Chương 17 : Đồ thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tiểu Hi, ngươi cảm thấy cốt truyện của ngục tối này có gì đó không ổn sao? Nhiệm vụ chính nói người chơi nên tàn sát cả vương quốc, nhưng nhiệm vụ vừa rồi lại nói người chơi nên cứu vương quốc." Trình Tiểu Minh có chút nghĩ không ra.

Cậu không đợi đến khi được đáp lại liền quay đầu nhìn sang: "Tiểu Hi?"

Âm Hi cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Trình Tiểu Minh tò mò hỏi: "Trong điện thoại này có gì vậy? Ngươi nhìn có vẻ thích thú."

"Phim ma," Âm Hi hỏi "Muốn xem không?"

Trình Tiểu Minh "..."

Trình Tiểu Minh "Không, xin cảm ơn."

"Vừa rồi ta tính toán, trong ngục còn 42 tiếng, nói cách khác chúng ta còn có 14 tiếng, trong vòng 14 tiếng có thể hoàn thành tổng nhiệm vụ sao?" Trình Tiểu Minh lo lắng nhìn cậu.

Âm Hi không nói gì.

Trình Tiểu Minh không đoán được suy nghĩ của đại lão, cũng không hỏi tiếp.

Nhưng thực ra cũng khá gian nan, dù sao nhiệm vụ chính là tàn sát toàn bộ thành, vương quốc này cần ít nhất mấy trăm vạn người? Cho dù có dùng thẻ bài, cũng cần ba ngày ba đêm mới giết được, đúng chứ?

Âm Hi bước đến trước mặt Lộ Anh và gọi thẻ R của Mạnh Trùng ra.

Con tang thi tóc đỏ nhìn chủ nhân mới của mình, hèn nhát đến xì hơi cũng không dám.

"Lá bài này thật lợi hại, " Trình Tiểu Minh thở dài, "Đều là tang thi, sao so với con của ta lại chênh lệch nhiều như thế?"

"Mô phỏng xác người, thẻ R, có thể tiến hóa từ zombie trong thẻ N." Âm Hi liếc nhìn nội dung trên thẻ, "Nhưng nó cần tiêu hao 10 zombie thẻ N đầy cấp."

"Quái?" Trình Tiểu Minh trợn to mắt, "Mười thẻ? Lại còn phải đầy cấp á?"

Âm Hi"Cũng có thể dùng điểm tích luỹ."

Trình Tiểu Minh mắt lại sáng lên, "Bao nhiêu?"

Âm Hi ngước mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói "một vạn."

Trình Tiểu Minh "..."

Cậu vẫn nên đi theo đại lão cho đến hết đời đi.

"Nhưng sao lúc này lại dùng thẻ bài làm gì? Lại còn là thẻ R," Trình Tiểu Minh rùng mình một cái, vội vàng nhìn quanh, "Còn thứ quỷ ẩn giấu gì nữa sao?"

Âm Hi không để ý tới hắn, đỡ Lộ Anh đã ngất xỉu trên ghế đẩu lên, đưa mắt chỉ vào cương thi tóc đỏ, "Cõng lên đi."

Cương thi tóc đỏ "..."

Âm Hi đứng dậy bước ra khỏi nhà.

Khi cốt truyện tiến triển đến thời điểm này, dường như không còn nghi ngờ gì nữa - tiểu quỷ đã giao tập tranh, cái chết của nhà vua và hoàng hậu cũng đã được giải thích, và thậm chí tướng quân Mộ Tây cũng bị coi là kẻ phản diện.

"Tiểu Hi," Trình Tiểu Minh chợt nhớ ra, "Vừa rồi trong hộp đó là cái gì?"

Âm Hi nói "Là người."

Trình Tiểu Minh sợ hãi nhăn mặt lại, "Ai?"

Âm Hi không trả lời cậu.

Khi bọn họ rời khỏi cửa hang và quay trở lại bằng con đường cũ, họ nghĩ rằng sẽ mất nhiều thời gian để ra ngoài, nhưng chưa đi được bao lâu đã phát hiện ra một ánh sáng rực rỡ trước mặt.

Không đợi đi ra ngoài, Trình Tiểu Minh nhăn mũi khịt mũi, "Sao lại có mùi máu tanh nồng như vậy?"

Âm Hi bước ra khỏi động, đứng trên vách núi nhìn ra xa.

Vương quốc vài giờ trước còn yên tĩnh và thanh bình giờ chìm trong biển lửa khắp nơi.

Những bóng đen khắp nơi trên mặt đất điên cuồng cướp bóc và giết hại thường dân trong vương quốc, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài ngọn đồi chất đống xác chết, máu nhuộm đầy bầu trời, kinh hoàng và tuyệt vọng.

Âm Hi nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bậc thang cao nhất ở lối vào cung điện, trên tay đang vuốt ve một tấm thẻ bài.

Khi Đổng Nguyệt cùng cậu đối mắt, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng mơ hồ.

Trình Tiểu Minh nghiêng người nhìn, liền đứng yên tại chỗ.

"Chuyện này thật sự là..." Cậu khựng lại một lúc lâu, tựa hồ đang muốn tìm từ thích hợp để miêu tả, cuối cùng phun ra bốn chữ "Tàn nhẫn sát nhân."

Nhưng cũng dễ hiểu.

Bây giờ diễn biến cốt truyện đều do đại lão thúc đẩy, quyền chủ động nhiệm vụ cuối cùng cũng là của đại lão, Đổng Nguyệt có lẽ cùng đường mạt lộ, vì thắng nên mới làm ra chuyện này...

Nhưng cậu vẫn không thể ngờ được rằng cô gái này lại có thể làm được điều kinh khủng đến thế.

"Trong tay cô ta chỉ có thẻ N thôi đúng không?" Trình Tiểu Minh rít lên, "Tại sao thẻ N lại lợi hại như vậy?"

"Không phải thẻ N." Âm Hi hơi hếch cằm, ra hiệu nhìn về phía trung tâm thị trấn.

Một tấm thẻ treo lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng xanh nhạt trong đêm tối.

"thẻ R?" Trình Tiểu Minh nheo mắt đọc tên trên đó, "ngọt ngào, trái tim, bảo bối, cục cưng."

Trình Tiểu Minh "..."

Trình Tiểu Minh Cái quái gì vậy?

Hắn nhất thời không nghĩ ngợi, ngây người vài giây, "Không phải Mạnh Trùng rút ra thẻ R ở vòng trước sao? Thẻ này của Đổng Nguyệt là từ đâu tới?"

Âm Hi: "Thẻ R của Mạnh Trùng không phải từ ván trước."

"Hả?" Trình Tiểu Minh không theo kịp dòng suy nghĩ của đại lão, quay đầu đi mấy vòng mới chợt tỉnh: "Đúng vậy, Mạnh Trùng cũng là cao thủ lão làng, dùng điểm tích luỹ thăng cấp thẻ không phải việc khó."

Âm Chào "ừm."

"Vậy làm sao bây giờ?" Trình Tiểu Minh liếc nhìn đồng hồ, "Nhiệm vụ thứ ba còn nửa tiếng nữa, ta thấy với cái kiểu này, Đổng Nguyệt có thể tàn sát thành phố trong vòng mười phút."

"Giết không được." Âm Hi nghiêng đầu liếc nhìn bên cạnh.

Cương thi tóc đỏ đem người để xuống đất, đứng trong góc như một cậu học sinh bị phạt.

Có lẽ do cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, Lộ Anh cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, nó mở mắt ra, còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên trợn to hai mắt, lao ra ngoài!

"Vì sao không ngăn cản ?" Nó gấp đến độ muốn nhảy xuống núi, "Mau đi cứu người a!

Trình Tiểu Minh giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy nó.

Lộ Anh đỏ hoe mắt nhìn Đổng Nguyệt, điên cuồng buộc tội: "Là nàng! Nàng diệt cả vương quốc, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không sẽ không có người sống sót!"

Âm Hi sờ vai Trình Tiểu Minh, ý bảo cậu buông tay.

Lộ Anh không có ai ngăn cản, ngược lại không làm loạn nữa, tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Âm Hi hỏi "Giúp ngươi việc gì?"

"Cứu người!" Lộ Anh vội vàng, "Ngươi không thấy người chết sao?

Âm Hi lại hỏi: "Cứu rồi được gì cơ chứ?"

Tựa như như vị thần duy nhất trên thế giới này không hiểu 'cái chết' là cái gì, cho nên mới sử dụng giọng điệu nghiêm túc này để đặt câu hỏi tại sao nó lại muốn cứu người?

Lộ Anh đột nhiên không làm loạn nữa, chỉ trừng mắt nhìn cậu.

"Tiểu Hi, đây là nhiệm vụ thứ ba sao?" Trình Tiểu Minh nhắc nhở, "Thằng nhóc này nói đúng, trước tiên phải giúp nó cứu vương quốc trước, sau đó mới tìm cách hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến."

Âm Hi nói "Không cần."

Trình Tiểu Minh sửng sốt, "Hả?"

Chiếc chuông khổng lồ trên tầng cao nhất của cung điện được rung lên bởi một ma quỷ, báo trước rằng đêm nay sẽ chứng kiến ​​sự diệt vong của một vương quốc.

Điều đó có nghĩa là còn mười phút nữa.

Đổng Nguyệt nghe thấy tiếng chuông, vội vàng từ trên bậc thang đứng lên, thấy người trong thành đã bị tàn sát, nàng thở phào nhẹ nhõm, không kìm được vui mừng.

Chỉ cần cô ta hoàn thành nhiệm vụ tổng trước, cho dù Âm Hi có dẫn trước cô thì làm sao?

Cho dù Âm Hi có thể hiểu được toàn bộ cốt truyện, chỉ cần cô là người tàn sát cả thành , cuối cùng tất cả lợi ích cũng chỉ rơi vào tay cô, chỉ có cô mới là người sống sót!

Lời nhắc hệ thống vang lên như đã hẹn.

[ Chúc mừng người chơi Âm Hi đã hoàn thành nhiệm vụ 3 giải cứu vương quốc. ]

[ Chúc mừng người chơi Âm Hi đã hoàn thành nhiệm vụ tàn sát toàn thành phố. ]

[Chúc mừng người chơi Âm Hi đạt được 100% tiến độ cốt truyện, nhận 1 lần rút thẻ miễn phí, 1 thẻ nâng cấp Du Hồn. ]

Nụ cười đông cứng nơi khóe miệng, Đổng Nguyệt sững người tại chỗ, trợn tròn mắt không thể tin được.

Tại sao? ? ?

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Thời điểm Âm Hi dời họng súng, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Lộ Anh hệt như là không phát hiện được trên trán mình đã thủng một cái lỗ.

Mặc cho viên đạn xuyên qua đầu, nó vẫn đứng đó, mở to mắt nhìn Âm Hi, "Ngươi phát hiện là ta khi nào?"

"Từ rất sớm." Âm Hi đáp trả nó.

Từ khoảng thời gian đứa bé này lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu, cậu đã cảm thấy đây không phải là một NPC đơn giản.

Không ai sẽ sắp xếp một nhân vật vô dụng trong cốt truyện phó bản, ngay cả khi nó chỉ là một nhân vật nhỏ dẫn dắt cốt truyện, cũng không cần phải gắn quá nhiều đặc điểm chi tiết vào cơ thể nó.

Khi nó hạnh phúc, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nó.

Rõ ràng là không có giới hạn trong cốt truyện là nhà vua sẽ xuất hiện ở tầng nào, nhưng nó lại có thể khoanh tròn một phạm vi không tồn tại và sắp xếp để nhà vua xuất hiện ở một tầng nhất định.

Nó rõ ràng đã bị cây cuốc băng chặt làm đôi, nhưng vẫn có thể xuất hiện trong cốt truyện như bình thường, nó là một người có hơi thở và nhịp tim, nhưng lại có rất nhiều đặc điểm không thuộc về con người.

Âm Hi liếc hắn một cái, "Ngươi không mệt sao?"

Lộ Anh mím môi nhìn cậu.

"Thiết kế thế giới như vậy, vì để thỏa mãn ước mơ làm anh hùng của ngươi?" Âm Hi cảm thấy mình có lẽ thật không hiểu suy nghĩ của trẻ con, "Thật là nhàm chán."

Lộ Anh nói: "Ít ra so với của ngươi thú vị hơn nhiều."

Trình Tiểu Minh không hiểu mình đang nghe cái gì, mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, không biết là mắt có vấn đề hay não có vấn đề, thật ra cậu cảm thấy Lộ Anh và Tiểu Hi nhìn có chút giống nhau.

Nói cách khác, cảm xúc trong mắt rất giống nhau.

Người ta không phân biệt được là buồn hay vui, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì, giống như muốn nắm giữ mọi thứ trong tay.

Cậu sửng sốt vài giây, còn đang khai phá những ý tưởng kỳ quái chợt nảy ra, chợt nghe từ xa có tiếng sấm, Trình Tiểu Minh giật mình tỉnh giấc, cả người run lên, lần theo tiếng động đến xem——

Thiểm Lôi chém trời, toàn bộ kiến trức trong vương quốc trong nháy mắt sụp đổ, cậu nhìn thấy Đổng Nguyệt ném bài về phía bọn họ!

"Tiểu Hi!" cậu hét lên.

Kết quả là chưa kịp thốt ra nửa câu sau, đã chìm trong tiếng nổ cực lớn, Đổng Nguyệt không ngờ tới, bị vụ nổ xé nát, không còn lại xác.

"Chết tiệt?" Trình Tiểu Minh toát mồ hôi lạnh, "Vụ nổ từ đâu ra vậy?"

Âm Hi nói "Đó là lối ra."

"Ở đâu? ?" Trình Tiểu Minh nghi ngờ lỗ tai phun ra ngoài, "Ngươi nói ở đâu?"

Âm Hi chỉ vào một nơi nào đó.

Bùm!

Một vụ nổ mới phát ra từ ngón tay của cậu, tạo ra một lỗ hổng không đáy trên mặt đất.

Trình Tiểu Minh ngay lập tức bị bắt phải đi qua.

Hết lần này tới lần khác Âm Hi còn không ngừng đi về phía trung tâm vụ nổ, cậu muốn khóc cũng phải đuổi theo: "Tiểu Hi, sống sót không tốt sao? Tụi mình đã sống được đến cuối cùng mà."

Càng gần tâm vụ nổ, nhiệt độ càng thấp.

Âm Hi cụp mắt xuống, thoáng thấy một chút tuyết rơi xuống lông mi, làm nhòe đuôi mắt.

Sóng âm do vụ nổ tạo ra giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng màng nhĩ, tác động vào xiềng xích vô danh ở sâu trong não, cậu nghe thấy một khoảng im lặng ngắn ngủi và giọng nói của người đó trong tiếng ồn đinh tai nhức óc.

"Lúc này làm tuyết rơi làm gì?"

Một bóng người cao gầy xuất hiện trên bầu trời đầy khói bụi. Âm Hi nhìn thấy người đó đến gần, nhìn không rõ mặt, chỉ biết trong ký ức của cậu có một mảnh ký ức như vậy

Cậu giơ tay leo lên cổ người đàn ông, trong nháy mắt đối phương kinh ngạc nghiêng đầu đến gần, hạ giọng rất nhỏ, nhưng vẫn không thay đổi được giọng điệu ra lệnh

"Tuyết rơi thích hợp để hôn môi."


Hint nè chời ơi, tui lết đến chương 17 mới có miếng thịt vụn á huhuhuhu. Quắn quéo hết cả người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro