Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm phiền không leak truyện trên bất nền tẳng MXH nào khác !
Cảm ơn !

———————-

Sáng nay anh phải qua đón ông bố bỉm sữa để bàn tí việc sắp tới với cả Thanh Tuấn bảo muốn nói chuyện gì đó với anh

"Ủa không phải đến studio của Wokeup hả ?"

"Đến shop xem qua một chút"

"Vậy sao lại đi đường này ?"

Thanh Tuấn có chút khó hiểu, bình thường anh sẽ không đi đường này đến shop quần áo đâu, tiệm nail lại càng không vì nó nghịch đường, đến shop quần áo thì được nhưng nó sẽ xa hơn con đường bình thường mà anh hay đi

"Chứ đi đường nào ?"

"Nhưng đường này không phải xa hơn sao ?"

Anh không trả lời câu hỏi của Thanh Tuấn nữa, chỉ hơi nghiên đầu nhìn qua bên đường rồi hài lòng đạp chân ga mà chạy đi. Đường này có vẻ xa hơn thậy nhưng mà có gì đó thoi thúc anh phải chạy ngang đây. Thanh Tuấn cũng tò mò mà nhìn theo hướng lúc nãy của Thế Anh, y nhìn ra cái bóng dáng hơi quen mắt với mái đầu trắng thì cũng biết chuyện gì xảy ra với anh thần mà anh chơi chung gần chục năm này rồi

"Thì ra đi ngang xem người ta về chưa ?"

"Đừng có nói nhăng nói cuội"

"Rồi rồi, mà phải chi có ly Starbucks uống thì chắc là tỉnh táo lắm, Bâus nhỉ ?"

Thế Anh dừng xe, đưa thẻ cho Thanh Tuấn, lườm người ngồi bên cạnh chỉ biết trách bản thân sao lại chơi chung với mấy đứa em như thế này

"Thích uống gì thì mua, lấy cho anh mày ly americano đá"

"Ok đại ca"

Nhận được chiếc thẻ trong tay thì Thanh Tuấn vui vẻ xuống xe mà đi mua cà phê, đâu phải lúc nào anh Bâus cũng như vậy đâu phải tranh thủ để ổng đổi ý. Còn về phần Thế Anh, anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình vì sao phải chạy con đường này, chạy nganh cái khách sạn mà anh để Thanh Bảo ngủ lại, nhìn Thanh Bảo lên xe rồi thì lòng anh mới an tâm mà tiếp tục công việc, có lẽ chẳng phải là quan tâm hay lo lắng gì đâu, anh nghĩ vậy. Anh nghĩ chắc bản thân tò mò muốn xem biểu cảm của tên nhóc kia sẽ như thế nào khi biết anh là người đưa nó về thôi, cứ cho là vậy đi. Vậy tại sao anh lại thấy an tâm chứ ? Mệt thật, anh chẳng muốn nghĩ đến nó nữa, nhức hết cả đầu

"Của ông nè, suy nghĩ cái gì mà ngồi thẫn hết cả người ra vậy ?"

"Không có gì, vừa lòng rồi thì đi"

"Đi thoai"

Đợi Thanh Tuấn yên vị thắt dây an toàn đàng hoàng rồi thì xe bắt đầu lăn bánh. Thế Anh ghé đến shop quần áo chỉ đơn giản là để xem qua một chút, dặn dò nhân viên một số việc cần làm rồi cùng Thanh Tuấn rời đi

"Ủa vậy thôi mà đích thân ông chủ phải đến xem vậy hả ?"

Anh cũng lười phải trả lời những câu hỏi mang ý đâm chọt của Thanh Tuấn. Ở đâu ra cái thói mà suốt ngày dí người ta vậy không biết

Sau khi ngồi nghe Thanh Tuấn lải nhải suốt chặng đường từ shop quần áo đến studio thì Thế Anh cứ như được giải thoát khỏi cõi chết trở về vậy, thầm cảm ơn công việc đã cứu rõi cái lỗ tai của anh, nó sắp rớt ra đến nơi rồi

"Anh nghe thử đoạn này xem có hợp không ?"

Wokeup mở đoạn nhạc lên cho anh nghe thử, có lẽ nó cũng hợp gu với anh, vừa feel theo đoạn nhạc vừa nhìn xem nên chỉnh như thế nào để hợp nhất với style của mình cho hoạn thiện nhất về phần của bản thân, anh luôn muốn mọi thứ chuẩn chỉnh nhất để trình diễn trên truyền hình, mang đến một tác phẩm hay nhất cho người nghe. Anh là vậy luôn muốn mọi thứ tốt nhất và ít sai sót nhất có thể

"Xong rồi thì anh ra đây nói chuyện với em tí"

"Được rồi"

Để lại không gian làm việc cho Wokeup, anh và Thanh Tuấn ra phong bên cạnh để có thể nói chuyện với nhau. Trông hiện tại Thanh Tuấn không còn cái vẻ cợt nhả nữa mà thay vào đó mà một trạng thái nghiêm túc nhất và anh cũng mơ màng như có thể biết chuyện sẽ nói là chuyện gì và liên quan đến những ai. Hai ly nước trên bàn cũng bắt đầu tan đá, có vẻ khá căng thẳng

"Lần này anh sẽ tham gia cùng với Bray"

"Đã biết"

"Anh cảm thấy như thế nào ?"

"Không gì đặc biệt"

"Em biết anh sẽ không chấp nhặt những việc cũ, nhưng mà cố gắng đừng gây sự với nhau. Xem như nể mặt em mà cố gắng tí"

"Anh nể mày. Nhưng nếu Bray là người gây sự trước thì sao ?"

"Việc này Karik sẽ lo, anh cứ yên tâm. Bây giờ mọi người cũng đã lớn hết rồi, Bray cũng 30 rồi em nghĩ nó cũng biết chừng mực mà thôi"

"Được rồi"

"Cầu trời là mọi người đừng có đánh lộn thôi, trời ơi tui khổ"

Bùi Thế Anh này thề, anh chả làm gì cả. Chơi với nhau ngần ấy năm mà nó nói vậy với anh đó, nó nghĩ sao vậy ? Anh là con người như thế hả ? Anh chỉ muốn trêu thằng nhãi đó một tí thôi, dù có nhiều hater thật nhưng hiện tại anh chứ có dại mà lên báo với tiêu đề đánh nhau đâu nhé, anh vẫn còn tỉnh táo lắm

"Mày đừng có nói như tính anh tồi lắm vậy ?"

Thanh Tuấn nghe câu nói của anh mà biết cười, một nụ cười công nghiệp, không thể nào giả tạo hơn được nữa đâu

"Vâng, tính anh không tồi"

"Tất nhiên"

"Anh chỉ tối anh tình cảm với mấy chị em thôi "

"Tee ơi tao lạy mày"

"Em chỉ nói sự thật, nếu anh cần comfirm thông tin thì mình vẫn còn cái group chat ấy. Anh có cần em nhắn hỏi giùp anh không ?"

"Cảm ơn mày, tao ổn"

Thanh Bảo về đến nhà thì hai thằng em yêu quý của cậu đã có mặt, vừa thấy cậu vào thì hai thằng lập tưc từ sofa đi ra đối diện mà quỳ. Cậu có nói chúng nó phải quỳ à ? Nhưng nếu muốn thì anh cũng rất sẵn lòng mà chấp thuận thôi, anh dễ tính mà

"Rồi nói đi"

"Tụi em xin lôi" Thanh Bảo không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn hai người trước mặt

"Hôm qua em mở mắt trai nhắm mắt phải. Nhìn không rõ đã nhanh mồm nhanh miệng" Masew nhìn biểu cảm của cậu mà lên tiếng, trời ơi ông nội này ổng điên dữ lắm, người ta cũng biết sợ chứ, chửi thì chửi chứ cứ im im thì thấy lo lo cho cái thân này lắm

"Tại thằng Masew ấy hong phải tại em"

"Mẹ mày thích đổ thừa hong ?"

"Rồi sao bỏ tao lại mà về trước ?"

"Thằng Đạt nó kêu về"

"Khúc đó em say, cái em ngu ngang. Em xin lỗi"

"Tao vô phước, tao mới gặp hai thằng mày"

"Đại ca đừng nói vậy mà"

"Em còn phải làm beat cho đại ca nữa mà"

"Mày làm xong rồi mày vụt gậy tao hay gì ?"

Triệt để câm nín không còn gì có thể biện hộ nữa rồi. Masew cũng đâu có muốn vậy đâu, tại nó vui quá, nên cậu cứ vụt gậy mãi thôi, đến cả tộc trưởng Độ Mixi còn chẳng được tha thì những người khác có là gì đâu

"Hai đứa mày coi chừng tao đó, sớm muộn gì cũng có cái ngày tao cột hai đứa chỏng ngược trên trần nhà"

"Em có mua trà dâu có anh nè" ĐạtG tranh thủ được tha thì liền lên tiếng, nịnh một chút thì còn toàn thây về nhà

"Em có mua phở cho anh, để vô hâm nóng lại nha" nhanh chân chạy trước tính sau, ở lại ông nội này ổng đổi ý thì chỉ có nước khóc tiếng chó thôi

...

Doris
27/07/2023

———————-

Chưa bao giờ tui đu couple mà sóng gió tới vậy luôn á mấy bà, u là trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro