Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lòng Jessica bắt đầu tính toán... Đợi lát nữa cùng về nhà, Yuri còn phải lái xe, như vậy cô sẽ có cơ hội cướp đồ ăn rồi.

Đồ của cậu ta không cướp thì cũng phí, ăn hết đồ ăn đêm mà cậu ta chuẩn bị luôn, cho cậu ta phải biết mùi đói bụng.

Trong đầu óc đang không ngừng tính toán, không ngờ cô vẫn có thể nghe kịp những lời như súng liên thanh của cái gã ngồi đối diện: "Có rất nhiều người phụ nữ thích trang điểm, chai chai lọ lọ chất cả đống! Hôm nay một chai, ngày mai một chai, quá ư lãng phí! Rồi thì bôi bôi phết phết gì đó, quá ư chuộng cái mẽ ngoài! Phụ nữ là phải ở nhà trông con, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc đi chơi bời hay mua sắm. Đúng rồi, nói đến chơi bời, tôi ghét nhất là những nơi như quán bar hay karaoke, quá lãng phí, cô Jung không tới những nơi đó chứ?"

"Không!" Jessica trả lời trong vô thức, còn tâm tư thì sớm đã bay đến tận chân trời, đang suy nghĩ xem nên ăn bánh gạo hấp nhân tôm trước hay ăn cơm hấp hải sản trước.

"Nếu sau này tôi lấy vợ, mỗi tháng sẽ cho cô ấy hai mươi ngàn won tiền tiêu vặt, cô Jung thấy thế nào?" Đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta nhìn Jessica vẻ dò hỏi, dường như đang muốn ám chỉ điều gì.

"Ừ!" Hắn đưa cho vợ bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến cô chứ?

Anh chàng nghe thấy thế thì vui mừng vô hạn, liền vạch từng ngón tay bắt đầu phân tích: "Tôi đã tính qua rồi, mua một chiếc áo không tốn đến năm ngàn won, mua một chiếc quần không tốn đến năm ngàn won, mua một đôi giày cũng không tốn đến năm ngàn won, vẫn còn thừa lại năm ngàn won, huống chi một người phụ nữ tiết kiệm không thể tháng nào cũng mua quần áo được, chỗ không nên tiêu tiền thì đừng tiêu! Còn nữa, tôi không thích phụ nữ hút thuốc, uống rượu. Cô Jung không có sở thích về mặt này chứ?"

Ánh mắt Jessica lúc này đang nhìn chăm chăm vào mấy hộp đồ ăn trên bàn của Kwon Yuri. Khi chiếc túi đựng mấy hộp đồ ăn đó bị hai ngón tay dài mảnh khảnh của Yuri xách lên, cô không kìm được lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất bước đi theo.

"Ơ kìa..." Anh chàng kia cũng vội vã đừng dậy, đuổi theo Jessica. "Cô Jung..."

Một cánh tay chặn lại trước mặt anh ta: "Xin lỗi, anh còn chưa thanh toán."

Anh ta vội vã móc ví, thỉnh thoảng còn nhìn theo bóng dáng Jessica đang xa dần, có chút sốt ruột: "Các người phục vụ cũng tệ quá đi, chỉ thanh toán thôi, sao mất nhiều thời gian thế? Mà tôi mới ngồi không đến nửa tiếng đồng hồ, không ngờ các người lại lấy của tôi những hơn hai mươi ngàn won, chỗ tiền này chỉ có thể mua được mấy chục cái bánh bao, ăn một tuần cũng không thành vấn đề ấy chứ."

Sau khi đếm kỹ lại những đồng tiền lẻ anh ta mới cẩn thận nhét vào ví rồi cất đi, miệng còn lẩm bẩm, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.

"Này anh!" Cô nhân viên phục vụ khoan thai nói: "Tôi khuyên anh nên đi tìm một người đàn ông ấy, chỉ có đàn ông mới không thích mua quần áo, không thích trang điểm, cũng không cần làm tóc, sửa móng tay, thậm chí còn không có ngày đèn đỏ, hai người ở với nhau mấy chục năm, tính ra cũng tiết kiệm được không ít tiền mua băng vệ sinh đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro