Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Kwon Yuri mở cửa bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là nụ cười cứng ngắc, hàm răng trắng bóc hiện ra dưới ánh đèn, kèm theo đó là nét mặt cứng đơ như tượng gỗ, "Mặt cô bị bôi keo đấy à?" Kwon Yuri đưa mắt nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay đóng cửa.

Chiếc cặp trong tay cậu lập tức bị người ta giằng lấy, động tác thô lỗ đó thiếu chút nữa còn kéo cậu ngã. Jessica xách chiếc cặp, nhìn cậu bằng vẻ mặt khúm núm, kết hợp với cặp mắt sáng long lanh, nhìn thế nào cũng thấy giống một con cún đang đòi ăn.

Kwon Yuri cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn Jessica: "Cô muốn nói gì đây?"

Jessica vội nhảy về phía sau một bước theo thói quen, hơi hắng giọng: "À... Tôi muốn mời cậu ăn cơm."

Kwon Yuri nhướn mày: "Mời tôi ăn cơm?"

Cô nàng vội vã gật đầu.

Kwon Yuri đột nhiên tươi cười, khẽ lắc đầu: "Cơm cô nấu sao? Vậy thì thôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa."

Nét mặt nịnh bợ của Jessica lập tức chuyển thành dữ dằn, cơ thể cô không kìm được khẽ run lên, cứ như muốn lao đến vận động mạnh một phen vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó nét mặt nịnh bợ của Jessica đã trở về, cô cười hì hì nói: "Tôi mời cậu ra ngoài ăn."

Dường như Kwon Yuri đang ngẫm nghĩ điều gì, nhìn Jessica chằm chằm, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên: "Nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thế?"

Mới chỉ vậy mà đã bị cậu ta nhận ra rồi sao? Nhận ra thì nhận ra, dù sao cô cũng quen rồi.

"Căn nhà kia của tôi bị dỡ rồi, muốn ở nhờ chỗ cậu vài hôm, tìm được chỗ mới, tôi sẽ dọn đi ngay." Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Tôi sẽ trả cậu tiền thuê nhà."

"Chỉ vậy thôi sao?" Ánh mắt Kwon Yuri như có vẻ thăm dò. "Trước đây cô cứ ra ra vào vào chỗ này liên tục, cũng đâu có thấy áy náy tí nào, sao hôm nay lại đột nhiên khách sáo thế?"

Sao cặp mắt cậu ta sắc bén thế nhỉ? Còn nhìn nữa, còn nhìn nữa thì cô sẽ không làm bộ tiếp được mất.

"Được rồi, tạm thời tôi không muốn đấu đá với cậu, chúng ta hoà giải được không?" Cô hơi bĩu môi, giọng nói nhỏ vô cùng.

Kwon Yuri không nói gì, lẳng lặng nhìn Jessica, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"cậu có ăn cơm không đây?" Jessica trừng mắt, nhưng khi gặp phải ánh mắt của Kwon Yuri, cô lại cúi gằm mặt: "Tôi đói quá rồi."

Kwon Yuri không có vẻ gì là muốn mở cửa ra ngoài ăn cơm, ngược lại còn chậm rãi bước vào phòng. Jessica đáng thương đành đi theo, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.

"Ùng ục..." Bụng cô bắt đầu biểu tình, lần này thì đúng là chẳng thể lừa được ai, cô quả thực đói lắm rồi.

Jessica đưa tay gãi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi Kwon Yuri.

Kwon Yuri cởi chiếc áo khoác ngoài, sau đó lại chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, nhìn bộ dạng này, xem ra cậu ta không định ra ngoài rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro