chằm chằm hồi lâu.

"Hình như là bị thứ gì đó giống như dòng xoáy hút vào, mở mắt ra thì thấy ở đây rồi." Trình Tiểu Minh nói xong sờ sờ mũi, nghiêng đầu ra hiệu: "Lúc tỉnh lại, vật kia cũng ở đó."

Âm Hi theo hướng cậu chỉ mà nhìn.

Một nửa quả cầu to bằng nắm tay cắm vào trong tường đá, nửa còn lại lộ ra ngoài, lúc này không có ánh sáng, toàn thân càng giống một màu kim loại xám xịt, thỉnh thoảng có dòng điện màu trắng bạc va chạm vào nhau và nhấp nháy từ bề mặt hình cầu.

Không biết nó có chú ý tới ánh mắt của cậu hay không, nhưng quả cầu híp mắt lại, lộ ra vẻ tươi cười.

Âm Hi "..."

Sẵn sàng để giết quả bóng này rồi.

"Tiểu Hi, mặc kệ." Trình Tiểu Minh thở hổn hển, đưa đồng hồ đeo tay cho anh xem, "Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ nộp nhiệm vụ... Thời gian không kịp."

Âm Hi nói "đúng lúc."

Trình Tiểu Minh "Hả?"

Vừa rồi khi tên ảo thuật gia làm ảo thuật, cậu có nhận thấy một số chi tiết.

Xương quai xanh của hắn ta cũng có lỗ kim tương tự như trên người hoàng hậu, động tác cũng cứng ngắc chậm chạp, ngay cả độ cong khóe miệng cũng hầu như không thay đổi.

Khi hắn rơi xuống đất, cậu thấy trên tấm da sau dải vải không có con mắt nào, nhưng khác với hoàng hậu, người bị người ta khoét đi đôi mắt, tên kia dường như sinh ra đã không có mắt.

Làn da nhợt nhạt dưới cặp lông mày đen trống rỗng.

Thủ pháp tương tự, rõ ràng là từ cùng một người.

Từ đó có thể thấy, người đàn ông chính là "cánh cổng" mà đối tượng đặt ra.

Chỉ cần đi qua "cánh cửa" này, bọn họ có thể tìm thấy mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.

Âm Hi cúi xuống nhặt một hòn đá dưới đất, ném vào chỗ sâu trong bóng tối.

Trình Tiểu Minh nghe tiếng vang, "Có đường!"

Âm Hi "Hừm."

Cậu bật màn hình điện thoại và đi về hướng mà những viên đá lăn vừa nãy.

Con đường này không dài, ước chừng ba mươi năm mươi bậc thang thì kết thúc, trong khe hở nhỏ hẹp có một cánh cửa gỗ khảm, nhìn qua có vẻ cũ kỹ, mỗi một chi tiết đều lộ ra một cỗ cảm giác đơn sơ nồng đậm.

Âm Hi giơ tay mở cửa,

Bụi từ trong phòng xộc thẳng tới trước mặt, lẫn với mùi thuốc nồng nặc, Âm Hi mơ hồ nhớ mình đã ngửi thấy mùi thuốc kỳ lạ này ở đâu,

Đúng rồi, trong lâu đài của họ khi họ mới vào trò chơi.

"Tiểu, Tiểu Hi, trong phòng có cái gì ý?" Trình Tiểu Minh co rụt người lại đi cuối, không dám đi vào, vốn là muốn từ Âm Hi an tâm trước, kết quả hồi lâu vẫn không thấy gì.

Cậu chỉ có thể liều mình run rẩy ngoi lên xem.

Căn phòng bài trí ngăn nắp, cũng không có cảnh máu me như cậu tưởng tượng, chỉ là trên bàn có vài vết xước, trên tường hình như còn có vài thứ bẩn thỉu, thứ được đặt nhiều nhất trong phòng không phải là sách hay sưu tập, mà là nhiều cuốn sách có kích thước khác nhau.chai lọ.

Quan trọng nhất, chỉ có một đứa trẻ trong nhà.

Lộ Anh bị trói vào ghế gỗ, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn bọn họ, như muốn nói gì đó.

Âm Hi nhìn thấy nó, lại nghĩ đến vừa rồi đứa nhỏ bị chém thành hai nửa, không lên tiếng.

Trình Tiểu Minh sửng sốt, "Sao em lại ở đây?"

Lộ Anh"Em kjngkfm đòi Wechat!"

Trình Tiểu Minh "..."

Trình Tiểu Minh Là gì?

Trước khi cậu có thể hỏi, một giọng nam khàn khàn vang lên từ một góc không xác định của căn phòng.

"Tám phút."

"Sao đột nhiên lại bắt đầu đếm ngược vậy?" Trình Tiểu Minh hoảng sợ, định chạy nhanh đi tìm, chân còn chưa kịp nhúc nhích đã bị một cơn đau nhói nhói, hai mắt đen kịt.

Lọ thuốc bày trên mặt đất trống rỗng.

Kèm theo một tiếng rít da đầu tê dại, da thịt dưới đầu gối của cậu bị ăn mòn nghiêm trọng, phảng phất bị một tầng da sống lột ra, lộ ra máu thịt hung hãn.

Trình Tiểu Minh há hốc mồm cúi gằm mặt, mất đi khả năng suy nghĩ.

"Sáu phút."

Âm Hi giơ tay gõ lên bức tường bên cạnh tủ sách, vừa định dừng lại, liền thoáng thấy tay phải của mình đang phân hủy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, da cũng nhanh chóng bong ra.

Cơn đau dày đặc như bị hàng ngàn con kiến ​​​​cắn truyền đến từ cánh tay phải.

"Bốn phút."

Khu vực thối rữa ngày càng lớn hơn và không chỉ giới hạn trong một cánh tay.

Âm Hi nhận ra loại vết thương này,

Khi vào cung, hai hồn ma áo đen cũng bị thương tương tự, khi ở trong lâu đài của nhà vua, nhà vua tưởng chừng như bị thiêu chết, nhưng thực ra trên người cũng có vết sẹo do thuốc ăn mòn.

"Tôi đã tìm qua bên đó," Liêu Trầm Phàm đến gần cậu, cúi đầu xuống, "Tìm không thấy gì."

Âm Hi quay đầu nhìn hắn, miễn cưỡng chống đỡ cánh tay bị ăn mòn của cậu, khi cậu ngước mắt lên, ánh mắt thất thần, lộ ra vẻ đáng thương.

Liêu Trầm Phàm hỏi "Cậu không sao chứ?"

Âm Hi chăm chú nhìn hắn, như đang nhìn một vật quý hiếm nào đó.

"Hai phút."

Âm Hi nửa người sắp bị ăn mòn, cậu đi tới cái bàn phía sau Lộ Anh, phát hiện dưới bàn có một cái hộp gỗ.

Trên hộp gỗ có đánh dấu hai chữ "Mộ Tây".

"Tìm thấy rồi," cậu thì thầm.

Cậu vừa dứt lời, trước mắt lóe lên một đạo huyết quang, suýt chút nữa cắt đứt cổ họng!

"Tiểu Hi cẩn thận!" Trình Tiểu Minh thanh âm từ phía sau truyền đến, "Mạnh Trùng ở sau lưng ngươi để lại ám chiêu!"

"Liêu Trầm Phàm" giật lấy hộp gỗ trong tay, cứng ngắc đứng thẳng người bên cạnh cửa gỗ.

Một người đàn ông bước ra từ phía sau hắn.

Cho dù bị cắt cả tai, mất đi nửa mạng sống, cuối cùng chẳng phải hắn vẫn là người chiến thắng sao?

Mạnh Trùng không giấu được vẻ tự hào trong mắt, tặc lưỡi một cái rồi lấy hộp gỗ từ tay "Liêu Trầm Phàm".

Còn "Liêu Trầm Phàm" cũng đã lột bỏ lớp da ngụy trang, để lộ lớp da nhăn nheo màu nâu đỏ bên dưới.

"Thẻ R - mô phỏng xác người ."

"Đây không phải là thẻ hắn ta dùng tại cửa ra vào sao?" Trình Tiểu Minh nhận ra tấm thẻ.

Cậu quay đầu nhìn Âm Hi, nào ngờ thấy người này giống như đang bị người ta bắt nạt thậm tệ, hai mắt mở to không thể tin được, tựa hồ cũng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như thế này.

Trình Tiểu Minh "..."

Trình Tiểu Minh không sao, thắng chắc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro